Cung Minh Trạch không dám nghĩ.
Thậm chí anh ta còn cảm thấy đây là một trò đùa ác ý của Ông Trời dành cho mình.
Thực ra ngay từ cái hôm nhìn thấy Thẩm Thanh Đường xả thân đỡ một kích cuối cùng của quốc sư thay cho Tần Di, nhìn chằm chằm vào ánh sáng xanh tràn ngập khắp bầu trời, trái tim vốn cứng rắn như sắt đá của Cung Minh Trạch đã bị dao động.
Hóa ra… Thẩm Thanh Đường là người như vậy sao?
Sau khi cản lại đòn cuối cùng của quốc sư, trong lòng anh ta thoáng cảm thấy bất an, nhưng lúc đó anh ta cũng không hiểu cảm giác bất an này đến từ đâu.
Bây giờ … cuối cùng anh ta cũng hiểu được rồi.
Tại sao lại như vậy?
Tại sao khi đó anh không nghĩ đến việc đi xác minh một lần?
Tại sao ngày hôm đó khi nghe thấy người khác gọi tên Lâm Cẩn Du anh liền nhận nhầm người?
Tại sao khi không thấy cây hòe ở Lâm gia, anh lại chỉ cho rằng cây hòe đã bị chặt đi mà không hề nghi ngờ một chút nào?
Cung Minh Trạch tự biết chuyện này nên trách bản thân mình tự phụ, trách anh ta chưa làm rõ mọi chuyện đã tự đưa ra kết luận theo ý của mình.
Nhưng trách cứ thì có ích gì?
Lặng lẽ trốn phía sau bức tường, lắng nghe Thẩm Thanh Ngạn và Liễu Nhứ Lam lại bắt đầu trò chuyện, những lời thì thầm của hai người rơi vào tai Cung Minh Trạch, lại khiến màng nhĩ của Cung Minh Trạch phát đau.
Đúng rồi.
Lâm Cẩn Du căn bản không có người ca ca ruột thịt nào, nhưng Lâm gia rộng lớn, huynh đệ cùng họ cũng có nên Cung Minh Trạch không nghi ngờ gì.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, anh ta chỉ cảm thấy bản thân thật nực cười — một người quanh năm ở trong nhà chính, làm gì có huynh đệ cùng họ chứ?
Người ca ca ấy, chắc là Thẩm Thanh Ngạn rồi.
Còn về tấm ngọc bài bị phá hủy ngày hôm đó…
Cung Minh Trạch nhắm mắt lại, trên mặt thoáng hiện ra vẻ tuyệt vọng như dự đoán.
Anh ta nhớ lại mấy ngày trước Tần Di có tới thành Thanh Ngọc, hình như đúng vào cái đêm Tần Di đến nơi, ngọc bài đã bị phá hủy.
Chắc là sau khi anh ta nói chuyện về chiếc mặt nạ thì Tần Di nảy sinh nghi ngờ, đi điều tra thì phát hiện ra ngọc bài.
Không muốn để anh ta biết nên đã phá hủy tấm ngọc bài.
Chân tướng từng chút một bày ra trước mặt Cung Minh Trạch, rõ ràng rành mạch như vậy nhưng lại khiến mắt anh ta cay xè, hô hấp đứt quãng, hai tay nắm chặt run rẩy.
Cung Minh Trạch bây giờ chỉ muốn tự hỏi mình – Tại sao trước đây anh ta không thể nhìn ra bất cứ điều gì?
Đáng tiếc, không có đáp án.
Cuối cùng, Cung Minh Trạch lẳng lặng đứng sau bức tường một lúc lâu.
Mãi cho đến khi mặt trời lặn, Thẩm Thanh Ngạn và Liễu Nhứ Lam bước vào phòng, trong sân hoàn toàn im lặng, anh ta mới như tỉnh khỏi cơn mơ dần dần lấy lại tinh thần.
Sau đó, anh ta nhắm mắt lại, khẽ thở ra một hơi, yên lặng lấy ra ngọc bài truyền tin.
Hiện tại, anh ta không thể trở về thành Thiên Hoàn.
Ít nhất phải ở lại đây chiếc cố Thẩm gia cho thật tốt.
Hơn nữa, anh ta đại khái đoán được ai đã dạy Tần Di bí thuật xé rách không gian.
