Mà cô ấy rời đi cũng làm cho không khí trong phòng “Sống” lên.
Các tiểu đệ của Kỳ Lan đều là đến từ trường Thánh Cao.
Giáo hoa Nguyễn không phải là người mà bọn họ có thể tùy tiện miệng ba hoa.
Giáo hoa Nguyễn ở đây, bọn họ liền trở nên đứng đắn.
“Nữ sinh này là ai?”“Rất đúng lúc nha.
”“Là Nguyễn, Nguyễn Khanh Khanh sao, gần nhất đồn đãi cùng với Kỳ Lan hiếm thấy nói chuyện yêu thương kia sao.
”“Sao không ai nói cô ấy lớn lên đẹp như vậy?”“Đúng vậy, chỉ nói là giáo hoa của Thánh cao, nhưng giáo hoa thì sao, giáo hoa thì không có trường học nào không có đâu, chân chính nhìn thì cũng cảm thấy lớn lên cũng chỉ có như vậy.
”“Tê, người xinh đẹp như vậy, như thế nào ảnh chụp cũng chưa có truyền ra tới, nếu mà ảnh chụp truyền ra tới, thì danh tiếng của cô ấy cũng sẽ không thấp như vậy.
”“…”Các tiểu đệ của Thịnh Trầm lẩm nhẩm lầm nhầm, các tiểu đệ Kỳ Lan nghe được, ở trong lòng cười nhạo.
Vô nghĩa.
Giáo hoa của Thánh cao.
Dựa vào cái gì phải cho người ngoài xem?Thịnh Trầm hứng thú mà nhìn người trong lòng ngực của đối thủ một mất một còn, đó là một nữ sinh vô cùng xinh đẹp, trong lòng ngo ngoe rục rịch.
Nguyễn Khanh Khanh bởi vì đưa lưng về phía Thịnh Trầm mà không phát hiện ánh mắt của anh ta.
(Bản edit này được đăng duy nhất tại .
com Khủng Long Ăn Mì.
Những trang khác đều là ĂN CẮP.
Hãy vào trang chính chủ đọc để truyện nhanh nhất và ủng hộ công sức của editor nhé.
)Vừa vặn lúc này Kỳ Lan nhìn qua.
Dáng vẻ lạnh lùng nhìn Thịnh Trầm ở đối diện, thần sắc của Kỳ Lan hiếm thấy lại bình tĩnh vô cùng, bình tĩnh giống như chỉ là đang nhìn một thi thể bất động.
Ánh mắt âm trầm sâu kín như thế này, làm cho Thịnh Trầm có cảm giác, đây là một kẻ rất dễ nổi giận, càng nhìn càng thấy nguy hiểm.
Thịnh Trầm vừa sờ sờ cái mũi vừa đem tầm mắt sang nơi khác.
Trong lòng hô to đáng tiếc.
…Không qua bao lâu Nguyễn Khanh Khanh đã bị Kỳ Lan kéo ra khỏi KTV, phía sau Kỳ Lan còn đi theo một tên đàn em.
Ngồi ở ghế sau xe, nghe Kỳ Lan ở bên cạnh nói địa chỉ cho đàn em, Nguyễn Khanh Khanh lúc này lộ ra vài phần nghi hoặc.
“Mang em đi chơi.
”.