Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Yểu Mệnh, Ta Cùng Vai Ác He

Biển người Tây phủ tấp nập.

Thủ hạ Hoàng Phủ Hùng cùng quan binh phong tỏa cửa thành cũng thập phần vất vả. Một đống xe ngựa đẹp đẽ quý giá đến, đều phải cẩn thận kiểm tra, còn phải giương gương mặt tươi cười, không dám đắt tội nhiều đến các quý nhân —— phụng mệnh chính là phụng quân lệnh không sai, nhưng giày nhỏ của mình thì mình vẫn phải mang.

Người có thể xuất hiện ở chỗ này, mỗi người không phú tức quý, ném một khối gạch vàng ra có thể bị ba năm khối gạch vàng chọi lại! Không thể trêu vào!

Nhân thủ thiếu thốn nghiêm trọng, quân canh gác trên tường thành đều bị điều động xuống dưới.

Tới sáng sớm, phồn hoa tan đi, cả toà thành vàng son ngợp trong làn sương trắng mỏng manh. Vô luận là quan binh bày binh bố trận tra xét cả đêm hay là đám người chờ đợi ra khỏi thành đều cảm thấy mỏi mệt và trống rỗng dị thường.

Mỗi người đều có chút khô héo, rũ đầu, đầu óc tất cả đều tập trung ở một tấc vuông dưới mắt mình.

Ai cũng sẽ không muốn ngẩng đầu nhìn đi đâu một cái.

Nếu có người còn có tinh thần một chút, hướng lên phía trên nhìn một cái sẽ phát hiện trên bờ tường thành trống trải kia lại là một đôi bích nhân thản nhiên hành tẩu.

Phong tỏa nghiêm ngặt như vậy, cũng chỉ có mọc cánh như chim mới có thể phi lên đến trên đó.

"Tiểu Tang Quả," U Vô Mệnh bình thản nâng một bàn tay lên, hướng về phía phía dưới chỉ chỉ giang sơn, "Tương lai, tất cả đều là của ta."

"Ừ ừ, đều là của chàng!" Nàng híp mắt, hướng về phía sườn mặt hắn cười nói, "Còn chàng là của ta!"

Hắn nhẹ nhàng hất đầu, đắc ý chuyển đầu qua hướng khác, nàng chỉ kịp thoáng nhìn thấy khoé môi không nhịn được giơ lên trên.

Hắn buông lỏng tay nàng ra, bước đi đến bên cạnh tường thành.

Sương trắng bao phủ hắn, thân ảnh cao dài hướng ven tường mà đứng, tự nhiên liền mang theo một khí thế vương giả bễ nghễ, dường như đủ để làm kinh sợ, thối lui thiên quân vạn mã.

Hắn quay người lại, hướng nàng vươn tay: "Tới đây."

Nàng xách váy chạy về hướng hắn.

Hắn đem nàng ôm chặt ngang hông, khinh phiêu phiêu liền từ bờ tường nhảy ra ngoài, rơi xuống mấy trượng thì đôi cánh ánh sáng mở ra, lướt đi ra mấy chục trượng, lặng yên không một tiếng động rơi vào một khoảng trắng trong rừng cây ngoài thành.

"Chúng ta có nên đào cái hố đem đồ vật giấu đi trước, sau này quay về lại đến lấy?" Tang Viễn Viễn đánh giá bốn phía.

U Vô Mệnh ' xuy ' cười, tỏ vẻ khinh thường.

Tang Viễn Viễn nghĩ thầm, nơi khác sẽ không phòng thủ chậm trễ như thành Tây Phủ đâu, chỉ nói tường thành thôi, trừ bỏ Tây Phủ, thành trì còn lại tường thành cao chừng 30 trượng, tuyệt đối không thể bay qua đơn giản được. Trước mắt tình huống thuận lợi đang khẩn cấp như vậy, cõng một đống tráp này thì làm sao ra khỏi biên giới?

U Vô Mệnh rút đao ra, chém một đoạn thân cây xuống, sau đó phất vạt áo qua một bên, hướng đến chỗ cọc cây kia ngồi xuống, rồi bận việc luôn tay tại chỗ luôn.

Trong rừng nhiệt độ không khí đặc biệt thấp một chút, U Vô Mệnh chuyên chú đùa nghịch khúc gỗ kia, trên trán lại lặng lẽ thấm ra một tầng mồ hôi mỏng trên lớp lông tơ.

Tang Viễn Viễn nhìn đến ngẩn ra.

Chỉ thấy hắn mím môi, tròng mắt gắt gao nhìn theo mũi đao, chậm rãi hoạt động trên vật liệu đang dần dần bóng loáng, thỉnh thoảng cong lưng, đem khúc gỗ lại gần, híp mắt ngắm ngắm, những lúc như thế này, nhăn lại lông mày luôn là đặc biệt đẹp.

Đùa nghịch một lát, hắn hình chừng cảm giác hơi nóng, tiện tay kéo vạt áo ra một ít, sau đó gục đầu xuống tiếp tục bận việc.

Ánh mắt nàng không tự giác mà theo cổ áo rộng mở chui vào.

Hắn nhìn gầy nhưng thật ra thân thể dưới xiêm y rắn chắc thật sự, điểm này khi lần đầu tiên nàng cùng hắn tắm đã chứng thực được rất đầy đủ. Hiện giờ lại nhìn hắn, giống như nhìn hắn qua lự kính(*) so với lúc trước càng đẹp hơn. Ánh mắt dừng trên đường cong rắn chắc hoàn mỹ của bộ ngực, trong lòng đột nhiên nhảy dựng, hô hấp hơi loạn, vội vàng bối rối xoay người.

(*) lự kính: phần mềm làm đẹp hình như photoshop, 360 độ.

U Vô Mệnh vốn nên hết sức chuyên chú làm nghề mộc bỗng phát ra một chuỗi tiếng cười thấp thấp.

