Trên màn hình LCD được treo trên tường phòng bao, vừa lúc giai điệu thay đổi thành ca khúc say đắm lòng người.
Hai bạn nam cầm mic, gân cổ, xúc động ăn ý cùng nhau rống.
Những người khác cùng nhau chơi thật hay thách (Truth or Dare), mấy cặp mắt sáng lên nhìn chằm chằm chai bia đang xoay tròn trên bàn trà nhỏ, chẳng ai để ý tới Doanh Kiêu và Cảnh Từ đang ngồi một xó.
Cảnh Từ hơi sửng sốt một lát, nháy mắt mặt lại đỏ ửng.
Doanh Kiêu nhịn cười, lười biếng tựa đầu lên vai cậu, ngước mắt lên: "Đang nói chuyện với cậu đấy, sao không đáp lại? Muốn tôi lặp lại thêm lần nữa sao?"
Tóc hắn khẽ cọ vào vùng da cổ, khiến cậu cảm thấy hơi ngưa ngứa, nhột nhột.
Cơ thể Cảnh Từ khẽ run, cậu giơ tay đẩy Doanh Kiêu nhưng quên mất trên tay còn cầm sữa đậu, ngón tay vừa buông, chai sữa đã lập tức rơi xuống ghế.
Cảnh Từ vội vàng nhấc chai lên, lúc này mới phát hiện không biết từ lúc nào sữa đậu trong chai đã cạn.
Hai tay cậu hơi run, định cách xa Doanh Kiêu chút nhưng bên trái cậu là mép ghế sô pha, căn bản là không còn chỗ để nhích sang nữa.
Cảnh Từ khe khẽ thở ra một hơi, cố làm cho trái tim đang loạn nhịp trở lại bình thường, lạnh lùng nói: "Cậu dịch sang bên kia một xíu cho tôi."
Doanh Kiêu đảo mắt một vòng trên gò má ửng hồng của cậu, hắn khẽ mỉm cười, tự giác dịch dịch một chút, không trêu chọc cậu nữa.
Hắn lấy cái chai rỗng trên tay cậu đi, gọi phục vụ tới đổi chai mới cho cậu.
Tiếp đó, Cảnh Từ có hơi thất thần, cậu không tham gia chơi thật hay thách với mọi người nữa mà ôm chai sữa làm tổ trong góc, thỉnh thoảng uống một ngụm rồi lại ngẩn người.
Đến khoảng 10 giờ hơn, các bạn nữ lục tục rời đi.
Đám con trai thì vẫn chưa chơi đủ, mấy người đề nghị thâu đêm luôn.
Hà Chúc cũng chẳng định về nhà, nếu không mẹ sẽ túm cậu ta lại hỏi chuyện học hành nên cậu mập lập tức hưởng ứng, đi ra quầy lễ tân đăng kí thêm giờ.
Uống hết chai sữa đậu thứ hai, Cảnh Từ cũng điều chỉnh xong tâm tình của mình, không nhìn ra điều gì khác thường trên mặt nữa.
Cậu cúi đầu xem thời gian một lát, gần tới 11 giờ.
Cảnh Từ cực kỳ chú trọng việc nghỉ ngơi và bảo vệ mắt, mỗi ngày chuông báo tắt đèn đi ngủ lúc 11 giờ vừa vang là cậu cũng sẽ leo lên giường nhắm mắt ngủ.
Trùm chăn mở đèn pin đọc sách gì đó với cậu mà nói là thứ không tồn tại.
Lúc này cậu đã hơi buồn ngủ rồi nhưng nhìn những người khác vẫn đang hứng thú bừng bừng, cậu cũng không tiện nhắm mắt ngủ.
Lặng lẽ nhịn cơn ngáp đến bên miệng lại, Cảnh Từ đưa tay lên dụi mắt, trong lòng khẽ nhẩm lại mấy công thức toán để mình tỉnh táo hơn chút.
Doanh Kiêu luôn để ý đến cậu, đương nhiên là người thấy mấy động tác nhỏ đó đầu tiên.
Hắn hơi nghiêng người, lấy di động ra nhắn tin vào nhóm—-
[Kiêu]: Chúng mày cứ chơi tiếp đi, tao với Cảnh Từ đi trước đây.
