Thẩm Thanh Đường hơi đỏ mặt, theo bản năng muốn ngồi dậy, nhưng đệm giường quá mềm, nửa người cậu chìm vào bên trong, vừa động đậy lại ngã xuống.
Ngã vào trong lòng Tần Di.
Tần Di nhíu nhíu mày, nhưng cũng thuận thế ôm lấy Thẩm Thanh Đường.
Thẩm Thanh Đường:!
Một lúc sau, Thẩm Thanh Đường lặng lẽ tựa vào trong lòng Tần Di, nhỏ giọng giải thích: "Lan Đình, ta không cố ý.
"
Cánh tay ôm Thẩm Thanh Đường của Tần Di càng chặt hơn, ánh mắt hắn như xẹt điện.
Cảm nhận được sự khác thường của Tần Di, tim Thẩm Thanh Đường giật thót, cậu lặng lẽ ngẩng đầu trong vòng tay của Tần Di.
Tần Di ôm lấy cậu, cũng không buông ra, mặt nạ vẫn đeo kín kẽ, một đôi mắt đỏ thẫm lặng lẽ nhìn Thẩm Thanh Đường từ trên xuống dưới, như đang dò xét cậu.
Thẩm Thanh Đường vô thức mím môi, cảm thấy bầu không khí có gì đó không đúng.
Mà ánh mắt Tần Di lướt nhẹ qua đôi môi mỏng đỏ hồng của Thẩm Thanh Đường, sau đó nhanh chóng thu lại, hóa thành một tia sắc bén.
"Nếu muốn nhìn mặt ta, cứ nói thẳng.
" Tần Di thần sắc bình tĩnh.
Thẩm Thanh Đường hơi giật mình, ngẩng đầu nhìn Tần Di, bắt gặp đôi mắt đỏ ngầu lạnh lùng của Tần Di.
Cậu quá hiểu Tần Di.
Cậu biết Tần Di lại đi vào chỗ bế tắc rồi.
Nghĩ đến đây, Thẩm Thanh Đường không có ý định giấu diếm gì, chỉ nhẹ nhàng nói: "Lan Đình, ta chỉ muốn xem xem chàng ngủ chưa, tuyệt không phải muốn nhìn trộm mặt chàng.
"
Ánh mắt Tần Di khẽ động, dường như không quá tin tưởng lời của Thẩm Thanh Đường.
Thẩm Thanh Đường cảm nhận được tâm tình của Tần Di, cậu cũng không mất hứng, ngược lại lặng lẽ ngẩng đầu lên, dịu dàng hỏi: "Lan Đình, vừa rồi ta lỡ hôn chàng, chàng có thấy chán ghét không?"
Tần Di:!
Thật lâu sau, Tần Di khẽ nhíu mày, ngữ khí cổ quái nói: "Ngươi hỏi cái này làm gì?"
Ánh mắt Thẩm Thanh Đường chớp lóe, chợt mỉm cười, dịu dàng nói: "Thật ra ta không hề ghét chút nào.
"
Ngược lại, cậu chợt hiểu mình muốn gì.
Con ngươi trong mắt Tần Di đột nhiên co rụt lại, giống như nghe thấy chuyện gì đó hắn không thể tin nổi.
Thẩm Thanh Đường chú ý đến sự thay đổi trên nét mặt của Tần Di, nhẹ nhàng nhắc lại câu hỏi vừa rồi: "Lan Đình, còn chàng thì sao? Chàng có chán ghét không?"
Tần Di hơi mím môi, nhìn chăm chú vào Thẩm Thanh Đường với vẻ mặt nóng bỏng và kỳ lạ, như thể đang cố gắng xem Thẩm Thanh Đường đang nghĩ gì.
Nhưng sau khi Thẩm Thanh Đường hỏi câu này, cậu không nói nữa, chỉ yên lặng nhìn Tần Di.
Rốt cục, dưới ánh mắt dịu dàng và bình tĩnh của Thẩm Thanh Đường, Tần Di cũng không tự chủ được, chỉ có thể bình tĩnh nhìn đi chỗ khác, thấp giọng nói: "Đừng hỏi những câu nhàm chán như vậy.
"
Thẩm Thanh Đường mỉm cười.
Cậu hiểu rõ Tần Di, cũng biết Tần Di đang âm thầm thẹn thùng đây mà.
Tần Di:!
Sau đó, Thẩm Thanh Đường lại làm một chuyện khiến Tần Di kinh ngạc, cậu đưa tay ra, nhẹ nhàng vòng qua eo Tần Di, tựa vào trong ngực Tần Di, nhỏ giọng hỏi: "Thế này thì sao? Lan Đình có không thích không?"
Tần Di toàn thân cứng đờ.
Hắn biết cách đối phó với những con quái vật hung dữ nhất, nhưng hắn lại không biết cách đối phó với chàng trai yếu đuối tay trói gà không chặt ở trong lòng mình.
Hai tay hắn đang ôm sau lưng Thẩm Thanh Đường vô thức siết chặt một chút, rồi thả lỏng ra.
Suy nghĩ của hắn lại bắt đầu trở nên rối bời.
Còn Thẩm Thanh Đường đang dán vào ngực Tần Di lại có cảm giác khác.
Lồng ngực Tần Di rất ấm áp, mang theo một cỗ nhiệt huyết dâng trào, Thẩm Thanh Đường tựa vào liền nghe thấy tiếng tim đập dồn dập.
Thực ra, trong bữa tối vừa rồi, khi nhìn thấy nụ cười của Tần Di đối với mình, Thẩm Thanh Đường ngẩn ra một lúc, sau đó mới lặng lẽ quyết định một việc.
Cậu nghĩ rằng, sớm muộn gì cậu cũng sẽ nói cho Tần Di biết, cậu không hề để ý mặt của Tần Di trông như thế nào.
Cậu đã nhìn thấy nó vô số lần trong những giấc mơ của mình.
Khi đó cậu không sợ, hiện tại quen biết Tần Di rồi, cậu càng không sợ.
Thẩm Thanh Đường từng nghĩ, mình thành thân với Tần Di, rồi cứ sống cả đời như vậy sao?
Nhưng khi nhìn thấy nụ cười thoải mái của Tần Di sau khi băng tan, Thẩm Thanh Đường chợt nghĩ lại, thật ra cứ như vậy cũng không tệ chút nào, cũng rất tốt.
Cậu không hề chán ghét Tần Di, nguyện ý ở bên cạnh Tần Di cả đời.
Tuy nhiên, Thẩm Thanh Đường cũng hiểu được sự cứng nhắc và thu mình trong nội tâm của Tần Di.
Hai người bây giờ, giống như hai kẻ yêu đương qua mạng trò chuyện vui vẻ trên internet ở thời hiện đại, nhưng Tần Di vẫn luôn sợ phải gặp mặt ở đời thực.
"Ngươi—" Là do Tần Di không thể chịu đựng được nữa, hắn vòng tay qua eo Thẩm Thanh Đường lặng lẽ kéo ra, như thể muốn đẩy Thẩm Thanh Đường ra.
Nhưng vào lúc này, bàn tay Thẩm Thanh Đường đang nắm tay Tần Di đột nhiên hơi siết chặt, Tần Di chưa kịp đẩy cậu ra, liền nhẹ giọng nói: "Em không để ý.
"
Câu nói này không đầu không đuôi.
Nhưng không hiểu sao Tần Di lập tức hiểu ra, động tác đẩy Thẩm Thanh Đường ra cũng ngưng trệ tại đó.
Một giọng nói vang lên trong đầu hắn kêu gào hắn không được nghe nữa, nếu không sớm muộn gì hắn cũng sẽ hãm vào sâu hơn, nhưng một giọng nói khác lại dụ dỗ hắn, muốn nghe thêm xem đôi môi dịu dàng của Thẩm Thanh Đường sẽ nói gì.
Thẩm Thanh Đường dường như không để ý đến sự giãy giụa của Tần Di, cậu chỉ khẽ mỉm cười, sau đó áp mặt vào lồng ngực nóng bỏng của Tần Di, nhỏ giọng lặp lại: "Em thật sự không để ý.
"
Tần Di mím môi, cố gắng hết sức để vẻ mặt mình không lộ ra biến hóa, nhưng trái tim đang đập thình thịch của hắn đã phản bội hắn.
"Lan Đình, em muốn cùng chàng sống thật tốt.
"
"Nếu chàng đồng ý, em muốn nhìn mặt của chàng.
"
"Nếu chàng không muốn cũng không sao.
"
"Em đã gả cho chàng rồi, có chạy! ! ! cũng chạy không thoát! "
Giọng nói của Thẩm Thanh Đường cực kỳ mềm nhẹ, hương hoa thoang thoảng trong phòng giống như đang thôi thúc trái tim đã đóng băng từ lâu của Tần Di.
Nhưng cuối cùng, cánh tay Tần Di ôm eo Thẩm Thanh Đường vẫn không buông, hắn cũng không có ý định tháo mặt nạ ra.
Hắn vẫn còn do dự.
Sự do dự của Tần Di được Thẩm Thanh Đường cho là đương nhiên, nhưng cậu vẫn âm thầm cảm thấy hơi thất vọng.
Tuy biết Tần Di không phải cố ý, nhưng Thẩm Thanh Đường không tránh khỏi có chút bất đắc dĩ.
Ngay khi Thẩm Thanh Đường mím môi muốn lặng lẽ nhỏm người dậy chấm dứt chủ đề lúng túng này, Tần Di rốt cuộc cũng lên tiếng.
Lúc này, thanh âm của hắn có chút khàn khàn, thấp giọng nói: "Em muốn xem, cũng có thể.
"
Thẩm Thanh Đường khẽ mở to mắt, không khỏi từ trong lòng Tần Di ngẩng đầu lên.
Sau đó, cậu bắt gặp một đôi mắt đỏ rực, lấp lánh ánh sáng kỳ diệu như ánh sao, nhưng sâu bên trong lại là một mặt tĩnh lặng.
Khóe môi Thẩm Thanh Đường khẽ cong lên, theo bản năng giơ tay lên, muốn vuốt ve khuôn mặt đang đeo mặt nạ của Tần Di.
Nhưng giây lát sau, bàn tay có chút chai sần của Tần Di nắm lấy cổ tay mềm mại trắng nõn của cậu trong lòng bàn tay.
"Nhưng không phải bây giờ.
" Tần Di thấp giọng nói.
Thẩm Thanh Đường:?
Nhìn vẻ nghi hoặc rồi dần dần biến thành mất mác trong mắt Thẩm Thanh Đường, Tần Di im lặng hồi lâu, dùng giọng điệu dịu dàng nhất mà hắn chưa từng thử trong đời nói: "Em đợi một chút, có được không?"
Đôi mi như cánh chim của Thẩm Thanh Đường run lên, rồi lại run lên.
Cậu mặc dù có chút hoang mang, nhưng cuối cùng lựa chọn tin tưởng Tần Di, ngược lại nhẹ giọng hỏi: "Phải đợi bao lâu?"
Tần Di không tự chủ được mím môi mỏng thành một đường, thật lâu sau, cũng không có khẳng định mà thấp giọng nói: "Ta sẽ cố gắng, sẽ không quá lâu.
"
Hắn vẫn không muốn dọa Thẩm Thanh Đường.
Bản thân hắn cũng biết khuôn mặt dưới lớp mặt nạ bây giờ xấu xí đến cỡ nào.
Hắn tin rằng Thẩm Thanh Đường sẽ không ghét bỏ hắn, nhưng hắn không muốn Thẩm Thanh Đường gặp ác mộng.
Và thậm chí! cho dù Thẩm Thanh Đường chỉ là đang dỗ dành hắn, chỉ là muốn nhìn mặt hắn, hắn vẫn muốn thử một lần.
Thẩm Thanh Đường không biết gì về nội tâm giằng xé và sóng gió của Tần Di, lúc này cậu chỉ yên lặng nghe Tần Di nói, chớp đôi mắt đẹp một cái rồi lại chớp một cái, cuối cùng cậu cười nhẹ nhõm: "Được, vậy thì em đợi chàng.
"
Tần Di chăm chú nhìn vào sự tin tưởng và dịu dàng không che giấu trong đôi mắt trong veo của Thẩm Thanh Đường, những cảm xúc không thể kiểm soát được trào ra trong lòng hắn.
Lần đầu tiên, Tần Di đưa tay ra, chủ động từ từ ôm chặt Thẩm Thanh Đường vào lòng, không chút cự tuyệt hay ngại ngùng.
"Đi ngủ.
"
Tần Di lặng lẽ vòng tay qua người Thẩm Thanh Đường, nhẹ nhàng ấn quai hàm của hắn lên đỉnh đầu của Thẩm Thanh Đường.
Thẩm Thanh Đường im lặng cười, khẽ "Vâng" một tiếng, tựa vào trong vòng tay ấm áp của Tần Di, an tâm nhắm mắt lại.
Hương hoa thoang thoảng tỏa ra tứ phía, quanh quẩn quanh thân hai người.
Tần Di cảm nhận được sự ấm áp và mềm mại trong vòng tay của mình, chỉ cảm thấy cả người như đang dần hòa tan.
Lần đầu tiên Tần Di cảm thấy được làm người là một điều đáng để biết ơn.
Vốn dĩ, hắn cho rằng cả đời này của hắn sẽ không bao giờ nhận được bất kỳ hồi đáp nào!
Đêm nay, hai người đều ngủ rất ngon.
Ngay cả điều Tần Di lo lắng rằng hắn sẽ vô thức hấp thụ năng lượng của Thẩm Thanh Đường, cũng không hề xảy ra.
Chỉ là được nửa đường thì xảy ra một chút nhạc đệm.
• •
Lúc đó là nửa đêm, Chồi Nhỏ trên đỉnh đầu Thẩm Thanh Đường lại đột nhiên ló ra, giở trò xấu mà dùng sức cào vào cằm Tần Di.
Tần Di mơ màng tỉnh lại, cau mày lặng lẽ mở mắt ra, nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Chồi Nhỏ, hắn còn tưởng rằng nó sẽ đánh mình.
Nhưng khi Chồi Nhỏ nhìn thấy hắn tỉnh dậy, nó chỉ liều mạng làm ra nhiều cử chỉ để ra hiệu cho hắn nhìn xuống đất.
Tần Di:?
Một lúc sau, Tần Di cúi đầu nhìn kỹ, mới phát hiện phần lớn chăn đắp trên người hai người đã rơi xuống đất, cổ chân và mắt cá chân trắng như sứ của Thẩm Thanh Đường lộ ra ngoài.
Tần Di ngẩn ra.
Sau khi nhặt chăn lên đắp lại cho mình và Thẩm Thanh Đường, Tần Di lặng lẽ nhìn chằm chằm vào Chồi Nhỏ trên đầu Thẩm Thanh Đường vẫn đang uốn éo thay đổi tư thế, sau đó đột nhiên duỗi ra những ngón tay mảnh khảnh, nhẹ nhàng cuộn một chiếc lá lại.
Sau đó, lần đầu tiên hắn nở một nụ cười nhàn nhạt với Chồi Nhỏ.
"Cảm ơn.
"
Chồi Nhỏ:!
Ngay sau đó, Chồi Nhỏ co rút lại với tốc độ mà Tần Di thậm chí không thể tưởng tượng được.
Tần Di hơi sửng sốt, trong mắt lặng lẽ hiện lên một tia cổ quái.
Theo đạo lý mà nói, Chồi Nhỏ này cũng được xem là một phần cơ thể của Thẩm Thanh Đường.
Nhưng! Thẩm Thanh Đường có dễ mắc cỡ như vậy không?
Nghĩ đến đây, Tần Di có chút tò mò.
Nhưng lúc này Thẩm Thanh Đường vẫn đang ngủ bình yên, khuôn mặt xinh đẹp trắng như tuyết của cậu khi ngủ vô cùng dịu dàng yên tĩnh, hàng mi dày lặng lẽ rũ xuống, làn da mềm mịn và ấm áp đến mức không ai nỡ chạm vào.
Với Thẩm Thanh Đường như vậy, Tần Di tự nhiên không muốn đánh thức cậu dậy, nhưng! hắn cũng không phải là Liễu Hạ Huệ.
Hắn cúi đầu, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn vô cùng khoa trương lên vầng trán trắng mịn ấy.
Sau đó, Tần Di cố nén tò mò trong lòng, lại vươn tay cẩn thận vén bốn góc chăn, sau đó ôm "sự ấm áp dịu dàng" vào lòng, lại nhắm mắt lại.
Một đêm mộng đẹp.
.