Tang Viễn Viễn không có mặt mũi nào mà đi nghĩ xem hắn đang cười cái gì. Nàng tránh ra vài bước, khoanh chân ngồi xuống, nghiêm trang nói: "Nơi đây Mộc linh uẩn nồng đậm, ta tu hành một lát, khi nào chàng xong việc thì kêu ta."

Nàng dần dần nhập định.

Đột nhiên thăng liền một lúc hai cấp, hậu quả của việc đốt cháy giai đoạn mau chóng hiện ra. Linh uẩn trong cơ thể trở nên có chút mờ mịt, giống như là bóng đèn không đủ điện, tùy thời đều có khả năng tắt.

Khó trách Khương Nhạn Cơ phải chuẩn bị cho Khương Cẩn Chân năm tráp Thuỷ linh cố ngọc tinh. Hoá ra sau khi bị mang thăng cấp đột ngột, cơ thể sẽ hao tổn!

Trong lòng nàng thầm nghĩ, xem ra phải mau chóng nghĩ cách bổ sung thật nhiều linh uẩn mới có thể không lưu lại di chứng gì.

Giờ phút này cũng không có biện pháp khác, chỉ có thể tận lực hấp thu Mộc linh uẩn quanh mình, bổ sung từng chút một.

Nàng triệu hoa mặt bự ra.

Sau khi tấn giai lên tứ trọng thiên Linh Minh cảnh, một lần nàng đại khái có thể triệu ra hai mươi đóa hoa mặt bự, tuỳ theo trạng thái khi triệu hoán, có thể ít hơn hay nhiều hơn hai ba đoá gì đó.

Chỉ thấy một vòng hoa mặt bự cao cao cỡ thiếu niên choai choai đang vây quanh Tang Viễn Viễn, chúng nó loạng choạng cái đĩa nhuỵ thật lớn, một bên múa may lá xanh đẩy đẩy mấy đoá hoa mặt bự khác, một bên nhanh chóng đem Mộc linh uẩn quanh mình chộp tới, giống như một đám bình xịt dưỡng ẩm, đem Mộc linh uẩn biến thành dạng sương mù dễ dàng hấp thu nhất phun về hướng Tang Viễn Viễn.

Dưới sự trợ giúp của đám hoa mặt bự, nàng nhanh chóng thu được một tầng Mộc linh uẩn phủ lên trên da.

U Vô Mệnh nhìn đến mí mắt nhảy loạn.

Đây là tiên nữ? Nhưng tỉnh tỉnh đi, nhìn mấy cái hoa mặt bự héo không héo tươi không tươi kia xem, có tiên nữ nhà ai mà như vậy !

Hắn lắc lắc đầu, đôi tay nổi lên ánh sáng xanh của linh uẩn, đem cái hộp gỗ dài mới làm được trong tay trong nhìn nhìn, gia công lại một lần.

Hiện giờ, cái khúc gỗ thô khi nãy là biến thành một cái tráp dài cổ kính. Hắn lấy trong lụa bố ra năm cái tráp nhỏ, tỉ mỉ đem mấy viên Thuỷ linh cố ngọc tinh đặt nhẹ nhàng vào trong ngăn bí mật của hộp, kéo vách ngăn bí mật lại, ai cũng nhìn không ra có gì khác thường.

Hắn ngắm lại từ trên xuống dưới một phen, sau đó cong môi, kéo ra một ngăn kéo bí mật khác, đem linh tuỷ vạn năm kia cũng đổ vào.

Không hề sơ hở, hoàn mỹ.

Hắn đem cái hộp dài đó đeo lại sau vai, đứng lên, ủng tuỳ tiện nghiến qua năm cái tráp rỗng nằm lăn lóc trên đất, đem chúng nó hóa thành mảnh vụn đầy đất, gió thổi một cái liền phiêu tán khắp nơi.

Tang Viễn Viễn cũng vừa lúc thu hồi mấy đoá hoa mặt bự.

Nàng đang muốn mở mắt đứng dậy, chợt có hơi thở ấm áp dừng ở cần cổ. Một đôi bàn tay to từ sau người choàng tới, không chút kiêng kị chộp vào trước người nàng, nghiền động thật mạnh sau một lát rồi ôm nàng vào lòng.

"Tiểu Tang Quả, học đi nhé, lần sau khi thèm ta thì không cần chỉ xem bằng mắt thôi."

Thanh âm trầm thấp ái vị dán bên tai vang lên.

Nàng rùng mình một cái, không biết do lạnh hay do nóng.

Xoay người, dụi thẳng vào cái ôm của hắn.

Ngực rắn chắc, chậm rãi phập phồng theo hô hấp. Nàng nhịn không được dán gương mặt lên, nhẹ nhàng cọ cọ.

Đang muốn nói chuyện, tay nàng bỗng nhiên sờ đến cái hộp gỗ phía sau hắn.

"Đây là......"

Nàng buông hắn ra, vòng đến mặt sau vừa thấy.

"Cũng có khác gì mấy cái khác đâu?" Nàng giật mình nghiêng đầu nhìn hắn.

Lăn lộn lâu như vậy chỉ làm muốn đổi kiểu dáng hộp gỗ?

U Vô Mệnh đắc ý giương cao lông mày, đem hộp gỗ dài phía sau gỡ xuống m, thoải mái hào cầm trong tay đưa cho nàng.

"Nàng xem đi! Xem thoải mái! Tìm được cái gì thì xem như ta thua!"

Tang Viễn Viễn ngẩn ra một lát, kéo hộp dài ra.

Trong hộp trống trơn, cái gì cũng không có.

"Ồ?" Nàng tùy ngồi xuống, ôm cái hộp gỗ kia kiểm tra trong ngoài một chút.

Thực mau chóng tìm được ngay ám cách.

U Vô Mệnh: "......"

Tang Viễn Viễn gục đầu xuống, cười trộm trong chốc lát.

