Sau khi nói lời không rõ ý vào buổi trưa ngày hôm đó, Doanh Kiêu không đi trêu ghẹo Cảnh Từ nữa.
Bởi vậy, cuối tuần này của Cảnh Từ trôi qua trong sự vui sướng tự đại.
Cậu đã làm xong bài tập, kiến thức trong sách cũng đã xem đi xem lại không biết bao nhiêu lần.
Cậu lấy mấy quyển sách mới mua đến phòng học đọc hết quyển này tới quyển kia, đắm mình trong biển tri thức chẳng muốn thoát ra.
Mà lúc này, trong văn phòng nhà trường, giáo viên khối 11 đang tụ lại một chỗ, tăng ca để chấm bài thi cho học sinh.
Đứa nhỏ nhà thầy Lưu còn chưa khỏi bệnh, buổi chiều đến muộn một tiếng.
Các thầy cô khác vừa chấm bài vừa nói chuyện.
"Lần này cố ý ra đề khó, không biết học sinh thi được bao nhiêu điểm," giáo viên chủ nhiệm lớp 11-2 Triệu Phong vừa mới chấm xong một bài toán, vừa lật trang vừa lắc đầu nói: "Đã qua nửa học kì rồi, chúng nó vẫn chểnh mảng lắm, đợi đến khi có điểm thì mới biết lo.
Như bài tôi vừa chấm đây này, toàn trả lời cái gì đâu không!"
"Đúng rồi," giáo viên chủ nhiệm lớp 11-3 Tôn Đông An tiếp lời: "Thấy điểm thi của mình như thế mà còn..."
Ông mới nói được một nửa thì chợt im bặt.
Giáo viên trong văn phòng quay lại nhìn ông: "Sao thế?"
"Thầy Tôn, anh thấy cái gì vậy? Sao lại kinh ngạc như thế?"
"Cái này..." Ánh mắt thầy Tôn tỏa sáng chỉ một bài thi: "Tôi vừa chấm được một bài thi toán đúng hết!"
Ông kích động nói: "Tuy chưa biết phần trắc nghiệm làm như thế nào nhưng mà phần tự luận hoàn toàn chính xác."
Lần thi này là do giáo viên thực nghiệm của tỉnh ra đề, thầy cô Thực nghiệm tỉnh mà đã ra tay thì chỉ có ác, chuyên môn cho đề khó, độ khó của bộ đề này có khi còn vượt qua cả đề chung của thành phố.
Nhưng học bá của Thực nghiệm tỉnh cũng nhiều, mỗi lần thi cũng có không ít học sinh được điểm tối đa, một bài thi toán chưa biết có phải được điểm trọn vẹn hay không, sao lại khiến thầy Tôn kích động đến vậy.
Các thầy cô khác đều hơi nghi hoặc.
Trương Tĩnh khinh thường liếc Tôn Đông An một cái: "Điểm tối đa môn toán thôi mà."
Chỉ có giáo viên lớp trọng điểm với lớp nâng cao mới thấy quái lạ như vậy, thấy một bài thi đạt điểm tối đa mà kích động thành thế này.
"Không phải." Thầy Tôn xách bao niêm phong của bài thi kia lên, giải thích: "Cái chồng bài này tôi chấm xong hết rồi, chưa bài nào quá 50 điểm cả, thế mà bài cuối cùng này lại được điểm tối đa.
Các thầy cô xem có lạ không?"
"Mấy phòng thi cuối thì mấy người có thể đạt điểm tối đa?"
Thầy Tôn vừa mới nói như vậy, các giáo viên khác lập tức cảm thấy hứng thú, xúm lại gần xem.
"Không phải học sinh lớp chúng tôi, nét chữ này không quen."
"Cũng không phải lớp chúng tôi."
"Kỳ lạ, vậy thì là lớp nào?"
Mấy thầy cô đang âm thầm suy đoán, thầy Vương dạy hóa lớp 11-7 bỗng nhiên kinh ngạc hô lên: "Chỗ tôi bên này cũng giống thầy Tôn."
Tay thầy Vương run rẩy cầm bài thi: "Khoa học tổng hợp trừ trắc nghiệm chưa biết ra thì phần khác đều đạt điểm tối đa."
Trong lòng thầy Vương đã có suy đoán mơ hồ, ông hưng phấn đến nỗi nói chuyện cũng vấp: "Những, những học sinh khác cùng phòng với đứa nhóc này không có đứa nào vượt qua một trăm điểm khoa học tổng hợp hết!"
Các thầy cô nghe vậy lại vội vàng chạy tới.
Quả nhiên giống với những gì thầy Vương đã nói.
Một thầy giáo khác chợt nghĩ ra gì đó, bỗng nhiên nhớ đến cái topic trên diễn đàn, phút chốc trợn mắt: "Chẳng lẽ là..."
Ông nuốt nước miếng, khó khăn thốt ra cái tên đó: "Cảnh Từ lớp 11-7 chứ?"
Ông vừa dứt lời, Trương Tĩnh lập tức hừ mạnh một tiếng: "Không thể nào!"
Một thằng côn đồ lớp 11-7, sao có thể làm bài tốt như vậy?!
Các thầy cô khác cũng không tin, bọn họ đều biết cái topic đấy nhưng chẳng ai xem nó là thật.
Một giáo viên khác nói: Dù sao xấp bài này cũng chấm xong rồi, nếu không thì ghép phách* lại xem? Đỡ cho chúng ta cứ đứng đây đoán bậy đoán bạ, biết đâu lúc lấy bài ra thì bị lẫn lộn."
(*Mình không biết ở Trung Quốc chấm thi như nào nên chỗ này lấy cách chấm thi của bên mình.
Sau khi mở niêm phong bài thi thì Hội đồng thi sẽ có một đội ngũ ghi số phách sau đó cắt tách phần thông tin thí sinh ra khỏi giấy thi, phần bài làm đưa đi chấm.
Sau khi chấm xong sẽ ghép phần thông tin và bài thi lại nhờ số phách đã ghi để xem kết quả đó của thí sinh nào, đây là bước ghép phách.
Theo quy chế thì Ban Thư ký sẽ ghi phách, cắt phách sau đó đưa bài cho cán bộ chấm thi.)
Tôn Đông An gật đầu nói: "Tôi cũng cảm thấy thế, hay là ghép lại thôi?"
Mấy thầy cô khác lập tức gật đầu.
Bài thi của trường mình, ghép phách trước cũng không có vấn đề gì, hơn nữa một xấp bài thi có kết quả như vậy cũng không gian lận được.
Dưới cái nhìn xoi mói của các giáo viên khác, Tôn Đông An chậm rãi ghép phần thông tin với bài thi, rút tờ thi toán học ra.
Lúc nhìn thấy cái tên trên giấy, tập thể các giáo viên đang có mặt trong văn phòng đều mất tiếng.
Thầy cô trợn to hai mắt, há hốc miệng, hô hấp khó khăn, thậm chí có người còn ngây thơ lấy tay dụi mắt.
Không thể nào, là giả đi, sao có thể là cậu ta?!
Trong phút chốc, cả văn phòng tĩnh lặng dị thường đến nỗi có thể nghe được cả tiếng kim rơi.
Hồi lâu sau, Trương Tĩnh không dám tin thét chói tai phá vỡ sự yên tĩnh trong văn phòng: "Làm sao có thể xảy ra?!"
Nhưng bà ta không tin thì cũng chẳng còn cách nào khác, trên tờ giấy chỉnh tề trước mặt, tên họ và lớp được viết rõ ràng----
Lớp 11-7, Cảnh Từ.
Cùng lúc đó, thầy Vương cũng ghép xong phách của bài khoa học tổng hợp.
"Ông trời của con ơi!" Triệu Phong đó giờ nghiêm túc bỗng ôm ngực, vẻ mặt khó tin: "Bài đạt điểm tối đa này cũng là của Cảnh Từ?"
Hồn vía các thầy cô khác đều bị cái tên này đánh bay mất, một lúc lâu sau hồn mới về, nhào qua chỗ bài thi.
"Thật sự là Cảnh Từ? Cậu ta thực sự chỉ giả bộ thôi á?! Thật luôn."
"Bọn trẻ bây giờ đúng là...!Cho tôi nhìn lại chút, tôi không nhìn nhầm chứ?!"
"Không ngờ được, đúng là không thể nào ngờ được, tôi thực sự chẳng thể nào ngờ tới được."
Một giáo viên khác khơi dậy hứng thú, cầm bài thi toán của Cảnh Từ lên, hưng phấn nói: "Mau! Ghép phách những môn khác xem kết quả như nào! Xem xem tổng điểm được bao nhiêu?!"
Đề nghị này được các thầy cô khác nhất trí hưởng ứng.
Bài thi đang được trộn lẫn, tìm bài của một người có hơi tốn sức nhưng Cảnh Từ là người ở cuối danh sách của phòng thi cuối cùng, mục tiêu vô cùng rõ ràng, việc tìm kiếm cũng nhẹ nhàng hơn.
Các thầy cô cũng nhiều chuyện chẳng kém ai, chưa đầy mười phút đã mang toàn bộ bài thi của Cảnh Từ đặt lên bàn.
Phiếu trả lời trắc nghiệm cũng đã được chấm xong, bây giờ chỉ còn hai bài môn tiếng Anh và ngữ văn của Cảnh Từ là chưa được chấm.
"Nhanh nhanh!" Các thầy cô khác thúc giục hai giáo viên môn kia chấm bài: "Nhanh lên, để còn xem tổng điểm của cậu ta nào!"
Hai giáo viên bị một đám người giục rối lên, để trống mấy bài ở trên chưa chấm, đến khi hai người cho ra kết quả của Cảnh Từ, mọi người trong phòng đều choáng váng.
"Ngữ văn cũng chỉ bị trừ hai điểm phần viết văn." Giáo viên chấm văn nhìn bài thi của Cảnh Từ với sắc mặt phức tạp: "Hay là do tôi cảm thấy điểm tối đa có hơi quá nên mới cố ý trừ nhỉ?"
Ánh mắt giáo viên chấm môn tiếng Anh đờ đẫn, nhìn bài thi lẩm bẩm, bắt đầu hoài nghi nhân sinh: "Thậm chí ngay cả chỗ để trừ điểm tôi cũng không tìm thấy..."
Giáo viên chủ nhiệm lớp 11-2 Triệu Phong nhạy bén bắt được trọng điểm, ngón tay ông run run, há miệng run rẩy đặt tất cả bài thi của Cảnh Từ cùng một chỗ, cuối cùng tổng kết: "Nói thế thì toán, tiếng Anh, khoa học tổng hợp của Cảnh Từ đều được điểm tối đa, chỉ có văn bị trừ hai điểm thôi à?"
Các giáo viên khác: "..."
"KHÔNG THỂ NÀO!" Trường Tĩnh không cách nào chấp nhận được sự thật này, bà ta đập bàn một cái rồi đứng bật dậy, khẳng định chắc nịch: "Nhất định là gian lận! Chắc chắn là cậu ta gian lận!"
Triệu Phong xoa xoa mặt, nhàn nhạt nói: "Gian lận? Cô Trương, cô tùy tiện gọi một học sinh ở phòng thi cuối cùng lên đây, cho em ấy mở cả sách giáo khoa và sách bài tập đi, cho em ấy dùng tài liệu làm bài rồi cô xem xem em ấy có đạt được điểm tối đa không."
Trương Tĩnh á khẩu không trả lời được.
Những thầy cô có chung suy nghĩ đều cứng họng chẳng nói được gì.
Đúng là không có thực lực chân chính thì dù có gian lận cũng không đạt điểm tối đa.
Không được nữa thì trong lớp có lắp camera giám sát.
Kết quả thế nào, trích xuất camera theo dõi thì biết.
Tức khắc, văn phòng rơi vào khoảng thời gian yên lặng chết chóc.
- ---
Con trai của thầy Lưu năm nay vừa lên tiểu học, đợt trước bị cảm phải chữa trị một thời gian, mấy triệu chứng như phát sốt, chảy nước mũi thì không có nhưng lại ho khan.
Đi mấy bệnh viện đều không chữa khỏi, làm cho cả thân xác lẫn tinh thần thầy Lưu đều trở nên uể oải, không thể không xin nghỉ.
Lại bước ra khỏi cổng bệnh viện một lần nữa, ông giao con trai cho vợ, mình thì gọi xe, nóng lòng quay lại trường.
Đêm qua ông ở lại làm thêm giờ, chấm nhiều hơn mấy xấp bài.
Sáng nay còn chưa kịp ăn gì đã phải chạy qua chạy lại tới tận trưa, cuối cùng cũng gần xong việc.
Nhưng chuyện chờ ông xử lý kế tiếp cũng không ít.
Ông là giáo viên dạy toán nên còn phải tính tổng điểm, hơn nữa thân làm chủ nhiệm một lớp, chờ đến khi có kết quả của tất cả các môn còn phải làm phân tích số liệu, về cơ bản thì chẳng rảnh rỗi chút nào.
Những cái này không phải là vấn đề to tát, ông cũng quen rồi.
Nhưng mà vừa nghĩ đến cảnh sau khi công bố điểm thi, bốn phương tám hướng trong văn phòng không phải là ánh mắt đồng tình thì cũng là ánh mắt cười trên sự đau khổ của người khác, trong lòng thầy Lưu chẳng thoải mái tẹo nào.
Đến cổng trường, thầy Lưu trả tiền rồi xuống xe, đi thẳng lên tầng, bước tới văn phòng giáo viên.
Trước khi vào trong, ông còn cố ý bày ra vẻ mặt lạnh lùng, như vậy mấy giáo viên mang mục đích khác nhau muốn đến nói chuyện với ông, lúc mở miệng đều phải có chừng mực.
Thầy Lưu đáng thương, kết quả thi của lớp ông lần nào cũng xếp cuối, dưới tình huống tối ngày bị châm chọc, cuối cùng ông cũng tìm được cách lách qua kẽ hở văn phòng để sinh tồn.
Vậy mà hôm nay, hình như có gì đó không đúng lắm.
Thầy giáo Lưu đứng ở cửa, thấy các giáo viên khác đang nhìn ông với đôi mắt lấp lánh, tâm tư chuyển biến liên tục.
Đã xảy ra chuyện gì?
Chẳng lẽ lớp ông lại tạo ra kỷ lục điểm kém à?
Không đúng lắm, vừa mới chấm thi, làm sao có kết quả nhanh như vậy được?
Hay là lớp ông lại có chuyện gì mới rồi?
Thầy Lưu ho khan một cái, hắng giọng cái nữa, nhanh chóng bước vào phòng, đang định chào hỏi đồng nghiệp thì nháy mắt đã bị tất cả giáo viên trong văn phòng vây lại---
"Thầy Lưu, vậy mà thầy cũng tính ra!"
"Qua đây, mau qua đây, cho thầy xem cái này! Đảm bảo thầy không dám tin."
"Mau mau mau, bài thi đâu? Đang ở chỗ ai đấy, mang qua đây cho thầy Lưu!"
.........!
Vẻ mặt thầy Lưu mờ mịt nhận lấy bài thi được giáo viên khác đưa qua, lật lật mấy cái, sắc mặt lập tức biến thành đen thui.
Được lắm, mấy người trong văn phòng bắt đầu nhất trí đoàn kết lại, cùng nhau gạt ông qua một bên à?!
Lại còn mang mấy bài đạt điểm tối đa ra khiêu khích ông!
Ông quan tâm cái này làm gì?!
Thầy Lưu hừ lạnh, lớn tiếng nói: "Làm sao, toán với tiếng Anh đều được điểm tối đa, ngữ văn còn thiếu một xíu thì tròn điện, sao nào?!"
Triệu Phong chỉ chỉ góc trái bài thi, nhắc ông: "Thầy Lưu nhìn tên đi."
Nhìn tên làm đếch!
Cũng đâu phải học sinh của ông.
Thầy Lưu nổi giận, thầm trợn mắt.
Lúc ông nhìn sang, trong lòng đã chuẩn bị xong lời nói lúc phát giận.
Nhưng mấy lời nói sắc bén như dao đều nghẹn ở cổ họng sau khi ông nhìn thấy cái tên quen thuộc.
Thầy Lưu trợn to hai mắt, nhìn đi nhìn lại mấy chữ "Lớp 11-7, Cảnh Từ."
Đầu óc còn chưa kịp phản ứng lại, tay đã bắt đầu lật trang thật nhanh, nhìn vào từng cái tên được viết ở trên giấy.
Cảnh Từ, toàn bộ đều là Cảnh Từ!
"Cảnh Từ?" Thầy Lưu vẫn chẳng dám tin: "Cảnh Từ lớp tôi ấy hả?!"
Triệu Phong gật đầu: "Ừ."
Triệu Phong cười nhìn thầy Lưu: "Có phải cảm thấy không thể tưởng tượng nổi không?"
Trả lời thầy Triệu lại là một cái thở dài của thầy Lưu.
Thầy Lưu đáng thương cầm mấy tờ bài thi, trong đầu nghĩ tới nghĩ lui, được điểm tổng như vậy chỉ sợ lại sinh ra cô lập, cách biệt.
Sáng sớm thứ hai, học sinh lớp 11-7 ngáp lên ngáp xuống, từ từ lắc lư lết đến lớp tự học sớm.
Trịnh Khuyết vừa vào cửa đã chạy ngay đến bên cạnh Cảnh Từ, hưng phấn nói: "Tôi mới đi qua văn phòng nghe ngóng một chút, một giáo viên nói là có kết quả rồi!"
Lý Trụ vừa bước vào thì nghe thấy mấy lời của cậu ta, nhất thời ôm đầu kêu rên.
Trịnh Khuyết cũng không rõ lắm: "Sao thế, đây không phải chuyện tốt à? Dù sao thì Cảnh Từ nhất định sẽ vào được top 300."
Lý Trụ lặng lẽ rơi lệ trong lòng nhiều chút, kéo Trịnh Khuyết xuống hàng cuối cùng, ủ rũ nói: "Cậu có biết lúc thi khoa học tổng hợp, Cảnh Từ ra khỏi phòng thi lúc mấy giờ không?"
"Mấy giờ?" Trịnh Khuyết không đoán được, tự động hỏi.
"Chưa đến 11 giờ!" Lý Trụ nằm bò ra bàn: "Tên cầm thú này chắc chắn là trả lời lung tung cho xong rồi nộp bài."
"Gì cơ?" Hà Chúc cũng đến rồi, vốn dĩ còn đang gà gật, nghe thấy lời của Lý Trụ lập tức tỉnh táo: "Thế còn hạng 300..."
Lý Trụ lắc đầu.
Hà Chúc là kiểu người miệng rộng điển hình, biết được chuyện động trời như vậy, căn bản không giữ kín được, chỉ cần là người có quan hệ tốt với cậu mập đều được nghe kể một lần.
Vì vậy, sau tiết tự học sớm, tất cả học sinh lớp 11-7 đều biết lần thi này Cảnh Từ không có hi vọng gì với hạng 300.
Hà Chúc tìm một người ra cửa đứng gác rồi lén lút lấy điện thoại ra, tìm lại topic đó trên diễn đàn.
Mới qua mấy ngày ngắn ngủi mà dưới topic đã có hơn 900 bình luận.
【Lầu 816: Thứ hai công bố kết quả! Tin tức đã được xác thực, tí nữa đến giờ học sẽ được công bố, chờ lầu chủ bị vả mặt.】
【Lầu 822: Hahahahaha, lần đầu mong chờ thành tích của một người đến vậy luôn, bây giờ muốn xem luôn bản mặt của mấy người lớp 11-7 bị vả có đau không.】
【Lầu 850: Lớp 11-7 đâu hết rồi? Lúc đầu chẳng phải nhảy nhót vui vẻ lắm sao? Chẳng phải khẳng định Cảnh Từ là học bá à? Giờ có thành tích rồi đấy, mấy người đang ở đâu?】
【Lầu 876: Ây, đột nhiên cảm thấy đau lòng thay mấy đứa ngu lớp 11-7...】
【Lầu 931: Tôi nhớ mấy trăm lầu trên có một thằng ngu nói là Cảnh Từ nhất định có thể trên hạng 300, nếu không thì cậu ta đi cướp loa Phùng đại ngốc.】
.........!
