Xuyên Thành Bản Đối Chiếu Của Nữ Chính Trọng Sinh Trong Truyện Niên Đại


Trên người anh ta mặc bộ quần áo vải thô, loang lổ chỗ vá.


Dáng người thô kệch, to lớn, khiến anh ta trông cồng kềnh bên cạnh vóc dáng gầy gò của Du Quốc Hải.


Cặp mắt ti hí, luôn nhìn ngó không yên, khiến ai nhìn vào cũng cảm thấy mất thiện cảm.


Lưu Hạnh vừa đặt nông cụ xuống, quay lại đã không thấy bóng dáng chồng đâu, ngay lập tức tức giận đến mức đấm ngực.


Cô nghiến răng nghiến lợi, mắng thầm: "Cái đồ đáng chết, vừa tan làm đã chạy về nhà để gặp cái con mặt dày đó rồi!"

Trong lòng Lưu Hạnh đầy căm hận, chỉ ước có thể xé nát cái "tiểu nương môn"

mà cô đang nghĩ đến.


Trương Thúy Hoa, mẹ chồng của Lưu Hạnh, đang ngồi khoe khoang với mấy bà thím bên cạnh về mối hôn sự mà bà sắp xếp: “Mấy người không biết chứ, ông chồng tôi khi còn sống đúng là có mắt nhìn người! Dù đi bao nhiêu năm rồi nhưng vẫn để lại cho nhà tôi một mối hôn nhân tốt như vậy.



Lục gia ấy à, ở thủ đô có hẳn một cửa hàng xe đấy! Nghe nói còn có quan hệ với quân đội nữa!”

Mấy người phụ nữ nghe Trương Thúy Hoa nói vậy liền trố mắt nhìn đầy ngưỡng mộ.


Tuy nhiên, có một người không ưa gì bà, liền xen vào đâm chọc: “Có gả cho người thành phố thì cũng là chuyện của con nuôi bà thôi, có liên quan gì đến bà chứ?”

“Đúng đấy, mà nói chứ nhìn bà nuôi con dâu mà xem, hồi mới về xinh xắn là thế, giờ nhìn có ra cái gì nữa đâu?”

“Thật đấy, nuôi con dâu mà giống như nuôi con gái từ bé, chẳng qua cũng chỉ là mượn cớ thôi, chứ thực chất là có ý khác.


Con trai bà cưới vợ bao lâu rồi mà đến đứa con cũng chưa có?”

Mấy người phụ nữ nhao nhao bàn tán, lời nói nhỏ nhưng đủ để châm chọc.


Chẳng ai nói rõ là ai, nhưng tất cả đều phá lên cười rôm rả.



Trương Thúy Hoa nghe xong mặt hết đỏ lại trắng, giận đến nghiến răng, oán hận đáp: “Phì! Tôi khinh chẳng thèm nói chuyện với các người! Đợi khi con gái tôi gả vào thành phố, các người xem, tôi sẽ hưởng phúc đầy ra đấy!”

Lưu Hạnh đứng bên cạnh, sắc mặt càng lúc càng tệ, cúi gằm mặt, trong lòng đầy phẫn nộ.


Một lần nữa, cô lại bị người khác cười nhạo! Nếu biết nhà họ Du như thế này từ đầu, dù có hứa cho cô mười cân lương thực, cô cũng chẳng muốn gả vào đây! Trương Thúy Hoa vừa bị cười nhạo, trong bụng đã bực tức, lại muốn dựa vào việc con nuôi được gả cho Lục gia để lấy lại thể diện.


Nhưng ai ngờ chẳng những không được ai tán dương, mà còn bị chế nhạo thêm.


Bà vốn đã mang theo cơn giận đầy mình, giờ quay lại thấy Lưu Hạnh với vẻ mặt ủ ê như thể ai nợ cô tiền quan tài, liền tức đến mức mắng xối xả: “Cô đúng là sao chổi! Cưới cô về nhà được lợi lộc gì? Mất công nhà tôi còn cho nhà cô hai mươi cân lương thực mới rước cô về, thế mà bao năm nay một đứa con cũng không có!”

Càng nói, Trương Thúy Hoa càng tức giận: “Nuôi con gà mái bao lâu nó cũng phải đẻ trứng, còn cô thì đến gà mái cũng không bằng! Gà mái còn hầm được nồi canh đấy!”

Bà hung hăng đẩy mạnh Lưu Hạnh sang một bên: “Cô đúng là sao chổi, tránh ra!”

Lưu Hạnh bị đẩy thiếu chút nữa ngã nhào.


Cô ngước mắt nhìn theo bóng dáng mẹ chồng sải bước rời đi, lại nhìn sang bố chồng chỉ đứng im lặng, chẳng thèm nói đỡ cho cô một lời.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận