Cổ Thẩm Thanh Đường hơi nhói đau như bị kim châm, trong lúc kinh hãi, cậu nhận ra dây leo kia hình như đang cố gắng tiêm một loại chất lỏng vào cơ thể cậu.
Thẩm Thanh Đường mím môi, cố hết sức hóa cứng làn da mình, nhưng không có tác dụng, chất lỏng vẫn bơm vào từng chút một.
Khi chất lỏng được tiêm vào cơ thể Thẩm Thanh Đường, dục vọng của gã áo choàng đen càng thêm điên cuồng, cảm xúc của gã cực kỳ phấn khích.
Giống như đang kêu gào, sắp có một bữa ăn thịnh soạn rồi!
Tuy nhiên, trong sự hưng phấn của áo choàng đen, Thẩm Thanh Đường phát hiện ý thức của mình dần dần trở nên mơ hồ - chất lỏng được tiêm vào cơ thể cậu hình như có tác dụng làm tê liệt thần kinh!
Cơ thể Thẩm Thanh Đường bắt đầu rã rời, trong tầm mắt của cậu bắt đầu xuất hiện những đốm sáng lang thang không rõ ràng, mọi thứ càng lúc càng trở nên mơ hồ.
Đột nhiên đầu ngón tay của cậu run lên, dây leo không bị khống chế chui ra khỏi cơ thể, lan ra khắp bốn phía, làn da trắng tuyết cũng tỏa ra ánh sáng xanh nhạt, bắt đầu sinh ra một loại đặc tính riêng biệt của thực vật.
Trong cơn mê mang bất định, Thẩm Thanh Đường cảm thấy mình sắp biến thành một cái cây, một cái cây thật!
Mà ngay vào giây phút cuối cùng khi Thẩm Thanh Đường sắp mất đi ý thức, Chồi Nhỏ xanh mướt từ trên đỉnh đầu cậu "xì" một tiếng lắc lư chui ra, hung dữ chống nạnh.
Chồi Nhỏ trừng mắt nhìn người đàn ông mặc đồ đen ở phía đối diện.
Mặc dù Chồi Nhỏ không có mắt, nhưng áo choàng đen vẫn có thể cảm nhận được sự tức giận của nó.
Lúc này, áo choàng đen mập mờ nở nụ cười, vươn cánh tay phủ đầy dây leo, bắt lấy Chồi Nhỏ.
Gã biết Chồi Nhỏ mới là cốt lõi của cơ thể Thẩm Thanh Đường.
Ăn Chồi Nhỏ tương đương với ăn trái tim của Thẩm Thanh Đường, rất bổ dưỡng.
Tuy nhiên, Chồi Nhỏ vào lúc này giống như không biết nguy hiểm, vẫn trừng mắt hung dữ nhìn áo choàng đen.
Cảm nhận được khí thế bá đạo không chút kiêng nể của Chồi Nhỏ, đôi mắt xanh ẩn dưới lớp áo choàng đen thoáng qua một tia do dự, nhưng rất nhanh, khoảnh khắc do dự này đã bị dục vọng tham lam áp chế.
Gã ở Lâm gia, nhưng chưa từng được ăn thứ nào ngon như vậy, mỗi ngày đều phải giả làm người, thật sự rất vất vả!
Bây giờ cuối cùng cũng được ăn no, sao có thể bỏ cuộc dễ dàng như vậy?
Gã áo choàng đen khẽ cười một tiếng, dây leo từ bốn phương tám hướng bao vây lấy Chồi Nhỏ, sau đó hung hăng chụp xuống!
Chỉ trong chốc lát, Chồi Nhỏ đã bị vô số dây leo rậm rạp bao vây đến tận trung tâm, không để lộ một kẽ hở nào.
Đôi mắt xanh thẫm trong chiếc áo choàng đen sáng lên và ngày càng trở nên tham lam.
Còn Thẩm Thanh Đường lúc này sắp hoàn toàn mất đi ý thức, nhưng Chồi Nhỏ không ngừng nhắc nhở, cậu mới điên cuồng cắn đầu lưỡi, kích thích bản thân không được hoàn toàn mất đi ý thức.
Dây leo tiến lại gần Chồi Nhỏ.
Giống như một cái lồng màu xanh khổng lồ, những cái bóng đen dày đặc chen chút nhau đã hoàn toàn đè lên đầu Chồi Nhỏ.
Rõ ràng là một Chồi Nhỏ non nớt, mỏng manh, ngây thơ lại bất lực như vậy.
Nhưng không phải—
Chồi Nhỏ giơ lá cây lên, nhìn dây leo trên đầu, nghiêng đầu lựa chọn một lúc.
Ngay khi những dây leo kia nóng lòng muốn thử lao xuống, Chồi Nhỏ vươn những chiếc lá ra trước, đột nhiên quấn lấy một dây leo to nhất, "phập" một tiếng cắn mạnh xuống!
Ngay lập tức, một luồng sáng màu xanh ngọc dâng trào dọc theo thân và lá của Chồi Nhỏ tràn vào cơ thể Thẩm Thanh Đường.
Bị linh lực mạnh mẽ như vậy đánh vào kinh mạch không hoàn toàn cùng thuộc tính, Thẩm Thanh Đường bị cơn đau mạnh mẽ kích thích đến mức lập tức cắn đầu lưỡi.
Dòng máu đỏ tươi lập tức chảy xuống khóe môi.
Nhưng Thẩm Thanh Đường trong nháy mắt nghiến chặt răng và dồn hết tâm trí để hỗ trợ Chồi Nhỏ.
Những gì Thẩm Thanh Đường cảm nhận được từ Chồi Nhỏ, bao gồm cả những gì cậu tự thân mình cảm nhận, chỉ là một điều.
Lần này, không phải ngươi chết, thì ta chết.
Về phần áo choàng đen, gã vốn dĩ không ngờ tới tình thế thắng lợi như vậy còn có thể nghịch chuyển, gã sửng sốt một hồi, khi cảm giác được linh lực trong cơ thể mình đang điên cuồng rò rỉ ra ngoài, lúc này mới bắt đầu tỉnh ngộ mà sợ hãi.
Nhưng đầu óc của gã không tốt lắm, không đủ thông minh, phản ứng đầu tiên của gã không phải là tách mình ra khỏi Chồi Nhỏ, mà là dùng dây leo khác định bóp cổ Thẩm Thanh Đường.
Hai người lúc này đang liên kết với nhau, Chồi Nhỏ lập tức cảm ứng được ý đồ của gã áo đen, liền bày ra vẻ hung ác, điên cuồng tăng nhanh tốc độ hấp thu linh khí.
Những dây leo mà áo choàng đen điều khiển đã bị Chồi Nhỏ hút mạnh đến mức mềm nhũn rơi xuống đất, thậm chí còn có dấu hiệu khô héo.
Đến lúc này, áo choàng đen mới nhận ra Thẩm Thanh Đường thực sự là thứ mà gã không thể động đến.
Gã hối hận rồi.
Hối hận vì sao lúc đầu lại không nghe theo lời chủ nhân.
Chồi Nhỏ vẫn điên cuồng hút linh khí, mặc dù nó biết Thẩm Thanh Đường gần như đã đến giới hạn rồi.
Mồ hôi lạnh trên người đã thấm đẫm quần áo của Thẩm Thanh Đường, đôi môi mỏng bị cắn không biết bao nhiêu lần, rớm máu, nhưng cậu vẫn nắm chặt tấm bình phong phía sau, cố gắng hết sức bám chặt.
Mọi kinh mạch dường như sắp bị luồng linh khí mãnh liệt xé rách, cả người như bị cắt ra bởi vô số nhát dao nhỏ.
Nhưng cả Chồi Nhỏ và Thẩm Thanh Đường đều không bỏ cuộc, bởi vì cả hai đều ngầm hiểu rằng vào thời điểm này, nếu họ không hút thứ chết tiệt này, cả hai sẽ bị bại lộ!
Gã áo đen cuối cùng cũng muốn rút lui, lúc này gã đột nhiên cắt đứt mấy sợi dây leo đang vây quanh Chồi Nhỏ và Thẩm Thanh Đường, biến thành một bóng đen mảnh khảnh trên mặt đất, điên cuồng lao ra ngoài theo khe cửa.
Nhưng lần này còn chưa kịp lao ra ngoài, gã đã bị một sợi dây leo mảnh khảnh mới sinh ra quấn lấy.
Cứng rắn kéo lại.
Tình thế đảo ngược ngay lập tức.
Kẻ săn mồi trở thành kẻ bị săn.
Những dây leo mảnh khảnh chui vào áo choàng đen từ mọi hướng và lao lên.
Thẩm Thanh Đường dựa vào tấm bình phong, nhắm mắt lại, sắc mặt tái nhợt, hàng mi dài run rẩy, môi loang lổ vết máu.
Nhưng những dây leo mọc ra từ cơ thể cậu đều tỏa ra ánh sáng xanh ngọc, trông còn sống động hơn cả bản thân cậu.
Sấm sét bên ngoài không ngừng vang lên, che lấp mọi động tĩnh bên trong phòng.
Chồi Nhỏ ước tính điểm giới hạn của Thẩm Thanh Đường, cuối cùng đánh giá năng lượng còn lại của áo choàng đen, sau khi điên cuồng hút linh khí một trận nữa, nó điều khiển dây leo bao trùm áo choàng đen kín mít.
Siết chết!
Xì xì xèo xèo một trận, áo choàng đen vỡ vụn thành vô số mảnh nhỏ, cuối cùng từ bên trong rơi ra một đống dây leo khô héo cùng một chiếc nhẫn trữ vật.
Lúc này bầu không khí căng thẳng ban đầu trong phòng quay về bình yên.
Mồ hôi trên trán Thẩm Thanh Đường đã thấm đẫm khuôn mặt trắng bệch của cậu, hàng mi dài cũng bị mồ hôi và nước mắt vì đau mà làm cho ướt đẫm, khiến tầm nhìn của cậu mờ đi.
Cậu thở hổn hển, hai mắt tối đen, đôi môi mỏng nhuốm máu mím chặt, từng chút một cố gắng dựa vào bình phong đứng lên.
Còn phải dọn dẹp mớ hỗn loạn này.
Tuy nhiên, Thẩm Thanh Đường không cảm giác được giá đỡ dưới tấm bình phong không vững chắc, cậu vừa dùng một chút lực, bình phong liền đổ mạnh về phía sau.
Một tiếng động rền vang.
Thẩm Thanh Đường bị tiếng động lớn này làm chấn kinh, máu trong người lại cuộn trào, tai ù lên từng cơn.
Khoảnh khắc tiếp theo, cửa phòng bị đá văng ra từ bên ngoài.
Khi Tần Di xông vào, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, đồng tử co rụt lại, sau đó dùng tay trái dứt khoát đóng cửa lại, bước nhanh về phía Thẩm Thanh Đường.
Thẩm Thanh Đường trong lúc hoảng hốt hơi chần chừ, ngước đôi mắt mờ mịt lên, liền nhìn thấy một bóng người quen thuộc đang nhanh chóng khẩn trương đi về phía mình.
"Lan! ! "
Thẩm Thanh Đường vừa mới thốt ra một chữ từ chóp lưỡi mang theo mùi máu tanh, cậu liền được người ôm lấy eo bế lên, sau đó ngã vào một vòng tay rộng lớn ấm áp dị thường.
Thẩm Thanh Đường trong mơ hồ đối diện với một đôi mắt kinh ngạc tràn ngập tự trách cùng hối hận, môi mỏng khẽ mấp máy, cậu muốn nói gì đó, nhưng ý thức và cơ thể không ngừng thả lỏng, khiến cậu không khống chế được từ từ nhắm mắt lại.
An toàn rồi.
Tiềm thức của cậu đang nói cho cậu biết điều này.
Lan Đình đến rồi.
Ổn rồi.
· ·
Tần Di nắm cổ tay đầy vết sẹo đỏ của Thẩm Thanh Đường, mím đôi môi mỏng, lạnh lùng bắt mạch.
Cảm nhận được linh lực tăng vọt trong người Thẩm Thanh Đường gần như muốn tràn ra, sắc mặt Tần Di trở nên vô cùng khó coi.
