Mộ Diệp còn chưa kịp mở miệng, Tần Di đã tiến thêm một bước, khí tức quanh người hắn bắt đầu nóng hừng hực như lửa đốt.
Mồ hôi lạnh trên trán Mộ Diệp ở gần hắn nhất cũng bắt đầu biến thành mồ hôi nóng.
Nhóm người đi theo Mộ Diệp ngay phía sau họ cũng tránh sang một bên.
"Sao công tử không nói nữa?"
Giọng nói của Tần Di rất bình tĩnh, nhưng nghe vào tai Mộ Diệp lại giống như một lưỡi kiếm vặn vẹo, cứa từng nhát một, không ngừng giày vò gã.
Gã biết Tần Di đang trá hình dùng uy áp tra tấn gã, nhưng các tu sĩ chung quanh gã tu vi đều thấp hơn hai người, căn bản không nhìn ra được gì.
Tất cả những gì họ có thể thấy là ngay khi Tần Di đến gần, khuôn mặt của Mộ Diệp vặn vẹo trắng bệch, như thể gã đang sợ hãi.
Quần chúng bắt đầu khe khẽ thì thầm.
Nhìn thấy cảnh này, trong lòng Mộ Diệp phẫn nộ đầy sát khí, nghiến răng nghiến lợi, vô thức sờ chiếc nhẫn trữ vật trong tay — tuy cấp bậc gã không bằng Tần Di, nhưng từ nhỏ giàu sang phú quý, nhẫn trữ vật của gã ẩn chứa rất nhiều đòn sát thủ.
Tần Di nhìn thấu nhất cử nhất động của Mộ Diệp, lúc này bên môi nở nụ cười giễu cợt, vừa định giơ ngón tay lên ——
Đột nhiên, hai chân Mộ Diệp cong lại run rẩy, bất ngờ ngã nhào xuống trước mặt Tần Di, khuỵu gối, quỳ xuống!
Quần chúng ồ lên.
Tần Di nhíu mày, sắc mặt khẽ biến, hiển nhiên hắn không nghĩ tới sẽ phát sinh một màn như vậy.
Sau đó, hắn có chút đăm chiêu ngẩng đầu lên, như thể lơ đãng liếc nhìn một chùm sáng, chùm sáng màu xanh biếc lập tức thu trở về.
Linh quang trong mắt Tần Di khẽ động, hắn thu hồi ánh mắt như không có chuyện gì xảy ra, nhanh chóng khôi phục lại vẻ mặt bình tĩnh, sau đó khí tức xung quanh hắn lại lặng yên không một tiếng động tụ lại, lập tức đem Mộ Diệp cô lập với toàn bộ khí tức xung quanh.
Về phần Mộ Diệp, sau khi thẳng đờ quỳ xuống, đầu tiên là sửng sốt, sau đó sắc mặt dần dần đỏ bừng, lảo đảo đứng dậy, tức giận rít lên: "Họ Tần kia, ngươi ám hại ta!"
Vẻ mặt của gã rất dữ tợn, không còn chút phong thái nào của vị công tử đạo đức giả vừa nãy.
Tần Di sắc mặt lạnh lùng, còn chưa kịp giải thích, Thẩm Thanh Đường đã xuyên qua đám người đi tới, đứng ở trước mặt Tần Di, trầm giọng nói: "Mộ công tử, ngươi đừng có ngậm máu phun người! Mới nãy tất cả mọi người đều có thể làm chứng, đạo hữu của ta có động thủ sao?"
Mộ Diệp sắc mặt khẽ biến: "Ta nói là ám hại!"
"Bằng chứng đâu?"
Mộ Diệp câm nín, gương mặt lúc xanh lúc trắng.
Bấy giờ, Mộ Phi ở một bên cũng hừ lạnh một tiếng, đổ thêm dầu vào lửa nói: "Ta đã nói mắt ngươi có vấn đề, ngươi còn không tin, lúc đầu nhận lầm ta là Tần đại ca cũng không sao, nhưng bây giờ ngươi thậm chí còn không thể nhìn ra ai đang ám toán ngươi, đôi mắt này của ngươi nha, thật sự cần được chữa trị đó!"
"Ngươi!" Mộ Diệp tức giận đến giơ tay muốn đánh Mộ Phi, nhưng vừa giơ tay, gã liền ý thức được cái gì, gắt gao nắm chặt nắm đấm, không có trực tiếp công kích.
Bây giờ, tiếng nghị luận trong cửa hàng đã trở nên to hơn.
Dẫu sao cửa hàng này không chỉ có đám người được Mộ Diệp mang đến và mấy người Thẩm Thanh Đường, còn có những vị khách khác, những người có thể đến đây về cơ bản đều là người giàu có hoặc người có địa vị cao.
Bây giờ Mộ Diệp đã gây ra một vụ bê bối lớn như vậy trước mặt công chúng, hơn nữa còn nhiều lần vu khống Tần Di, mọi người đều nhìn thấy, không khỏi có ý kiến đối với Mộ Diệp.
Cuối cùng, Mộ Diệp miệng hùm gan thỏ trừng mắt nhìn Tần Di một cái, rồi nói: "Họ Tần kia, người cứ chờ xem!"
Tần Di thậm chí còn không thèm nhìn gã một lần nữa.
Nói xong Mộ Diệp liền bỏ đi, một đám người đi theo cũng vội vàng rời đi.
Cửa tiệm bỗng trở nên vắng lặng.
Sau đó, rất nhiều khách hàng tò mò xúm lại, muốn kết bạn với Tần Di.
Dù sao Tần Di tuy rằng trước kia có danh tiếng, nhưng chưa từng có ai nhìn thấy hắn, nghe đồn Tần Di trời sinh cực kỳ xấu xí, cho nên cũng không ai dám hiếu kỳ.
Nhưng bây giờ Tần Di đã lộ mặt, lại cho người ta cảm giác không hề giống với lời đồn, cho nên những người tò mò lập tức xúm lại một chỗ.
Tần Di:!
Cũng may Thẩm Thanh Đường tính tình điềm tĩnh, hòa nhã, sau khi chào hỏi một phen, cậu đã thành công đưa được Tần Di và Mộ Phi ra khỏi cửa hàng.
• •
Lên xe về động phủ
Mộ Phi nói huyên thuyên, vô cùng tò mò: "Không biết vị cao thủ nào nhìn không nổi đã đột nhiên ra tay, đúng là hả giận mà!"
Nghe Mộ Phi nói vậy, Tần Di khẽ cau mày, nhưng cũng chỉ nhàn nhạt nói: "Tự lo chuyện của mình đi.
"
Mộ Phi bĩu môi: "Tần đại ca, huynh cứ như vậy, chuyện gì cũng không để bụng.
"
Kết quả lúc này Thẩm Thanh Đường cũng bất đắc dĩ nói: "Tiểu Phi, Tần đại ca của đệ nói đúng đó.
"
Mộ Phi:?
Mộ Phi cau mày, đang định nói tiếp thì khóe mắt chợt thoáng thấy ống tay áo rộng màu lam của Tần Di đang che ống tay áo của Thẩm Thanh Đường.
Mộ Phi ngẩn ra.
Một lúc sau, y mới nháy mắt cười: "Được rồi đệ hiểu rồi, ta ra ngoài đánh xe là được chứ gì, tuyệt đối không lo chuyện bao đồng.
"
Nói xong, Mộ Phi thật sự đi ra ngoài.
Trong nhất thời, chỉ còn lại Thẩm Thanh Đường và Tần Di trong xe.
Lúc này, Tần Di nhìn Thẩm Thanh Đường thật sâu, hơi nhướng mày.
Thẩm Thanh Đường trong lòng có giấu giếm, không khỏi xấu hổ cụp mắt xuống, hàng mi dài khẽ run.
"Về sau, chuyện như vậy không được tùy tiện làm bậy.
" Tần Di dùng ngữ khí không thể chối cãi nhẹ giọng nói.
Thẩm Thanh Đường mím môi, trong lòng có chút bất đắc dĩ, nhưng lại cảm thấy Tần Di hình như cũng không có tức giận như vậy, liền nhẹ nhàng giải thích: "Em chỉ là len lén thử một chút—"
"Em quá mạo hiểm.
"
Tần Di cụp mắt xuống, nắm tay Thẩm Thanh Đường, những ngón tay có chút chai sần của hắn khẽ vuốt ve mu bàn tay mềm mại của Thẩm Thanh Đường, từng chút một.
Tâm tình Tần Di không đúng!
Có vẻ như chàng ấy thực sự tức giận rồi.
Nhưng lần này, cậu đích thực quá mạo hiểm.
Chẳng trách Tần Di lại tức giận.
"Mộ Diệp là Luyện Khí tầng năm, em mới có tu vi gì, mà cũng dám đánh lén gã?"
Thẩm Thanh Đường thấp giọng biện bạch: "Em chỉ lo cho chàng, là Chồi Nhỏ dạy em! "
Trong khi nói chuyện, Thẩm Thanh Đường thật ra cảm thấy hơi chột dạ.
Chồi Nhỏ! ban đầu không đáng tin lắm.
Suy cho cùng, là bởi vì cậu nhất thời váng đầu, sợ Tần Di giống như trong nguyên tác ra tay giết người, cho nên mới làm như vậy!
Khi nghe nói chính Chồi Nhỏ đã dạy cậu, đôi lông mày dài của Tần Di càng nhíu chặt hơn, sau đó những ngón tay hắn đang nắm lấy cổ tay trắng nõn và mảnh khảnh của Thẩm Thanh Đường hơi siết chặt.
Mãi cho đến khi Thẩm Thanh Đường khẽ kêu lên một tiếng đau đớn, Tần Di mới buông tay ra.
Lúc này Tần Di cúi đầu nhìn xuống, trên cổ tay vừa bị hắn nắm chặt đã có thêm một vết đỏ nhỏ.
"Lần sau không được nghe theo lời nó làm bậy.
" Thanh âm Tần Di có chút lạnh lùng.
Thẩm Thanh Đường không biết tại sao Tần Di lại đột nhiên tức giận như vậy, chỉ có thể mím môi, nhỏ giọng "ừm" một tiếng, lại bị Tần Di giữ chặt cổ tay, ép cậu ngẩng đầu lên, đụng phải con ngươi đỏ thẫm bên trong đôi mắt hẹp dài của Tần Di, ánh sáng trong đó xao động, có vẻ rất không vui.
Thẩm Thanh Đường khẽ mở to mắt.
"Trong lòng ta có chừng mực, ta lúc đó cũng không có ý định động đến Mộ công tử kia, về sau em không cần làm chuyện vô ích.
" Tần Di lạnh lùng nói.
Thẩm Thanh Đường bị đoán trúng tâm tư hai bên tai hơi ửng đỏ, nhỏ giọng đáp: "Vâng.
"
"Lần sau còn như vậy—"
Tần Di nói nửa chừng, lại đột nhiên dừng lại.
Thẩm Thanh Đường vốn dĩ nghe đến tim mình đập loạn nhịp, kết quả được một nửa thì hết rồi, cậu không khỏi ngước mắt lên: "Như vậy! thì sao?"
Tần Di hờ hững liếc nhìn Thẩm Thanh Đường, ánh mắt lạnh lùng, chậm rãi nói từng chữ một: "Đến lúc đó em sẽ biết.
"
Thẩm Thanh Đường:!
Sao đột nhiên cảm thấy Tần Di trở nên thật hung dữ nhỉ?
Lúc này, Tần Di đã nhìn thấu suy nghĩ của Thẩm Thanh Đường, trầm mặc một lát, đột nhiên giọng nói của hắn hơi thả lỏng: "Bây giờ em đã biết mình sai chưa?"
Thẩm Thanh Đường nghe thấy giọng điệu có chút mềm mỏng của Tần Di, cậu hơi giật mình, sau đó chợt hiểu ra điều gì, ngẩng đầu nhìn Tần Di.
Nhất thời, cậu nhìn thấy một tia bất lực ẩn giấu sau cơn bão cảm xúc bị kìm nén trong mắt Tần Di.
Đột nhiên, Thẩm Thanh Đường hiểu ra mọi chuyện.
Nói trắng ra, Tần Di cũng chỉ là lo lắng cho cậu.
Nghĩ đến đây, nỗi bất bình giấu trong lòng Thẩm Thanh Đường không còn nữa, cậu lắc đầu cười rồi sáp tới.
Tần Di:?
Tần Di còn chưa kịp né, Thẩm Thanh Đường đã nhẹ nhàng ôm lấy cánh tay hắn, tựa vào vai hắn, nhẹ giọng nói: "Em hiểu rồi, Lan Đình, em sai rồi, sau này sẽ không tái phạm nữa.
"
Giọng nói nhẹ nhàng và dịu dàng vô cùng.
Đồng tử Tần Di hơi co lại, cảm xúc trong mắt dao động không ngừng, mà lúc này Thẩm Thanh Đường đã yên lặng dựa vào trong lòng hắn.
Trên người Thẩm Thanh Đường có mùi thơm thoang thoảng, thân hình gầy gò, mềm yếu như không xương.
Cậu cứ như vậy dựa sát vào, giống như một viên ngọc sưởi ấm, dập tắt hết thảy bất an cùng cáu kỉnh trong lòng Tần Di.
Mỗi lần đều như vậy.
Tần Di khi đó đều sẽ bị cậu làm phiền đến không thể tức giận.
Nhưng làm sao Tần Di có thể thực sự nổi giận với Thẩm Thanh Đường đây?
Lúc này, Tần Di do dự không nói nên lời mấy lần, cuối cùng hắn mím môi, cụp mắt xuống, chậm rãi ôm Thẩm Thanh Đường vào lòng.
Cũng vào lúc này, ánh mắt của Tần Di rơi vào một nơi - cổ tay trắng như tuyết của Thẩm Thanh Đường rũ xuống dưới ống tay áo bằng lụa màu xanh lam, hai vết ngón tay nông mà hắn ấn vừa rồi vẫn chưa dịu đi, màu đỏ nhạt nổi bật trên làn da trắng mịn màng.
Im lặng một lúc, Tần Di nắm lấy tay Thẩm Thanh Đường.
Đầu ngón tay chai sạn nhẹ nhàng vuốt ve hai dấu ngón tay do hắn để lại.
Thẩm Thanh Đường hơi co rúm lại.
"Đau à?" Tần Di thấp giọng hỏi.
Thẩm Thanh Đường lấy lại tinh thần, lặng lẽ lắc đầu: "Hơi ngứa, em đâu có mỏng manh như vậy.
"
Tần Di ngẩn ra.
Một lúc lâu sau, Tần Di mới bình tĩnh nói: "Xem ra là ta xuống tay quá nhẹ rồi.
"
Thẩm Thanh Đường:!
Tuy nhiên, khi Thẩm Thanh Đường kháng nghị ngẩng đầu lên, cậu bắt gặp ánh mắt có chút trêu chọc của Tần Di.
"Lan Đình lại hù dọa em.
" Thẩm Thanh Đường nhẹ giọng nói.
Một lát sau, Tần Di nói: "Em không sợ sao?"
Nghe thấy lời này của Tần Di, Thẩm Thanh Đường hơi sửng sốt, trầm mặc một lát, cậu tựa đầu vào ngực Tần Di, khe khẽ thở dài.
"Làm sao có thể không sợ chứ?"
Tần Di tim đập thình thịch.
Không biết qua bao lâu, Tần Di dùng giọng điệu khàn khàn kỳ lạ mà bản thân không nghe ra được hỏi: "Em sợ cái gì?"
Khóe môi Thẩm Thanh Đường khẽ cong, mỉm cười nói: "Em sợ chàng không nói thật với em, sợ chàng tức giận, sợ chàng! cảm thấy em liên lụy chàng, và còn rất nhiều rất nhiều thứ nữa.
"
Nghe Thẩm Thanh Đường nói như vậy, ánh mắt Tần Di hồi lâu mới thay đổi, hai cánh tay vô thức nhẹ ôm Thẩm Thanh Đường vào lòng, lại nói: "Chỉ biết nói ngọt.
"
Thẩm Thanh Đường chịu không nổi nữa, bất đắc dĩ nói: "Miệng chàng sao lại hư như vậy? Rõ ràng là—"
Trong sách không phải viết như vậy.
Nhưng nửa câu cuối Thẩm Thanh Đường không nói.
Tần Di nghe Thẩm Thanh Đường "chất vấn" liền khẽ nhíu mày: "Ta vẫn luôn như vậy, nếu như em không hài lòng —— "
Thẩm Thanh Đường ngẩng đầu lên, vẻ mặt thắc mắc.
Trong đôi mắt đỏ thẫm của Tần Di lóe lên một tia sắc bén, ngữ khí bình tĩnh.
"Nếu em không hài lòng, thì cũng muộn rồi.
"
Là chính em tự mình gả cho ta, muốn chạy cũng chạy không thoát.
.