Xuyên Thành Bạn Đời Xinh Đẹp Bệnh Tật Của Nhân Vật Phản Diện


Đêm đã khuya, sương mù dâng lên dày đặc bao phủ toàn bộ thành Lăng Dương, dưới sương mù, thành Lăng Dương không hiểu sao lại thoáng có chút lạnh lẽo.

Cung Minh Trạch không ngủ.

Anh ta ngồi trên chiếc ghế dài mềm mại ở trong phòng một lúc lâu, xe chuỗi hạt ở trong tay một hồi, đọc ba bốn lần Thái Thượng Cảm Ứng Thiên và Khưu Tổ Sám Hối Văn, nhưng anh ta vẫn cảm thấy tâm phiền ý loạn.

Cuối cùng, Cung Minh Trạch thở dài một hơi, từ từ mở ra đôi mắt hẹp dài và lạnh lùng, bước xuống ghế dài.

Sau khi ra khỏi phòng, Cung Minh Trạch liền cảm giác được một cơn gió lạnh thổi vào mặt, anh ta phủi đi sương mù ở trước mặt, một mình âm thầm đi đến nơi giam giữ tội phạm của Lâm gia.

Tu sĩ Nguyên Anh đến đây không nhiều, lúc này họ đều đang khoanh chân nghỉ ngơi trong phòng, chỉ có mấy tu sĩ Kim Đan ở lại canh giữ tù nhân.

Cung Minh Trạch không quấy rầy bất cứ ai, chỉ lặng lẽ đi đến căn phòng trong cùng, nơi giam giữ tất cả các phạm nhân.

Đó là một căn phòng nhỏ hẹp không có cửa sổ, tối tăm và lạnh lẽo.

Thị lực của Cung Minh Trạch cực kỳ tốt, trong nháy mắt anh ta đã nhìn thấy con quái vật có phần trên giống Lâm Cẩn Du và phần dưới giống như dây leo đang co ro nằm trong góc, im lặng run rẩy.

Cung Minh Trạch trầm mặc một lúc, từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một viên đá đom đóm.

Ngay lập tức, ánh sáng trắng lạnh lẽo lờ mờ của đá đom đóm chiếu sáng toàn bộ căn phòng.

Lâm Cẩn Du bị ánh sáng kích thích hơi run lên, nhưng khi hắn ta sợ hãi rụt rè nhìn qua kẽ tay thấy rõ người đến là ai, hắn ta lại vội vã bò tới.

Cung Minh Trạch cau mày, một bức tường không khí lặng lẽ hạ xuống, ngăn Lâm Cẩn Du cách anh ta một bước chân.

Cảm nhận được sự chán ghét của Cung Minh Trạch, trong lòng Lâm Cẩn Du thực sự hận chết Thẩm Thanh Đường, nhưng lúc này hắn ta vẫn gắng gượng cười, ngẩng đầu lên với vẻ mặt vô tội, run giọng nói: “Điện hạ, ta sẽ không làm bẩn quần áo của ngài.


Nghe thấy lời này của Lâm Cẩn Du, trong đôi mắt lạnh lùng như giếng cạn của Cung Minh Trạch cuối cùng cũng lộ ra một tia cảm xúc dao động.

Nhưng rất nhanh, anh ta lại quay về bộ dáng ban đầu, yên lặng nhìn chằm chằm Lâm Cẩn Du nằm trên mặt đất đang ngẩng đầu nhìn anh ta với gương mặt hèn mọn và nịnh nọt, lạnh lùng hỏi: “Ngươi thật sự không phải Lâm Cẩn Du?”
Sắc mặt Lâm Cẩn Du chợt cứng đờ, sau đó hắn ta lắc đầu nói: “Ta không phải, có điều người năm đó gặp được ngài xác thực là ta, cơ thể của ta khi đó cũng không có yếu ớt như bây giờ.


“Bằng chứng đâu?” Cung Minh Trạch ngữ khí lạnh lùng.


Nghe thấy giọng nói lạnh nhạt của Cung Minh Trạch, Lâm Cẩn Du bất giác có chút chật vật, nhưng lúc này hắn ta vẫn cố gắng nở nụ cười, nói: “Ta từng nói với điện hạ một câu, điện hạ còn nhớ không?”
Cung Minh Trạch chỉ nhìn hắn.

“Quần áo bẩn cũng không sao, người còn sống quan trọng hơn.

” Lâm Cẩn Du dè dặt nói.

Trong khi nói, hắn ta cẩn thận quan sát biểu tình của Cung Minh Trạch.