"Thế phải làm sao bây giờ?" Hà Chúc ê cả răng: "Chẳng lẽ...!chẳng lẽ chúng ta thực sự phải nằm yên cho người ta cười vậy à?"
"Nếu không thì sao?" Lý Trụ thở dài, chỉ màn hình di động: "Thấy không? Thằng ngu nói đi cướp loa Phùng đại ngốc là tôi đấy, có ai thảm hơn tôi không?"
Bành Trình Trình: "..."
Trịnh Khuyết là một học tra hàng thật giá thật nên có một loại tin tưởng mù quáng đối với Cảnh Từ, chuyện đã đến nước này mà cậu ta vẫn chưa từ bỏ ý định như cũ: "Nhưng Cảnh Từ đã nói, cậu ấy nhất định có thể trên hạng 300 mà."
Hà Chúc nghe vậy, vỗ vai cậu ta: "Lão Trịnh, mày vẫn ngây thơ như thế, tao biết nói với mày cái gì mới tốt bây giờ."
Nhất thời trong lớp đều là tiếng than vãn, ngoại trù Cảnh Từ với Doanh Kiêu không có cảm xúc gì thì những người khác đều mặt mày ủ dột, ngay cả WC cũng không buồn đi.
Tiết đầu tiên của sáng nay là toán, lần đầu tiên thấy thầy Lưu trịnh trọng mặc tây trang, bắp thịt trên người đều nổi hết lên, cảm giác như tay áo cũng sắp rách toạc đến nơi.
Ông ôm một chồng bài thi, vui tươi hớn hở đi vào.
Hà Chúc chỉ lên, quay đầu nói với Trịnh Khuyết: "Thấy chưa? Lão Lưu cũng điên luôn rồi."
Thầy Lưu bước lên bục giảng, đặt bài thi xuống bàn giáo viên, rút hai tờ giấy quơ quơ trước mặt: "Kỳ thi lần này có kết quả rồi, đều được in hết trên giấy này, tan học tự đi mà xem!"
"Bắt đầu thông báo điểm thi môn toán! Gọi đến tên ai thì lên lấy bài thi của mình về!"
"Trịnh Khuyết: 9 điểm! Trong lớp chúng ta, tôi phục Trịnh Khuyết nhất đấy! Cậu nói cậu nhắm mắt lại cũng làm được mười mấy điểm?"
"Hà Chúc: 68! Đọc ngược lại là phát lộc rồi, đến lúc về nhà còn phát lộc gặp may nữa hay không thì tôi không biết."
"Doanh Kiêu: 70! Đúng là anh em tốt của Hà Chúc, ngay cả điểm số cũng là anh em tốt!"
............!
Bình thường thầy Lưu đều công bố thành tích từ cao xuống thấp, không hiểu hôm nay làm sao lại đổi ngược lại.
Gọi tên một lượt, học sinh trong lớp trừ Cảnh Từ ra đều đã nhận bài thi của mình.
"Chuyện gì vậy? Bài thi của cậu đâu?" Doanh Kiêu cau mày: "Tôi đi lên xem giúp cậu một chút nhé?"
"Không cần," Cảnh Từ lắc đầu, cậu đại khái hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Quả nhiên, thầy Lưu hắng giọng một cái, tiếp tục nói: "Bài thi cuối cùng là của Cảnh Từ, 150 điểm!!"
Lớp 11-7 bùng nổ!
"Vãi!!! Bao nhiêu điểm cơ???" Hà Chúc không tin móc móc lỗ tai: "Có phải ráy tai lấp đầy tai tao rồi không? Lão Lưu vừa nói điểm toán của Cảnh Từ là bao nhiêu cơ??"
Ánh mắt Trịnh Khuyết đờ đẫn, vô thức đáp lại Hà Chúc: "Tao...!Hình như tao cũng điếc rồi, 150 điểm á?"
Ngay cả người bình tĩnh như Bành Trình Trình cũng phải miệng chữ O: "1...150 điểm? Điểm toán tối đa là bao nhiêu? 250 à?"
"Gì cơ?" Trịnh Khuyết trợn tròn hai mắt: "Thì ra tao vẫn luôn nhớ nhầm à? Điểm toán tối đa là 250?!"
Hà Chúc vuốt mặt, quay đầu bực mình nói: "Tao thấy chúng mày mới 250!"
Học sinh trong lớp 11-7 không phải là đang khiếp sợ thì cũng là ánh mắt đờ đẫn, còn Cảnh Từ lại cực kỳ bình tĩnh lên bục giảng nhận bài của mình.
Cậu vừa về tới chỗ ngồi, Doanh Kiêu đã cầm lấy bài thi của cậu.
Doanh Kiêu lật qua lật lại tờ giấy thi, không sai, bài nào cũng đúng, 150 điểm, điểm tối đa.
Ánh mắt hắn nhìn Cảnh Từ rất phức tạp.
Biết thành tích của nhóc biến thái này tốt nhưng mà không ngờ được lại tốt đến mức độ này.
Hắn trả lại bài thi cho Cảnh Từ, ánh mắt rơi xuống con số "70" đỏ chót trên bài thi của mình, hơi rũ mắt.
Thầy Lưu vẫn còn đang đứng trên bục giảng nói: "Thấy Cảnh Từ không, em ấy chính là tấm gương của các em! Toán 150 điểm, với độ khó của kì thi lần này thì mấy lớp khác cũng không có mấy người làm được đâu!"
Cơ mà bên dưới cũng chẳng có ai thèm nghe ông nói, bài thi của Cảnh Từ cứ như đồ vật thần thánh gì vậy, truyền từ nam ra bắc, được mỗi người của 11-7 dâng lễ quỳ lạy một lần xong mới quay về với chính chủ.
Lý Trụ là người đầu tiên tỉnh táo lại, cậu ta tính toán trong lòng, nếu điểm toán của Cảnh Từ có thể đạt tới 150 vậy thì mấy môn khác chắc cũng không quá thấp.
Trịnh Khuyết cũng nghĩ giống hắn, thẳng thắn giơ tay hỏi thầy Lưu: "Thầy ơi! Còn kết quả mấy môn khác của Cảnh Từ thì sao ạ? Thầy báo luôn đi thầy."
Vốn dĩ thầy Lưu ghét nhất là thông báo thành tích đứng đầu nhưng hôm nay ông chỉ chờ mỗi câu này.
Lúc sáng, thậm chí ông còn thúc giục nhân viên nhanh chóng dán bảng thành tích lên.