Lúc này, hắn mới chậm rãi buông bàn tay đang nắm cổ tay Thẩm Thanh Đường ra, đột nhiên ôm chặt lấy Thẩm Thanh Đường đang suy nhược hơi thở trong lòng, hai mắt đỏ rực, răng khẽ nghiến chặt.
Thật ra, lúc vừa vào cửa, Tần Di đã đoán được phần lớn khi ngửi thấy bầu không khí quen thuộc, nhìn thấy mảnh vải đen cùng dây leo khô héo rải rác dưới đất.
Đồng loại tàn sát lẫn nhau, thực vật như vậy, động vật cũng như vậy.
Huyết thống của Thẩm Thanh Đường dường như rất cao, làm sao không có ai thèm muốn?
Hắn thật bất cẩn.
Chỉ là hắn không ngờ rằng những thứ đó lại tấn công Thẩm Thanh Đường vào lúc này - mọi người đều chú ý đến Thẩm Đình, hơn nữa họ cũng nghĩ ở trong phòng sẽ an toàn, cho dù có cao thủ tiếp cận, họ cũng là người đầu tiên phát hiện ra nên mới không theo dõi.
Đâu có ngờ lại có thực vật biến thành người đến đây lén lút tấn công?
Cho dù là thực vật đã tu luyện đến cảnh giới cực cao, nhưng chỉ cần nó thu lại khí tức trên người, liền chẳng khác gì thực vật bình thường, trừ phi là cảnh giới cực kỳ cao, hoặc là cẩn thận điều tra mới có thể phát hiện.
Ngoài ra, trong động của Tần Di còn trồng rất nhiều linh thảo, hoàn toàn có thể đánh lừa mọi người.
Nếu là ngày thường, Tần Di có thể cho Thẩm Thanh Đường uống thuốc, nhưng lúc này không thể, hắn không thể làm gì được.
Bây giờ, nếu có bất kỳ dược tính nào xâm nhập vào cơ thể Thẩm Thanh Đường, một khi linh khí dư thừa bị kích nổ, thì tương đương với việc sát hại Thẩm Thanh Đường.
Ngay khi Tần Di đang lâm vào tự trách vô tận, lỗ tai của hắn đột nhiên bị cái gì đó nhéo nhéo.
Tần Di nhíu mày, quay mặt sang một bên, nhìn thấy Chồi Nhỏ yếu ớt nằm trên đầu Thẩm Thanh Đường, toàn thân lập lòe hào quang, rõ ràng là sắp nổ tung.
Tần Di trầm mặc một lát, không chút do dự vươn tay, để cho Chồi Nhỏ nắm lấy ngón tay của mình.
Khi ý chí của Chồi Nhỏ chậm rãi được truyền qua lá cây, Tần Di theo bản năng giật mình, trên mặt hiện lên một biểu cảm kỳ lạ.
Ngay khi Tần Di do dự, Chồi Nhỏ liền mặc kệ, lúc này mạnh mẽ chống đỡ cơ thể rồi tát cho Tần Di một cái.
Tần Di cúi đầu liếc nhìn Chồi Nhỏ, sau đó nhìn Thẩm Thanh Đường sắc mặt tái nhợt đang nhắm mắt trong ngực.
Cuối cùng, theo chỉ dẫn của Chồi Nhỏ, hắn từ từ cúi đầu xuống, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi mỏng đầy máu của Thẩm Thanh Đường.
Máu của Thẩm Thanh Đường không có mùi tanh mà thay vào đó là mùi tươi mát và hơi ngọt đặc trưng của cây cỏ.
Tần Di nhắm mắt lại, chịu đựng nóng bỏng trong lòng, thâm nhập một chút, nhẹ nhàng mút lấy đầu lưỡi mềm mại ẩm ướt của Thẩm Thanh Đường, sau đó từ từ truyền chân khí của mình vào miệng Thẩm Thanh Đường.
Dần dần, Thẩm Thanh Đường cũng có chút ý thức.
Cảm nhận được ý định của Tần Di, cậu khẽ mở miệng, luồng khí màu xanh ngọc tràn ra từ môi Thẩm Thanh Đường, bám vào luồng khí đỏ rực do Tần Di truyền đến, dọc theo đôi môi chạm vào nhau của hai người chậm rãi tràn vào trong người Tần Di.
Những ngón tay mảnh khảnh chậm rãi siết chặt vòng eo mềm mại, cùng với cái ôm, nụ hôn càng lúc càng kéo dài.
Ánh sáng xanh lục và đỏ rực đan vào nhau, luân chuyển không ngừng trên người hai người.
· ·
Bên ngoài
Sấm sét dần dần lắng xuống, nhìn thấy tiến giai của Thẩm Đình dần dần đi đến hồi kết, hết thảy đều sắp lắng xuống.
Nhưng Tần Di, người vừa xông vào phòng Thẩm Thanh Đường vẫn chưa ra ngoài.
Thẩm Thanh Ngạn không khỏi nhíu mày.
Sau khi suy nghĩ một lúc, Thẩm Thanh Ngạn có chút lo lắng cho Thẩm Thanh Đường, vì vậy anh nói với Mộ Phi: "Ta đi xem Thanh Đường một chút.
"
Mộ Phi cũng không phản đối —— lúc này, cao thủ cũng chưa tới đánh lén, căn bản không có vấn đề gì.
Thế là Thẩm Thanh Ngạn đi qua.
Anh vừa đi tới cửa, đưa tay đẩy ra, lại kinh ngạc phát hiện cửa bị hạ cấm chế.
Thẩm Thanh Ngạn nhíu mày càng chặt.
Trầm mặc một lát, Thẩm Thanh Ngạn lại đi tới bên cửa sổ, vươn tay nhẹ nhàng đẩy ra.
Lần này, lại đẩy ra được một khe hở.
Thẩm Thanh Ngạn liếc nhìn vào trong phòng.
Vốn dĩ chỉ là tùy tiện nhìn, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng bên trong phòng, sắc mặt Thẩm Thanh Ngạn đột nhiên thay đổi.
Anh không nhìn thấy gì khác, anh chỉ nhìn thấy Tần Di đang ôm Thẩm Thanh Đường, hôn nhau trước một tấm bình phong đã đổ và một đống lộn xộn xung quanh.
Trong lúc này, lại đi hôn nhau???
Thẩm Thanh Ngạn:???
Ngay khi biểu cảm của Thẩm Thanh Ngạn trở nên méo mó, Mộ Phi đột nhiên xuất hiện với vẻ mặt tò mò.
"Sao vậy? Nhìn cái gì vậy? Sao lại có vẻ mặt này?"
Sắc mặt Thẩm Thanh Ngạn thay đổi, trong nháy mắt đóng cửa sổ lại, chắn tầm nhìn của Mộ Phi.
Mộ Phi:?
Mộ Phi vừa muốn nói thêm, một trận cười to đột nhiên từ trong mật thất truyền đến.
Khi Thẩm Thanh Ngạn và Mộ Phi nghe thấy tiếng cười này, đầu tiên họ giật mình, sau đó mắt họ đồng thời sáng lên.
Thẩm Đình tiến kỳ Trúc Cơ thành công rồi!
Quả nhiên, sau một tiếng nổ lớn, một bóng người cao lớn màu lam bay ra khỏi mật thất, đáp xuống trước mặt Thẩm Thanh Ngạn và Mộ Phi với thần thái uy nghiêm và phấn chấn.
Cả người tản ra một loại uy áp cường giả không giống người thường.
Hiển nhiên, Thẩm Đình đã thăng lên Trúc Cơ.
Hơn nữa Thẩm Đình còn đạt đến Trúc Cơ tầng hai khi mới vừa thăng lên kỳ Trúc Cơ! Có thể thấy rõ xây dựng nền tảng tu vi rất vững chắc.
Thẩm Thanh Ngạn ngay lập tức vui mừng khôn xiết.
Nhưng vừa định chúc mừng Thẩm Đình, liền thấy Thẩm Đình đắc ý nhìn anh, "Tụi con sao đều đứng ở cạnh cửa sổ thế này? Đường nhi và Tần Di đâu?"
Thẩm Thanh Ngạn:!.