Xuyên Thành Bạn Gái Cũ Của Tổng Tài


Sau khi video trực tiếp được phát ra, truyền thông kia quay về nước, sự việc này có thể hình dung là một hòn đá làm cả hồ dậy sóng!
Mẹ ơi! Vô Danh không phải là một cô gái ngốc chứ?
Việc hợp tác giữa Cổ Duệ Chính và người trong mộng cư nhiên là do Vô Danh cực lực thúc đẩy?
“Cô tin được không?” Trình Vĩ uống cà phê, khuôn mặt có thể nói là đẹp rốt cuộc lộ ra chút ý cười, hỏi người đối diện đang ngồi trên sô pha nhìn hắn, Lư Du Nhiên.

“Tôi?” Tâm tình Lư Du Nhiên cũng thập phần tốt, khó có được lại chịu ngồi dưới ánh mặt trời, mặc một bộ váy dài trắng tinh làm bằng vải bông, nhàn nhã tự đắc hưởng thụ buổi trà chiều: “Nếu Vô Danh thật sự là kiểu người ngốc bạch ngọt* như vậy, cô ta còn có thể khiến người trong mộng viết nhiều ca khúc kinh điển như thế cho cô ta hay sao, có thể có nhân khí và doanh số cao như hiện tại?”
*Ngốc bạch ngọt: Một từ ngữ dùng để hình dung người dễ thương, ngốc nghếch, tốt bụng.

Cô nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, đặt chén trà lên trên ly đĩa, “Tôi chưa bao giờ tin có kẻ nào vô duyên vô cớ thành công, bất luận kẻ nào thành công đều phải trải qua công cuộc tính kế và mưu toan một cách tỉ mỉ.” Khóe môi Lư Du Nhiên nhếch lên, “Chỉ là tôi không nghĩ tới A Chính cũng sẽ……” Cô sung sướng mà cười khẽ ra tiếng: “Chịu 'trưởng thành' đâu.”
Dưới ánh nắng mùa thu, mặt mày cô thanh đạm, khóe môi tươi cười lại có một phen ý vị châm chọc vui sướng khác.

Những lời sâu xa này Trình Vĩ hiểu, nhưng hắn cái gì cũng chưa nói, chỉ là giơ ly cà phê lên, chạm một chút lên trên chén trà của Lư Du Nhiên, làm động tác cụng ly.

Hai người liếc nhau, biểu tình trên mặt không khác nhau là bao.

“Cô khỏe không?” Đỗ Cảnh Minh ngồi đối diện Sở Triều Dương, tỉ mỉ quan sát thần sắc khuôn mặt cô.

Ánh mắt cô còn đang dừng ở trên người tiểu Trừng Quang đang đá cầu trên thảm cỏ hoa viên, hoàng hôn ngày mùa thu lại dừng ở trên khuôn mặt cô, làm cho người cô được bao phủ bởi một tầng sáng màu vàng nhạt.

Nghe vậy cô lập tức quay đầu nhìn hắn một cái, rồi ánh mắt lại lập tức quay lại dừng ở trên người tiểu Trừng Quang, cười nói: “Đương nhiên, anh thấy có chỗ nào thể hiện rằng tôi không tốt sao?”
Thời điểm nói chuyện với hắn, ánh mắt cô quay lại nhìn gương mặt hắn, nhưng cô tựa hồ cũng không yên tâm để tiểu Trừng Quang chơi một mình, đôi mắt tùy thời truy đuổi thân ảnh nhỏ của bé, thỉnh thoảng lại vỗ tay, giơ ngón tay cái lên: “Bảo bối! Con đá giỏi quá!”
Đỗ Cảnh Minh thấy xác thật mặt mày của cô vẫn luôn thả lỏng, thần thái nhàn nhã, trên mặt không thể nhìn thấy một tia khói mù nào thì mới yên lòng.

“Bảo bối, lại đây để mẹ lau mồ hôi cho nào.” Cô vẫy tay gọi tiểu Trừng Quang sau đó mới quay đầu lại cười nói với Đỗ Cảnh Minh: “Anh hẳn là nhìn thấy những lời đồn đãi vớ vẩn trên mạng nên mới hỏi câu hỏi này đi?”
Tiểu Trừng Quang nghe được tiếng gọi của mẹ, lập tức bỏ bóng cao su dưới chân ra, bước chân ngắn nhỏ sung sướng chạy vội vào trong lòng ngực của mẹ.

Sở Triều Dương lập tức nhấc bàn tay lên sờ vào phần lưng của bé, quả nhiên bên trong đều toàn là mồ hôi.

Cô lập tức cầm khăn tay giấy lau đi mồ hôi trên trán và trên người bé, lại cầm cốc nước ép xoài trên bàn đưa đến bên miệng bé, tiểu Trừng Quang theo thói quen ngậm lấy ống hút, an tĩnh mà uống nước ép xoài do mẹ đưa, mắt to nhìn về phía Đỗ Cảnh Minh.

Đỗ Cảnh Minh cười cười với tiểu Trừng Quang xong mới trả lời vấn đề Sở Triều Dương vừa mới đưa ra: “Tôi vừa lúc đi công tác ở bên này, nghe được tin tức ở trong nước, biết cô cũng đang ở chỗ này nên liền tới đây nhìn cô một cái.” Đáy mắt hắn lộ ra ý cười khoan khoái, “Chẳng qua tựa hồ như là do tôi đã quá mức lo lắng rồi, nhìn trạng thái của cô thì có vẻ như là không tồi.”
“Anh nói rất đúng.” Đối mặt với sự quan tâm đến từ bằng hữu, Sở Triều Dương cực kỳ cao hứng, mặt mày đều cong thành vầng trăng non, “Anh công tác ở bên này lâu không?”
“Chưa nói tới lâu hay không lâu, thời gian làm việc của tôi tương đối tự do, sớm một tuần hoặc muộn một tuần cũng không ảnh hưởng gì lớn.” Ngữ khí của hắn nhẹ nhàng nhàn nhã.

Cô lại hỏi với ý trêu đùa: “Ông chủ của anh không có ý kiến gì à?”
“Tôi làm ở xí nghiệp của gia tộc, công ty do cha tôi quản lý, hiện tại ông ấy vẫn còn chính trực tráng niên, tinh lực tràn đầy.”
Đỗ Quốc Lương 58 tuổi xác thật là tinh lực tràn đầy, hơn nữa còn là một tên cuồng công tác, đối với công việc luôn luôn dùng thái độ nghiêm túc nghiêm cẩn.

Hắn cũng nói giỡn lại: “Công ty không có cha tôi có khả năng nó sẽ không hoạt động được, nhưng công ty không có tôi thì nó vẫn cứ hoạt động bình thường đấy thôi.”
Sở Triều Dương sớm đã đoán ra hắn có thể là phú nhị đại, cho nên cũng không kinh ngạc, cũng không có quá nhiều cảm xúc khác thường, có lẽ là do cô vô dục tắc cương* đi, chính cô cũng tự có tiền có con có sự nghiệp, khi kết giao bạn bè với bất cứ một ai cô đều không bao giờ có ý nghĩ kết giao vì muốn lấy được chỗ tốt từ người ta, lúc này đây cô ở chung với bất luận kẻ nào cũng đều phi thường tự tại, hợp thì tới không hợp thì đi, vừa thả lỏng lại tùy ý.

*Vô dục tắc cương: Không có dục vọng ham muốn thì ắt sẽ mạnh mẽ kiên cường.

Ánh mặt trời ngày mùa thu vẫn còn có chút nóng, cô thấy khuôn mặt nhỏ của tiểu Trừng Quang đều bị phơi đến đỏ bừng, liền thuận tay lấy một lọ kem bảo vệ da có thể dùng cho trẻ em từ trong túi ra, cô đang ngồi trên băng ghế dài dưới dù che nắng vì vậy liền ôm nghiêng bé lên trên đùi, bôi kem cho bé.

Cô một bên bôi kem một bên ngẩng đầu lên cười nói với hắn: “Nhưng mà thật ra, chỉ cần một ai đó rời đi, thế giới này đều sẽ thay đổi.”
Mới quay MV xong nên trên mặt cô không còn đeo mặt nạ nữa, bởi vì phải trang điểm để ăn ảnh cho nên trên mặt cô còn mang theo một lớp trang điểm thật dày, dưới ánh hoàng hôn ngày mùa thu, lớp trang điểm đó bởi vậy mà càng trở nên rõ ràng hơn.

Nhưng khi cô cúi đầu nghiêm túc bôi kem bảo vệ da cho đứa trẻ trong lòng ngực, thỉnh thoảng lại nâng đôi mắt sáng ngời lên nói chuyện cùng hắn, hắn vẫn như cũ cảm thấy, hình ảnh trước mặt quả thật giống như một bức họa đẹp đẽ được cất giấu lâu năm, khiến người ta khó có thể rời mắt.

Cô bôi kem cho tiểu Trừng Quang xong cũng thuận tay bôi một chút lên tay mình, lại bôi một chút lên cổ, xong xuôi, hình như cô cảm thấy để khách nhìn mình bôi kem bảo vệ da có vẻ không được tốt cho lắm, vì vậy cô còn thuận miệng hỏi hắn một câu: “Anh muốn bôi không?”
“Cảm ơn.”
Sở Triều Dương cho rằng câu tiếp theo của hắn là ‘tôi không cần’ cơ, đang định thu tay lại, không nghĩ tới giây tiếp theo hắn liền đem hai tay duỗi lại đây.

Tay hắn trắng nõn thon dài, khớp xương rõ ràng, mỗi một đầu móng tay đều được cắt tỉa gọn gàng, sạch sẽ chỉnh tề.

Sở Triều Dương sửng sốt một chút, bật cười, hắn cũng cười, thúc giục mà giơ giơ tay lên.

“Tôi cho rằng anh sẽ nói không cần cơ.”
“Tại sao lại không chứ?”
“Tôi rất khó tưởng tượng được cảnh tượng hằng ngày anh dùng kem dưỡng da sẽ trông như thế nào.” Thật sự là nam tử trước mắt trông sáng trong như ánh trăng vậy, khó có thể liên hệ được hắn sẽ làm những việc phổ thông như thế.

Lọ kem dưỡng da này có thể dùng cho mọi đối tượng, do hay phải di chuyển nên đem theo rất tiện, dùng hết một lọ lại đổi, ngày thường trẻ con có thể dùng, người lớn cũng có thể.

Sở Triều Dương bôi lên tay mình xong, lại lau lau lên trên đôi tay nhỏ của tiểu Trừng Quang mấy phát nữa.

Nhìn động tác tinh tế quen thuộc của cô, Đỗ Cảnh Minh không khỏi hỏi cô: “Mỗi lần đi công tác cô đều mang con theo sao? Không thấy bất tiện sao?”
“Tiểu Quang rất ngoan.” Cô nói: “Chỉ cần có tâm, bất cứ lúc nào cũng tiện.”
Cô ngẩng đầu lên cười với hắn, lại nhanh chóng cúi đầu xuống vuốt sợi tóc mềm mại trên đầu của đứa trẻ trong lòng, “Tôi đã từng vì một số chuyện mà không quan tâm đến nó, khiến nó phải nhận rất nhiều thương tổn tuổi này không nên nhận.”
Nói đến việc này, đáy mắt cô tràn đầy sự chua xót và đau lòng, nhịn không được hôn một cái lên đỉnh đầu tiểu Trừng Quang, lại hôn thêm rất nhiều lần: “Bảo bối, thật xin lỗi.”
Đáy mắt và cõi lòng cô tràn đầy suy nghĩ xin lỗi, tuy rằng trước kia không phải là cô, nhưng chỉ cần nghĩ đến những thứ đứa nhỏ đã phải gánh chịu, tim cô liền đau như bị một ngàn mũi kim đâm vào.

Tiểu Trừng Quang nho nhỏ một đoàn, dựa lưng vào Sở Triều Dương, nằm trọn trong lòng ngực cô, đôi mắt mở to nhìn Đỗ Cảnh Minh.

Sở Triều Dương cũng không phát hiện, hai người một lớn một nhỏ này, mặt mày thế nhưng cực kỳ tương tự nhau.

“Cô là một người mẹ tốt.” Đây là một câu trần thuật.

Cô lại một lần nữa làm hắn thanh tỉnh và ý thức được, cô và Sở Y Huyên trước kia hắn cho người điều tra tựa như hai người hoàn toàn khác biệt nhau.

Một người làm sao có thể thay đổi được nhiều như vậy? Nhân cách thứ hai?
Hắn cảm thấy, Sở Triều Dương trước mắt tựa như một thứ mê lực, làm người ta nhịn không được muốn đi tìm tòi nghiên cứu.

“Cảm ơn.” Hắn khích lệ làm tươi cười trên mặt cô lại sâu thêm vài phần, cô rõ ràng thật vui vẻ, lại còn khiêm tốn mà nói: “Tôi có phải người mẹ tốt hay không vẫn phải do đứa nhỏ đánh giá.” Cô ngước mắt mỉm cười: “Nhưng tôi hy vọng tôi là.”
“Còn chưa tìm được bảo mẫu kia sao?” Hắn đột nhiên hỏi.

“Chưa tìm được.” Nói đến bảo mẫu kia, đáy mắt cô có chút phẫn hận cùng ảm đạm.

“Nếu tìm được bảo mẫu kia, cô sẽ làm như thế nào?”
“Báo nguy, khởi tố.” Tươi cười trên mặt cô tan đi, ánh mắt trở nên sắc bén, “Tôi không biết bảo mẫu ngược đãi trẻ nhỏ sẽ bị phán án tù bao nhiêu năm, nhưng cái loại đến cả trẻ con còn ngược đãi ác độc thì căn bản không xứng làm người.” Cô thở phì phì mà nói: “Tốt nhất đừng để tôi bắt được cô ta, nếu tôi mà bắt được, tôi sẽ đánh gãy chân cô ta!”
Khi nói đến đánh gãy chân bảo mẫu, đáy mắt cô bỗng chốc hiện lên một tia tàn nhẫn khác hoàn toàn với cô ngày thường, trong nháy mắt, chỗ sâu ở đáy mặt cô lộ ra ánh lửa loá mắt.

Đỗ Cảnh Minh phát hiện, nội tâm cô không chỉ có một mặt mềm mại mà cũng có sắc nhọn mạnh mẽ.

Cô bỗng nhiên từ xoang mũi phát ra một tiếng cười khẽ, “Có phải đã bị tôi dọa rồi hay không?”
“Không có.” Tươi cười trên mặt hắn còn muốn lóa mắt hơn cô nhiều, “Tôi cảm thấy nếu chỉ đánh gãy một chân thì có phải quá tiện nghi cho cô ta rồi hay không, cô cảm thấy thế nào?”
Mặt Sở Triều Dương lạnh lùng: “Đương nhiên tiện nghi cô ta!”
Cô nhân cơ hội giáo dục tiểu Trừng Quang trong lòng ngực: “Tiểu Quang, con phải nhớ kỹ, nếu cứ mãi sống lương thiện, không nhe răng nhọn của mình ra thì cũng là một loại tội lỗi, mẹ không hy vọng con đi khi dễ người khác, nhưng người khác nếu dám khi dễ con, con khi dễ trở về cho mẹ!” Lại sợ đứa trẻ nhà mình thích quát tháo đấu đá, lập tức bổ sung một câu: “Nhưng cũng phải lượng sức mà đi, nếu thật sự đánh không lại thì không cần đánh bừa, trở về nói cho mẹ nghe.”
Đỗ Cảnh Minh đã bật cười.

Hắn cho rằng câu tiếp theo cô sẽ hung ác nói: “Mẹ sẽ đánh nó thay con.”
Không nghĩ tới cô lại nói như này: “Mẹ sẽ hiến kế cho con nghe, chúng ta cùng đi trùm bao tải, bắt cóc bọn chúng!”
Đỗ Cảnh Minh thật sự không nhịn được nữa, từ lồng ngực phát ra từng đợt tiếng cười trầm thấp.

Sở Triều Dương trừng hắn một cái, tiếp tục giáo dục tiểu Trừng Quang: “An toàn của bản thân vẫn là trên bết.” Nghĩ đến trong tiểu thuyết, tiểu Trừng Quang hình như là chán đời mà đè con gái người ta ra rồi tự sát? Tuy rằng phương thức tự sát có chút thần kỳ, nhưng cô vẫn phải phòng ngừa mọi chuyện chưa xảy ra, vì vậy cô xoay mặt tiểu Trừng Quang lại đối diện mặt cô, nhìn đôi mắt hắn nói: “Bảo bối, con phải nhớ kỹ, trên đời này không có gì quan trọng hơn so với sinh mệnh của con, dù thế nào cũng không được từ bỏ sinh mệnh của mình, nhớ kỹ chưa?”
Tiểu Trừng Quang mở to đôi mắt đen nhánh, ngây thơ chỉ nhìn không nói.

Cô lại thập phần nghiêm túc hỏi một câu: “Mẹ biết con có thể nhớ kỹ, cho nên, ghi tạc trong lòng, không cần quên, biết chưa?”
“Cô nói như vậy, nó có thể hiểu được không?” Đỗ Cảnh Minh nhìn đứa trẻ trong lòng cô mới chỉ hơn hai tuổi kia, đứa bé còn chưa cao đến chân cô.

Sở Triều Dương nhìn Đỗ Cảnh Minh, nghiêm mặt nói: “Anh cho rằng mấy đứa nhỏ không hiểu, kỳ thật bọn chúng rất thông minh đấy, cho dù hiện tại không hiểu cũng không sao cả, lời nói và việc làm đều mẫu mực, từ nhỏ từng giọt từng giọt thẩm thấu vào góc trưởng thành của nó, lớn lên tự nhiên sẽ hiểu


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui