Nước suối trong vắt chảy róc rách, gột rửa từng chút một bụi bẩn trên cơ thể hai người, xoa dịu căng thẳng và mệt mỏi do bôn ba của mấy ngày trước, giờ phút này mỗi một tấc lỗ chân lông giống như được hồi sinh.
Tần Di ôm Thẩm Thanh Đường yếu ớt an tĩnh vào lòng, trong lòng cảm thấy may mắn và biết ơn vô cùng.
Nghe nói Thập Vạn Đại Hoang cực kỳ nguy hiểm, có đi không có về, nhưng dựa vào kinh nghiệm của bọn họ mà nói, hình như cũng không phải như vậy.
Cũng may Thẩm Thanh Đường có thể giao tiếp với linh thực vật ở đây, tránh được phần lớn nguy hiểm, bằng không có khi bọn họ đã chui vào bụng hung thú rồi.
Nhìn thấy Tần Di và Thẩm Thanh Đường đang ôm nhau, cây đa phía xa yên lặng một lúc, sau đó đột nhiên nhỏ giọng nói.
“Nếu muốn rời khỏi nơi này sớm hơn, thì đừng chậm trễ nữa.
”
Tần Di tim đập thình thịch, theo bản năng nhìn về phía cây đa.
Cây đa trầm mặc một hồi, chậm rãi kể cho Tần Di nghe một câu chuyện.
Cây đa nói, vốn dĩ Thập Vạn Đại Hoang không phải như bây giờ, mà là rừng cây rậm rạp tràn đầy sức sống, vô số yêu thú và linh thảo cùng chung sống hòa bình trong vòng sinh thái này, bọn chúng trước giờ đều không thèm tiếp xúc với những tu sĩ đến từ tu chân giới, bởi vì bọn chúng biết Thập Vạn Đại Hoang là tốt nhất.
Mà sâu bên trong Thập Vạn Đại Hoang, có một nơi tựa như Thần tích, sông núi tráng lệ, bốn mùa như xuân, phong cảnh ảo diệu giống như trong mơ vậy.
Mà sâu trong Thần tích có một ngôi đền Thần, nơi đó có một đầm linh tuyền, nó đã liên tục cung cấp sự sống cho toàn bộ Thập Vạn Đại Hoang.
Thế nhưng nhiều thập kỷ trước, có một chàng trai trẻ vô tình xông vào Thần tích đã phá vỡ toàn bộ sự yên bình này.
“Chính là A Lam.
”
“Khi đó hắn ta bị thương căn cơ, không sống được bao lâu nữa, ta đã cứu hắn ta giống như cứu các ngươi, hắn ta nói sẽ vĩnh viễn cùng ta ở đây, cho nên ta đã dẫn hắn đến đền Thần.
”
“Đây là việc làm khiến ta hối hận nhất trong cuộc đời.
”
“Hắn ta đánh cắp quyền trượng sinh mệnh, còn lén học cấm thuật, rời khỏi nơi này.
”
“Không có quyền trượng sinh mệnh, mặc dù linh tuyền vẫn còn, nhưng hào quang của đền Thần đã ảm đạm đi rất nhiều, linh lực cũng không đủ để bao phủ toàn bộ Thập Vạn Đại Hoang.
”
“Kết quả là linh thảo ở nhiều nơi bị khô héo, yêu thú hoảng loạn chạy trốn.
”
Nghe cây đa kể đến đây, Tần Di gần như đã xác định được danh tính của A Lam.
Mà lúc này, dây leo vẫn quấn trên người Tần Di lại chậm rãi trượt xuống, sau đó rơi xuống bãi cát ở bên cạnh hắn.
Những sợi dây leo mảnh khảnh màu xanh biếc lặng lẽ di chuyển trên nền cát, một lúc sau, chúng vẽ ra hình ảnh quốc sư mang khăn che mặt, tay cầm quyền trượng.
Khi cây đa nhìn thấy bộ dạng của quốc sư trên nền cát, lập tức trở nên kích động: “Các ngươi đã từng gặp hắn ta sao?!”
Không ngờ thật sự là quốc sư……
Tần Di bất đắc dĩ cười một tiếng, thấp giọng nói: “Đúng vậy, Thanh Đường đã bị hắn ta đả thương, bây giờ hắn ta đã điên rồi.
”
Cây đa lặng im.