"Khụ," Thầy Lưu cong môi: "Nếu các em mong chờ như vậy thì tôi báo luôn cũng được."
Học sinh 11-7 lập tức nín thở chờ đợi.
"Toán, 150 điểm, tối đa."
"Tiếng Anh, 150 điểm, tối đa."
"Khoa học tổng hợp, 300 điểm, tối đa."
"Ngữ văn..." Thầy Lưu dừng lại, nhìn lướt qua bên dưới một lượt rồi dừng lại trên người Cảnh Từ, giả bộ nói: "Ngữ văn không ổn lắm, có hơi kéo chân sau, được có 148 điểm."
Biết được tổng điểm của mình, cuối cùng thì Cảnh Từ cũng thở phào nhẹ nhõm.
Cậu luôn không hiểu nổi tại sao điểm thi đại học lúc trước của mình lại kém như vậy.
Ở thế giới ban đầu, mỗi kì thi của thành phố và kỳ thi chung hầu như cậu đều đạt điểm tối đa, đều đứng trên đỉnh đè hạng hai đến mức không ngóc đầu lên được.
Cảnh Từ cảm thấy lúc thi đại học cậu làm cực kì tốt, đáp án khi đấy cũng không phát hiện ra có điểm nào sai sót.
Ai ngờ, sau khi công bố thành tích, kết quả lại đánh thẳng vào mặt cậu.
Hiện tại biết được bản thân không bị thụt lùi, cuối cùng cậu cũng yên tâm.
Lớp 11-7 yên tĩnh tận ba phút đồng hồ, sau đó lại bùng nổ.
"Vãi!!!!!!"
"Đệt, cmn!!!!! Bao nhiêu điểm cơ?!!!!!!!!"
"Mẹ ơi!!!! Máy tính đâu rồi?? Mang tới tính thử xem tổng là bao nhiêu?!"
"Mày cmn - bị ngu à?? Lấy điểm tối đa trừ đi 2 không được à!! Tổng là 748???! Đệt!"
.......!
Một tiết học này, ngoại trừ Cảnh Từ nghiêm túc nghe giảng ra thì lớp 11-7 chẳng còn ai có tâm trí học hành gì nữa, còn đang mải bàn luận về điểm số nghịch thiên của cậu đây này.
Dưới sự thúc giục của thầy Lưu, hết tiết hai của buổi sáng, thành tích lần thi này cuối cùng cũng được dán lên.
Bởi vì cái topic đó trên diễn đàn, khối 11 cực kì để ý đến thành tích của lần thi này, sau khi nghe nói kết quả đã được dán lên thì lập tức chạy như bay đến tìm tên Cảnh Từ từ dưới lên.
Mà học sinh lớp 11-7 thì tập chung bên trái bảng tin, trợn mắt há miệng nhìn chằm chằm cái tên trên cùng——
Hạng 1: Cảnh Từ 748
Hạng 2: Giang Sùng 723
Ở một nơi học bá tụ lại như Thực nghiệm tỉnh, người có thể bỏ xa hạng nhì tận 25 điểm, Cảnh Từ vẫn là trường hợp đầu tiên kể từ khi xây trường đến giờ.
Những học sinh lớp khác có mắt như mù, không tìm thấy tên Cảnh Từ.
Có người nhịn không được, nhỏ giọng nói: "Chẳng lẽ lần này cậu ta lại nộp giấy trắng nên không được ghi trên bảng thành tích?"
Hà Chúc chỉ chờ có một đứa ngu như thế mở miệng, nghe thấy vậy lập tức ngoắc tay về phía người vừa nói: "Nào, qua đây xem xem ai đứng đầu bảng này."
Ở Thực nghiệm tỉnh, Hà Chúc cũng coi như là một nhân vật có tiếng, người nọ đâu dám phản kháng, chỉ có thể lề mà lề mề lết qua.
Trong lòng thầm nghĩ, hạng nhất còn có thể là ai, không phải là Giang Sùng của lớp 11-1 thì chính là Chu Siêu của 11-2.
Nhưng mà, lúc ánh mắt chạm đến cái tên đang đứng trên hạng nhất thì cậu ta cảm thấy cằm mình "răng rắc" như sắp rớt xuống đất: "Cảnh Từ?! Cảnh Từ đứng đầu khối á?!"
Tiếng nói vừa phát ra, người đang đứng phía cuối bảng lập tức lặng ngắt như tờ.
Bọn Hà Chúc nhìn đã con mắt đủ loại biểu cảm không dám tin của bọn họ xong mới kề vai sát cánh đi ra chỗ xà đơn.
"Đệt! Cmn quá sướng luôn!!" Trịnh Khuyết haha cười lớn: "Đây là ngày ông mày vui vẻ nhất từ lúc sinh ra đến giờ!"
"Cảnh Từ..." Vẻ mặt Bành Trình Trình phức tạp: "Đúng là lợi hại thật đấy."
Tính cách Bành Trình Trình lạnh lùng cứng rắn, được cậu ta công nhận một câu "lợi hại" là một việc không thể tin được.
Hà Chúc cũng xúc động theo: "Nói thật, thành tích này đúng là dọa được tao rồi.
Lúc vừa nghe Lý Trụ nói Cảnh Từ chỉ mất hai tiếng để làm bài khoa học tổng hợp, tao sợ tới nỗi tim cũng muốn rơi "bộp" phát xuống đất, nghĩ lần này toi rồi, ai mà ngờ."
Trịnh Khuyết thổn thức: "Ai mà ngờ được trong lớp chúng ta lại giấu một đại lão* cơ chứ, Cảnh Từ đúng là bàn tay của thần mà."
(YAN: Gốc là [天秀 ] Thiên tú: Là một ngôn ngữ mạng để khen ngợi ai đó)
Bọn họ không ngừng nghị luận, sự sùng bái trong lòng đối với Cảnh Từ đã đạt đến điểm cực hạn.
Chỉ có Doanh Kiêu không tham gia, hắn dựa vào tường, lẳng lặng hút thuốc.
"Anh Kêu sao vậy?" Hà Chúc dùng cùi chỏ đẩy đẩy Bành Trình Trình, khẽ nói: "Từ tiết đầu đến giờ đã như vậy."
Bành Trình Trình ngước mắt lên nhìn hắn một cái, lắc đầu: "Không biết nữa, có thể là trong nhà lại xảy ra chuyện?"
Chỉ có Trịnh Khuyết không tim không phổi, chẳng để ý tới vẻ mặt lạnh lùng của Doanh Kiêu, bước qua nói: "Thế nào, anh Kiêu, ngồi cùng bàn với đại lão là cảm giác như thế nào? Nói cho bọn này biết với, để mấy học tra này cảm nhận một chút đi!"
Đúng vậy, Cảnh Từ là học bá, còn mấy người bọn họ, gộp chung lại gọi là học tra.
Giữa hai người ngăn cách bởi một tấm bảng vàng.
Doanh Kiêu phả ra một hơi khói, dụi tắt nửa điếu thuốc còn lại rồi ném vào thùng rác, mặc kệ Trịnh Khuyết, xoay người rời đi.
Trịnh Khuyết còn định đuổi theo hỏi đến cùng, bị Hà Chúc vỗ cho một cái mới vội vàng ngậm miệng.
Sau khi thành tích được công bố, Cảnh Từ là đối tượng được tất cả mọi người chú ý, ngay cả chỗ ngồi cũng được xem thành thánh địa ngắm cảnh.
Còn may là cậu ngồi cạnh Doannh Kiêu, không ai dám đụng tới thứ gì của hắn cả.
Doanh Kiêu vừa quay lại, người vây quanh cậu lập tức tản ra, cuối cùng Cảnh Từ cũng được thở phào nhẹ nhõm.
"Bận rộn như vậy.." Doanh Kiêu bước tới, khẽ cười, nói: "Bạn học nhỏ, làm bài rất tốt, cho lớp 11-7 này mặt mũi lớn đấy, chúc mừng cậu."
"Cảm ơn cậu." Cảnh Từ cười với hắn, đón nhận ý tốt của hắn.
"Bạn học nhỏ bận rộn, bây giờ có thể giảng cho tôi nghe bài 《 Tỳ Bà Hành 》một chút được không? Có mấy chỗ tôi chưa hiểu lắm."
Cảnh Từ nghe vậy, có hơi kinh ngạc nhìn Doanh Kiêu, đây là lần đầu tiên hắn chủ động muốn học: "Đương nhiên là được."
Cậu rút sách ngữ văn từ trên kệ xuống, lật đến bài 《 Tỳ Bà Hành 》rồi nghiêm túc giảng từng phần một cho Doanh Kiêu.
Tiếng nói nhẹ nhàng của thiếu niên quanh quẩn bên tai, lần này Doanh Kiêu không chỉ nghe mỗi âm giọng của cậu nữa mà còn ghi nhớ cả nội dung.
Cùng lúc đấy, cái topic đó trên diễn đàn lại nghênh đón thêm một lượt bình luận mới.
【Lầu 988: Lúc cần dùng sách thì hận đã dùng sách quá ít, một câu vãi chưởng thì xong rồi! Đứng đầu khối 11, có kinh hỉ.】
【Lầu 990: Trừ vãi chưởng ra thì còn biết nói gì nữa?! Cmn chứ! Cảm giác như mình vừa chứng kiến lịch sử được sinh ra!】
【Lầu 1000: Mấy lầu trên đang nói chuyện gì thế? Sao vậy? Đứa ngu nào của lớp 11-7 đi cướp loa Phùng đại ngốc rồi à???】
【Lầu 1007: Người anh em lầu 1000...!tối cổ rồi à? Tin tức lạc hậu đến thế á?】
【Lầu 1012: Vãi vãi vãi!!! Thành tích này của Cảnh Từ là thật hở?! Không làm bừa à????!!!!】
【Lầu 1013: Lầu trên tỉnh táo lại chút đi.
Đã thi vào Thực nghiệm tỉnh thì dùng đầu óc tí đi bạn.
Loại thành tích này làm bừa mà có được hả??】
【Lầu 1028: Vừa đi xem bảng về đây, có chụp ảnh lại làm quà cho xã hội.
[hình ảnh]】
【Lầu 1029: Vãi!!!!!!!!】
【Lầu 1030: Vãi chưởng, cmn!!!!!!!】
【Lầu 1031: Tôi...!tôi văn minh hơn chút nhé.
Tôi đệt cmn!!!!!】
【Lầu 1032: Đệt đệt đệt! Hóa ra chúng ta mới là chúa hề, không phải mấy người lớp 11-7...】
Cảnh Từ dùng kết quả thiếu 2 điểm nữa được tối đa giúp lớp 11-7 chuyển mình, đánh bay một đám lớp thường với lớp trọng điểm, ngạo thị quần hùng.
Mấy lời châm chọc trên diễn đàn cũng biến mất theo, người nói Cảnh Từ trên hạng 200 livestream ăn cớt cũng chẳng thấy đâu nữa, thay vào đó là lời khen ngợi, kinh ngạc bủa vây.
Thành tích trong quá khứ của Cảnh Từ, bao gồm cả thành tích khi thi cấp ba của cậu cũng bị đào ra reo lên diễn đàn.
Ngoại trừ lúc thi cấp ba được mấy trăm điểm thì tất cả kì thi lớn nhỏ khác đều bị điểm không, càng làm nổi bật con số 748 rung động lòng người.
Lần nghịch tập vả mặt này nháy mắt biến Cảnh Từ thành người nổi tiếng ở Thực nghiệm tỉnh.
Sau khi bước ra từ bảng vàng, không biết vô tình hay cố ý, mỗi ngày ngoài cửa lớp 11-7 đều có người tới ngó nghiêng, người muốn gặp mặt cậu nhiều không đếm xuể.
Học sinh 11-7 bây giờ đều có thể tự tin ưỡn ngực ở bên ngoài, cực kỳ vinh dự, giống như người thi được hạng nhất khối chính là mình vậy.
Ngay cả hiệu trưởng hiệu phó cũng bị kinh động.
Trường trung học ở Đông Hải nhiều vô số kể, dù tổng lại thì Thực nghiệm tỉnh bọn họ vẫn đứng đầu nhưng mấy năm gần đây địa vị đã không còn vững chắc như trước nữa.
Khu ngoại ngữ mới nổi lên, đoạt đi không ít học sinh tiềm năng của bọn họ.
Năm trước, tỷ lệ nhập học bên trường ngoại ngữ tăng đến 85%, đuổi sát nút Thực nghiệm tỉnh.
Không chỉ vậy, bên đó còn mở lớp quốc tế, chuyên đào tạo các du học sinh.
Dựa vào chiêu bài này khiến cho không ít phụ huynh có tiền đưa đứa nhỏ nhà mình vào trường ngoại ngữ.
Hôm nay đột nhiên lại sinh ra một người có thể vượt hạng nhì những 25 điểm, hiệu trưởng có thể không vui sao?
Thậm chí vì chuyện này, hiệu trưởng còn tìm thầy Lưu nói chuyện, cố ý nhấn mạnh nhất định phải chú ý đến sức khỏe tâm lý của Cảnh Từ, cố gắng hết sức thỏa mãn nhu cầu của cậu, lỡ như xảy ra chuyện gì phải kịp thời báo lên trường.
Khó khăn lắm đứa nhỏ này mới khai thông tư tưởng, ngàn lần vạn lần không được để đứa nhỏ lại thụt lùi như trước.
Mấy ngày nay thầy Lưu thăng quan tiến chức thuận lợi, cảm giác như mình trẻ ra tận mười tuổi, làm việc gì cũng sức lực tràn đầy, nghe được lời của hiệu trưởng thì lập tức gật đầu tỏ ý đã hiểu.
Chẳng qua là có một chỗ thầy đã đoán lầm.
Thầy Lưu do dự một hồi vẫn nói với hiệu trưởng: "Thành tích lần này của Cảnh Từ có cần phải báo về với phụ huynh em ấy không?"
Hiệu trưởng cũng biết cái cớ mà Cảnh Từ tạo nên kia, nghe vậy vội lắc đầu: "Đừng đừng đừng, không được hành động thiếu suy nghĩ, có nói thì cũng phải là do Cảnh Từ tự mình nói, trường học chúng ta không thể làm việc quá bổn phận được."
Đứa nhỏ cá tính mạnh như vậy, ngay cả lúc thi vào phổ thông cũng dám giả vờ, không cẩn thận đến lúc thi đại học cũng dám làm thế.
Đến lúc đấy, em ấy chẳng qua chỉ tổn thất có một tờ giấy thi nhưng trường học lại mất một Trạng Nguyên khoa tự nhiên đấy!
"Được." Thầy Lưu cũng hiểu làm vậy tương đối tốt, gật đầu đồng ý.
Vì vậy, thành tích của Cảnh Từ cứ thế bị giấu đi.
"Mẹ nó," Lý Trụ lại bị người khác nhìn chằm chằm trong căn tin, lau mồ hôi trên trán, nói với Cảnh Từ: "Tao cảm thấy sau này không thể ăn cơm với mày nữa."
Cái cảm giác mà đi đâu cũng bị người khác để mắt tới như này thực cmn quá đáng sợ.
Cảnh Từ bình tĩnh đặt khay ăn lên bàn, đâu vào đấy ngồi xuống cầm thìa lên ăn cơm: "Coi bọn họ như không tồn tại là được."
"Tao cũng muốn thế lắm!" Có người nhìn, động tác ăn đùi gà của Lý Trụ cũng lịch sự hơn nhiều, cậu ta cúi đầu, khẽ nói: "Nhưng thực sự rất khó."
Cảnh Từ cười một tiếng: "Vậy chúng ta ăn nhanh lên, ăn cho xong rồi về."
Lý Trụ vội vàng gật đầu.
Hai người ăn nhanh bữa trưa, vừa mới ra khỏi phòng ăn đã đụng mặt với đám Doanh Kiêu đi ra từ tiệm tạp hóa nhỏ.
Gần đây Doanh Kiêu không gây chuyện, cũng chịu chuyên tâm học hành làm cho Cảnh Từ thanh tịnh hơn nhiều.
"Ăn cơm xong rồi?" Doanh Kiêu bước tới, lấy hai cốc trà sữa từ tay Trịnh Khuyết, bên trên nắp đậy còn nguyên vẹn đưa cho Cảnh Từ, cốc còn lại thì đưa Lý Trụ.
Lý Trụ được yêu thương mà lo sợ bưng cốc trà sữa, vừa định từ chối thì ánh mắt Hà Chúc liếc qua, lập tức ngậm miệng không dám ho he gì nữa.
Doanh Kiêu thấy Cảnh Từ muốn từ chối, nhanh chóng cướp lời: "Cậu không nhận thì sau này tôi cũng không dám hỏi bài cậu nữa."
"Không sao." Cảnh Từ nghiêm túc nói: "Chỉ cần cậu có gì thắc mắc, lúc nào cũng có thể đến tìm tôi, không cần mấy cái này." Nói xong, nhét trà sữa vào tay Doanh Kiêu.
Doanh Kiêu nhân cơ hội nắm lấy tay Cảnh Từ, cười khẽ: "Tốt với tôi như vậy à?"
Cảnh Từ bị hắn cười đến mất tự nhiên: "Mọi người đều là bạn học..."
"Bạn học?" Doanh Kiêu hạ mắt nhìn xuống tay hai người đang dính cùng một chỗ, ý tứ sâu xa nói: "Nhiều người thấy chúng ta ở sân thể dục lôi kéo nhau như vậy, không biết thì đều nghĩ chúng ta là..."
Hắn còn chưa nói hết, Cảnh Từ tựa như chạm đến vật nóng, vội vã buông tay hắn ra.
Khóe miệng Doanh Kiêu giương cao, nắm lấy cổ tay cậu, nhét trà sữa vào tay cậu lần nữa: "Cầm đi."
Trịnh Khuyết đứng đằng sau nhìn Doanh Kiêu, lại nhìn hai tay trống trơn của mình, vẻ mặt chết lặng: "Từ từ...!cốc trà sữa của Cảnh Từ là anh Kiêu mua thì không có gì không đúng nhưng mà sao tao có cảm giác như trà sữa trên tay Lý Trụ là của tao...!Tao còn cố ý gọi thêm một phần trân châu đấy, xảy ra chuyện gì vậy??"
Hà Chúc từ ái vỗ vỗ vai cậu ta: "Huynh đệ plastic, đừng nhắc đến trà sữa nữa, cũng đừng nghĩ làm gì, quay về uống nhiều nước ấm đi."
Mấy người cùng nhau trở lại phòng học.
Cảnh Từ hiện tại là làn gió mới nổi.
Vẻ ngoài đẹp mắt, lại còn có hào quang của một học bá cùng với hành động nghịch thiên như vậy, tất cả đều thỏa mãn hình tượng về một mối tình đầu lý tưởng trong lòng các cô thiếu nữ.
Chỉ một đoạn từ căn tin đến phòng học mà đã có không ít nữ sinh cố ý lướt qua trước mặt cậu, có người còn đi qua đi lại mấy lần.
Doanh Kiêu đi cạnh Cảnh Từ, trơ mắt nhìn một người lại thêm một người nhìn Cảnh Từ chằm chằm với ánh mắt sáng như đèn pha, đôi mắt si mê, hưng phấn tới độ hận không thể xông lại ôm cậu một cái, ý cười trên khóe miệng hắn cũng dần biến mất luôn.
Hắn sút viên đá nhỏ vô tội bên đường, kéo Cảnh Từ sát bên cạnh mình.
Cảnh Từ không hiểu chuyện gì nhìn hắn.
"Mặt trời bên kia lớn, quá chói."
Thì ra là thế, Cảnh Từ bừng tỉnh, cảm kích cười với hắn một chút rồi lại dịch dịch người đi cạnh hắn.
Sau khi quay về phòng học, Doanh Kiêu làm việc như thưởng ngày, mở bản ghi chép Cảnh Từ đã sửa cho hắn ra.
Gốc của hắn không tốt, Cảnh Từ nhằm vào điểm này mà ghi lại bài, càng về sau càng chi tiết cặn kẽ.
Trí nhớ của Cảnh Từ tốt, kiến thức học lại vững chắc, hiểu rõ lý thuyết, nhiều khi nhớ lại kiến thức lớp 10 cũng tiện tay viết xuống.
Cứ như thế, bản ghi chép này của Doanh Kiêu càng xem càng dày lên, cũng càng ngày càng học được nhiều thứ hơn.
Cảnh Từ thấy hắn vừa về lớp đã bắt đầu đọc sách, nhớ đến lúc nãy mình vừa từ chối trà sữa của hắn thì hắn sẽ ngại không dám hỏi bài, cậu liền chủ động ghé qua, mở miệng nói: "Hôm nay có chỗ nào không hiểu à?"
Cậu đang nằm trên bàn, hơi nghiêng đầu, dưới góc độ của Doanh Kiêu có thể nhìn thấy rõ đôi hàng mi đang chớp động kia.
Trong lòng Doanh Kiêu tựa như bị một đám lông xù quậy tới hơi ngưa ngứa, cũng hơi trướng nhẹ.
Hắn xoay người, thừa lúc lấy quyển sách bài tập, ngón tay giống như vô tình chạm vào lông mi của Cảnh Từ.
Nơi yếu ớt nhất trên mặt bị đụng trúng, Cảnh Từ nhắm mắt lại, vội lùi về phía sau theo bản năng.
"Chọc vào mắt cậu rồi à?" Doanh Kiêu xoay người, làm bộ hốt hoảng hỏi một câu, nhân lúc Cảnh Từ còn đang nhắm mắt, nâng mặt cậu lên: "Để tôi nhìn xem."
Nhiệt độ cơ thể nam sinh khá cao, mặc dù mấy ngày nay thời tiết chuyển lạnh, lòng bàn tay vẫn nóng ấm như trước, chạm vào làn da Cảnh Từ khiến cho gò má cậu cũng dần nóng lên theo.
"Không sao..." Cảnh Từ nghiêng đầu muốn tránh: "Chưa đụng vào đâu." Đầu cậu bị hai tay Doanh Kiêu cố trụ thật chắc, cơ bản là không thể động đậy.
"Ấy...! đừng nhúc nhích." Doanh Kiêu nhịn cười, biểu cảm trên mặt vẫn nghiêm túc hết sức: "Bảo cậu đừng có động đậy rồi, chọc vào mắt chuyện nhỏ hả? Để tôi xem nào."
"Thực sự không có vấn đề gì đâu." Cảnh Từ chỉ mới cảm thấy trước mắt mình có gì đó chuyển động một chút, tất cả hành động đều theo phản xạ, động tác của Doanh Kiêu rất nhẹ, căn bản là không đụng trúng cậu.
Doanh Kiêu không nghe cậu, tay hơi dùng sức nâng mặt cậu lên, dí sát qua.
Hắn dựa vào rất gần, gần tới nỗi Cảnh Từ cảm nhận được cả hô hấp nóng bỏng của hắn.
Cảnh Từ ngước mắt lên, phút chốc bốn mắt chạm nhau, hàng mi cậu khẽ run, vội vã dời ánh mắt.
Dường như bị biểu hiện của cậu lấy lòng, Doanh Kiêu thấp giọng cười một tiếng, đang định nói gì đó thì bỗng dưng ngoài cửa truyền tới một tiếng rống to hưng phấn: "CẢNH TỪ! CÓ NGƯỜI ĐẸP TÌM NÀY!"
Cảnh Từ giật nảy mình, vội vàng đẩy Doanh Kiêu ra.
Trên mặt Trần Miểu Miểu là nụ cười trêu ghẹo, nhảy tung tăng tới bên cạnh Cảnh Từ: "Bạn nữ rất xinh, trên tay còn cầm phong thư màu hồng, đỏ mặt muốn tìm cậu, cậu mau ra xem xíu đi."
Ánh mắt Doanh Kiêu dần tối lại.
Trần Miểu Miểu chưa phát hiện, vẫn còn đang thúc giục Cảnh Từ: "Đi nhanh lên, chắc chắn là đến đưa thư tình cho cậu!"
Cảnh Từ không giỏi ứng phó với mấy kiểu tình huống như thế này nhất, cậu cũng không định yêu đương gì, nên thà rằng trực tiếp thẳng thắn từ chối còn hơn là cho người ta hi vọng mờ mịt.
Cậu lắc đầu: "Tôi không quen người của lớp khác, không ra đâu, cậu bảo người ta quay về đi."
Trần Miểu Miểu vội la lên: "Như vậy sao được, tôi..."
Cô còn chưa kịp nói hết câu, một tay Doanh Kiêu đột nhiên vịn eo Cảnh Từ, một tay đè lưng cậu lại, dùng sức khóa nửa người trên của Cảnh Từ ở trên đùi mình.
Cảnh Từ hơi sửng sốt, sau đó bắt đầu ra sức vùng vẫy: "Cậu làm cái gì thế?"
"Đừng động! Nếu bị nhìn thấy thì phải đi ra ngoài đấy," Doanh Kiêu đè cậu lại, giễu cợt: "Biết chuyện sẽ xảy ra sau đó không? Cậu sẽ bị nhét thư tình vào trong tay, ngay cả từ chối cũng không được.
Ây, chưa biết chừng còn bị người khác ồn ào nói chen vào, kêu cậu đồng ý yêu đương với nữ sinh kia, sau đó thầy Lưu biết được, ngày nào cũng gọi cậu tới văn phòng nói chuyện."
"Đến lúc đấy, tất cả giáo viên và học sinh trong trường đều biết hạng nhất của khối Cảnh Từ, cậu ta quá dễ dàng, cảm thấy đạt được hạng nhất thì ngon rồi, bắt đầu yêu sớm..."
Nháy mắt cả người Cảnh Từ chợt cứng đơ, cũng chẳng dám...!động đậy nữa.
Tay Doanh Kiêu đỡ sau gáy cậu, ngước mắt nhàn nhạn nhìn Trần Miểu Miểu, sai người khác cực kì tự nhiên: "Đi đi, nói với nữ sinh kia là Cảnh Từ không ở trong lớp."
Trần Miểu Miểu bị thao tác làm việc này của hắn làm cho kinh động, ngơ ngác lắc đầu, lắp bắp nói: "Nhưng...!nhưng chắc cậu ấy biết Cảnh Từ ở trong lớp rồi."
"À," Doanh Kiêu nhướng mày, nhẹ nhàng xoa tóc Cảnh Từ, ngoài cười trong không cười nói: "Vậy thì nói cho cậu ta biết Cảnh Từ đang ở trên đùi tôi, không rảnh đi ra ngoài.".