La Nguyệt nhìn Lâm Tiểu Huyên rời đi một cách ghét bỏ, xì một tiếng khinh miệt: "Làm bộ làm tịch, chẳng lẽ thật sự nghĩ mình là nữ thần thanh xuân sao, diễn xuất thì dở ẹc, làm gì có nữ thần nào mà tệ như vậy, người này mà được tuyển làm người mẫu đại diện thì cũng thật kỳ quái!"
La Nguyệt mắng Lâm Tiểu Huyên một tràng, sau đó quay đầu vừa cười lấy lòng vừa nhìn Thẩm An An nói: "Chị An An, em đi lấy giấy bút, chị có thể cho em được không?"
Nhìn thái độ La Nguyệt thay đổi trong chớp mắt, trong lòng Thẩm An An nhịn không được khẽ lắc đầu, cô nhất định phải diễn thật tốt.
"Không thành vấn đề.
" Thẩm An An cũng thích cô bé La Nguyệt này, mỉm cười giơ ngón tay ra dấu OK.
"Oa!" La Nguyệt lại vui vẻ kêu một tiếng, nhanh chóng chạy đi tìm nhân viên mượn giấy bút.
"Em muốn chị ký như thế nào?" Thẩm An An nhận giấy bút từ tay La Nguyệt hỏi.
"Có thể viết chúc La Nguyệt mọi mong ước đều thành sự thật, vạn sự như ý không?" La Nguyệt chắp hai tay cầu xin “Please”.
"Đương nhiên.
" Thẩm An An cầm bút ký rất nhanh đã xong.
La Nguyệt vui vẻ, cẩn thận gấp tờ giấy có chữ ký bỏ vào trong ví, cười híp mắt nói: "Từ nay về sau, đây chính là bùa may mắn của em.
"
Thẩm An An nói: "Chúc em may mắn nhé.
"
"Chị cũng may mắn.
" La Nguyệt nói.
Lúc này, di động của La Nguyệt vang lên, cô bé cầm lấy di động đi đến bên cạnh nghe điện thoại, một lát sau quay lại nói lời tạm biệt với Thẩm An An, "An An, em có việc phải đi, tạm biệt chị.
"
"Không phải em đến phỏng vấn cho buổi tuyển người mẫu đại diện sao? Sao lại bỏ đi vậy?" Thẩm An An thắc mắc hỏi.
La Nguyệt cười khúc khích, giải thích: "Không phải em đến phỏng vấn, ba của em làm ở đây, em chỉ tùy tiện ngồi ở đây thôi, đúng lúc được gặp chị, em thật sự rất vui.
"
Hóa ra là như vậy, Thẩm An An cũng chào tạm biệt La Nguyệt.
Sau khi La Nguyệt đi, đợi chừng mười phút, mới đến phiên Thẩm An An vào hội trường phỏng vấn.
Khi Thẩm An An đẩy cửa hội trường đi vào, đứng giữa sảnh chào hỏi và tự giới thiệu bản thân với chủ tịch và vài vị trong ban giám khảo, thì Lục Tu Viễn đang ngồi trong phòng giám sát, đồng tử hơi co lại, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm dõi theo thân ảnh của cô gái đang đứng giữa phòng.
Để có thể nhìn thấy rõ hơn, Lục Tu Viễn vô thức điều khiển màn hình cho đến khi phóng hình ảnh trong video lên to nhất và vị trí rõ ràng nhất rồi mới dừng lại.
Trong hội trường phỏng vấn, Thẩm An An bắt đầu biểu diễn theo yêu cầu của ban giám khảo, Lục Tu Viễn đang ngồi trong phòng giám sát ánh mắt sâu thẳm nhìn chăm chăm vào mặt của Thẩm An An, từ đầu đến cuối anh thậm chí còn không chớp mắt lấy một lần.
Cả thư ký Dương và tổng giám đốc La đi cùng anh đều nhận thấy sự kỳ lạ của Lục Tu Viễn, họ không hẹn mà cùng quan tâm đến cô gái trên màn hình giám sát và nhớ kỹ cô gái đó là số 18, Thẩm An An.
Vài phút sau, Thẩm An An biểu diễn xong, ban giám khảo nhận xét Thẩm An An và yêu cầu cô về nhà chờ thông báo sau, Thẩm An An mỉm cười cúi đầu chào ban giám khảo, sau đó rời khỏi hội trường phỏng vấn.
Trong phòng giám sát, đột nhiên Lục Tu Viễn giơ tay lên liếc mắt nhìn màn hình giám sát, dõi theo đến hình ảnh cuối cùng và lưu lại khuôn mặt tươi cười của Thẩm An An trên màn hình giám sát.