Em yếu ớt như vậy, có phải liên lụy đến chàng rồi không?
Sau khi trở lại động phủ, Tần Di bảo Mộ Phi rời đi còn mình thì đưa Thẩm Thanh Đường vào mật thất nơi hắn và Mộ Phi thường tu luyện.
Sau khi đóng cửa mật thất lại, Tần Di đi lấy hai tấm nệm, nói với Thẩm Thanh Đường: "Ngồi đi."
Thẩm Thanh Đường là người thông minh, biết Tần Di muốn kiểm tra chân khí trong cơ thể và tu vi của mình, cậu cũng không cự tuyệt, vén tà áo lên ngồi xuống.
Tần Di cũng khoanh chân ngồi xuống.
Sau đó, Tần Di đưa tay về phía Thẩm Thanh Đường: "Để tay lên."
Thẩm Thanh Đường đặt tay vào lòng bàn tay Tần Di.
Hai lòng bàn tay áp vào nhau, tay của Tần Di trắng bệch, xương xẩu, rất gầy, trong khi tay của Thẩm Thanh Đường trắng nõn, thanh tú, mềm mại không xương, lại nhỏ hơn một chút.
Lúc này, Tần Di dùng ngón tay nắm nhẹ lòng bàn tay Thẩm Thanh Đường, sau đó nhắm mắt lại, nói với Thẩm Thanh Đường: "Giữ nguyên tư thế, tập trung tinh thần."
Hàng lông mi dài của Thẩm Thanh Đường khẽ run, cậu cũng yên lặng nhắm mắt lại.
Ngay lập tức, một luồng ánh sáng đỏ dịu nhẹ tỏa ra từ lòng bàn tay của Tần Di, dọc theo lòng bàn tay của Thẩm Thanh Đường, từng chút một xâm nhập vào cơ thể cậu.
Chân khí trong cơ thể Thẩm Thanh Đường được Tần Di dẫn động cũng dần dần bắt đầu lưu chuyển, chậm rãi chảy về phía đan điền.
Chân khí của Tần Di dần dần thâm nhập sâu hơn, thông qua kiểm tra bên trong, hắn cũng có thể tìm ra sự phân bố chân khí trong cơ thể Thẩm Thanh Đường.
Lúc này Tần Di mới phát hiện ra mấy ngày nay Thẩm Thanh Đường tu luyện không nhiều, nhưng cậu gần như đã luyện hóa hết dược tính còn sót lại của Thất Tâm Hải Đường, ánh sáng và đường nét của chân khí của cậu cũng trở nên rõ ràng hơn rất nhiều, thảo nào cậu có thể ban ngày ban mặt biến ra dây leo để đánh lén Mộ Diệp.
Thật thần kỳ......
Chưa kể Thẩm Thanh Đường chỉ là một tiểu tu sĩ vừa mới bước vào ngưỡng cửa Luyện Khí, cho dù bây giờ Thẩm Thanh Đường có là Luyện Khí tầng ba, tầng bốn cũng tuyệt đối không thể luyện hóa được dược tính thuần khiết của Thất Tâm Hải Đường nhanh chóng như vậy.
Nhưng theo chân luồng chân khí Tần Di dẫn nhập vào đan điền của Thẩm Thanh Đường, Tần Di đã phát hiện ra sự thật của vấn đề.
Có một ánh sáng màu xanh lục yếu ớt trông giống như Chồi Nhỏ đang điên cuồng lang thang trong đan điền của Thẩm Thanh Đường, hồng hộc cắn nuốt dược lực màu lục nhạt của Thất Tâm Hải Đường đang chìm sâu trong đan điền của Thẩm Thanh Đường.
Lục quang này...!rất quen mắt.
Tần Di mí mắt khẽ giật, hắn điều khiển chân khí, lặng lẽ tiếp cận lục quang yếu ớt.
Chân khí màu đỏ hiển nhiên chói mắt hơn nhiều so với ánh sáng lục, sau khi lặng lẽ đến gần, nó lập tức khiến xung quanh ánh lên đỏ rực.
Lục quang lập tức đề phòng, vụt một cái liền bỏ chạy thật xa.
Tần Di cảm thấy thú vị, liền điều khiển chân khí của mình đuổi theo.
Dù sao lục quang cũng sinh ra chưa được bao lâu, chạy mấy vòng liền chạy không nổi nữa, hiện tại nhìn thấy có một luồng sáng đỏ cứ chậm rì rì đuổi theo sau lưng, không biết vì sao, nó liền nổi giận..
Tần Di không biết chuyện gì xảy ra, lục quang đột nhiên dừng chạy.
Hắn hơi nhướng mày, sau đó lặng lẽ điều khiển chân khí cũng dừng lại.
Kết quả là trong nháy mắt, ánh sáng xanh yếu ớt kia hung hăng xông về phía chân khí màu đỏ của Tần Di! Há to miệng đớp!
Tần Di:?
Tần Di mất cảnh giác, vậy mà thực sự bị lục quang kia cắn mất một miếng chân khí.
Tần Di biểu lộ có chút cổ quái.
Lục quang "đánh úp" thành công, nó đột nhiên trở nên kiêu ngạo, không còn dáng vẻ cảnh giác bỏ chạy của lúc ban đầu, bắt đầu gặm nhấm chân khí của Tần Di.
Bản thân chân khí của Tần Di cũng coi như mạnh, bị nó gặm như vậy chỉ là tiêu hao ngoài da, cho nên hắn hứng thú mặc cho nó gặm.
Vừa nhìn, Tần Di vừa nhịn không được suy nghĩ, thì ra tên nhóc này vừa ngốc nghếch vừa to gan như vậy sao?
Chẳng trách nó dám xúi giục Thẩm Thanh Đường tấn công Mộ Diệp.
Xem ra sau này phải quản giáo nghiêm khắc hơn, nếu không sẽ rất dễ gây phiền phức.
Mà lục quang gặm một lúc lâu, chỉ gặm được lớp da bên ngoài của hồng quang, cuối cùng phát hiện hồng quang hình như không được ngon lắm, hơi cay cay, với lại không dễ tiêu hóa bằng năng lượng của Thất Tâm Hải Đường.
Lục quang:...
Hai chiếc lá nhỏ run lên, lục quang nghiêng đầu, đẩy hồng quang trước mặt ra xa, lại chạy đi.
Tần Di:?
Sao hắn lại cảm thấy, hình như mình mới vừa bị ghét bỏ nhỉ?
Nghĩ đến đây, Tần Di hơi híp mắt lại, đột nhiên điều khiển chân khí đuổi theo lục quang, sau đó dùng chân khí của mình đẩy lục quang rơi xuống.
Lục quang đột nhiên bị hồng quang áp chế, nó cảm thấy toàn thân nóng bừng khó chịu, lập tức liều mạng vùng vẫy.
Tần Di đang định dùng chân khí dạy cho lục quang cứng đầu này một bài học, thì Thẩm Thanh Đường đột nhiên cau mày khó chịu rên rỉ.
Tần Di lập tức mở mắt ra, nhanh chóng rút chân khí lại.
Ngay sau đó, một thân thể mềm mại không tự chủ được ngã xuống trước mặt hắn.
Tần Di giật mình, lập tức kéo Thẩm Thanh Đường vào lòng.
Lúc này hắn mới phát hiện Thẩm Thanh Đường đã ướt đẫm mồ hôi, hô hấp khó khăn, trên làn da trắng tuyết mỏng manh của cậu tỏa ra một lớp ánh sáng màu hồng như ngọc phù dung, hai gò má đỏ hồng, đuôi mắt đỏ hoe, hiển nhiên là chịu không nổi nhiệt độ.
Sắc mặt Tần Di khẽ biến, trong mắt chợt hiện lên áy náy, sau đó từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một chiếc áo choàng bằng lụa băng, nhanh chóng quấn lên người Thẩm Thanh Đường, sau đó duỗi tay cẩn thận ôm lấy Thẩm Thanh Đường.
Hắn là Hỏa linh căn, còn Thẩm Thanh Đường là Mộc linh căn, chân khí của hắn đã làm tổn hại đến Thẩm Thanh Đường, vừa nãy hắn chỉ mãi trêu chọc Chồi Nhỏ mà quên mất phải kiềm chế chân khí của mình.
Nghĩ đến đây, Tần Di lại nhíu mày, nhìn xuống Thẩm Thanh Đường hai hàng mi đang run rẩy, hơi thở hổn hển trong lòng mình, hắn trầm giọng nói: "Đồ ngốc, lần sau nếu có khó chịu, nhất định phải ngay lập tức đẩy ta ra."
Vừa rồi Thẩm Thanh Đường nóng đến mức đầu váng mắt hoa, cơ thể suy nhược, toàn thân tràn ngập cảm giác giống như bị bốc hơi dưới cái nắng hè.
Lúc này, cậu mơ hồ nghe được Tần Di nói, cậu hơi giãy giụa, cố hết sức nhẹ giọng yếu ớt nói: "Em không sao...!Chỉ là hơi choáng váng."
Bình thường Thẩm Thanh Đường nói chuyện rõ ràng, giọng nói ấm áp, nhưng bây giờ lại trở nên mơ hồ, mỏng manh yếu ớt, nhẹ nhàng rơi vào tai người khác, quả thực khiến người ta ngứa ngáy không thôi.
Thấy vậy, Tần Di vừa bất lực lại vừa đau lòng, lúc này hắn chỉ có thể lấy ra thật nhiều vật phẩm thuộc tính băng để hạ nhiệt cho Thẩm Thanh Đường.
Lần này hắn thực sự sơ suất.
May mắn thay, Tần Di sau đó đã kiểm tra mạch của Thẩm Thanh Đường và thấy kinh mạch của cậu vẫn rất thông thuận và không bị tổn thương, vì vậy hắn cũng hơi yên tâm và bớt cảm thấy tội lỗi.
Nhưng sau khi biết ngọn nguồn sự tồn tại của Chồi Nhỏ, trái tim của Tần Di cũng đã bình ổn hơn nhiều so với trước đây.
Hắn luôn lo lắng cơ thể của Thẩm Thanh Đường quá yếu, em ấy không thể cải thiện quá nhiều thông qua tu luyện.
Nhưng bây giờ nhìn thấy lục quang, Tần Di nhận ra rằng Thẩm Thanh Đường có thể hấp thụ năng lượng của các loại linh thực khác thông qua Chồi Nhỏ và trực tiếp biến nó thành năng lượng tu luyện của mình.
Nếu là như vậy, chỉ cần tìm được thật nhiều linh thảo chất lượng tốt, thân thể của Thẩm Thanh Đường ít nhất sẽ không có vấn đề gì.
Hơn nữa cậu còn có thể nâng cao tu vi, đủ để tự bảo vệ bản thân.
Nghĩ đến đây, ánh sáng trong mắt Tần Di dịu đi một chút, sau khi cân nhắc một lúc, hắn dùng áo choàng quấn chặt lấy Thẩm Thanh Đường, ôm Thẩm Thanh Đường đi ra khỏi mật thất.
Hắn vừa ra khỏi mật thất, một cơn gió mát thổi qua, Thẩm Thanh Đường còn hơi mê mang cũng dần dần tỉnh lại.
Lúc này trong mắt cậu lóng lánh nước, cậu lặng lẽ ngẩng đầu nhìn Tần Di, vừa vặn hắn cũng cúi đầu nhìn cậu.
Bốn mắt nhìn nhau, Thẩm Thanh Đường có chút xấu hổ: "Lan Đình...!Em yếu ớt như vậy, có phải liên lụy đến chàng rồi không?"
Cậu không muốn yếu đuối như vậy, nhưng cậu không thể kiểm soát cơ thể của mình.
Khi Tần Di nghe thấy những lời này của Thẩm Thanh Đường, hắn cảm thấy trái tim mình mềm nhũn - rõ ràng là lỗi của hắn, nhưng Thẩm Thanh Đường vẫn tự trách bản thân.
Một lúc sau, hắn mới bất đắc dĩ thấp giọng nói: "Nếu như ta để ý chuyện này, thì ngay từ đầu ta đã không thành thân với em.
Hơn nữa...!Lần này là do ta sơ suất, em không có lỗi."
Tần Di ngữ khí bình tĩnh, có chút tự trách.
Thẩm Thanh Đường lắng nghe, hàng mi dài khẽ run, khóe môi cong lên một vòng cung ngọt ngào, sau đó nhẹ nhàng nói: "Ta không trách Lan Đình, là tại Chồi Nhỏ quá tùy hứng mà thôi."
Tần Di:?
Và khoảnh khắc tiếp theo, Chồi Nhỏ tức giận lao ra từ đỉnh đầu của Thẩm Thanh Đường, vừa định kéo tóc của Thẩm Thanh Đường, Tần Di đã đưa tay ra túm lấy nó.
Tần Di mặt vô biểu tình nhìn Chồi Nhỏ, nhàn nhạt nói: "Lần sau còn dám làm loạn, ta sẽ bức trọc lá của mi."
Chồi Nhỏ:!!!
Thẩm Thanh Đường nãy giờ vẫn im lặng, cuối cùng cũng nở nụ cười, đôi mắt lấp lánh, vẻ mặt ngọt ngào động lòng người.
Thấy vậy, Tần Di ánh mắt khẽ động một lát, sau đó bình tĩnh buông Chồi Nhỏ ra, nhỏ giọng nói: "Bên ngoài gió to, chúng ta đi vào trước đi."
Thẩm Thanh Đường mỉm cười, khẽ "vâng" một tiếng..