Sau khi nghe Lâm Cẩn Du nói, con ngươi của Cung Minh Trạch hơi co lại, sau đó là một khoảng im lặng kéo dài.

Lâm Cẩn Du không rõ Cung Minh Trạch đang nghĩ gì, lúc này chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh sau lưng chảy ròng ròng, nhưng vì tranh thủ cho mình, hắn ta gượng cười nói tiếp: “Cứ xem như là ta tự mình đa tình đi, nhưng nếu không phải điện hạ đến Lâm gia để tìm ta, vậy thì tại sao ngài còn đeo mặt nạ ta làm cho ngài?”
Sau khi Lâm Cẩn Du nói ra những lời này, trên khuôn mặt lạnh lùng của Cung Minh Trạch cuối cùng cũng xuất hiện một vết nứt.

Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt tràn đầy mong đợi và tâm cơ của Lâm Cẩn Du, Cung Minh Trạch vẫn chầm chậm lùi lại một bước.

Sau đó anh ta chẳng nói câu nào, phất tay áo bỏ đi.

Lâm Cẩn Du không biết mình đã nói sai điều gì, hắn ta nhất thời sửng sốt muốn nhào lên ngăn Cung Minh Trạch lại.

Nhưng Cung Minh Trạch đã bỏ đi rồi.

Lâm Cẩn Du tê tâm liệt phế hét lên.

Chẳng mấy chốc, hắn đã làm kinh động đến mấy tu sĩ Kim Đan đang canh gác, tiếp sau đó là một trận âm thanh quất roi cùng tiếng khóc nức nở cầu xin tha thứ hèn mọn nịnh nọt của Lâm Cẩn Du.

Cung Minh Trạch không bao giờ xuất hiện nữa.

·
Ngay cả lúc Cung Minh Trạch trở về, dáng vẻ của anh ta vẫn rất trầm tĩnh, sống lưng vẫn thẳng tắp, chỉ là thoạt nhìn có chút vội vàng.

Nhưng đôi tay giấu ở trong ống tay áo run lên khe khẽ đang nói cho anh ta biết, anh ta đang chạy trốn một cách tuyệt vọng.

“Lâm Cẩn Du” của anh… tại sao lại thành ra thế này?
Cung Minh Trạch không thể tin được.

Nếu Thẩm Thanh Đường trong mắt anh ta là một bình hoa di động nông cạn và đầy mưu mô, thì người vừa nãy anh ta cho là “Lâm Cẩn Du” lại là một kẻ hèn hạ ti tiện không có giới hạn.


Nếu anh ta còn nhìn những cảm xúc toan tính không thể che giấu trên khuôn mặt hắn ta thêm nữa sẽ thực sự cảm thấy, người từng là cả thế giới của mình sẽ sụp đổ một lần nữa.

Rõ ràng, “Lâm Cẩn Du” trước đây nhỏ nhắn như vậy, sẽ nói với anh ta những lời thật dịu dàng, ánh mắt cũng cực kỳ sạch sẽ.

Nhưng bây giờ, tại sao lại thành ra thế này?
Thậm chí Cung Minh Trạch còn nghi ngờ “Lâm Cẩn Du” này là giả mạo.

Đợi đã—
Cung Minh Trạch đột nhiên mở mắt ra, nhớ lại những gì Thẩm Thanh Đường đã nói.

Cậu ta nói rằng Lâm Cẩn Du đã dùng tà pháp để sống lại, nhưng … nhưng có khi nào Lâm Cẩn Du đã bị con quái vật giống như dây leo đó giết chết và lấy đi trí nhớ của Lâm Cẩn Du không?
Bằng không, dù thế nào đi chăng nữa, anh ta cũng vĩnh viễn không thể liên kết đứa bé trắng trẻo xinh đẹp với đôi mắt ngây thơ chân thành như băng tuyết của ngày xưa với con quái vật bẩn thỉu và đầy mưu mô của hiện tại.

Qua một lúc, Cung Minh Trạch chậm rãi nắm chặt chuỗi hạt trong lòng bàn tay, một cỗ linh khí nhàn nhạt từ trong chuỗi hạt tràn ra, dần dần xoa dịu tĩnh mạch xanh tím trên mu bàn tay của anh ta.

Sát ý kỳ lạ đỏ như máu sắp trào ra khỏi mắt anh ta dần dần mờ đi theo sự vỗ về của linh khí.

Khẽ thở ra một hơi, trong lòng Cung Minh Trạch lại nảy ra một quyết định mới.

Vỗn dĩ, anh ta không muốn đến Thanh Ngọc Kiếm Tông lắm.

Nhưng bây giờ, anh ta cảm thấy mình nhất định phải đến.

Hiện tại, anh ta thà rằng con quái vật kia đã giết chết đứa bé xinh đẹp ngây thơ đó rồi hoán đổi thân xác.

Anh ta không hy vọng con quái vật đó thực sự là Lâm Cẩn Du…
·
Nếu đã đồng ý với Cung Minh Trạch đến Thanh Ngọc Kiếm Tông, Thẩm Thanh Đường và Tần Di bèn ở lại đi cùng với đoàn người.

Vốn dĩ Thẩm Thanh Đường muốn dành thời gian về thăm cha mẹ mình, nhưng các tu sĩ Kim Đan và Nguyên Anh do Cung Minh Trạch phái tới đã bao vây cả phủ viện như một cái lồng sắt, khiến cậu không thể ra ngoài được.

Thẩm Thanh Đường đành phải đi ngủ trước.

Cậu quả thật mệt rồi.


Vòng tay của Tần Di vừa ấm vừa rộng, tựa vào đó, Thẩm Thanh Đường ngay cả nằm mơ cũng không có, cứ như vậy thoải mái chìm vào giấc ngủ.

Chỉ là vào lúc nửa đêm, Thẩm Thanh Đường đột nhiên bị tiếng hét chói tai ở bên ngoài đánh thức, cậu nhíu mày, sau đó từ trong lòng Tần Di chậm rãi chống người ngồi dậy.

Tần Di lúc này cũng lặng lẽ mở mắt ra.

Thẩm Thanh Đường cẩn thận lắng nghe một lúc, đột nhiên nhỏ giọng nói: “Sao nghe giống giọng của Lâm Cẩn Du vậy?”
Tần Di ánh mắt khẽ động, cũng bắt đầu lắng nghe.

Hắn nghe một hồi nhíu mày nói: “Hình như đúng là hắn ta.


Tim Thẩm Thanh Đường đập lỡ một nhịp, lập tức xuống giường nói: “Không được, em phải đi xem thử.


“Em đi nhìn hắn ta làm gì?” Tần Di có chút khó hiểu.

Thẩm Thanh Đường nghĩ thầm, nếu những người đó làm cho Lâm Cẩn Du bị thương hoặc tàn phế, lỡ như khơi dậy sự đồng cảm của Cung Minh Trạch thì phải làm sao?
Trước khi Lâm Cẩn Du hoàn toàn thân bại danh liệt, cậu không muốn mắc thêm sai lầm nào nữa, hoặc là để Lâm Cẩn Du thoát chết như lần trước.

Tuy nhiên, những chuyện này giải thích có chút phức tạp, Thẩm Thanh Đường đành phải nói: “Em đi nhìn thử, lỡ như người bị đánh chết sẽ không tốt đâu.


Tần Di im lặng nhíu mày, cảm thấy suy nghĩ của Thẩm Thanh Đường rất kỳ lạ, nhưng thấy vẻ mặt nghiêm túc của Thẩm Thanh Đường, hắn cũng không nhiều lời, chỉ nói: “Vậy ta đi với em.


Thẩm Thanh Đường đột nhiên nở nụ cười rạng rỡ, vui vẻ nói: “Được ạ.


·
Thẩm Thanh Đường không ngờ khi cùng Tần Di ra ngoài, lại đụng phải Cung Minh Trạch đang múa kiếm ở trong sân.

Khi đó, Cung Minh Trạch vừa múa xong một chiêu Thương Long Nhập Hải, cho dù anh ta không rót linh lực vào kiếm thì kiếm khí mạnh mẽ và sắc bén vẫn rất đáng sợ.

Thấy hai người xuất hiện, Cung Minh Trạch thu kiếm lại, khẽ nhíu mày, cũng không quay đầu lại, lạnh lùng nói: “Muốn đi?”
Thẩm Thanh Đường: “Đương nhiên không phải, chỉ là ta nghe thấy hình như có người đang gào khóc, nên ra ngoài xem thử.


Cung Minh Trạch đương nhiên biết Thẩm Thanh Đường đang nói tới ai, lúc này anh ta quay đầu nhìn Thẩm Thanh Đường với ánh mắt lạnh lùng: “Chuyện này không phải việc của ngươi, trở về đi.


