Đỗ Cảnh Minh bỗng nhiên hiểu ra một chuyện.
Trên đời này có một loại người, bất luận cô sinh hoạt ở trong hoàn cảnh nào, cô đều có thể tự sống thật tốt, cũng có thể làm cho người nhà của mình sống thật tốt.
Có lẽ không phải giàu có từ phương diện kinh tế, nhưng trên phương diện tinh thần, con trai cô nhất định sẽ không bần cùng.
Hắn bỗng nhiên nghĩ đến mẹ mình.
Lúc hắn bảy tuổi, bệnh tim của mẹ hắn đột phát, qua đời, nhưng ký ức khi còn bé của hắn lại rất rõ ràng.
Mẹ hắn vốn là một người có thân thể phi thường nhu nhược, nhưng nội tâm lại rất cường đại, nếu không phải bọn họ bị bắt cóc, rồi tin tức bọn bắt cóc giết chết con tin truyền tới tai thì cho dù mẹ hắn có bệnh tim, có lẽ cũng sẽ không qua đời sớm như vậy.
Trong trí nhớ, mẹ hắn có nụ cười ấm áp và sáng ngời giống như cô, chỉ là về sau, nụ cười dần dần không có độ ấm nữa, nhưng bà vẫn đối xử với hai anh em bọn họ phi thường tốt, cho dù trong sinh hoạt hằng ngày, bọn họ đều là được cha và bảo mẫu chiếu cố.
Công việc của cha hắn rất bận, thường thường đến khuya mới trở về, cho nên khi cảm xúc của mẹ biến hóa, từng giọt từng giọt nước mắt chảy ra, hắn là người nhìn thấu tất cả.
Tựa như lời cô nói, bọn trẻ nhỏ thật sự rất thông minh, cho dù khi còn nhỏ hắn không hiểu điều ấy, nhưng chờ lớn lên một chút, cái gì hắn cũng đã hiểu.
Chỉ là hắn hiểu điều đó quá trễ, mẹ hắn đã đi mất rồi.
Nhưng hắn vẫn luôn nhớ rõ những lúc mẹ vỗ về mái tóc của hắn, trên mặt nở nụ cười mềm mại lại ấm áp: “Con và A Khôn là hai người quan trọng nhất trong cuộc đời của mẹ, mẹ yêu con và A Khôn nhất, những cái khác đều không quan trọng.”
“Tiểu Minh là anh trai, giúp mẹ chiếu cố A Khôn nhé, có thể chứ?”
“Mẹ không thể nào đi cùng hai đứa được nữa rồi, Tiểu Minh có thể cường đại lên được không, bảo hộ chính mình, bảo vệ em trai.”
Bà cơ hồ cũng không đề cập gì đến cha hắn, không nói ông tốt, cũng không nói ông không tốt, chỉ nói: “Hắn là cha của bọn con, con còn nhỏ, cần phải dựa vào hắn.”
Những ký ức đó hắn đã sớm khắc sâu trong lòng, một khắc cũng không quên.
Có nhiều người hay nói, sau khi lớn lên con nhất định sẽ trở thành một người như ba.
Những lời này hoàn toàn không dừng ở trên người Đỗ Cảnh Minh, có lẽ là do từ nhỏ hắn đã sống quá lý trí quá thanh tỉnh, từ nhỏ hắn đã tự nói với chính mình, sau khi lớn lên tuyệt đối sẽ không trở thành người giống như cha hắn.
Không cần vì công tác, vì sự nghiệp, vì tiền bạc mà bỏ qua gia đình và con cái, đối với hắn mà nói, người nhà mới là quan trọng nhất.
Không cần vì những người Giáp Ất Bính Đinh không liên quan ở bên ngoài mà đi tổn thương người mình yêu, người thân của mình, thẳng đến tận bây giờ hắn vẫn cứ không hiểu, vì sao có những người có thể vì người qua đường không đủ liên quan mà đi xem nhẹ người nhà của mình.
Mặc kệ là từ trên phương diện tình cảm hay là trên phương diện ích lợi mà bỏ qua người nhà, mấy năm nay hắn đã thấy quá nhiều rồi, người ta biết rõ như thế nhưng vẫn cứ làm.
Biết rõ sẽ làm người nhà tổn thương, biết rõ sẽ hại lớn hơn lợi,…… nhưng vẫn cứ không chịu để ý như vậy.
Nhìn cặp mẹ con dịu dàng thắm thiết trước mắt này, hắn đáy lòng vô cớ dâng lên một dòng nước ấm, trong lòng đã bình tĩnh lại bình yên, bỗng nhiên liền lý giải được một câu: Năm tháng tĩnh lặng, kiếp này bình yên.
“Chừng nào thì cô trở về?” Hắn không tự giác dỡ xuống lớp phòng bị, ở trước mặt cô hoàn toàn thả lỏng, mặt mày nhu hòa.
“Chắc là một tuần nữa.” Đôi tay cô vây quanh người tiểu Trừng Quang trong lòng ngực, nhìn hắn: “Anh thì sao?”
“Tôi và cô giống nhau.” Hắn đề nghị: “Không bằng chúng ta đi cùng nhau?”
“Ha ha!” Cô không tim không phổi nở nụ cười, chỉ vào chính mình: “Bất luận là Vô Danh hay là Sở Y Huyên, chỉ cần bên người tôi có giống đực đi cùng thôi, nếu bị chụp được thì đều là ‘cử chỉ thân mật cùng nam tử thần bí’ ”.
Cô xua xua tay, “Tôi không đi cùng anh được đâu, sau khi xong việc ở đây tôi còn phải đi Đài Loan* nữa.”
*Mel: Huhu xin lỗi các tình yêu, vì dịch tự động nên chỗ này có chút nhầm lẫn, những chỗ trước kia mình ghi là Thái Lan giờ sửa xin phép sửa lại thành Đài Loan nhé, tại phát âm có hơi giống nhau nên xảy ra sai sót, mong các bạn thông cảm, ban đầu mình tưởng 'tái' là Thái nên mới dịch là Thái Lan, về sau mới biết Thái là 'tài' 泰, còn 'tái' trong 台湾 là Đài Loan ༼;´༎ຶ ༎ຶ༽.
Thật ra lúc đấy mình đã phân vân rồi, haizz chẳng hiểu sao lại ghi là Thái nữa: