Tác giả: Duyên Cầu Bán Thế
Thể loại: Đam Mỹ, Xuyên Không
Nguồn: Internet
Trạng thái: Full
Số chương: 70
Tần suất cập nhật: 8 phút/chương
Ngày đăng: 4 năm trước
Cập nhật: 4 năm trước
--Văn án:
Ngủ có một giấc thôi, tỉnh dậy Hạ Tịch lại phát hiện mình trở thành nhân vật trong một bộ truyện đam mỹ thanh xuân.
Lòng chửi thề không thôi vì xuyên thì xuyên đi, cớ gì xuyên thành một bạn thụ tiện tới như vậy?????
Tiện ở cái độ là loại nhách, bám dính không buông, chửi không nghe, đuổi không đi, thân thể mềm nhũn, nước mắt ròng ròng.
Tiện đến mức không có tôn nghiêm, tiện đến mức người người đều ghét, tiện đến mức nhân loại hận không thể góp chung mỗi người ngụm nước bọt mà dìm cho đến chết.
Tên tra công kia cũng cảm thấy như thế.
Bởi vậy câu nhiều nhất hắn nói với Hạ Tịch chính là: "Phiền!" "Ghê tởm!" "Cút!"
Hạ Tịch túm chặt ống quần hắn, trong mắt như ẩn chứa nước: "Anh đừng bỏ em mà....Anh muốn em làm gì em đều làm theo...Chỉ cần anh đừng đi...đừng đi mà anh..."
Thẳng cho đến một ngày:
Tần - tra công - Việt trong lúc vô tình mở quyển sách mà Hạ Tịch coi như bảo bối [ Như thế nào để lấy lòng đàn ông ], thấy quyển sách trống huơ trống hoắc, chỉ có bảy chữ to đùng bên trong: "Diễn viên tự học."
Mà ở một chỗ trống khác, lại có một dòng chữ được viết bằng nét bút xuất hiện trong vô số bức thư tình mà hắn nhận được: "Mỗi ngày đều phải ghi nhớ, thằng ngu Tần Việt, ông đây là bố cậu!"
Tần Việt: "Giải thích?"
Hạ Tịch: "Em khổ quá mà...."
- -------------
Số lượt truy cập trung bình cho những chương không phải V: 13514, Tích phân: 41.494.256
‐-------------------
Tóm lại là câu chuyện về một tên ngạo kiều hay đỏ mặt
và một nhóc lưu manh mặt dày.
Editor là một người lắm lời nên hay lảm nhảm ở cuối chương, mong mọi người thông cảm....
Tác giả : Duyên Cầu Bán Thế
Thể loại: Đam Mỹ, Xuyên Không
Nguồn: Internet
Trạng thái: Full
Số chương: 70
Tần suất cập nhật: 8 phút/chương
Ngày đăng: 4 năm trước
Cập nhật: 4 năm trước
--Văn án:
Ngủ có một giấc thôi, tỉnh dậy Hạ Tịch lại phát hiện mình trở thành nhân vật trong một bộ truyện đam mỹ thanh xuân.
Lòng chửi thề không thôi vì xuyên thì xuyên đi, cớ gì xuyên thành một bạn thụ tiện tới như vậy?????
Tiện ở cái độ là loại... dai nhách, bám dính không buông, chửi không nghe, đuổi không đi, thân thể mềm nhũn, nước mắt ròng ròng.
Tiện đến mức không có tôn nghiêm, tiện đến mức người người đều ghét, tiện đến mức nhân loại hận không thể góp chung mỗi người ngụm nước bọt mà dìm cho đến chết.
Tên tra công kia cũng cảm thấy như thế.
Bởi vậy câu nhiều nhất hắn nói với Hạ Tịch chính là: "Phiền!" "Ghê tởm!" "Cút!"
Hạ Tịch túm chặt ống quần hắn, trong mắt như ẩn chứa nước: "Anh đừng bỏ em mà....Anh muốn em làm gì em đều làm theo...Chỉ cần anh đừng đi...đừng đi mà anh..."
Thẳng cho đến một ngày:
Tần - tra công - Việt trong lúc vô tình mở quyển sách mà Hạ Tịch coi như bảo bối [ Như thế nào để lấy lòng đàn ông ], thấy quyển sách trống huơ trống hoắc, chỉ có bảy chữ to đùng bên trong: "Diễn viên tự học."
Mà ở một chỗ trống khác, lại có một dòng chữ được viết bằng nét bút xuất hiện trong vô số bức thư tình mà hắn nhận được: "Mỗi ngày đều phải ghi nhớ, thằng ngu Tần Việt, ông đây là bố cậu!"
Tần Việt: "Giải thích?"
Hạ Tịch: "Em khổ quá mà...."
- -------------
Số lượt truy cập trung bình cho những chương không phải V: 13514, Tích phân: 41.494.256
‐-------------------
Tóm lại là câu chuyện về một tên ngạo kiều hay đỏ mặt
và một nhóc lưu manh mặt dày.
Editor là một người lắm lời nên hay lảm nhảm ở cuối chương, mong mọi người thông cảm....