Thẩm Thanh Đường trầm mặc một lúc: “Điện hạ, ta có thể đi gặp Lâm Cẩn Du không?”
Nghe Thẩm Thanh Đường hỏi, sắc mặt Cung Minh Trạch hơi thay đổi: “Ngươi muốn làm gì?”

Thẩm Thanh Đường bất đắc dĩ cười cười: “Điện hạ đừng hiểu lầm, ta không có ý muốn giết người bịt miệng đâu, chỉ là Lâm Cẩn Du rất gian xảo, trước đó hắn ta đã thoát chết trong tay ta một lần, ta sợ hắn sẽ lặp lại trò cũ.


Cung Minh Trạch rốt cục xoay người lại, ánh mắt càng thêm lạnh lùng: “Thoát chết? Ngươi giết hại đồng môn của ngươi?”
Thẩm Thanh Đường đã sớm biết Cung Minh Trạch sẽ nói như vậy, lúc này trầm mặc một lát, cuối cùng cậu không nhanh không chậm lấy ra khối đá lưu ảnh đưa cho Cung Minh Trạch, “Sự thật là gì, điện hạ xem đi rồi sẽ biết.


Trong đá lưu ảnh, là cảnh tượng Lâm Cẩn Du muốn giết chết Thẩm Thanh Đường ở Thanh Ngọc Kiếm Tông, nhưng đã bị Thẩm Thanh Đường giết lại.

Lúc trước, thân phận tà tu của Lâm Cẩn Du vẫn chưa bại lộ, Thẩm Thanh Đường sẽ không đưa hình ảnh này ra ngoài—- dù sao giết hại đồng môn nói thế nào cũng là hành vi vô lý, ngay cả khi người đồng môn đó muốn giết ngươi.

Nhưng nếu là giết tà tu thì tính chất sự việc hoàn toàn bất đồng.

Ban đầu, Thẩm Thanh Đường dự định sau khi đến Thanh Ngọc Kiếm Tông xác nhận xong thân phận của Lâm Cẩn Du sẽ lấy những thứ trong đá lưu ảnh ra, một kích tất sát.

Như vậy, cho dù Cung Minh Trạch có muốn bảo vệ người, anh ta cũng phải phế bỏ tu vi của Lâm Cẩn Du, nếu không bản thân Cung Minh Trạch cũng sẽ bị chống đối.

Nhưng bây giờ, để tránh gây thêm rắc rối, cậu chỉ đành lấy nó ra để lấy lòng tin của Cung Minh Trạch.

Cung Minh Trạch cầm lấy đá lưu ảnh.

Sau khi xem lướt qua nội dung trên đó, vẻ mặt của Cung Minh Trạch càng thêm lạnh lùng hơn.

Nhiều năm qua, anh ta đã gặp qua vô số người.

Nếu Lâm Cẩn Du trong đá lưu ảnh này thực sự là Lâm Cẩn Du, vậy thì … dáng vẻ và hành động hoàn toàn giống với con quái vật kia.

Hình ảnh trong đá lưu ảnh không thể làm giả, nơi đó đích thực là Thanh Ngọc Kiếm Tông, hơn nữa Lâm Cẩn Du cũng mặc đồng phục đệ tử.

Cung Minh Trạch nắm chặt đá lưu ảnh trong lòng bàn tay, trong lòng càng lúc càng chùng xuống.

Thẩm Thanh Đường đang quan sát những biến hóa nhỏ nhất trong cảm xúc của Cung Minh Trạch, lúc này ánh mắt cậu khẽ động, nói: “Lâm Cẩn Du đó đã mấy lần muốn bám víu quan hệ với điện hạ, có phải là người quen cũ của điện hạ không?”
Cung Minh Trạch đột nhiên ngước mắt lên, lạnh lùng nhìn Thẩm Thanh Đường.

Vẻ mặt Thẩm Thanh Đường bình tĩnh, không chút sợ hãi nhìn Cung Minh Trạch, ánh mắt vô cùng trong sáng.

“Nếu là như vậy, thì điện hạ nên xử trí một cách công bằng hơn, dù sao Thánh Thượng vẫn luôn căm ghét những kẻ tà đạo hại người khác.

Chỉ khi điện hạ xử trí một cách công bằng thì mới có thể thể hiện được sự anh minh chính trực của ngài, có phải không?”
Cung Minh Trạch lạnh lùng nhìn Thẩm Thanh Đường một lúc, sau đó đột nhiên cười lạnh: “Ngươi đang dạy ta cách làm việc sao?”
 
------oOo------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận