Chương có nội dung bằng hình ảnh
5.
Từ khi Dư Tịnh Tiêu quyết định đến làm việc ở quỹ hội Đỗ Linh, quá trình nghỉ việc nhận việc chỉ vỏn vẹn trong vòng một tháng.
Khi đến Đỗ Linh, bà nhanh chóng biết được tác phong làm việc như sấm của Thẩm Sơ Hành, việc thành lập nhóm nòng cốt nhanh hơn so với bà dự đoán.
Có lẽ vì Đỗ Linh là công ty mới, cả công ty tràn ngập sức sống đặc trưng của tuổi trẻ, làm bà thấy bản thân cũng trẻ hơn, ngay cả Kỳ Kỳ cũng nói bà ngày càng dễ thương hơn.
Hôm đó gia đình bà đi dạo phố, Kỳ Kỳ thấy bà mặc chiếc váy đẹp, lập tức hào hứng gọi "chị Tiêu", sau đó bị ba nhéo tai cười mắng.
Dương Tụng nhỏ tuổi hơn Dư Tịnh Tiêu, nhưng khi đối mặt với người vợ xinh đẹp tràn ngập sức sống, có lúc ông cũng cảm thấy nguy hiểm, thẳng nam sắt thép vốn lôi thôi luộm thuộm nay cũng biết ăn diện, có lúc mua âu phục mới, còn hỏi con gái mình xem có đẹp trai hay không, hại Kỳ Kỳ vừa khen vừa cười đến đau cả bụng.
Thẩm Sơ Hành yêu cầu mở khu vực làm việc riêng cho quỹ hội ở Đỗ Linh, một trong những thang máy ở đây chỉ có thể đi thẳng từ hầm gửi xe đến một số tầng cố định, và chỉ có vài người có quyền hạn mới được đi vào, tính bảo mật cực cao.
Vì vậy, thỉnh thoảng nhìn thấy Vân Ngạn khiêm tốn chạy đến đây, bà cũng không quá ngạc nhiên.
Nhưng tần suất Vân Ngạn đến đây khiến bà khá bất ngờ.
Trong giai đoạn chuẩn bị thành lập quỹ hội, thỉnh thoảng Vân Ngạn sẽ tới tham gia thảo luận, đôi khi không có Thẩm Sơ Hành cậu cũng tới, có thể thấy cậu rất quan tâm đến chuyện này, lúc ở viện phúc lợi cậu thảo luận các ý tưởng với bà cũng không chỉ nói chút rồi thôi.
Nhưng Dư Tịnh Tiêu hơi nghi ngờ: Là một nghệ sĩ hàng đầu, cậu hoàn toàn có thể giao những việc lặt vặt này cho quản lý xử lý, hoặc để đoàn đội của Thẩm Sơ Hành giúp cậu kiểm tra, cậu cần gì phải tự mình làm những thứ này?
Dù sao khoảng thời gian này Vân Ngạn cũng bề bộn nhiều việc.
Nhờ có con gái, bà biết gần đây Vân Ngạn cần cập nhật rất nhiều thông cáo, có vài lần Vân Ngạn đến lúc cả đội đang tăng ca buổi tối, cậu mang đồ ăn khuya đến cho mọi người, còn ngồi ăn không biết trời trăng mây đất gì với bọn họ, nhưng Dư Tịnh Tiêu vẫn nhìn ra được Vân Ngạn đang kiệt sức.
Không biết tại sao, mỗi khi nhìn thấy Vân Ngạn cười với bà, bà lại thấy có chút đau lòng.
Nhưng không tiện nói ra miệng.
Ngày hôm đó Thẩm Sơ Hành bận việc bên ngoài nên không ở công ty, Vân Ngạn ở lại tăng ca và ăn tối với mọi người.
Sau khi họp xong, mọi người bước ra khỏi phòng họp, thấy sếp Thẩm đang dựa vào chiếc bàn bên ngoài phòng họp, xem bản kế hoạch mẫu làm gần xong.
Dư Tịnh Tiêu chào hỏi Thẩm Sơ Hành, theo sau mọi người trở về văn phòng của mình giải quyết công việc tiếp theo, Thẩm Sơ Hành đi vào phòng họp, có lẽ muốn ở lại với Vân Ngạn một lúc.
Họp hết nửa ngày nên có hơi khát nước, Dư Tịnh Tiêu cầm ly đến bình nước cạnh phòng họp để lấy nước, thấy cửa phòng họp không đóng kỹ, nên bà liếc mắt nhìn vào bên trong, thấy đôi chồng chồng trẻ kia ôm nhau rất tự nhiên, bà không khỏi mỉm cười.
