"Xuống nhanh thế…" Cố Minh Chiêu vẫy tay ra hiệu với cô, "Tiêu Tiêu, em lại đây."
Khung cảnh buổi đêm yên tĩnh, cô có thể nghe rõ tiếng bước chân của mình.
Ánh trăng mờ ảo dẫn đường cho cô, lúc đi đến gần cô mới nhận ra có điều gì đó không ổn.
Bạch Tiêu nhíu mày lại: "Anh đã uống rượu?"
Hơn nữa còn uống rất nhiều, nhìn anh bây giờ vừa quyến rũ lại pha chút lười biếng.
Cô quen biết Cố Minh Chiêu suốt mấy tháng này, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh say rượu.
Cố Minh Chiêu khẽ nhếch khóe môi lên: "Anh có uống chút rượu, nhưng em đừng lo, vẫn không bằng lần trước đâu.
Bây giờ anh không hề say."
Bạch Tiêu quan sát xung quanh, cô khẽ gật đầu
"Anh có chuyện quan trọng muốn nói với em, nên anh không thể để mình uống say được."
"Chuyện quan trọng? Nếu liên quan đến công việc tôi nghĩ để ngày mai bàn tốt hơn."
Tốt nhất đừng có nói lý với mấy tên say rượu? Bạch Tiêu nghi ngờ ngẩng đầu lên nhìn anh, cũng may nếu tên này xảy ra chuyện thì còn có Cố chủ tịch điều hành công ty.
Cố Minh Chiêu dường như biết cô đang nghĩ gì, anh khẽ cười nói: "Thực ra anh định nói điều này vào hôm sinh nhật.
Nhưng anh không thể chờ được nữa."
Bạch Tiêu càng nghe càng cảm thấy khó hiểu: "Vì sao?"
Cố Minh Chiêu: "Bởi vì tôi phát hiện dùng cách 'nước ấm luộc ếch' không hiệu quả."
Bạch Tiêu suy nghĩ một lúc: "Đó là bởi vì anh chưa cố gắng hết sức."
"..." Cố Minh Chiêu im lặng tầm khoảng hai giây, sau đó đột nhiên bật cười, "Em nói rất đúng, anh nghĩ mình nên nấu nồi nước mới, từ từ hầm ếch."
......!Cho nên anh đi đến đây tìm cô chỉ muốn bàn về đồ ăn?
Bạch Tiêu nghiêng đầu hỏi: "Vậy tại sao anh uống rượu?"
Đôi mắt Cố Minh Chiêu đột nhiên lóe sáng lên, anh hạ thấp giọng nói xuống nói: "Bởi vì… Chỉ khi anh uống rượu, anh mới có dũng khí."
"Hả? Anh..."
Bạch Tiêu muốn nói đối phương hãy dũng cảm lên, thì đột nhiên có thứ gì đó đặt lên eo của cô.
Cố Minh Chiêu cúi đầu xuống nhìn cô, anh dồn cô về phía bức tường.
Bàn tay của anh đặt lên vai của cô, đến tận bây giờ cô vẫn không tin đây là thật, Bạch Tiêu nghe thấy tiếng pháo đang nổ tung trong đầu cô.
Trước khi cô kịp lên tiếng, mọi âm thanh của cô đều bị hơi thở thanh mát của Cố Minh Chiêu chặn lại.
Bạch Tiêu nghĩ CPU của mình hiện tại đã chết máy rồi, cô vẫn không hiểu có chuyện gì đang diễn ra.
Cảm giác mềm mại này, lẽ nào Cố Minh Chiêu… Đang hôn cô?
Hoặc nói, anh là đang cưỡng hôn cô.
Bàn tay khẽ chạm lên gò má của cô, đối phương lợi dụng lúc cô sở hở tiến thẳng vào bên trong, cô im lặng để mặc cho đối phương làm càn.
Bây giờ suy nghĩ trong đầu cô rất loạn.
Cho đến khi cơ thể Bạch Tiêu trở nên mềm nhũn, nhịp tim đập nhanh càng nhanh.
Lúc này, Cố Minh Chiêu mới chịu rời đi.
Anh lưu luyến nhìn khóe môi của cô.
Một lúc sau anh ngẩng đầu lên nhìn, khi thấy khuôn mặt đỏ ửng cô cùng cặp mặt đen láy long lanh kia, anh không nhịn được, liền hôn lên trán của cô.
Mượn rượu làm càn?
Bạch Tiêu hít thở một hơi thật sâu, cuối cùng lý trí của cô đã quay trở lại.
Liệu có phải lần trước tên này bị nguyên chủ trêu chọc, nên đã ghi thù trong lòng, và ngày hôm nay anh muốn đòi cả vốn lẫn lãi!
Cố Minh Chiêu giọng nói khàn khàn: "Hỏa lực đã đủ chưa?"
"? ? ?"
Trong đầu Bạch Tiêu chợt hiện lên một suy nghĩ, cô ngạc nhiên nhìn thẳng vào mắt anh, vào buổi đêm cặp mắt đó sẽ trở nên quyến rũ hơn, bây giờ ánh mắt trở nên tỉnh táo, dường như anh nhìn thấu suy nghĩ của cô.
Trước ánh mắt dịu dàng của anh, cô ngập ngừng hỏi: "Anh có ý gì?"
Cố Minh Chiêu: "Anh đã nói từ trước.
Bạch Tiêu tiểu thư, anh đang theo đuổi em."
Bạch Tiêu cúi gằm mặt xuống đất, cô khẽ ừ một tiếng.
Cố Minh Chiêu: "Anh vốn dĩ định để mọi chuyện diễn ra tự nhiên, nhưng ngày hôm nay anh phát hiện sự nhẫn nại của anh không tốt như vậy.
Rõ ràng anh cẩn thận đi từng bước một, nhưng cuối cùng anh vẫn mắc phải sai lầm."
Bạch Tiêu hỏi: "Cái gì cơ?"
Cố Minh Chiêu ôm chặt lấy cô, khoảng cách giữa hai người gần đến mức có nghe được nhịp tim đang đập đối phương, thậm chí còn ngửi mùi hương trên cơ thể đối phương.
"Anh quên chưa nói với em… Tiêu Tiêu, anh yêu em." Cố Minh Chiêu nói bằng giọng nói dịu dàng nhất có thể, anh nhấn mạnh từng câu từng chữ một, "Anh thực sự rất yêu em."
Cái cảm giác mơ màng khó hiểu kia, cuối cùng cô cũng đã hiểu.
Cố Minh Chiêu hỏi cô: "Thế em có yêu anh không?"
Bạch Tiêu ngẩn người, đời trước cô vẫn chỉ là 'cẩu độc thân', còn đời này… Cô không có ký ức của thân thể này.
Những mỗi lần nhìn thấy Cố Minh Chiêu, nhịp tim cô đập rất nhanh.
Liệu có phải đúng như những gì Tô Thiên Linh nói không?
Trong lúc cô đang nửa tỉnh nửa mê, ngập ngừng do dự.
Cô nhớ lại tâm trạng buồn bực khó chịu đeo bám suốt buổi chiều hôm nay, khi cô đi ra ngoài cửa nhìn thấy Cố Minh Chiêu, cảm giác đó đã biến mất, thay vào đó cảm giác vui vẻ và háo hức.
Cố Minh Chiêu nhìn thấy sự do dự của cô, anh có hơi buồn, nhưng anh không phá vỡ bầu không khí yên bình này.
Một lúc sau, anh nghe thấy lời Bạch Tiêu nói: "Có lẽ......!tôi cũng thích anh."
Có lẽ?
Cố Minh Chiêu phấn khích, anh cúi đầu xuống hôn lên trán Bạch Tiêu, "Em có cảm thấy khó chịu không?"
Bạch Tiêu ngừng thở, cô khẽ lắc đầu
Ánh mắt của Cố Minh Chiêu dần trở nên tự tin, anh nhếch khóe môi lên, hôn đôi mắt của cô, chóp mũi, gò má, cuối cùng hôn đôi môi đỏ thắm của cô, anh khẽ dừng lại, từ tốn hỏi: "Em có cảm thấy tức giận không?"
Giống như đả huyệt nhâm mạch, Bạch Tiêu dường như đã hiểu ra được, cô nhìn thẳng vào cặp mắt đen nháy của Cố Minh Chiêu, "Em thích lắm."
Hóa ra cảm giác thích là như vậy.
Tâm trạng của Cố Minh Chiêu căng thẳng suốt mấy giờ qua, cho dù anh mượn rượu để quên đi nỗi sợ nhưng vẫn đã thất bại, bây giờ khi nghe được câu nói của cô, anh mới thở phào nhẹ nhõm.
Anh giận dỗi nhìn cô, Cố Minh Chiêu ôm chặt lấy Bạch Tiêu, Bạch Tiêu do dự tầm khoảng hai giây, sau đó cô đặt tay lên lưng của anh.
"Thật là! Tại vì em mà anh suýt chút nữa biến thành tên ngốc..." Cố Minh Chiêu bất đắc dĩ nói, "Tiêu Tiêu, em thật quá đáng."
Bạch Tiêu ngơ ngác khẽ chớp mắt: "Hả??"
"Chính em nói mình thích Tống Nam."
"............"
Cô đã muốn quên chuyện này đi, tại sao anh còn cố tình nhắc đến! ! !
Bạch Tiêu có cảm giác mình được đưa ra xét xử trước mặt bàn dân thiên hạ, cô che mắt lại, hận không thể quay về mấy tiếng trước để đánh Tống Nam một trận.
"Đó chỉ là tình cảm fan hâm mộ dành cho thần tượng thôi." Bạch Tiêu đảo mắt, "Với lại, Thẩm Niệm tuyên bố trước mặt em nói muốn theo đuổi anh."
"Thế à?" Cố Minh Chiêu nhướng mày, ngay lập tức thả cô ra, "Thể nào hôm nay em tức giận bỏ đi trước, hóa ra vì em đang ghen?"
Tự nhiên cô lại 'vạch áo cho người ta xem lưng'.
Bạch Tiêu khuôn mặt đỏ ửng lên, cô tức giận nói: "À! Thể nào ngày hôm nay anh uống nhiều rượu vậy, hóa ra là anh đang ăn giấm của Tống Nam."
Cố Minh Chiêu bật cười, vui vẻ thừa nhận: "Đúng vậy, anh là kẻ rất hay ghen, em liệu có muốn thử tiếp không?"
Nói xong, liền cúi đầu xuống.
Cô nhận ra được điều gì sắp xảy ra, Bạch Tiêu lùi về phía sau bước, nhìn anh hỏi: "Anh định làm gì?"
"Ếch vẫn chưa chịu chín, anh nghĩ mình nên luộc tiếp..."
Mọi âm thanh đều bị bờ môi của anh chặn lại, Bạch Tiêu dần bị cuốn theo, cô nhiệt tình đáp trả anh.
Trong đầu cô thoáng hiện lên suy nghĩ: Còn luộc thì sẽ bị nhão đó.
****
Cho đến lúc quay trở về nhà, Bạch Tiêu vẫn còn mơ mơ màng màng, cô nghi ngờ liệu mình có bị Cố Minh Chiêu truyền cơn say vào người không, cho nên bây giờ cô cứ cảm giác lâng lâng như đang say rượu.
Không ngờ còn có cách như vậy nữa…
Bạch Tiêu buồn bực chui vào trong chăn, cô đạp chân thật mạnh xuống giường, trong lòng liên tục gào thét.
Mẹ nó, cuối cùng cô cũng thoát khỏi cảnh FA.
Khác hoàn toàn với những tình tiết thường thấy trong mấy bộ phim truyền hình.
Tim cô đập thình thịch, khuôn mặt đỏ ửng lên, dù làm cách nào cô cũng không thể dừng lại.
Nếu bây giờ có ai nhìn bộ dạng này của cô, chắc chắn Bạch Mộ và quản gia sẽ nghĩ cô đang bị điên.
Bạch Mộ?
Bạch Tiêu giật mình hoảng sợ, cô vội vàng leo xuống giường.
Lúc đi đến cầu thang, cô nhìn Bạch Mộ cũng đang đi lên, quản gia còn đang cầm theo áo khoác và cặp tài liệu của Bạch Mộ.
"Thiếu gia và tiểu thư, có muốn bữa khuya không ạ?"
"Không cần đâu ạ, cảm ơn chú rất nhiều." Bạch Tiêu nhìn về phía Bạch Mộ, bật cười nói, "Anh, tại sao hôm nay anh về muộn vậy."
Bạch Mộ dừng lại, nhìn theo bóng lưng của người quản gia, "Em đang đợi anh về?"
Bạch Tiêu: "Vâng, em có chuyện muốn bàn bạc với anh."
Đôi mắt của Bạch Mộ khẽ lóe sáng: "Liên quan đến Cố Minh Chiêu?"
Bạch Tiêu ngơ ngác hỏi lại: "Tại sao anh lại nhắc đến anh ấy?"
Bạch Mộ ngập ngừng nói: "Không phải em định giải thích cho anh nghe chuyện vừa nãy xảy ra sao? "
Bạch Tiêu: "? ? ? "
WTF? ! ? ! ? ! ? !
Bạch Mộ rốt cuộc đã về từ lúc nào! Bạch Tiêu ngạc nhiên há hốc mồm ra nhìn, cô hận không thể chui xuống đất trốn, cố nắm chặt tay vịn cầu thang, nhưng lại bị trượt tay, cô lúng túng đứng đó không biết nên làm gì bây giờ.
Còn gì ngu hơn khi chính mình tự chui vào cái hộ mình tự đào.
Bạch Mộ im lặng nhìn cô, anh ấy không nhắc đến chuyện kia nữa, chỉ đi thẳng lên lầu: "Nếu là chuyện công việc, thì đi lên thư phòng nói."
Đúng là nam thần dịu dàng!
Bạch Tiêu hít thở một hơi thật sâu, cô đi theo phía sau lưng Bạch Mộ.
Hai người bước vào thư phòng, ngồi xuống ghế.
Cả hai ăn ý không nhắc đến chuyện kia.
Đôi khi vào thời khắc quan trọng sự chuyên nghiệp sẽ cứu nguy cho bạn.
Bạch Tiêu nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc, lúc này Bạch Mộ quay sang nhìn cô, anh ấy khôi phục dáng vẻ lạnh lùng như thường ngày.
Bạch Mộ không muốn dọa cho em gái sợ, nên anh ấy đã cố tỏ ra bình tĩnh.
Lần trước cô vẫn còn là người mới nên vẫn chưa có kinh nghiệm.
Lần này, Bạch Tiêu tự tin báo cáo tình hình công việc cho Bạch Mộ nghe, cô đã chấp nhận đề xuất của Thất ca nên cô muốn giải quyết chuyện này đến nơi đến chốn.
Nhưng phương án này không thích hợp để phát triển đường dài.
Cả tháng này cô vất vả làm việc tăng ca, Bạch Tiêu nghĩ tới công việc thích hợp với cô hơn công việc lúc trước.
Ngành giải trí luôn ẩn chứa điều nguy hiểm nên lúc nào cô cũng phải đề cao cảnh giác.
Cô mà còn gặp mấy người như Thẩm Niệm nữa.
Thì có khi cô lên cơn đau tim đột quỵ mà chết mất.
Bạch Mộ phải quản lý công việc của cả tập đoàn.
Vì không có thời gian, nên Bạch Mộ đã giao nhân viên cấp dưới quyền quản lý trang web 'Tomoro'.
Nghe thấy Bạch Tiêu nói vậy, trong đầu anh ấy hiện lên một suy nghĩ: "Dạo này em có vẻ rất bận?"
"Vâng.
Nhưng em cố để dành thời gian để nghi ngờ."
"Một tháng này, em đã học được những gì?"
"Em nghĩ mình đã biết thêm được nhiều thông tin bổ ích."
"Tiêu Tiêu, anh hy vọng em có thể tự do thoải mái làm điều mình thích." Bạch Mộ thử thăm dò, "Em có muốn tiến vào tập đoàn làm việc hoặc làm cố vấn của trang web 'Tomoro' không?"
Bạch Tiêu ngơ ngác ngẩng đầu lên nhìn, vẻ mặt Bạch Mộ rất bình tĩnh: "Anh mong em cũng giống như anh, cả hai chúng ta cùng nhau cố gắng đưa công ty ngày càng đi lên."
Bây giờ Bạch Tiêu đã hiểu ra, không chỉ có nguyên chủ cố chấp, mà cả Bạch Mộ cũng vậy.
Anh ấy luôn cẩn thận từng bước một, cố gắng cứu vãn mối quan hệ lạnh nhạt với em gái.
Có những chuyện Bạch Tiêu không còn nhớ nữa, nhưng anh ấy ghi nhớ trong lòng.
Cho đến tận khi cô bỏ được khúc mắc quay trở về nhà, chỉ cần cô muốn thứ gì anh ấy đều nguyện ý giao cho cô.
Mũi Bạch Tiêu chua xót, cô cố che giấu biểu cảm trong đôi mắt, bật cười nói, "Lĩnh vực kinh doanh tập đoàn rất đa dạng, làm vị trí giám đốc chắc mệt lắm.
Bây giờ em chỉ muốn làm con cá mặn, mỗi ngày thoải mái đi vui chơi."
Bạch Mộ: "............"
Bạch Tiêu: "Em biết hiện tại công việc kinh doanh của 'Tomoro' gặp một vài vấn đề, chờ sau khi em bàn giao công việc, và thương lượng với mọi người trong công ty, em sẽ xác nhập trang web Tomoro và công ty của em, dù sao bây giờ mọi người cũng biết đến danh tiếng của em."
Trong suốt hai năm qua, việc kinh doanh ở công ty ngày càng phát triển, nhưng Trần Xán đã nói, có rất nhiều khách hàng tin tưởng lựa chọn ký hợp đồng với công ty của cô,
Cô nói như vậy cũng vì muốn Bạch Mộ yên tâm, và cả hai chính thức bỏ qua hiểu lầm trong quá khứ.
Bạch Mộ im lặng nhìn cô, một lúc sau liền bật cười, anh ấy đã giở bỏ được lớp áo giáp trên người, khẽ gật đầu nói: "Được, anh nghe theo quyết định của em."