Hà Chúc đang uống coca, cảm giác điện thoại trong túi đang rung, lấy máy ra xem, thiếu chút nữa phun cả coca ra ngoài.
Vậy cuối cùng cũng tới công chuyện rồi à?
Hà Chúc hơi do dự, lựa câu chọn chữ, gửi tin nhắn—-
[Ông nội Hà của mi]: Mày với Cảnh Từ á? Mày về nhà, Cảnh Từ cũng về nhà hả?
[Kiêu]: Không, là tao với Cảnh Từ cùng nhau về.
[Bành Trình Trình]:....!
[Ông nội Hà của mi]: Mày...!mày nói thật đấy à, là do tao nghĩ nhiều hay mày thực sự có ý định xấu xa trong bụng đấy?
[Trịnh Khuyết không chính xác]: Anh Kiêu, mày tới thật đấy à?
Doanh Kiêu cười nhạo, một tay xách áo khoác lên, một tay gõ chữ—
[Kiêu]: Ăn nhiều hạt óc chó chút cho bớt ý dâm đi.
[Kiêu]: Đi đây.
[Ông nội Hà của mi]: Mày có dám chắc mày sẽ không thú – tính – đại – phát, thừa dịp trời đêm gió lớn (dạ hắc phong cao) làm mấy chuyện không phải chuyện con người nên làm không?
[Kiêu]:...!
[Kiêu]: Cút.
Doanh Kiêu bỏ điện thoại vào trong túi, đẩy Cảnh Từ đã sắp không mở nổi mắt một cái: "Đi, cùng anh về ngủ."
Cảnh Từ giật mình, ngẩng đầu lên nhìn hắn.
"Không phải," Doanh Kiêu đỡ trán, bất đắc dĩ: "Ý tôi là, hai chúng ta tìm một chỗ ngủ."
Tựa như có điều gì đó không đúng lắm.
Doanh Kiêu khẽ chửi "Đệt" trong lòng, cười: "Tóm lại là đi về ngủ một giấc, cậu hiểu không?"
Hắn là người dâm gặp người dâm, trên thực tế thì Cảnh Từ đâu nghĩ nhiều như vậy.
Cảnh Từ kéo đồng phục trên người lại, lắc đầu nói: "Tôi không buồn ngủ, không cần đâu."
"Không buồn ngủ?" Doanh Kiêu bật cười, cậu gà gật như mổ thóc vậy mà còn nói là không buồn ngủ.
"Đi." Doanh Kiêu nắm cổ tay, kéo cậu đứng lên.
Mọi người trong phòng lập tức quay đầu nhìn về phía hai người.
Doanh Kiêu cười với bọn họ: "Trong nhà tao có chút việc phải về trước, tiện đưa Cảnh Từ về luôn, chúng mày cứ chơi đi."
Mấy bạn nam gật đầu rối rít—-
"Không sao, không sao, tùy ý đi anh Kiêu."
"Oke! Chúng ta hát tiếp!"
"Bái bai anh Kiêu! Bái bai Cảnh Từ!"
Doanh Kiêu kéo Cảnh Từ đi ra khỏi phòng bao.
Cảnh Từ không muốn lôi lôi kéo kéo với hắn trước mặt các bạn học nên đến tận lúc cửa phòng đóng lại mới
tránh khỏi tay hắn.
"Tôi không về," Cảnh Từ hơi cụp mắt: "Tối nay tôi muốn chơi với bọn họ cả đêm."
Doanh Kiêu ôm vai cậu, kéo cậu đi về phía trước với mình: "Thâu đêm gì chứ, thế còn mai thì sao? Đi thôi, qua ở nhà tôi một đêm."
"Không cần." Cảnh Từ cúi người, chui ra khỏi vòng tay Doanh Kiêu, cậu kiên định từ chối: "Cậu về đi, nhớ chú ý an toàn, tôi vào trong đây."
Doanh Kiêu nhìn theo bóng dáng cậu, khẽ thở dài trong lòng, đại khái hiểu được cậu đang nghĩ gì.
Thoạt nhìn, Cảnh Từ hiền lành nhưng thực tế lại là người luôn kéo giãn khoảng cách giữa mình và người khác, đối với cậu mà nói, tới nhà người khác ngủ qua đêm là chuyện quá thân mật.