Lấy nước xong bà định quay người rời khỏi, chợt nghe Thẩm Sơ Hành hỏi Vân Ngạn: "Không phải em nói mệt lắm rồi sao? Sao còn đến đây?"
"Muốn về nhà với anh." Giọng Vân Ngạn ồm ồm, giống như đang làm nũng, nói: "... Cũng muốn gặp 'ta'*."
*Raw cũng là 'ta', có thể là cô ấy hoặc anh ấy, do đoạn này Dư Tịnh Tiêu nghe được nên bà không xác nhận 'ta' ở đây chỉ ai.
Thẩm Sơ Hành như muốn an ủi Vân Ngạn, sau khi tiếng cọ xát quần áo qua đi, hắn nói: "Yên tâm, mấy người phía dưới rất ổn, 'ta' sẽ không mệt quá đâu."
Vân Ngạn 'ừ' một tiếng.
Dư Tịnh Tiêu không thể nghe thêm nữa, quay người rời đi, nhưng trong lòng lại khó hiểu.
Hóa ra Vân Ngạn đến đây vì mục đích khác?
Cũng chẳng thấy cậu ấy đặc biệt quan tâm đến ai mà...
'Ta' là ai? Là nam hay là nữ? Có thể là ai?
6.
Sau khi làm việc ở Đỗ Linh một thời gian, Dư Tịnh Tiêu thấy đã đến lúc, ngày đó sau khi tan làm, bà ngại ngùng ngăn Vân Ngạn lại, mười ngón xoắn xuýt: "Con gái lớn của tôi là fan của cậu, nó muốn tôi dẫn nó đi gặp cậu, nhưng tôi biết lịch trình của cậu rất kín..."
"Được ạ."
Dư Tịnh Tiêu tưởng mình nghe nhầm, sững sờ hết một lúc mới ý thức được, vui vẻ nói: "Được sao? Vậy... Không thì để hôm nào tôi dẫn con gái đến tham ban..."
Bà suy nghĩ một chút, chọn cái ít ảnh hưởng đến lịch trình của Vân Ngạn nhất.
Vân Ngạn lắc đầu, cười nói: "Không thì cuối tuần đến nhà cháu ăn bữa cơm đi, đúng lúc tuần này bọn cháu có thời gian trống."
"Thật không?" Kinh hỉ tới quá đột ngột, hai mắt Dư Tịnh Tiêu sáng lên giống như thiếu nữ, bà lấy lại chút lý trí: "Vậy có phiền lắm không..."
"Không, không có ạ, không phiền." Vân Ngạn biết Dư Tịnh Tiêu căng thẳng, nghĩ chắc bà không biết cậu còn căng thẳng hơn bà: "Mấy hôm trước cháu có bàn với Sơ Hành chọn lúc nào đó mời dì tới làm khách, dì có thể tới giúp quỹ hội của bọn cháu, bọn cháu rất biết ơn dì."
"Là tôi phải cảm ơn các cậu cho tôi cơ hội mới đúng." Dư Tịnh Tiêu không thể diễn tả tâm trạng của mình, vội vàng cảm ơn, sau đó hẹn lịch với Vân Ngạn.
Cuối tuần, Thẩm Sơ Hành cho xe đi đón Dư Tịnh Tiêu.
Lúc Kỳ Kỳ biết bản thân được đến nhà Vân Ngạn và Thẩm Sơ Hành, cô vui muốn xỉu, gửi cho mẹ mấy chục cái meme chỉ trong một đêm, không uổng công lúc trước cô nỗ lực giúp ba theo đuổi mẹ kế xinh đẹp như vậy.
Suốt quãng đường đi qua, cô bé im lặng như gà, hồi hợp đến mức đổ mồ hôi hột.
Sau khi nhìn thấy nhà của Vân Ngạn và Thẩm Sơ Hành, cô bé không thể thốt ra lời nào hết, chỉ cảm thấy trong đầu mình như có mười triệu con gà đang kêu gào.
[Trời ơi, nhà bọn họ to quá!]
[AAA mấy cái nón treo ở cửa rõ ràng là đồ đôi! Gáy chết tôi!]
[AAA Sao Vân Ngạn vừa trắng vừa đẹp quá vậy!]
[Trời đất ơi nụ cười của sếp Thẩm! Anh ấy cười với Vân Ngạn! Ôm eo kìa! Hai anh ôm thêm chút nữa ôm thêm chút nữa đi! Ngọt quá, ngọt quá!!!!]
[Thần tượng mang trà ra cho mình uống! Là trà đen anh ấy thích nhất aaa đời này không tiếc gì nữa!]
Thầm gào thét mấy trăm hiệp xong, Kỳ Kỳ thấy Vân Ngạn cười với mình, hỏi mẹ: "Kỳ Kỳ dễ ngại quá ạ."
"Không phải đâu!" Dư Tịnh Tiêu chưa kịp trả lời, Dư Tiểu Ngư bên cạnh không hề sợ người lạ đã nhào vào lòng Vân Ngạn, ngửi mùi thơm của cậu, vạch trần sự thật: "Hôm qua chị vui đến nỗi lăn lộn trên giường, còn rớt xuống đất tận mấy lần cơ!"
Kỳ Kỳ: "..."
[AAA Dư Tiểu Ngư sao em có thể nói chị như vậy! Buổi tối bắt em đi nấu cá nhỏ kho luôn!!!]
Nội tâm Kỳ Kỳ gào thét, hai má đỏ ửng, uống trà để che giấu: "Không, không có! Lúc đó chị đang nằm trên giường tập eo!"
...
Hai bé gái bên kia chơi đùa với Vân Ngạn, bên này, Dư Tịnh Tiêu nhìn bó hoa trên khay trà sững sờ hết nửa ngày.
Thẩm Sơ Hành ngồi bên cạnh hỏi: "Dì nhìn lọ hoa ạ?"
Dư Tịnh Tiêu suýt phủ nhận theo bản năng, vội vàng gật đầu: "Ừm, lúc trước tôi từng thấy trên weibo của Vân Ngạn."
Lúc trước Vân Ngạn có khoe lọ hoa này trên weibo, sau khi học với bậc thầy đồ gốm trong nước, cậu đã tự làm nó, tinh xảo, đơn giản và đầy tính hiện đại, lúc đăng lên, có người ngỏ ý muốn mua, nhưng Vân Ngạn biểu thị không bán, bởi vì cậu muốn tặng cho người yêu của mình.
Trong mắt Thẩm Sơ Hành hiện lên mấy phần dịu dàng: "Em ấy thích tặng hoa cho cháu, nên sau này em ấy mới quyết định làm bình hoa cho cháu."
"Tặng hoa cho cậu?" Dư Tịnh Tiêu vô thức hỏi ngược lại.
"Vâng." Thẩm Sơ Hành gật đầu, không giải thích nhiều, chỉ nhẹ nhàng vuốt ve cánh hoa thiên điểu, không biết nghĩ tới điều gì, lộ vẻ hoài niệm.
Nhất thời nỗi lòng của Dư Tịnh Tiêu trở nên phức tạp.
Lúc đầu, bà không chú ý đến lọ hoa, mà là chú ý đến bó hoa kia.
Hoa thiên điểu ngạo nghễ đứng vững, khiến bà nhớ đến quá khứ đã phủ bụi.
Bà nhớ tới đứa con quá cố của bà, Kiều Tư Dụ, cậu nhóc làm không ít chuyện khác người, một trong số đó là cả gan lấy hoa chồng trước tặng bà đưa cho bạn học nam cùng lớp.
Khi ấy, bà có người bạn làm giáo viên ở trường của Kiều Tư Dụ, vì không muốn tạo áp lực cho con trai nên bà không nói cho Kiều Tư Dụ biết, chỉ nói với người bạn kia nếu con trai bà có làm chuyện gì kinh thiên động địa thì ngầm thông báo cho bà một tiếng.
Bà vẫn nhớ những bức ảnh bà nhận được ngày hôm đó.
Hai cậu trai trẻ có vẻ ngoài lạnh lùng đang ngồi làm bài tập, không ai để ý tới ai, ở giữa những bông hoa sứ sa mạc* là đóa thiên điểu xinh đẹp chói mắt, lúc nhìn thấy bức ảnh, bà tức không nỗi, ôm bụng cười hết nửa ngày.
Sau đó bà muốn hỏi thử xem sao đứa nhỏ lại lấy hoa, nhưng tin nhắn của người bạn khiến bà nuốt câu hỏi trở vào.
"Tớ thấy Tư Dụ không có ý gì đâu, cậu nhóc chỉ đang bảo vệ cậu bé ngồi cạnh."
"Ồ... Đứa nhỏ đó đáng thương quá..."
Biết được đầu đuôi sự việc, với việc con trai lấy hoa Dư Tịnh Tiêu nhắm một mắt mở một mắt cho qua, lúc ấy bà không muốn nhìn thấy những bông hoa đó, mỗi lần nhìn thấy là bà sẽ nghĩ đến bộ dạng giả vờ giả vịt của chồng cũ và tình cảm vụn vỡ của họ. Bà rất vui khi thấy con trai dùng những đóa hoa ấy làm việc tốt.
Bà nghĩ, có thể mãi đến khi Kiều Tư Dụ mất, cậu nhóc cũng không biết bà lặng lẽ để ý tới hướng đi của những bó hoa đó.
Hoa thiên điểu.
Trong số những đóa hoa ấy, thường có hoa thiên điểu.
Thật ra, hiện tại hoa thiên điểu là loại hoa phổ biến trong các cửa hàng hoa, việc Vân Ngạn tặng hoa thiên điểu cho Thẩm sơ Hành cũng không phải chuyện gì đáng ngạc nhiên, có lẽ chỉ là trùng hợp mà thôi...
Nhưng Dư Tịnh Tiêu thấy cả người không thoải mái lắm.
Tại sao Vân Ngạn thích tặng hoa cho Thẩm Sơ Hành? Tại sao lại giống nhau như vậy? Giờ đây Thẩm Sơ Hành đã nhớ lại tất cả những chuyện năm đó, cậu ta có kể cho Vân Ngạn nghe không? Cậu ta nhận những bó hoa này trong tâm trạng gì?
Khi nhìn thấy những bông hoa này, cậu ta có nhớ đến gì không?
Hay là nói, Vân Ngạn là người thay thế của Kiều Tư Dụ?
Tình cảm giữa Vân Ngạn và Thẩm Sơ Hành rất tốt, giữa họ nào có chỗ cho một Kiều Tư Dụ đã mất?
Hơn nữa, giống như nước ấm nấu ếch, bây giờ bà quen thuộc với Vân Ngạn, thậm chí có lúc, bà cảm thấy mình thân với đối phương hơn hẳn so với những người kém tuổi khác.
Cho dù đứng ở góc độ nào, Dư Tịnh Tiêu đều thấy nghẹn ở cổ họng.
Tâm trí bà không đặt vào bữa ăn này.
Điều đáng sợ nhất là sau khi gặp lại Vân Ngạn, bà luôn cảm thấy một số động tác và lời nói của Vân Ngạn giống với Kiều Tư Dụ.
Đôi khi, thậm chí bà còn vọng tưởng, có phải Kiều Tư Dụ, con trai bà trở lại hay không, dùng một cách không tầm thường nào đó quay về.
Bà cảm thấy bản thân điên rồi mới nghĩ vậy, bà nhanh chóng cắt đứt suy nghĩ của bản thân.
Tất cả những điều này khiến cuộc sống yên bình của bà nổi sóng lớn, thỉnh thoảng còn buồn bực mất tập trung, nhưng bà không thể kể với ai, chỉ có thể giữ trong lòng.
7.
Vài tháng sau, hạng mục công việc trù bị kết thúc, Đỗ Linh muốn tổ chức buổi họp báo mới.
Sân khấu của buổi họp báo vẫn là màu xanh đậm mang hơi hướng khoa học kỹ thuật, nhưng sản phẩm ra mắt lần này không liên quan gì đến AI, mà là chân tay giả sinh học.
Đối với Thẩm Sơ Hành, chân tay giả sinh học ban đầu chỉ là sản phẩm cao cấp được chế tạo để thỏa mãn sở thích và nhu cầu cá nhân, nhưng sau khi tiếp xúc với Dư Tịnh Tiêu, hắn nhìn thấy nhóm đối tượng cần được giúp đỡ hơn hắn.
Trong buổi họp báo lần này, chân tay giả sinh học chính thức ra mắt như một dòng sản phẩm của Đỗ Linh, ngoài những sản phẩm cao cấp vì lợi nhuận còn có những sản phẩm cấp thấp dùng để làm từ thiện, Thẩm Sơ Hành và đoàn đội của mình đích thân ra nước ngoài bàn bạc hợp tác cung cấp các nguyên liệu giá rẻ chất lượng tốt, cải tiến quy trình và giảm chi phí công nghệ, để chân tay giả sinh học chất lượng cao có thể đạt được mức giá thấp vẫn đầy đủ các chức năng cơ bản.
Buổi ra mắt sản phẩm lần này hoành tráng chưa từng có, ngoài việc cho ra mắt sản phẩm chân tay giả sinh học, hai vấn đề khác cũng được công bố.
Một là thành lập quỹ hội Đỗ Linh, hai là dự án hợp tác với chính phủ về chân tay giả sinh học, cung cấp chân tay giả cơ bản cho trẻ em khuyết tật trong viện phúc lợi và người có hoàn cảnh khó khăn, đây cũng là dự án đầu tiên của quỹ hội Đỗ Linh.
Sau hai năm, Thẩm Sơ Hành đứng trước mặt công chúng, hắn không né tránh vấn đề tàn khuyết của bản thân.
Giờ khắc này, khuyết điểm trong mắt mọi người không còn là khuyết điểm nữa, mà trở thành bằng chứng rõ ràng nhất cho loại 'hoàn mỹ' nào đó.
Trong bài phát biểu cuối, Thẩm Sơ Hành nhìn về phía khán giả, những người xem phát sóng trực tiếp nhìn vẻ mặt lạnh lùng thường ngày của hắn phân tích ra ngàn vạn thâm tình. Thực ra, hắn dùng giọng điệu tỉnh táo nhất nói ra những lời không 'tỉnh táo'...
"Tất cả vinh dự tối nay phải thuộc về bạn đời của tôi, Vân Ngạn..."
Ánh đèn lộng lẫy chiếu vào mắt hắn, nhưng trong mắt hắn chỉ có người đang ngồi lặng lẽ dưới sân khấu, hiếm thấy người đó mặc lễ phục, không giấu nổi kinh ngạc trong đôi mắt vốn mang theo ý cười của người đó.
"Anh từng chán ghét thế giới này." Thẩm Sơ Hành không nhanh không chậm nói: "Em trở về bên anh, đốt cháy ngọn lửa lòng anh."
"Không có em, sẽ không có quỹ hội Đỗ Linh."
"Anh yêu em."
...
Toàn bộ người trong buổi họp báo sôi nổi, nửa tiếng sau, #Thẩm Sơ Hành trải lòng#, #Sơ Vân#, #Lời tâm tình của Thẩm thị# lần lượt xuất hiện trên hot search weibo.
Không ai chú ý tới, giữa tiếng vỗ tay và tiếng cười, tâm trí Dư Tịnh Tiêu bay đến nơi khác, trong đầu bà lặp đi lặp lại hai chữ "trở về".
[... Em trở về bên anh]
Sao lại là "trở về"?
Mãi đến khi buổi họp báo kết thúc, bà vẫn nghĩ về hai từ này trong lúc giải quyết công việc tiếp theo.
Có một số việc cần bàn bạc với Thẩm Sơ Hành, bà đè nén buồn bực đi đến hậu trường khu vực nghỉ ngơi tìm Thẩm Sơ Hành.
Không ngờ nghe được đoạn đối thoại như này.
"Anh nói vậy mẹ em sẽ nghĩ lung tung đấy." Giọng nói Vân Ngạn hiếm thấy có chút giận hờn: "Em không muốn mẹ nghĩ quá nhiều..."
"Vậy em định giấu cả đời này sao?"
Đáp lại hắn là sự im lặng của Vân Ngạn.
"Mẹ có cuộc sống riêng của mình, mẹ hạnh phúc là được rồi, em..." Giọng nói Vân Ngạn mang theo chút ủ rũ: "Em còn là... haiz..."
Cậu có vẻ hơi bất lực.
"Từ từ thôi." Thẩm Sơ Hành động viên cậu: "Có lẽ một ngày nào đó bà ấy sẽ biết và chấp nhận."
...
Dư Tịnh Tiêu vô thức tránh hai người họ, một lúc lâu sau mới quay lại tìm Thẩm Sơ Hành.
Trong đầu bà liên tục nhớ lại những thông tin về Vân Ngạn và gia đình cậu.
Bà nhớ rõ quan hệ giữa Vân Ngạn và người nhà hình như không tốt lắm, nhất là với mẹ cậu, hai người thường xuyên cãi nhau, đây là tin tức ngầm, nhưng về cơ bản là chuẩn xác.
Cậu không thể nào nói ra câu "mẹ có cuộc sống riêng của mình".
Cho nên... người mẹ trong lời cậu, là ai?
Họ muốn 'mẹ' chấp nhận điều gì?
Dư Tịnh Tiêu cảm thấy hòn đá nhỏ trong lòng càng ngày càng lớn, giữa các sự việc dường như có mối liên kết kì hiệu nào đó, nhưng bà mãi không thể bắt được ý chính của những việc đó.
May mắn thay, năm tháng đã dạy cho bà sự kiên nhẫn, và cũng để bà học được cách chờ đợi câu trả lời.