Thật lâu sau, lá cây của nó khẽ lay động, nói: “Đây là lỗi của ta, ta sẽ giúp các ngươi.
”
“Nhưng các ngươi cũng phải giúp ta đoạt lại trượng sinh mệnh.
”
Tần Di không ngờ chuyện mà cây đa yêu cầu lại là chuyện này, hắn nhất thời trầm mặc.
Ngay lúc cây đa tưởng rằng Tần Di sẽ nuốt lời, Tần Di đã lấy lại tinh thần, sau đó ngước mắt cực kỳ bình tĩnh nói: “Được, nếu ngươi chữa khỏi cho Thanh Đường, ta sẽ giúp ngươi đoạt lại cây quyền trượng kia.
”
Lúc này, có một sợi dây leo quấn lên tay Tần Di, giống như đang sốt ruột muốn phản đối việc Tần Di đã vội vàng đồng ý với đề nghị của cây đa, nhưng lại bị Tần Di mỉm cười nắm lấy.
Sau đó, Tần Di bình tĩnh nhỏ giọng nói: “Không có việc gì, trong lòng ta có tính toán.
”
Thẩm Thanh Đường: …
Nhìn thấy cảnh này, không hiểu sao tâm tình của cây đa có chút ảm đạm, qua một lúc nó bèn nói: “Ta biết tu vi của ngươi kém hắn ta rất xa, ta sẽ không để ngươi đi tìm chết, đợi thân thể của các ngươi hồi phục lại một chút, ta sẽ đưa các ngươi đến một nơi để nâng cao tu vi.
”
“Cám ơn tiền bối.
”
“Mấy ngày này các ngươi nghỉ ngơi cho khỏe đi, ta không gấp.
”
“Được.
” Tần Di lặng lẽ ôm chặt Thẩm Thanh Đường vào lòng.
·
Thẩm Thanh Đường và Tần Di yên lặng trị thương ở Thập Vạn Đại Hoang, lại không biết rằng đủ loại tin đồn xằng bậy về hai người họ đã bay khắp giới tu chân.
“Nghe nói năm nay Thanh Ngọc Kiếm Tông đã thu nhận một tà tu, thậm chí còn dám khiêu khích quốc sư trong cuộc thi xếp thứ hạng của tông môn, vậy mà cuối cùng lại có thể chạy trốn thành công, thật sự là quá khủng khiếp.
”
“Tà tu đó hình như tên là Tần Di, hắn đến từ thành Lăng Dương, đúng là nhìn người đừng có nhìn bề ngoài mà.
”
“Ngươi nói xem hắn sẽ trốn ở đâu, lỡ như hắn phát điên ra ngoài hại người thì phải làm sao?”
“Ngươi sợ cái gì, quốc sư nói rồi, treo thưởng mười vạn linh thạch thượng phẩm cho ai tìm được tung tích của hắn, chỉ cần ngươi chạy đủ nhanh, liền có thể nhận được.
”
“Nhưng mà, hắn đã bị quốc sư đánh trọng thương, lại còn luyện tà công như vậy, nói không chừng chưa đợi chúng ta tìm được thì hắn đã chết từ lâu rồi.
”
Những tin đồn này bắt nguồn từ đâu suy nghĩ một chút liền biết được.
Nhưng cố tình không một tu sĩ nào trong số bốn đại tông môn chứng kiến mọi chuyện ngày hôm đó dám lên tiếng.
Tất cả đều im thin thít một cách kỳ lạ.
Trong lòng bọn họ đều biết, mặc dù chuyện này quốc sư có vấn đề, nhưng chắc chắn Tần Di là tà tu, nếu bọn họ nói năng lung tung, sẽ mất mạng như chơi.
Thậm chí có người còn giận chó đánh mèo Tần Di và Thẩm Thanh Đường vì hành động của quốc sư, cho rằng không phải tại hai người nhiễu loạn cuộc thi, quốc sư sẽ không tùy ý đả thương người, thầm mong hai người cứ chết quách ở bên ngoài đi.
Một dòng sóng ngầm dâng lên giữa các tu sĩ.
Mặc cho thế giới ngoài kia kinh thiên động địa như thế nào, thì tiểu viện nơi Thẩm Đình và Liễu Nhứ Lam ở vẫn bình yên đến lạ, vẫn một vẻ bình lặng theo năm tháng.
Lúc này, Thẩm Thanh Ngạn lẳng lặng ngồi bên cạnh họ, mỉm cười pha trà cho họ.