Kỳ thật U Vô Mệnh làm cái hộp dài này là hết sức hoàn mỹ, một người bình thường tuyệt đối nhìn không ra có bất cứ dị thường nào. Chỉ là thật không khéo, nàng đã từng tham gia mấy chương trình gameshow của ảo thuật gia, vì phối hợp diễn xuất nên đối phương đã đem nguyên lý hoạt động của đạo cụ giải thích cho nàng thật rõ ràng.

"Không có sao," Tang Viễn Viễn trấn an nói, "Ngoại trừ ta, không ai có thể tìm thấy đồ mà chàng giấu đâu!"

Sắc mặt U Vô Mệnh vẫn không đẹp lên chút nào.

Nàng cười ngâm ngâm vòng tay ôm lấy hắn, nói: "Giống như là......trái tim của chàng vậy, chỉ có một mình ta là có thể trộm đi từ trên người chàng, có đúng hay không?"

Hô hấp của U Vô Mệnh cứng lại, chỉ cảm thấy cái rừng cây này to như vậy nhưng không khí thật sự không đủ dùng.

"Xuất phát xuất phát." Hắn nhanh chóng cõng cái hộp dài lên, đi về hướng Bắc.

Tang Viễn Viễn thảnh thảnh thơi thơi đi theo phía sau hắn, thấy hắn banh sống lưng, mãi đến đi ra thật xa, bả vai mới hơi thả lỏng lại.

Hắn mới vừa xoay người, liền thấy nàng tươi cười đầy mặt, thanh thanh ngọt ngào mà thêm một câu: "Vẫn còn theo chàng nha!"

Da đầu U Vô Mệnh tê rần, cứng đờ xoay trở về.

Đi ra một đoạn, hắn rốt cuộc mới bình tĩnh lại, quay đầu lại, ghét bỏ nói: "Đi gì chậm như vậy, phải để người ta ôm đi mới được à?"

Nàng cười ngâm ngâm đi nhanh hai bước, bắt được bàn tay to của hắn đang hướng về phía nàng.

Hai người mau chóng rời khỏi rừng cây.

Trên đường lớn người đến người đi, U Vô Mệnh không tiện mở cánh ra bay.

Đi được m gần nửa ngày, Tang Viễn Viễn không khỏi nhíu mày: "Tốc độ như thế này làm sao có thể đuổi ở Hoàng Phủ Hùng, đến đến Tấn Châu trước để an bài ' chứng cứ ' đây?"

U Vô Mệnh cười đến thần bí khó lường.

"Tiểu Tang Quả, loại việc nhỏ này không cần nàng nhọc lòng."

Hắn đắc ý nháy nháy mắt, bộ dáng bày mưu lập kế.

Khi mặt trời về phía Tây, hai người đã đi tới một thành trì —— Phủ Lăng.

Nơi này quả nhiên không thể so với Tây Phủ, trường thành bằng tinh thiết cao chừng 30 trượng, phía trên tường thành thì binh lính đống lúc nhúc, căn bản không có khả năng chỉ cần mở cánh là có thể rời đi giống như rời Tây Phủ.

Vào thành, mỗi người đều bị kiểm tra rất cẩn thận. Tang Viễn Viễn nhìn nhìn hộp gỗ dài trên người U Vô Mệnh, vốn dĩ là thập phần tin tưởng nhưng giờ lại tụt xuống còn năm phần —— một đường tới đây phải trải qua rất nhiều trạm kiểm soát, khó đảm bảo là có cửa nào bị chặn lại hay không. Vạn nhất tự nhiên xui xẻo có quan binh nhất thời hứng khởi, muốn bổ ra cái hộp dài này ra làm đôi để nhìn một cái thì sao?

Tang Viễn Viễn đem tầm mắt nhìn hai bên trái phải.

Xung quanh đều là núi non trùng điệp, nếu nói đi đường vòng chỉ sợ càng chậm trễ không ít thời gian. Ngoại trừ cố gắng căng da đầu mà xếp hàng ngoài cửa thành, hình như cũng không còn biện pháp khác.

U Vô Mệnh hơi hơi giương cằm, nói: "Tiểu Tang Quả ta đố nàng một câu —— hai chúng ta, là tách ra đi hay đi cùng nhau thì hơn?"

Tang Viễn Viễn không cần nghĩ ngợi: "Tất nhiên là cùng nhau đi."

U Vô Mệnh đột nhiên gục đầu xuống nhìn nàng, đuôi lông mày hơi nhướng, thở dài: "Tiểu Tang Quả thật sự thông minh! Dưới tình hình như vậy, nếu là người bình thường khác, khẳng định sẽ cố gắng tách ra đi để tìm đường thoát. Cho nên nam nữ đi một mình ngược lại sẽ bị kiểm tra đặc biệt cẩn thận hơn, chúng ta làm theo cách ngược lại vậy càng dễ dàng bị làm lơ."

"Không, ta không nghĩ sâu xa thế," Tang Viễn Viễn nghiêm túc nói, "Chỉ là ta đi một mình chắc chắn sẽ lạc đường."

U Vô Mệnh: "......"

Vào thành còn thuận lợi hơn trong dự đoán rất nhiều.

Tây Phủ cùng Phủ Lăng cách nhau mấy trăm dặm, nếu không có xe ngựa, trừ phi mọc cánh mới có khả năng chỉ trong nửa ngày ngắn ngủn đã tới được nơi đây. Cho nên bọn quan binh mới đem hết lực chú ý đặt lên mấy xe kéo Vân Gian Thú, cái hộp gỗ của U Vô Mệnh chỉ bị kiểm tra qua loa một phen, liền phất tay cho đi.

Hai người tiến vào thành Phủ Lăng.

Phủ Lăng tuy không thể so với Tây Phủ về độ phồn hoa, nhưng nơi đây cách Tây Phủ gần nhất, cũng được dính chút hương hoa, gom được tài phú dư thừa kia. Trong thành là những trà lâu, quán rượu nằm san sát nhau, cùng với các nhà trọ cao cấp để nghênh đón viễn khách phú quý dừng lại nghỉ ngơi.

Thanh tĩnh, giàu có và đông đúc.

U Vô Mệnh chọn một nhà trọ bắt mắt nhất nằm cạnh đường lớn thẳng tắp đi vào.

Tang Viễn Viễn: "?" Đây là có ý tứ gì? Ăn tạm nàng xong rồi lên đường tiếp sao?

U Vô Mệnh thực hào khí mà bao phòng khách lớn nhất trong nhà trọ, bao mười ngày, lại thanh toán mười một ngày tiền thuê nhà, dặn bất luận kẻ nào cũng không được làm phiền.

Tang Viễn Viễn: "......" Ủa không đi Tấn Châu à?

Hắn nắm chặt tay nàng, lập tức đem mang nàng vào sương phòng.

Tang Viễn Viễn có chút khẩn trương, trong lòng nghĩ ' không biết xấu hổ ', nhưng lỗ tai lại càng lúc càng nóng, càng lúc càng hồng.

Vào trong phòng, hắn đem cái hộp dài quăng lên giường một cái, ấn nàng ngồi ở cạnh giường, xong lại hôn lên trán nàng, sau đó vẻ mặt đứng đắn mà nói: "Nàng nghỉ tạm một chút, ta tức khắc về ngay."

Tang Viễn Viễn khô khốc mở miệng: "Chàng đi đâu?"

U Vô Mệnh cười thần bí: "Mua đồ vật."

Tang Viễn Viễn: "......"

Này còn cần phải đoán sao? Cần đoán nữa à? Nếu không phải tên này đi mua phù dung chi, nàng đem chữ Tang viết ngược lại!!

U Vô Mệnh còn trở về nhanh hơn so với nàng tưởng tượng.

Giống như mới lạng mấy vòng dưới lầu rồi trở lại vậy.

Tang Viễn Viễn nhìn thẳng tay nải to khủng bố mà hắn mang về, chỉ cảm thấy hai chân nhũn ra.

"Mua...... Mua nhiều như vậy sao?"

U Vô Mệnh đem tay nải quăng lên bàn gỗ một cái: "Chưa chắc đủ nữa đó. Dù sao cũng là lần đầu tiên làm chuyện này, không chừng còn phải tốn chút để luyện tập một hồi đã."

Tang Viễn Viễn: "......"

Nàng phát hiện, khi hắn nghiêm trang nói loại này cực không đứng đắn này, cả người thoạt nhìn gợi cảm vô cùng.

Nàng ngơ ngác gật đầu.

À cũng đúng, nàng tuy có đầy bụng tri thức lý luận, nhưng thật ra cũng không có kinh nghiệm thực chiến, mà hắn, thì chỉ sợ cả chút lý thuyết còn không biết đầy đủ...... Hai ma mới, thật cần phải thử thử nghiên cứu một chút......

Nghĩ như vậy, trái tim trong lồng ngực nhảy lên càng thêm lợi hại, trên mặt từng cơn nóng bừng cứ bốc lên, bốc lên.

"Tiểu Tang Quả, lại đây giúp ta." U Vô Mệnh bá đạo tổng tài thấp giọng gọi.

Ai sợ ai chứ.

Nàng hít sâu một hơi, đi lên phía trước, nhẹ nhàng nắm lấy đai lưng hắn.

Hắn gỡ tay nải ra, đem một cái hộp hình vuông lạnh lẽo nhét vào tay nàng. Hộp bằng ngọc, căn bản không cần cúi đầu xem cũng biết bên trong là thứ gì.

Tầm mắt nàng dừng ở sau cổ hắn, hơi có chút xấu hổ hỏi: "Cái này, muốn ta làm trước sao?"

Lời vừa ra khỏi miệng, chỉ cảm thấy máu cả người đều vọt lên tới trán.

"Ừ," U Vô Mệnh đương nhiên mà trả lời, "Ta không làm đâu."

Ngữ khí vân đạm phong khinh, không có chút xíu trịnh trọng, không có chút xíu nhiệt tình, giống như đang nói trưa hôm nay ăn gì.

Đầu tiên là Tang Viễn Viễn ngẩn ra, sau đó liền nổi giận —— lần trước ở thùng xe đứa nào là người cứ đồ qua đồ lại chứ?! Hiện giờ chân chính ra trận, hắn lại còn làm bộ làm tịch đi?! Kiểu ăn nói có lệ như vậy giống như nàng cầu xin hắn ngủ với nàng không bằng! Bá đạo tổng tài cái kiểu này thật không thú vị đâu nhé, chờ lát nữa có phải dứt khoát kêu nàng tự động, tự làm luôn?!

Tang Viễn Viễn thở hồng hộc ngẩng đầu, thấy hắn lấy từ trong tay nải ra một tấm lụa bố trắng như tuyết.

Trong lúc nhất thời, trong lòng Tang Viễn Viễn nổ ra một cơn ủy khuất cùng phẫn nộ.

Hắn có ý gì? Còn chưa có đắc thủ đâu mà biểu hiện có lệ đến như vậy, trong lòng chỉ nhớ thương cái khăn hỉ bỏ đi này?!

Hỉ cái mụ nội nó!

U Vô Mệnh thấy nàng đứng bất động nửa ngày, buồn bực xoay người lại.

Chỉ thấy một cái đồ vật đen tuyền bay thẳng vào ngực.

U Vô Mệnh đưa tay chộp một cái, nắp hộp mực mở ra, chảy mực đen tuyền đầy tay.

"...... Tiểu Tang Quả?" Hắn ngạc nhiên lắp bắp.

Tang Viễn Viễn ngơ ngác nhìn cánh tay của hắn. Tầm mắt vừa chuyển, thấy rõ vật hắn chụp được là một hộp mực bằng ngọc, tầm mắt lại chuyển qua một cái, phát hiện lụa bố kia có đến một chồng thật dày, phía trên còn chỉnh chỉnh tề tề đặt một đống bút lông.