Anh ta vốn không muốn để quốc sư biết, cũng không có ý định nhúng tay vào chuyện này, nhưng hiện tại anh ta nhất định phải đi hỏi một chuyến.
·
Thập Vạn Đại Hoang, trong một ốc đảo——
Thẩm Thanh Đường ở bên cạnh cây đa tĩnh dưỡng mấy ngày, những vết sần sùi trên mặt cuối cùng cũng dần dần biến mất, cả cơ thể khôi phục lại hình dáng ban đầu.
Chỉ là… cậu vẫn chưa thể mở mắt ra được.
Vốn dĩ lúc bị thương nặng nhất Thẩm Thanh Đường còn có thể nói vài câu, mà hiện tại rõ ràng đã hồi phục rồi nhưng lại không thể cử động được nữa.
Thấy Thẩm Thanh Đường như vậy, cây đa muốn nói lại thôi.
Tần Di ôm Thẩm Thanh Đường vào lòng, cảm nhận được ưu tư của cây đa, hắn im lặng một lúc, không biểu hiện gì, chỉ cúi đầu hôn nhẹ lên trán Thẩm Thanh Đường, nhẹ giọng nói: “Ta mang em đến bụi hoa linh lăng nhé?”
Thẩm Thanh Đường mỗi ngày đều phải hấp thu linh lực, theo như cây đa nói, linh lực mạnh nhất là vào lúc hoa nở rộ, bị hấp thu cũng sẽ không làm tổn thương quá nhiều đến căn cơ của linh thực vật, cho nên Tần Di mỗi ngày đều sẽ mang Thẩm Thanh Đường vào trong mấy bụi hoa để hấp thu linh lực.
Hệ sinh thái trong Thập Vạn Đại Hoang vô cùng kỳ diệu, các loài hoa nở theo mùa khác nhau ở bên ngoài đều sẽ nở rộ cùng một lúc ở nơi đây bất kể thời gian.
Hôm trước Thẩm Thanh Đường đã hấp thu linh lực của hoa tường vi, hôm qua hấp thu linh lực của hoa sơn tra, hôm nay Tần Di đề nghị đi đến bụi hoa linh lăng, Thẩm Thanh Đường cũng ngoan ngoãn nghe theo, còn vươn dây leo lên lặng lẽ bám vào cần cổ của Tần Di.
Tần Di khẽ cười một tiếng, ôm thân thể mềm mại trắng trẻo vào trong ngực.
Cây đa nhìn Tần Di ôm Thẩm Thanh Đường chậm rãi đi vào trong bụi hoa linh lăng, trong lòng không hiểu sao dâng lên một nỗi chua xót.
Anh và A Lam… cũng đã từng giống như vậy.
Sau khi Tần Di lẳng lặng đặt Thẩm Thanh Đường vào giữa bụi hoa linh lăng, hắn ở lại với Thẩm Thanh Đường một lúc rồi đi trở về.
Cây đa thấy vậy lại trầm mặc.
Khi Tần Di đến trước mặt, anh bèn nói: “Ngươi làm như vậy cậu ta sẽ nghi ngờ.”
Tần Di ánh mắt khẽ động, cụp mắt cười cười, nhẹ giọng nói: “Em ấy ngủ rồi.”
Cây đa khẽ giật mình, trong lòng càng thêm đau đớn — Tần Di càng đối xử tốt với Thẩm Thanh Đường, trong lòng anh càng thấy khó chịu, cảm thấy mình hồi xưa có mắt mà như mù khi không nhìn ra được mưu đồ của A Lam.
Rõ ràng A Lam cũng không có giỏi ngụy trang đến vậy…
Mà nếu thực sự thích một người, thì phải giống như cách Tần Di đối xử với Thẩm Thanh Đường vậy.
Anh hâm mộ, nhưng cũng cảm thấy bất lực …
Nhưng ngay sau đó Tần Di lại lên tiếng, cắt đứt suy nghĩ của cây đa: “Vừa rồi tiền bối đã nhìn ra được điều gì sao?”
Cây đa nghe thấy câu hỏi của Tần Di, dần tỉnh táo lại, sắp xếp lại lời nói, thấp giọng đáp: “Căn cơ của cậu ta đã bị tổn thương.”
Đồng tử Tần Di đột nhiên co rụt lại, ngữ khí trong nháy mắt trở nên lạnh lùng: “Sao lại như thế, tiền bối có thể giải thích một chút không?”
Cây đa trầm mặc một hồi, mới thở dài nói: “Yên tâm, sẽ không nguy hiểm đến tính mạng của cậu ta.
Chỉ là… Chắc ngươi cũng đã từng nhìn thấy những cái cây bị hư rễ.”
“Nếu ngươi cứ tiếp tục tưới nước và bổ sung năng lượng cho nó, nó sẽ chầm chậm hồi phục theo thời gian.
Nhưng…”
“Nhưng trước khi nó hồi phục lại, bởi vì căn cơ bị hư hại, đột nhiên cung cấp chất dinh dưỡng không đủ, lá cây sẽ khô héo và rụng đi, sau đó tiến vào thời kỳ ngủ đông, cho đến khi căn cơ tự phục hồi lại mới có thể khôi phục lại hoàn toàn.”
“Đó là lý do tại sao hiện tại cậu ta không thể tỉnh lại.”
Tần Di trầm mặc.
Hồi lâu sau, hắn mới yên lặng xoay người, bình tĩnh nói: “Ta sẽ ở bên em ấy.”
Cây đa hơi sửng sốt, hỏi theo bản năng: “Ngươi không hỏi phải mất bao lâu sao?”
Tần Di lắc đầu, ngữ khí vững vàng bình tĩnh: “Ta đã từng trồng cây.”
“Loại chuyện này không có thời gian cố định, nhưng ta biết mỗi ngày đều phải tưới nước cho nó, cung cấp linh dịch cho nó.
Ta kỹ lưỡng thì nó sẽ hồi phục nhanh hơn, nếu ta cẩu thả thì nó sẽ hồi phục chậm hơn.
Còn phải dựa vào điều kiện thời tiết nữa.”
“Nhưng miễn là có thể tốt hơn, bao lâu cũng không quan trọng.”
Điều hắn muốn là một Thẩm Thanh Đường khỏe mạnh vẹn toàn, vì vậy hắn tôn trọng thời gian tự hồi phục của Thẩm Thanh Đường.
Cây đa lại trầm mặc.
Tuy nhiên, sau một lúc, cây đa lại nói: “Có một phương pháp có thể giúp cậu ta hồi phục nhanh hơn.
Hơn nữa còn không có tác dụng phụ.”
Tần Di: “Là phương pháp gì?”
“Trong trượng Sinh Mệnh có giấu một hạt giống Thiên Tâm Liên.
Thiên Tâm Liên là thánh phẩm trong giới linh thực vật, nó có thể tái tạo xương thịt của người chết .”
“Nếu dùng nó, đạo lữ của ngươi sẽ nhanh chóng hồi phục lại.”
Tần Di trầm mặc chốc lát: “Ta hiểu rồi, ta sẽ cố gắng tu luyện.”
Lời cây đa nói là thật hay là giả không quan trọng.
Bởi vì bản thân Tần Di cũng biết Thiên Tâm Liên là thánh phẩm trong giới linh thực vật, chỉ cần hắn lấy được nó, nó sẽ có lợi cho sự phục hồi của Thẩm Thanh Đường mà không có bất kỳ tổn hại nào.
Chuyện tốt như vậy sao hắn có thể không đi làm chứ?
Điều kiện tiên quyết là hắn phải nâng cao thực lực của mình ngay bây giờ.
Nghĩ tới đây, Tần Di yên lặng lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một miếng ngọc giản.
Đó là miếng ngọc giản nói về cách thanh tẩy huyết mạch yêu thú mà nam tử áo trắng đã đưa cho hắn lần trước.
Lúc này, Tần Di đọc lại nội dung trong ngọc giản một lần nữa, rồi hỏi cây đa: “Tiền bối, ở gần đây có Hóa Long Thảo không?”
“Hóa Long Thảo?” Cây đa giật mình, sau đó nhìn chằm chằm Tần Di một lúc, rồi do dự nói: “Ta đoán được ngươi muốn làm gì, nhưng làm như vậy rất nguy hiểm, ngươi xác định muốn làm sao?”
Tần Di ngẩng đầu nhìn cây đa: “Nếu không làm như vậy, ta muốn đánh bại quốc sư ít nhất cũng phải tu luyện thêm trăm năm nữa, đừng nói là ta có chờ được hay không, Thập Vạn Đại Hoang chờ được sao?”
Cây đa lại trầm mặc.
Tần Di thấy vậy, cũng không thúc giục cây đa, mà chỉ lẳng lặng đứng đó đợi.
Cây đa lưỡng lự.
Thực ra anh biết rõ với thiên phú của Thẩm Thanh Đường và Tần Di, nếu không yêu cầu tốc độ, trong vòng chưa đầy một trăm năm họ có thể đạt đến một cảnh giới rất cao.
Đến lúc đó… Nếu anh lại đưa họ đến đền Thần, hẳn là có cơ hội đánh bại quốc sư.
Nhưng cây đa không nói cho Tần Di biết chuyện cơ duyên trong đền Thần, mà chỉ mơ hồ nói rằng có một nơi thích hợp để họ tu luyện.
Vậy mà bây giờ, Tần Di lại muốn dùng Hóa Long Thảo…
Cá chép vượt Long Môn hóa rồng, mười ngàn con e là chỉ được một con, còn lại đều chết không toàn thây.
Cho dù huyết thống của Tần Di cao như thế, xác xuất thành công cũng chưa chắc cao được như vậy.
Cây đa vẫn có sự ích kỷ của riêng mình, anh biết rõ nhân duyên của mình đã bị hủy hoại, nên anh không muốn vì sai lầm của mình mà làm lỡ nhân duyên của người khác.
Lúc này, Tần Di yên lặng chờ cây đa một hồi, thấy cây đa vẫn một mực không lên tiếng, ánh mắt hắn khẽ động, lại thấp giọng nói: “Tiền bối cứ từ từ suy nghĩ, ta sẽ không ép tiền bối.”
Nói xong, Tần Di xoay người, bay về phía bụi hoa linh lăng.
Bởi vì trong bụi hoa linh lăng đã phát ra một trận tiếng động, là Thẩm Thanh Đường đã tỉnh dậy và đang gọi hắn.
Cây đa nhìn bóng lưng rời đi của Tần Di, lại lâm vào trầm tư.
·
Trong bụi hoa linh lăng.
Tần Di nhẹ nhàng ôm lấy Thẩm Thanh Đường, lúc này lại có một sợi dây leo mảnh khảnh duỗi ra, vỗ nhẹ vào gò má hắn.
Cái vỗ này không đau cũng không ngứa, nhưng Tần Di không khỏi khẽ cười nói: “Ta mới đi không bao lâu, em đã chịu không nổi cô đơn rồi.”
Dây leo lại duỗi ra hai chiếc lá, làm bộ muốn túm lấy lỗ tai của Tần Di.
Tần Di khéo léo tránh được động tác của dây leo, thấp giọng dỗ dành: “Em cũng đâu có ngủ được bao lâu, mới đó đã không hấp thu nữa rồi sao?”
Dây leo trầm mặc một hồi, sáp tới, giống như làm nũng mà chậm rãi cọ vào sườn mặt Tần Di.
Ý tứ đại khái là nói ngày nào cũng hấp thu mấy bông hoa này, no quá rồi, cậu ăn không nổi nữa.
Tần Di cười cười, trong đôi mắt màu đỏ dần toát ra một loại dịu dàng không thể rời xa: “Em vốn đã gầy, ăn no mà vẫn nhẹ như vậy, ăn nhiều một chút cũng không sao.”
Dây leo lại nhéo má Tần Di.
Lần này Tần Di không né tránh, tùy ý để dây leo nhéo mình.
Mà dây leo tự mình nhéo hai cái, để lại trên mặt Tần Di hai vết đỏ nhàn nhạt, lại bắt đầu không đành lòng.
Im lặng một lát, dây leo lại leo lên tai Tần Di, gãi gãi hắn.
Cậu hỏi: Vừa rồi chàng đã nói chuyện gì với cây đa tiền bối thế? Cảm nhận được thắc mắc của dây leo, Tần Di trầm mặc một lát, sau đó bình tĩnh nói: “Ta đang hỏi tiền bối về Hóa Long Thảo, lúc trước em cũng đã xem ngọc giản kia rồi.”