Mặc dù đôi mắt của anh hơi ửng đỏ, nhưng anh chỉ nói là do bản thân mình đã thức đêm vì thi đấu, cả Thẩm Đình và Liễu Nhứ Lam đều không nghi ngờ gì.
Lúc này, Liễu Nhứ Lam cắn một miếng bánh hoa hồng mà Thẩm Thanh Ngạn đưa cho bà, không khỏi cười nói: “Khẩu vị của Đường nhi khi còn nhỏ rất kỳ lạ, nó không thích ăn ngọt, bánh hoa hồng làm cho nó ăn, nó sẽ lén nhổ ra, nhưng nó lại rất thích ăn cay, nhưng khi lớn lên rồi nó lại không ngọt thì không chịu ăn”.
Nghe những lời này của Liễu Nhứ Lam, cổ họng của Thẩm Thanh Ngạn hơi nghẹn ngào, sau đó anh cố gắng cười nói: “Đúng vậy, đệ đệ khi còn nhỏ nghịch ngợm lắm, nhưng bây giờ nó rất hiểu chuyện, rất điềm đạm.
”
Thẩm Đình lúc này cũng không nhịn được xen vào: “Con nói Đường nhi và Tần Di được đại năng Hóa Thần đưa đến Thiên Hoàn, tại sao không tới gặp chúng ta trước, vội vàng bỏ đi như vậy sao? Hừ, không hiếu thảo chút nào.
”
Ông vừa dứt lời, liền bị Liễu Nhứ Lam cau mày đánh vào tay một cái: “Ông đúng là thiển cận, để nhi tử và nhi tế đi làm rạng danh Thẩm gia chúng ta chẳng phải rất tốt sao?”
Thẩm Đình lườm bà một cái, nói: “Sao lại thiển cận? Bộ hiếu thảo với cha mẹ là thiển cận hả?”
Liễu Nhứ Lam: …
Thẩm Thanh Ngạn rốt cuộc nhịn không được, thầm cười một tiếng, sau đó lấy ra lời giải thích mình đã chuẩn bị từ lâu, thấp giọng nói: “Thánh Thượng khẩn cấp triệu kiến, hai đứa nó cũng không thể tự quyết định, cha mẹ đừng trách tụi nó.
”
Liễu Nhứ Lam nhìn rất thoáng, thuận theo nói: “Đúng vậy, bọn trẻ theo đuổi tương lai, ông đừng có làm việc theo cảm tính như vậy.
”
Thẩm Đình: “Hừ.
”
Liễu Nhứ Lam và Thẩm Thanh Ngạn nhìn nhau âm thầm mỉm cười.
Nhất thời, bầu không khí trong tiểu viện dần trở nên nhẹ nhàng vui vẻ hơn rất nhiều.
Cuối cùng, Thẩm Đình vào trong phòng đọc sách, Liễu Nhứ Lam vừa uống trà vừa cười nói đủ thứ chuyện với Thẩm Thanh Ngạn.
“Ở đây thật sự rất tốt, đồ ăn ngon hơn thành Lăng Dương nhiều, chỉ là có hơi ít cây cối, cây hòe ở nhà cũ chúng ta đúng là lớn thật, mùa hè ngồi dưới tán cây của nó rất mát mẻ, còn có mùi thơm thoang thoảng, thật sự rất dễ chịu.
”
Liễu Nhứ Lam vừa nói xong câu này, bà đột nhiên cảm nhận được một cơn ớn lạnh tràn ra khắp tiểu viện.
Thẩm Thanh Ngạn cũng đúng lúc này đột ngột đứng dậy.
Ngay sau đó, có tiếng gõ cửa trầm thấp vang lên, kèm theo một giọng nói lạnh lùng: “Là ta.
”
Thẩm Thanh Ngạn sửng sốt, thở ra một hơi, sau đó nhanh chóng đi ra mở cửa.
Bạch y lạnh lùng cứ thế mà xuất hiện trước mặt anh.
Quả nhiên là Cung Minh Trạch.
Liễu Nhứ Lam lúc này cũng nghi ngờ đứng lên: “Là khách của Ngạn nhi à?”
Thẩm Thanh Ngạn mím môi, cung kính mang theo chút cảm kích nói: “Là Thái Tử điện hạ ạ.
”
Nếu như Cung Minh Trạch không phái người ở lại canh giữ suốt thời gian qua và che giấu tin tức, anh thực sự không biết Liễu Nhứ Lam và Thẩm Đình sẽ ra sao nếu họ biết được chuyện kia…
Liễu Nhứ Lam nghe nói Cung Minh Trạch là Thái Tử, sắc mặt hơi thay đổi, nhưng lập tức cúi đầu hành lễ: “Dân phụ bái kiến Thái Tử điện hạ.
”
Cung Minh Trạch khẽ giơ tay lên, một luồng linh khí nhẹ nhàng đỡ Liễu Nhứ Lam đứng thẳng dậy.
Khí chất của Cung Minh Trạch khác với những người khác, có một chút lạnh lùng và uy nghiêm, Liễu Nhứ Lam không dám thất lễ, vì vậy bà bèn đi qua một bên lặng lẽ rót trà.
Thẩm Thanh Ngạn cũng kéo một chiếc ghế ra.
Cung Minh Trạch không ngồi xuống, mà trầm mặc một hồi, sau đó cất giọng có chút khàn khàn hỏi: “Vừa rồi các ngươi nói nhà cũ của Thẩm gia có một cây hòe sao?”
Thẩm Thanh Ngạn không ngờ Cung Minh Trạch lại hỏi vấn đề này, anh sửng sốt một chút, nhưng vẫn thành thật đáp: “Đúng vậy, cây hòe đó đã có nhiều năm rồi, hai người ôm cũng không hết.
—— Có vấn đề gì sao? Chẳng lẽ cây hòe đó cũng là linh thực vật biến dị?”
Cung Minh Trạch không nói gì, gió thổi tung y phục của anh ta lặng lẽ phất phơ trong gió, trên khuôn mặt lạnh lùng của anh ta, không hiểu sao lại lộ ra vẻ cô đơn kỳ lạ.
Nhìn thấy Cung Minh Trạch như vậy, Thẩm Thanh Ngạn nhất thời không biết nên nói gì.
Liễu Nhứ Lam là người bước tới đặt tách trà xuống trước mặt Cung Minh Trạch, Cung Minh Trạch mới dần lấy lại tinh thần.
Sau đó anh ta lạ lùng cười một tiếng, tựa hồ nhớ tới chuyện gì đó đã lâu, nói: “Không phải linh thực vật biến dị, chỉ là ta đã từng thấy cây hòe đó.
”
Thẩm Thanh Ngạn có chút kinh ngạc: “Trùng hợp vậy sao? Điện hạ đã tới Lăng Dương vào lúc nào?”
Cung Minh Trạch trầm mặc hồi lâu: “Mười năm trước.
”
“Khi truy sát nghiệt dư của hoàng thất.
”
Thẩm Thanh Ngạn đột nhiên im lặng.
Lưng áo của anh thầm toát mồ hôi lạnh, cảm thấy mình đã hỏi phải một chuyện không nên hỏi.
Nhưng Cung Minh Trạch không nói gì, anh ta chỉ đứng đó một mình rất lâu, khi Thẩm Thanh Ngạn và Liễu Nhứ Lam cảm thấy mình sắp đứng đến cứng đơ người, thì Cung Minh Trạch ngẩng đầu lên như thể mới vừa tỉnh khỏi giấc mộng.
Lúc này, anh ta ngẩng đầu nhìn mặt trời đang ngả về tây, trong con ngươi lạnh lùng không gợn sóng chậm rãi hiện lên một tia đỏ ửng, sau đó anh ta cúi đầu, bưng trà trên bàn lên uống một ngụm.
Sau khi uống trà, Cung Minh Trạch nhắm mắt lại, quay đầu nói: “Cũng đã muộn, ta phải đi rồi, nếu các ngươi thiếu thứ gì cứ nói với Trần trưởng lão, không cần khách sáo.
”
Thẩm Thanh Ngạn bị một loạt hành động này của Cung Minh Trạch làm cho không biết làm sao, nhưng anh không dám hỏi điều gì, chỉ có thể thấp giọng đáp lại, sau đó tiễn Cung Minh Trạch ra ngoài.
Nhưng Thẩm Thanh Ngạn không biết rằng khi Cung Minh Trạch rời đi, bàn tay ẩn dưới ống tay áo rộng đã siết chặt đến mức các móng tay đâm vào lòng bàn tay muốn bật máu.
.