"Không tới nhà tôi," Doanh Kiêu bước hai bước đuổi kịp cậu: "Chúng ta tìm một cái khách sạn được không?"
Hắn kéo Cảnh Từ ra ngoài: "Tối nay cậu không ngủ, mai sẽ không có tinh thần.
Sắp đến ngày thi Olympic toán rồi, lãng phí một ngày thì bớt một ngày."
Cảnh Từ đang định đẩy tay hắn ra, nhất thời ngừng lại.
Doanh Kiêu nói tiếp: "Tối nay tìm một chỗ ngủ thật tốt, giữ vững tinh thần, chiều mai chúng ta cùng nhau về trường tự học, được không?"
"Chờ chút đã," Cảnh Từ vỗ nhẹ lên mu bàn tay hắn, ý bảo hắn buông ra.
Vẫn chưa chịu đồng ý à?
Doanh Kiêu nghẹn họng, sao tính tình lại cứng đầu như vậy chứ.
Hắn vừa định nói tiếp điều gì đó đã nghe thấy Cảnh Từ nói: "Cặp sách của tôi vẫn còn ở trong phòng."
Doanh Kiêu hiểu ngay là cậu đồng ý rồi.
"Cậu ở đây chờ tôi, đừng chạy lung tung." Doanh Kiêu kéo khóa áo đồng phục lên: "Tôi vào lấy cho cậu."
Lúc hai người đi ra khỏi quán karaoke đã là 11 giờ rưỡi.
Lần đầu ngủ chung với Cảnh Từ, vốn dĩ Doanh Kiêu muốn tìm khách sạn tốt một chút, không được năm sao thì ít nhất cũng phải bốn sao.
Nhưng mà quanh trường học thì đào đâu ra loại khách sạn cao cấp như vậy, cùng lắm chỉ tìm được cái nhà nghỉ có đèn quảng cáo năm màu nhấp nháy muốn mù con mắt thôi.
Doanh Kiêu dẫn Cảnh Từ đi một vòng trên đường lớn, thực sự không tìm nổi cái khách sạn cao cấp nào, chỉ có thế bất đắc dĩ chọn một cái nhà nghỉ nhìn tương đối vừa mắt, chọn một phòng hai giường.
"Hình như có mùi gì đó?" Doanh Kiêu vừa vào cửa đã cau mày, quay sang phía Cảnh Từ: "Cậu ngửi thấy không?"
"Cậu..." Cảnh Từ nhìn hắn, muốn nói lại thôi.
"Sao thế?"
"Không phải nhà cậu ở ngay gần đây sao?" Cảnh Từ mở he hé cửa sổ để thông gió cho tản bớt mùi mốc trong phòng, hỏi Doanh Kiêu: "Cậu không về à?"
Vừa nãy lúc ở quầy lễ tân cậu đã muốn hỏi rồi nhưng do tốc độ của Doanh Kiêu quá nhanh.
Chờ tới khi cậu kịp phản ứng thì hai người vào cửa luôn rồi.
Doanh Kiêu: "..."
Chết cha, sơ suất rồi.
Cảnh Từ mở đèn đầu giường lên, đặt cặp sách đứng thẳng trên tủ đầu giường, quay đầu nói với Doanh Kiêu:
"Nhà cậu còn có việc mà? Giờ cũng sắp tới 12 giờ rồi."
"Cái đó..." Doanh Kiêu mơ hồ nói: "Cũng chẳng có việc gì."
Sau đó, hắn nhanh chóng đổi chủ đề: "Cậu có quần áo để tắm rửa không?"
Hắn vừa hỏi như vậy Cảnh Từ mới nhớ, mình tắm xong sẽ không có quần áo để thay.
"Cậu chờ tôi một chốc," Doanh Kiêu xoay người, bỏ thẻ phòng vào túi: "Nãy tôi thấy ở gần đây có một cái cửa hàng tiện lợi."
Chưa đợi Cảnh Từ trả lời đã vội vã ra khỏi cửa.
Cửa hàng tiện lợi ở ngay dưới tầng, vẫn bán hàng 24/24, Doanh Kiêu mất chưa đến năm phút đồng hồ đã xách túi nilon quay lại.
"Của cậu." Hắn ném túi đồ lên giường, lấy ra một cái bọc nhỏ màu xanh lam từ trong túi đồ ra quăng cho Cảnh Từ: "Đi tắm đi."
Cảnh Từ đón lấy nhìn thử, là quần lót dùng một lần.
Gò má cậu hơi nóng lên, ngay cả việc Doanh Kiêu không về nhà cũng chẳng hỏi đến nữa.
Cậu vội vã bước vào phòng tắm, lúc đóng cửa còn bị trượt chân.
Doanh Kiêu không nhịn được bật cười, mãi đến lúc nghe thấy tiếng nước chảy bên tai mới cầm điếu thuốc ra ngoài.
Rút kinh nghiệm từ lần trước, hắn không dám ngốc trong phòng nữa, lỡ như không khống chế được lại dọa Cảnh Từ chạy mất thì hỏng bét.
Doanh Kiêu đứng ngoài hành lang hút một điếu thuốc, lại ra sofa ngồi chơi điện thoại một lúc, áng chừng lúc Cảnh Từ tắm xong mới quay trở về phòng.
Hắn tính thời gian vừa chuẩn, đúng lúc Cảnh Từ tắm xong xuôi, đang cầm khăn bông lau tóc.
Thấy hắn, động tác trên tay cậu hơi ngừng, xoay người: "Tôi tắm xong rồi."
"Ừ, vậy tôi đi tắm đây." Doanh Kiêu lấy một cái quần lót dùng một lần khác từ trong túi nilon ra, xoay người bước vào phòng tắm.
Cảnh Từ nhìn cái bọc màu xanh hắn mở ra kia, vừa định kiềm nhiệt độ trên mặt xuống hỏi sao hắn lại mua hai cái thì bỗng nhớ tới cuộc đối thoại lần trước ở nhà Doanh Kiêu.
Cậu trầm mặc chốc lát, sau đó tức giận cắn môi dưới, nhanh tay nhét túi quần lót vào tận sâu trong cặp sách.
Lúc Doanh Kiêu bước ra, Cảnh Từ đã sấy khô tóc rồi, cậu thuận tay đưa máy sấy trong tay cho hắn: "Này."
Doanh Kiêu chưa bao giờ đủ kiên nhẫn để tự sấy tóc cho mình, cơ mà nếu người đưa máy sấy là Cảnh Từ thì đấy lại là chuyện khác.
Hắn bật mức gió nóng lớn nhất, sấy đại hai phát, thấy tóc không còn nhỏ nước nữa thì tắt máy đi.
"Ngủ đi." Doanh Kiêu tiện tay treo khăn lên móc quần áo, cười với Cảnh Từ: "Buồn ngủ từ sớm rồi phải không."
Cảnh Từ ngẩn ra: "Sao cậu biết?"
Doanh Kiêu chỉ chỉ mắt mình: "Nhìn thấy."
Vừa nói, hắn vừa bước ra cửa tắt bóng đèn lớn trên đầu đi, chỉ để lại ánh sáng từ chiếc đèn đầu giường.
Trong phòng lập tức tối đi, Cảnh Từ vén chăn lên, đang định chui vào trong thì bỗng dưng Doanh Kiêu mở miệng nói: "Cậu có thói quen đặc biệt gì khi ngủ không?"
Cảnh Từ nghe vậy, nghi hoặc quay đầu lại: "Ừ?"
Cậu cho là Doanh Kiêu đang lo cậu có tật xấu gì lúc ngủ nên đảm bảo cực kỳ nghiêm túc: "Cậu yên tâm, lúc tôi ngủ không có ngáy đâu."
Doanh Kiêu không nhịn được hơi vui: "Ai hỏi cậu cái này?"
Hắn dừng một chốc, cực kì tự nhiên bảo: "Ý tôi muốn hỏi là cậu có thói quen ngủ khỏa thân không?"
Doanh Kiêu nhìn về phía Cảnh Từ: "Nếu có thì cậu cứ tự nhiên, tôi không ngại đâu."
Cảnh Từ: "..."
Cảnh Từ xấu hổ chui vào trong chăn, chốc lát sau mới rầu rĩ nói: "Tôi không có."
Doanh Kiêu nhịn cười, tiếp tục nói: "Cậu cũng thấy tôi hào phóng như vậy rồi, có phải cậu cũng nên rộng lượng chút không? Tôi ngủ khỏa thân được chứ?"
Cảnh Từ đang điều chỉnh tư thế nằm trên giường bỗng hơi cứng người lại, mấy giây sau, cậu với một tay ra khỏi chăn "bụp" cái tắt đèn đầu giường đi.
Doanh Kiêu trêu chọc Cảnh Từ một hồi, tâm tình cực kì tốt, cởi giày leo lên giường, đang định tắt đèn thì cách vách truyền tới tiếng gọi giường.
Âm điệu cao vút, kịch liệt như vậy khiến Doanh Kiêu còn tưởng là ai đó bị đánh.
Doanh Kiêu: "..."
Doanh Kiêu ho khan một tiếng, hỏi Cảnh Từ: "Cậu có nghe thấy tiếng gì không?"
Ngay cả mấy cái video này kia Cảnh Từ cũng chưa từng xem qua bao giờ, đột nhiên nghe được một tràng như vậy, hơn nữa Doanh Kiêu còn đang ở ngay bên cạnh, nhất thời trở nên xấu hổ lúng túng, mặt đỏ như lửa đốt.
Cậu cứng đờ gật đầu: "Nghe thấy."
Doanh Kiêu cau mày, nhịn không được mà chửi thề: "Mẹ nó, cái nhà nghỉ rách nát gì vậy, không cách âm sao?"
Không chỉ mỗi hai người bọn họ mà những phòng khác cũng nghe được âm thanh giống như vậy.
Chốc lát sau, ngoài hành lang vang lên tiếng ho khan và tiếng bước chân nặng nề, hiển nhiên là đang nhắc nhở đôi trai gái kia ý tứ chút.
Nhưng không nhắc thì thôi, càng nhắc, âm thanh bên phòng kia lại càng vang dội.
Mặt Cảnh Từ đỏ đến nỗi sắp nhỏ máu tới nơi.
Cậu bò dậy, xé nhỏ miếng giấy vo thành một cục tròn nhét vào tai.
Thấy Doanh Kiêu nhìn qua, bối rối nói:
"Cậu...!cậu cũng cần à?"
Nếu biết trước sẽ gặp phải loại chuyện này thì cậu thà ngủ dưới sàn quán karaoke còn hơn.
"Đừng làm cái thứ đồ chơi này," Doanh Kiêu xoay người xuống giường, lấy khăn giấy trong tai cậu ra: "Nhét tai không tốt, yên tâm đi, anh có cách."
Hắn "hừ" một cái cười lạnh, dùng vân tay mở khóa điện thoại.
Từ nhỏ tới giờ, ngoại trừ Cảnh Từ ra thì hắn chưa từng nhẫn nhịn ai hết, huống chi loại chuyện cố ý nhiễu dân như này.
Với cái nết của Doanh Kiêu thì Cảnh Từ hoài nghi sâu sắc rằng hắn thực sự có thể làm ra chuyện trực tiếp đi gõ cửa phòng người ta nói bọn họ chơi nhau thì nhỏ tiếng chút.
Cậu vội vã xuống giường ngăn hắn lại: "Đừng đi, chúng ta cố nhịn thôi..."
"Yên tâm đi." Doanh Kiêu mở ứng dụng phát nhạc lên, vừa đánh chữ vào thanh tìm kiếm vừa nói: "Xem thường anh đây rồi, anh muốn trị bọn họ mà còn cần bước ra khỏi cửa à?"
Hắn đứng ở cửa, mở âm lượng lớn nhất rồi nhấn phím play.
Một giây sau, âm thanh giòn giã của trẻ con vang vọng khắp tầng—-
"Ba của ba gọi là gì?
Ba của ba gọi là ông nội.
Mẹ của ba gọi là gì?
Mẹ của ba gọi là bà nội.
Anh của ba gọi là gì?
Anh của ba gọi là bác."
..........!
.......!
Âm thanh mà mọi người dùng hết cách để ngăn lại cũng không được, chợt ngưng.
.