"Ba cũng không sống được bao lâu nữa, con là đứa con trai duy nhất của ba, cũng sẽ là người thừa kế duy nhất của ba.
" Doãn Chính Dương biết rất rõ thân thể của mình, bệnh tật tra tấn ông, bây giờ ông sống được ngày nào hay ngày đó.
Mấy chục năm qua, ông tự tay gây dựng nên một đế quốc thương nghiệp khổng lồ, mỗi ngày đều bận rộn vì công việc, cho đến một ngày kia bị bệnh, khi nằm trong phòng VIP của bệnh viện, nghe bác sĩ nói về tình trạng thân thể của mình, ông mới đột nhiên phát hiện ra, ông vất vả kiếm được nhiều tiền suốt mấy năm như vậy, lúc bệnh tật nên tìm ông vẫn sẽ tìm đến ông, bản thân và những người bình thường khác cũng không có gì khác nhau, chờ sau khi ông chết, cũng chỉ ra đi với hai bàn tay trắng mà không thể mang theo thứ gì.
Luật sư của ông nói cho ông biết rằng, cha mẹ ông đã qua đời, ông lại không có vợ con để kế thừa tài sản, tương lai sau khi ông chết, số tiền ông kiếm được đó cùng với đế quốc thương nghiệp ông vất vả gây dựng nên cũng sẽ bị những đứa cháu trai, chú bác như hổ rình mồi đó chia nhau hết, cuối cùng trở thành đồ của người khác.
Bỗng nhiên ông cảm thấy không cam lòng, thầm nghĩ nếu ông có con cái kế thừa tài sản của mình thì thật là tốt biết bao, sau đó vậy mà ông thật sự có một đứa con trai, còn là một đứa con trai không tồi, tốt nghiệp trường đại học danh tiếng, tướng mạo còn rất khôi ngô, cực kỳ có phong độ giống như ông năm đó.
Khi nhìn thấy Lục Tu Viễn trong nháy mắt kia ông đã quyết định, ông thà rằng để lại những tài sản mình sở hữu cho đứa con trai mới gặp mặt này, còn hơn để cho những đứa cháu trai cùng với chú bác như sài lang hổ báo, quyết định này khiến ông rất vui, thậm chí còn hơn cả khi ông làm kinh doanh lớn!
…
Tại khách sạn, Thẩm An An cũng không làm theo yêu cầu của Tưởng Hồng Mai gọi điện thoại cho Hàn Lâm Chiêu, cô trực tiếp tắt điện thoại đi tắm.
Chờ đến khi cô tắm rửa thay quần áo xong đi ra, lại nghe được tiếng gõ cửa, Thẩm An An bảo Từ Hiểu Lộ ra mở cửa.
Người đứng ngoài cửa là Chu Hồng Sinh, nhìn thấy Từ Hiểu Lộ ra mở cửa, anh ta mỉm cười nói: "Tôi tới tìm An An để tập lời thoại.
"
Thẩm An An nghe thấy giọng nói của Chu Hồng Sinh, vừa lấy khăn lau tóc vừa ló đầu ra ngoài, thấy anh ta đứng ở cửa, cô cười nói: "Tôi vừa mới gội đầu, muốn đi sấy tóc một chút, anh vào đây ngồi đi, chờ tôi một chút.
"
Chu Hồng Sinh khẽ gật đầu, Từ Hiểu Lộ nghiêng người để anh ta vào phòng, Chu Hồng Sinh đi đến sô pha ngồi chờ, còn Thẩm An An đến phòng tắm lấy máy sấy tóc.
m thanh ù ù từ trong phòng tắm truyền ra, Chu Hồng Sinh nhìn xung quanh một vòng, ánh mắt dừng lại ở tấm gương phía trước, trong gương đúng lúc phản chiếu khuôn mặt xinh đẹp của Thẩm An An, cô đang nghiêng đầu vén mái tóc đen sang bên phải, dùng máy sấy sấy tóc, sợi tóc đen nhánh giống như rong biển tung bay, nhìn như nhân vật trong truyện tranh, đẹp đến mức không chân thật.
"Anh Chu, uống nước đi.
" Từ Hiểu Lộ cầm một chai nước khoáng đưa tới trước mặt Chu Hồng Sinh, nơi cô ấy đứng vừa lúc che khuất tầm mắt của Chu Hồng Sinh.
"À, được, cảm ơn.
" Chu Hồng Sinh phục hồi lại tinh thần, nhận lấy nước khoáng trên tay Từ Hiểu Lộ.
"Không cần khách sáo.
" Từ Hiểu Lộ hơi mỉm cười, vẫn đứng ở chỗ cũ không di chuyển.