Tang Viễn Viễn: "......" Có phải hiểu lầm cái gì hay không ?

Hắn...là muốn nàng giúp hắn mài mực? Nàng cứng cả người lại, nhất thời cũng không biết nên bày biểu tình gì.

U Vô Mệnh chậm rãi nhíu mày, nâng tay lên ấn vào trán nàng.

Tang Viễn Viễn trốn tránh không kịp, bị cái tay dính mực đen đen của hắn ấn một cái, nước mực lạnh lẽo chảy trên làn da nóng hổi, nàng cảm thấy chúng nó giống như đang bay hơi như sương ra ngoài.

"Bị bệnh hả? Sao mặt đỏ như vậy." Hắn nhìn thẳng khuôn mặt nhỏ đỏ bừng của nàng, khoé mắt hơi mang nước mắt, có chút buồn bực mà nói thầm nói, "Mới vừa rồi không phải còn tốt sao? Sao vừa liếc mắt một cái là có thể bị bệnh được. Tiểu Tang Quả, nàng đến tột cùng là làm bằng cái gì vậy, sao mảnh mai thế này, hiện giờ một khắc cũng không rời ta được có phải hay không?"

"Khụ......" Nàng suy yếu đơ đơ khóe miệng, nói, "Hình như...... Có chút không thoải mái......"

U Vô Mệnh ôm ngang nàng, phóng tới trên giường.

Thần sắc hắn có hơi phát ngốc, nhìn chằm chằm vết mực trên cái trán kia, lẩm bẩm: "Linh Minh cảnh bách bệnh bất xâm, chẳng lẽ là trúng độc?"

Mặt Tang Viễn Viễn càng đỏ hơn: "Ta chỉ là, vừa mới đứng dậy nhanh quá nên có hơi chóng mặt thôi, nghỉ chốc lát liền tốt rồi."

U Vô Mệnh nhìn chằm chằm nàng nửa ngày, thấy nàng quả thật tinh khí thần mười phần, cũng không có chút dấu hiệu nào sinh bệnh hoặc là trúng độc.

Hắn bừng tỉnh đại ngộ: "À à! Ta hiểu rồi!"

Đầu quả tim Tang Viễn Viễn run lên: "Hiểu...hiểu cái gì?"

Muốn chết, muốn chết, muốn chết, nàng thật sự muốn chết!!!

"Tiểu Tang Quả!" U Vô Mệnh nheo mắt lại, cười đến còn một đường chỉ như hồ ly, "Nàng thật là lười đến không còn thuốc chữa nha! Ta từ khi sau ba tuổi đã không còn giở trò giả bệnh để lười biếng nha! Mài mực thôi mà, vậy mà cũng lười phải giả bệnh trốn sao!"

Tang Viễn Viễn: "...... U Vô Mệnh, chàng thật là tuệ nhãn như đuốc!"

Hắn đắc ý nhếch đuôi mắt lên: "Đương nhiên. Mấy cái kỹ xảo này cũng tưởng lừa gạt được ta à?"

Tang Viễn Viễn: "......"

Bảo vệ khí tiết tuổi già!

Một đêm này, U Vô Mệnh chu khóe môi, liền dưới một trản đèn dầu nhỏ, từ trên đầu lụa bố mà đoan chính chính viết xuống một đoạn chuyện xưa về mạo hiểm tìm bí mật trong địa cung.

Tang Viễn Viễn đứng phía sau hắn xem.

Lúc đầu, ánh mắt nàng ngừng ở bàn tay xinh đẹp đang viết chữ của hắn. Đều nói chữ giống như người, nhưng chữ U Vô Mệnh trừ bỏ đẹp ra thì thật sự không có chút xíu nào giống với con người của hắn cả.

Chữ hắn là cái loại ngay ngắn xinh đẹp, chợt nhìn thấy ai cũng tưởng là do một tiên sinh đoan chính viết ra.

Nhưng thực mau, Tang Viễn Viễn đã bị câu chuyện xưa dưới ngòi bút của hắn mê hoặc tâm thần.

Địa cung mờ nhạt, đủ loại cơ quan bẫy rập độc vật quái thú, giống như từ trang giấy nhảy ra, hiện ngay ở trước mắt. Viết đến chỗ hồi hộp nhất, bí mật cuối cùng của địa cung đang ở ngay sau cánh cửa đá kia, mắt thấy vai chính sắp đẩy cửa vào, U Vô Mệnh đem bút thu lại, đột nhiên im bặt.

"U Vô Mệnh, ta cảm thấy, chỗ này có thể trau chuốt từ ngữ hơn một chút này."

Hắn nhướng mày nhìn nàng.

Tang Viễn Viễn tự tin cười, ngồi vào bên cạnh hắn, nhặt bút lên, ở bên chỗ ký sự hung hiểm ký viết thêm vài nét bút.

Hắn nghiêng đầu nhìn thấy.

' khủng bố như vậy ', ' bẻ gãy nghiền nát ', ' cho ta phá! '

U Vô Mệnh: "......"

Quả thật là, vẽ rồng điểm mắt!

......

Lại nói về phía bên kia.

Bên kia, sau khi Hoàng Phủ Hùng đem đầu Hoàng Phủ Độ đưa về Đông Đô, một khắc cũng không dám trì hoãn, mang theo thân vệ cấp tốc chạy tới phương hướng Tấn Châu.

Đi được nửa đường, ngọc giản bên hông bỗng nhiên sáng lên, là lão hầu bên cạnh đại ca Hoàng Phủ Tuấn truyền tin tức đến, nói Hoàng Phủ Tuấn phát hiện một viên ký linh châu trong thủ cấp của Hoàng Phủ Độ, chắc là chứng cớ mà Hoàng Phủ Độ trước khi chết giấu đi.

Sau khi Hoàng Phủ Tuấn một mình dò xét ký linh châu, liền hộc máu không ngừng, lời cũng nói không nên được, cũng không muốn nói cho người khác đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì. Lão hầu thập phần lo lắng, dặn dò Hoàng Phủ Hùng ngàn vạn lần động tác nhanh một chút, mau chóng trở về Đông Đô chăm sóc Hoàng Phủ Tuấn.

Hoàng Phủ Hùng đấm đầu mình hai mươi quyền, trong lòng hối hận không ngừng —— nếu mình cẩn thận một chút tìm được cái viên ký linh châu này, xem trước đại ca một phen thì có thể kêu đại ca chuẩn bị tâm lý trước, không đến mức bị tức giận đến nôn ra máu.

Nghĩ như vậy, hắn lòng nóng như lửa đốt ra roi thúc ngựa, mau chóng xuyên qua biên giới Đông Châu, đến Tấn Châu.

Địa thế của Tấn Châu chủ yếu là nhiều bình nguyên cùng đồi núi thấp, khí hậu hơi lạnh, núi đá màu xám trắng, thảm thực vật trên cơ bản là rêu phong cùng địa y, nhìn qua một cái sẽ thấy trên vùng đất bao la xanh xanh trắng trắng hầu như hoàn toàn trống trải này lại khắp chốn toàn là mấy cái hầm thật lớn.

Thứ Tấn Châu thừa thải nhất chính là quặng linh sắt dùng để chế tạo giáp trụ.

Nơi này cư dân trụ ở đây hầu hết đều không nhập ngũ mà là thành thợ mỏ. Hoàng Phủ thị một tay che trời, có ai muốn vào quân đội cũng bị xa lánh áp chế không thò đầu ra được, cái châu này đã sớm đã trở thành mỏ quặng riêng của nhà Hoàng Phủ. Hoàng Phủ Hùng nhìn giang sơn tốt đẹp này, trong lòng vừa kiêu ngạo lại vừa đau.

Vì ai vất vả, vì ai vội?

Sau khi đi qua cánh đồng hoang vu dày đặc mấy hầm mỏ, trước mắt liền xuất hiện một tòa thành trì đã phong hoá hết một nửa thành màu xám trắng.

Hoàng Phủ Hùng tiến vào trong thành, đem di vật của cháu trai Hoàng Phủ Độ cẩn thận thu thập tốt, để trên xe ngựa, sau đó mang phu nhân của Hoàng Phủ Độ là Tấn Lan Lan về lại Đông Châu.

Tấn Lan Lan gả cho Hoàng Phủ Độ mới được nửa năm, đang là lúc tân hôn mặn nồng, lại mới vừa mang thai, bỗng nhiên liền mất đi trượng phu, cả người khóc đến đần độn, thật đáng thương.

Hoàng Phủ Hùng cũng thở dài không ngừng.

Mấy ngày sau, đoàn xe rốt cuộc về tới nội thành Đông Châu, khi đi ngang qua thành Phủ Lăng trên đường về Đông Đô, Hoàng Phủ Hùng bỗng nhiên nghe được bên trong một nhà trọ ở ven đường bỗng truyền ra một âm thanh thập phần trong trẻo ——

"...... Tiêu Trọng vì lấy tuyệt thế thần binh để báo thù cho đại ca Tiêu Mạnh đã oan uổng bỏ mạng, một mình dũng cảm xâm nhập vào cổ mộ thập tử vô sinh. Trước tình nghĩ huynh đệ nặng như núi, sâu như biển, vậy an nguy tính mạng của bản thân có alf gì mà phải cân nhắc."

Hoàng Phủ Hùng nâng tay lên, dừng bước chân hành quân.

Câu chuyện xưa từ trên lầu hai của quán trọ bay xuống dưới thật tình cờ lại trùng hợp với tâm trạng của Hoàng Phủ Hùng giờ phút này.

Nghĩ đến cháu trai bị chết không minh bạch, đại ca lại nằm trên giường hộc máu, Hoàng Phủ Hùng chỉ cảm thấy lòng mình như bị người kích thích thật mạnh. Hắn bất tri bất giác liền ngẩn ngơ, lẳng lặng đứng ở dưới quân trọ, muốn nghe một chút chuyện xưa này, liệu Tiêu Trọng đến cuối cùng có thể thành công lấy được thần binh, thay huynh trưởng báo thù không.

Dần dần, Hoàng Phủ Hùng chỉ cảm thấy mình bị mang vào bên trong cổ mộ, sau cổ tự nhiên cũng cảm thấy từng đợt gió lạnh ghê người, phảng phất như chính mình cũng tay cầm đèn cầy, hành tẩu bên trong huyệt mộ mờ nhạt.

Theo dấu câu chuyện xưa, có một con thây ma ba ba lớn chừng khoảng con nghé xuất hiện trong mộ, khi Tiêu Trọng phát ra một chiêu độc môn bí kỹ giải quyết thây ma ba ba vô cùng nguy hiểm, tâm Hoàng Phủ Hùng cũng theo đó thả xuống, chỉ cảm thấy bí kỹ này quả thực quá khủng bố.

"Mệnh ta do ta, không do trời!" Một câu khí phách hào hùng như vẽ rồng điểm mắt.

Dưới lầu, Hoàng Phủ Hùng bị kích thích đến lệ nóng doanh tròng, cảm thấy thân nhiệt cả người đang tăng nhanh vùn vùn, đồng cảm không thôi.

Càng nghe càng mê mẩn, càng có bao nhiêu cao triều thay nhau nổi lên, mắt thấy Tiêu Trọng một đường đi đến cuối, sắp lấy được bí tàng cuối cùng, Hoàng Phủ Hùng kích động đến tột đỉnh, ngay cả thở cũng không dám.

Vậy mà ngay vào lúc này, âm thanh trong trẻo kia đột nhiên im bặt.

Hoàng Phủ Hùng chỉ cảm thấy hàng trăm móng vuốt đang cào vào tim mình. Nghe chuyện xưa mà không nghe được kết cục, giống như là đang ở trên giường của nữ trai tiên, ngay lúc máu đang dồn tới đỉnh lũ bỗng nghẹn trở về, thực sự là muốn mạng già của người.

Hắn rối rắm sau một lúc lâu, không nhịn được hạ lệnh đội ngũ tiến vào nhà trọ nghỉ ngơi chỉnh đốn.

Hoàng Phủ Hùng vốn chính là người hào sảng có cá tính, lập tức cho người mua hai mươi bình rượu Mia Linh Nhưỡng nổi danh nhất Phủ Lăng, gõ cửa gỗ gian sương phòng kia.

Vừa tiến vào sương phòng hỏi, mới biết 《 Tiêu Trọng báo thù ký 》 là chuyện xưa truyền kỳ do vị tiên sinh trong phòng này tự nghĩ ra, còn kết cục? Chưa viết ra tới!

Hoàng Phủ Hùng suýt chút nữa quỳ U Vô Mệnh.

"Tối nay, tối nay có thể viết ra tới không?" Hoàng Phủ Hùng đưa ánh mắt trông mong mà nhìn tay đang cầm bút của U Vô Mệnh.

U Vô Mệnh trầm ngâm: "Có lẽ có thể?"

Hoàng Phủ Hùng hạ quyết tâm, quay đầu phân phó thuộc hạ, cho người an bài phu nhân Tấn Lan Lan của Hoàng Phủ Độ ở trong nhà trọ nghỉ tạm một đêm, tắm rửa cho trôi đi bớt phong trần, ngày mai trang điểm sửa sang lại rồi tiếp tục đi Đông Đô.

U Vô Mệnh ngồi yên định trước bàn, một tay xách rượu ngon Hoàng Phủ Hùng đưa tới, liền mở nắp bình uống, một tay đặt bút viết, viết xuống văn chương thật xinh đẹp.

Hoàng Phủ Hùng cảm thấy người này chính là tri kỷ cả đời mình tìm kiếm, vội vàng cũng bưng bình rượu lên, U Vô Mệnh uống một vò, hắn liền uống hai bình, thành ý cực kỳ.

Viết đến một nửa, U Vô Mệnh ném bút xuống: "Không có linh cảm."

"Không sao, không sao, đây, thỉnh tiên sinh uống hết vò này!" Hoàng Phủ Hùng phủi một cái bay nắp bình, đưa một vò rượu ngon qua.

U Vô Mệnh có chút băn khoăn, nói: "Không bằng trước nghe kể chút chuyện xưa "chớ khinh thiếu niên nghèo"......"

Hoàng Phủ Hùng đem đầu gật như gà mổ thóc.

Cốt truyện thiếu niên nghèo bị khinh khi từ hôn nói đến một nửa, lời nói U Vô Mệnh uyển chuyển thay đổi văn phong, lại nói đến chuyện tình yêu triền miên lâm li bi đát trong đó.

Tấn Lan Lan ở cách vách nghe loáng thoáng liền bị xúc động, cũng mò lại đây, lẳng lặng ngồi ở phía sau Hoàng Phủ Hùng nghe chuyện xưa.

Cảm giác say dần dần kéo đến, Hoàng Phủ Hùng rốt cuộc không nín được, đi nhà xí.

U Vô Mệnh sâu kín nói tiếp: "...... Đáng thương cho Vân nương kia, còn không chờ được phu lang ra đi không nói được vài lời, đã đau thương thành một khối hòn vọng phu."

"Không có, đôi câu vài lời sao......" Tấn Lan Lan hoảng hốt mà lung lay, "Phu lang ta, cũng là...... chưa lưu lại cho ta nửa câu tri tâm......"

Mặt U Vô Mệnh lộ vẻ mỉm cười, hắn hơi hơi khom người xuống một chút, nhìn thẳng đôi mắt Tấn Lan Lan.

"Trước khi phu lang ngươi xảy ra chuyện, có từng cùng ngươi liên lạc không?"

Tấn Lan Lan ngẩn ra, cầm lòng không đậu mà nhìn thẳng ánh mắt U Vô Mệnh.

"Có...... Có."

Thanh âm U Vô Mệnh càng thêm thâm trầm: "Hắn nói với ngươi chuyện gì vậy?"

Tấn Lan Lan nhíu mi, tựa hồ có chút kháng cự, lại vẫn nói ra đúng sự thật ——

"Lang quân nói, nghĩa phụ bị hung đồ gây thương tích, hắn phụng lệnh đế quân, dẫn dụ hung đồ kia ra, giết chết xong liền trở về."

"Còn có gì khác?" Trong mắt U Vô Mệnh chuyển động mấy tia sáng như sao trời.

Tang Viễn Viễn biết hắn đang thi triển hoặc thuật của Vu tộc đối với phu nhân của Hoàng Phủ Độ.

Từ sau khi nghe nói Hoàng Phủ Độ xảy ra chuyện, Tấn Lan Lan đã mấy ngày không chợp mắt được, tâm thần chấn động vô cùng, tất nhiên là không có lực chống cự bao nhiêu.

Trong lòng Tang Viễn Viễn có chút khẩn trương, chú ý nhìn thẳng động tĩnh bên ngoài, đề phòng Hoàng Phủ Hùng đột nhiên tiến vào.

"Hắn, khẳng định còn nói chuyện khác với ngươi." U Vô Mệnh hướng dẫn từng bước, "Ngươi cẩn thận suy nghĩ một chút, hắn còn nói cái gì nữa?"

Tấn Lan Lan mê mang chậm rãi lắc đầu: "Đã không còn nữa. Lang quân cũng không nói nhiều."

Tang Viễn Viễn nghe được bước chân nặng nề từ cầu thang gỗ truyền đến. Trái tim nàng ' thình thịch ' nhảy dựng lên, nhẹ nhàng kéo ống tay áo U Vô Mệnh.

"Có lẽ còn nói chuyện khác, ngươi có thể là nghe không hiểu, cho nên vẫn chưa để ở trong lòng. Cẩn thận ngẫm lại, chỉ sợ có thể là manh mối cho việc hắn bị hại." U Vô Mệnh vẫn không nhanh không chậm.

Hoàng Phủ Hùng đã bước lên tầng hai!

Trái tim Tang Viễn Viễn treo cao.

Tấn Lan Lan càng thêm mê mang: "...... Có sao? Ta nghe không hiểu...... cái gì?"

Thanh âm U Vô Mệnh càng thêm mị hoặc: "Ngươi mới vừa nói, chỉ có ba phần? Là cái gì?"

"Ba...... phần......" Tấn Lan Lan nghiêng nghiêng đầu, "Chỉ có ba phần? Cái gì...... ba phần?"

Thân ảnh Hoàng Phủ Hùng xuất hiện ở phía sau cửa gỗ khắc hoa.

"Đúng vậy, cái gì chỉ có ba phần nhỉ?" U Vô Mệnh đè thấp giọng, "Không đầu không đuôi, chẳng lẽ không phải cùng ngươi nói chuyện, mà là cùng người khác nói chuyện sao? Sau đó liền không có tin tức của hắn nữa, còn sau nữa, hắn đã chết."

Tấn Lan Lan thống khổ bưng kín ngực: "Chẳng lẽ có quan hệ với chuyện hắn bị hại? Ba phần, cái gì ba phần chứ?"

Thân ảnh Hoàng Phủ Hùng cao lớn xuất hiện ở cửa sương phòng, khẽ nhíu mày: "Cháu dâu, cái gì ngộ hại, cái gì ba phần?"

Tia sáng trong mắt U Vô Mệnh đã biến mất.

Con ngươi Tang Viễn Viễn co rút lại, đầu ngón tay không khỏi nhẹ nhàng run lên.

Hoàng Phủ Hùng cau mày, nhìn về phía U Vô Mệnh.

U Vô Mệnh thực vô tội buông tay xuống: "Vị phu nhân này trong lòng tưởng niệm, nhắc tới vong phu."

Hoàng Phủ Hùng nhìn chằm chằm hướng Tấn Lan Lan thật kỹ.

Chỉ thấy ánh mắt Tấn Lan Lan dần dần có thần, trở tay bắt lấy tay Hoàng Phủ Hùng: "Nghĩa thúc, ta bỗng nhiên nhớ tới, lang quân ngày ấy, có nói một câu kỳ quái —— chỉ có ba phần. Ta không biết có ý gì nên vẫn chưa để ở trong lòng! Ta cũng không xác định lang quân là đang nói với ta, hay là đang nói với người khác nữa......"

"Sao không nói sớm!" Hoàng Phủ Hùng cả giận nói.

Tấn Lan Lan che miệng khóc nức nở: "Là ta không tốt, những lời này không đầu không đuôi lại quá mức tầm thường, nên ta... lúc đó ta vẫn chưa bình tĩnh lại được......"

"Ba phần? Ba phần?" Hoàng Phủ Hùng nhăn chặt mày, "Tức khắc xuất phát, về Đông Đô!"

Hắn đứng lên, suy nghĩ một lát, lấy ra một miếng lệnh bài giao cho U Vô Mệnh.

"Tiên sinh, ta có chuyện quan trọng trên người, cần thiết phải đi ngay. Cái lệnh bài này thỉnh tiên sinh giữ lấy, tại Đông Châu này lệnh bài ta vẫn là có thể dùng được vài phần! Sau khi viết ra kết cục của Tiêu Trọng, nhớ đưa ta một phần!"

U Vô Mệnh cười nhạt nhận lấy.

Lúc ra cửa, Hoàng Phủ Hùng giống như vô tình chạm vào cái hộp gỗ dài của U Vô Mệnh đang để trên bàn, chỉ thấy một đống lụa bố tràn ngập chữ viết xinh đẹp rơi xuống đầy đất.

Hắn một mặt xin lỗi, một mặt âm thầm dò xét cái hộp gỗ dài kia một phen.

Hoàng Phủ Hùng này, quả thật là người trong thô kệch có tinh tế.

Tới dưới lầu, Hoàng Phủ Hùng giả vờ thay U Vô Mệnh tính tiền, thuận miệng hỏi tiền thuê của hắn. Chủ quán vẫn chưa nói tỉ mỉ, chỉ nói U Vô Mệnh đã giao bạc ròng cho mười một ngày, thuê kỳ đến ngày mai, không cần trả thêm.

Hoàng Phủ Hùng âm thầm tính toán —— thanh toán mười một ngày tiền thuê nhà, ngày mai đến kỳ, cho nên ngày người này vào ở trong nhà trọ Phủ Lăng chính là trước khi xảy ra chuyện ở Tây Phủ một ngày. Cứ như vậy, trong lòng Hoàng Phủ Hùng liền hoàn toàn xác định người này không có quan hệ gì với việc của Khương Cẩn Chân.

Hắn rốt cuộc yên tâm dẫn quân đội rời đi.

"Khó trách ngươi muốn trả thêm tiền thuê phòng một ngày!" Tang Viễn Viễn ngạc nhiên không thôi, "U Vô Mệnh, chàng rốt cuộc là người hay quỷ!"

U Vô Mệnh vẻ mặt bình tĩnh: "Chuyện thế này cũng đáng phải kinh ngạc sao."

Cánh lại đã nhịn không được xoè ra.

Nhìn theo Hoàng Phủ Hùng đi xa, hắn thong thả ung dung lấy ra một viên ngọc giản, hạ giọng ra lệnh ——

"Giết dược sư của Khương Nhạn Cơ, truyền ra hai chữ ' ba phần '."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui