Nghiêm khắc mà nói, đây là lần đầu tiên Cảnh Từ tới rạp chiếu phim.
Doanh Kiêu chọn vị trí ở giữa hàng thứ ba, tầm nhìn vô cùng tốt.
Rạp chiếu phim ở gần trường cấp ba nên phần lớn người trong đó đều là học sinh, cũng không có phụ huynh dẫn theo đám con nhỏ quậy phá, tất cả mọi người yên lặng ngồi xem phim.
Phim cũng tạm được, bỏ qua một phần kịch bản không sát thực tế và đề toán tính sai trên bảng đen, nhưng có thể chứng kiến một cuộc sống cấp ba hoàn toàn khác với mình vẫn rất thú vị.
Tiến độ phim đã qua một phần ba, mâu thuẫn trong phim càng ngày càng rõ ràng.
Cảnh Từ cầm trà sữa uống một ngụm, chuyên chú chờ đón tình tiết tiếp theo.
Cậu không để cốc trà sữa về chỗ cũ mà cầm trong tay giữ ấm.
Chẳng biết vì sao mà Doanh Kiêu không bao giờ cho phép cậu uống Coca, ngược lại chính Cảnh Từ không cảm thấy có vấn đề.
Cậu không ưa chuộng đồ uống gì lắm, loại nào cũng như nhau, Doanh Kiêu nói cái gì thì chính là cái đó.
Cảnh Từ nuốt trân châu trong miệng xuống, uống thêm một ngụm.
Trên màn hình lớn, cảnh trong phim đã tới đoạn nhân vật phụ đi gây hấn với nam chính.
Làm nam chính, đương nhiên là biểu cảm càng lạnh càng tốt, nói càng ít càng ngầu.
Nhân vật viên phụ ầm ĩ một phen xong, dường như bị ngôn ngữ cơ thể của anh ta làm cho phát cáu.
Hắn ta xoay người nhặt cục gạch trên đất lên, lập tức đập vào đầu nam chính.
Trong nháy mắt, máu tươi đầy đầu.
Nửa cái màn hình lớn đều là gương mặt đầy máu của nam chính.
Máu?!
Cảnh Từ thầm giật mình, vô ý thức muốn nhìn sang Doanh Kiêu.
Nhưng chưa kịp chờ cậu quay đầu đã bị nhào đầy cõi lòng.
Doanh Kiêu nhắm chặt hai mắt, đầu đầy mồ hôi lạnh, đã vào trạng thái nửa ngất.
"Doanh Kiêu?" Cảnh Từ hạ giọng gọi hắn một tiếng, Doanh Kiêu không hề phản ứng.
Cảnh Từ ngó sang hai bên.
Hai người bọn họ ngồi chính giữa, hai bên đều là người, Doanh Kiêu vẫn chưa có ý thức, muốn đi ra ngoài hoàn toàn không có khả năng, chỉ có thể nghĩ biện pháp làm hắn tỉnh lại.
Lần đầu tiên gặp phải tình huống Doanh Kiêu sợ máu, Cảnh Từ véo cánh tay hắn thật mạnh gọi hắn tỉnh.
Nhưng lần này Cảnh Từ thử mấy lần mà vẫn không xuống tay được.
Cậu đành phải áp ly trà sữa còn hơi ấm vào mặt hắn, không ngừng dùng tay đẩy hắn, đồng thời nhỏ giọng ghé vào tai hắn gọi tên.
Lông mày Doanh Kiêu giật giật, xem ra vẫn chưa hoàn toàn ngất xỉu.
Cảnh Từ thở phào, đặt trà sữa sang một bên, nắm chặt hai tay lạnh buốt của hắn.
Sợ quấy rầy người khác xem phim, cậu cố gắng dán sát vào Doanh Kiêu thêm chút nữa, không ngừng gọi hắn.
"Không sao cả..." Qua hơn một phút, cuối cùng Doanh Kiêu cũng có chút ý thức.
Hắn cắn răng, kiềm chế cơ thể đang không ngừng run rẩy, nặn ra ba chữ từ giữa kẽ răng.
"Bây giờ cậu có được không đấy?" Ánh sáng trong rạp chiếu phim lờ mờ, Cảnh Từ không nhìn rõ sắc mặt của hắn.
Cậu cảm thấy không yên lòng, nhỏ giọng thương lượng với hắn: "Chúng ta không xem nữa, ra ngoài đi?"
Doanh Kiêu yên lặng không nói chuyện.
Lúc Cảnh Từ đang muốn hỏi hắn lần nữa, giọng nói suy yếu lại vô cùng kiên trì của Doanh Kiêu vang lên bên tai: "Cậu bảo ai không được?"
Hắn thở hổn hển mấy lần, ráng chống đỡ bỏ thêm một câu: "Nói đùa, một trăm tám mươi phút tuyệt đối không có vấn đề."
Cảnh Từ: "..."
Cảnh Từ thấy hắn vẫn còn tinh thần nghĩ lung tung thì trong lòng không lo lắng như trước nữa.
Cậu không hỏi đến cùng, nghĩ nghĩ rồi nói: "Nếu không thì cậu chờ tôi ở đây, tôi ra ngoài lấy cho cậu cốc nước nóng?"
Lần trước Doanh Kiêu bị sợ máu rồi đến phòng y tế, bác sĩ có để hắn uống nước nóng.
Lúc này Doanh Kiêu đã tốt hơn nhiều, máu nhân tạo trên màn hình so với máu tươi của Cảnh Từ lần trước hắn trực tiếp đối mặt thì chỉ đánh sâu vào trong một chớp mắt.
"Không cần." Hắn bỗng nhúc nhích, đang muốn ngồi thẳng lên thì chợt phát hiện tay mình đang được Cảnh Từ cầm.
Tay Cảnh Từ nhỏ hơn tay hắn một vòng, dù cậu cố gắng mở rộng ngón tay thì cũng không thể hoàn toàn bao lấy tay hắn.
Khóe môi Doanh Kiêu hơi nhếch lên, ỷ bệnh mà lấn tới: "Chẳng phải trà sữa của cậu còn ấm sao? Cho tôi uống một ngụm."
Cảnh Từ sững sờ: "Tôi đã uống rồi."
"Không sao cả." Doanh Kiêu vẫn nhắm mắt lại: "Hai chúng ta hôn cũng hôn rồi, còn để ý mấy chuyện đấy à?"
Mọi người còn đang xem phim, Cảnh Từ không muốn tranh luận với hắn.
Cậu do dự vài giây, đang muốn đổi ống hút của mình với hắn, nhưng đâu ngờ tới vừa cầm trà sữa trong tay đã bị Doanh Kiêu đoạt mất.
Dường như hắn đã khôi phục không ít, ngay cả tay cũng có sức lực.
Không đợi Cảnh Từ ngăn cản, hắn đã cắn ống hút, nhìn đôi mắt Cảnh Từ rồi uống một ngụm lớn.
Gương mặt Cảnh Từ nóng lên, lập tức quay đầu đi không nhìn hắn nữa.
Cuối cùng, hai người vẫn kiên trì xem xong bộ phim này, về phần rốt cuộc có xem vào đầu hay không thì chẳng ai biết.
Lúc ra khỏi rạp chiếu phim, bầu không khí có phần xấu hổ, hai người không ai mở miệng trước.
Trong lòng Doanh Kiêu không ngừng suy nghĩ làm thế nào để cứu vớt tự tôn của mình.
Má nó, ai có thể nghĩ đến trong một bộ phim tình yêu thanh xuân lại có cảnh ném gạch chứ?
Yêu đương thì yêu đương đi, cho thêm mấy cảnh lung ta lung tung này vào làm gì?!
Quả thực là không hề có chế độ xã hội chủ nghĩa.
Giữa hai người đạo diễn và người xét duyệt chắc chắn có một người có khuyết điểm!
Không được, hắn phải nghĩ biện pháp làm Cảnh Từ quên chuyện này mới được.
Cảnh Từ đi bên cạnh Doanh Kiêu cũng đang nghĩ thầm, dường như Doanh Kiêu rất để ý đến chuyện mình sợ máu.
Lần đầu tiên gặp phải, vì chuyện này mà hắn còn cố ý bắt cậu viết giấy cam đoan, vậy lần này cậu có nên giả bộ như không có chuyện gì xảy ra không?
Nhưng mà vừa mới xem phim xong, không trò chuyện về phim thì nên nói chuyện gì đây?
Nếu không thì nói về chuyện thi cử?
Hai người đồng thời quay đầu nhìn về phía người kia.
Doanh Kiêu: "Cậu..."
Cảnh Từ: "Cậu..."
Doanh Kiêu ho một tiếng: "Ờm cái này, nếu tôi nói vừa nãy tôi chỉ là ngủ gật thôi thì cậu có tin không?"
Cảnh Từ: "..."
Khóe môi Cảnh Từ không khống chế được mà cong cong, cậu cúi đầu nín cười: "Tin."
"Sao tôi lại cảm thấy là cậu không tin nhỉ?" Doanh Kiêu cắn răng, nâng cằm cậu lên, nhìn chằm chằm vào đôi mắt cậu: "Cậu cười cái gì?"
Cảnh Từ vốn đang vất vả nén cười, bị hắn hỏi như vậy thì không nhịn được, phì cười ra tiếng.
"Xin lỗi nhé." Cậu vừa cười vừa tránh tay Doanh Kiêu, nhớ đến cảnh tượng lúc vừa xuyên qua thì hiếm thấy mà trêu chọc: "Cần tôi viết thêm cho cậu một tờ cam đoan nữa không?"
Tính cách Cảnh Từ tương đối nhạt nhẽo, rất ít khi bừa bãi cười lớn như hiện tại.
Một đôi mắt đen sáng long lanh, tất cả đều là ý cười.
Doanh Kiêu nhìn cậu, trong lòng mềm thành một nắm, chợt cảm thấy mặt mũi rồi sợ máu gì đó đều không còn quan trọng.
Hắn đưa tay véo mặt Cảnh Từ, thấp giọng nói: "Lần này không cần giấy cam đoan, muốn một loại giấy khác."
Cảnh Từ nghi hoặc: "Cái gì?"
"Bạn học nhỏ." Doanh Kiêu mỉm cười, đôi mắt chăm chú nhìn mặt cậu, vừa như đùa giỡn vừa như nghiêm túc: "Muốn thư tình, cậu có cho không?"
Cảnh Từ sửng sốt, gương mặt lập tức không được tự nhiên.
Cậu đẩy Doanh Kiêu ra, nhấc chân đi về phía trước.
Doanh Kiêu nhìn bóng lưng vội vã của cậu, tự trấn an mình, âm thầm tự nhủ không thể nóng vội, nhanh bước đuổi theo cậu.
"Cậu chạy cái gì?"
"...!Tôi không hề chạy."
"Lên xe." Doanh Kiêu đi đến bên cạnh lấy xe đạp, vỗ vỗ yên sau: "Anh đây dẫn cậu đi ăn cơm, cá nướng chanh thế nào?"
Cảnh Từ cụp mắt không nhìn hắn, lưu loát nhảy lên yên sau: "Tôi thế nào cũng được."
Doanh Kiêu hơi quay đầu, hỏi cậu: "Ngồi xong chưa?"
"Rồi."
Doanh Kiêu nâng chân đang chống đất lên, dùng sức đạp bàn đạp, cưỡi xe đi dọc theo con đường phía trước.
Gió lùa vào bên trong bộ đồng phục học sinh rộng rãi, làm phồng lên một đường cong sau lưng hắn, kéo theo mép áo hắn cũng phất phơ để lộ góc áo len màu đen ở ngang hông.
Cảnh Từ thấy thế thì lặng lẽ kéo áo đồng phục của hắn xuống, canh chừng áo không bay lên nữa mới buông tay.
Qua kỳ thi tháng, các học sinh ở Thực nghiệm tỉnh có khoảng thời gian thả lỏng ngắn ngủi.
Cảnh Từ lại hoàn toàn trái ngược với bọn họ, bởi vì vòng loại cấp liên tỉnh của Olympic Toán học toàn quốc sắp bắt đầu rồi.
Trước ngày thi đấu một ngày, thầy Triệu không để bọn họ làm bài nữa mà cẩn thận giới thiệu cho bọn họ những việc cần phải chú ý trước khi vào thi --
"Mặc dù trong số các em đang ngồi đây có không ít người đã từng tham gia thi đấu toán học nhưng các em đừng có ỷ vào điểm này mà không chú ý nghe giảng, nếu không một khi xảy ra vấn đề gì thì một năm vất vả sẽ uổng phí."
Thầy Triệu uống một hớp nước, chậm rãi nhìn lướt qua dưới bục giảng, tiếp tục nói: "Năm giờ rưỡi sáng sớm ngày mai tập hợp phía trước hai tòa nhà dạy học, không được đến trễ! Lớp thi đấu toán học của chúng ta xếp hàng tại cây cột ngoài cùng bên phải tòa nhà, ai cũng phải mặc đồng phục."
"Thời gian thi đấu trước đó thầy đã nói với các em, giờ thầy nhấn mạnh lại lần nữa.
Thi đấu tổ chức ở đại học Đông Hải, tám giờ bắt đầu thi.
Tám giờ đến chín giờ hai mươi là bài thi thứ nhất, chín giờ bốn mươi đến mười hai giờ mười là bài thi số hai."
Nói đến đây, thầy đặc biệt nhìn thoáng qua Cảnh Từ: "Bất kể tình huống thế nào cũng không được nộp bài sớm, có nghe không?"
Cảnh Từ: "..."
Cảnh Từ lên tiếng theo những bạn học khác: "Nghe rồi ạ."
"Được rồi, thầy không muốn nói nhiều lời vô dụng nữa." Thầy Triệu đang muốn tổng kết lại bỗng nhớ đến chuyện gì đó, nói thêm: "Chờ đã, còn một chuyện nữa, thầy xuýt quên chưa nói."
"Ngày mai các em thức dậy sớm, lúc đó nhà ăn vẫn chưa mở cửa.
Không sao, mai trường học phụ trách bữa sáng, thống nhất tập hợp trên xe buýt xong sẽ phát đến tay các em."
Thầy Triệu suy nghĩ, lần này thật sự không còn chỗ nào cần dặn dò nữa nên vung tay, thả bọn họ đi.
"Sáng mai tôi chờ ông ở đầu hành lang tầng ba, khoảng chừng mấy giờ ông ra?" Ra khỏi phòng học, Chu Siêu hỏi Cảnh Từ.
Cảnh Từ suy nghĩ một chốc: "Khoảng năm giờ mười đi."
Chu Siêu vỗ tay đáp: "Tôi cũng khoảng tầm đó, chúng ta hẹn năm giờ mười chạm mặt nhé."
Cảnh Từ gật đầu: "Được."
"Vậy sáng mai gặp nhé."
"Sáng mai gặp."
Về lớp học, Cảnh Từ không đọc sách làm bài tập như thường ngày mà lấy ra một túi đựng tài liệu bằng nhựa trong, bắt đầu thu xếp văn phòng phẩm ngày mai phải cầm theo.
Doanh Kiêu đặt bút xuống hỏi cậu: "Sáng mai mấy giờ các cậu tập hợp?"
"Năm giờ rưỡi." Cảnh Từ đặt một cục tẩy vào trong túi, ngẩng đầu nói: "Ở trước cửa hai tòa nhà dạy học." Nghĩ nghĩ, cậu lại thêm một câu: "Trường học còn phụ trách bữa sáng nữa."
Doanh Kiêu nhìn dáng vẻ như nhặt được của quý của cậu thì bật cười: "Vui vẻ như vậy sao? Ngày mai có mang theo điện thoại không?"
Cảnh Từ cũng đang suy nghĩ vấn đề này, nghe vậy thì không trả lời ngay.
"Mang theo đi." Doanh Kiêu cầm lấy túi tài liệu của cậu, mặc dù biết Cảnh Từ sẽ không sai sót nhưng vẫn kiểm tra lại một lần cho cậu: "Nhỡ đến lúc tìm cậu có việc gì thì sao, trước khi vào thi đừng để quên trong túi là được."
"Được." Cảnh Từ gật gật đầu: "Vậy tôi sẽ mang theo."
Cậu suy nghĩ, căn dặn Doanh Kiêu: "Giờ tự học buổi sáng và giờ nghỉ trưa ngày mai đủ thời gian để cậu làm xong bộ bài thi vật lý kia.
Lần thi này môn vật lý cậu sai hơi nhiều, tôi về sẽ kiểm tra."
"Yên tâm đi." Doanh Kiêu kéo khóa túi tài liệu rồi trả lại cậu, khẽ cười: "Tôi nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ cậu giao, kể cả không đi vệ sinh sau khi tan học cũng được."
Cảnh Từ bỏ túi tài liệu vào trong cặp sách, không để ý tới hắn, nhưng khóe môi lại chậm rãi cong lên.
Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng Cảnh Từ đã dậy.
Rón rén rửa mặt xong, cậu đi đến đầu hành lang hội hợp với Chu Siêu.
Hai người vừa nói chuyện vừa đi tới trước hai tòa nhà dạy học.
Lúc bọn họ đến, trước tòa nhà đã có không ít người đứng đó.
Xe buýt Thực nghiệm tỉnh thuê dừng bên cạnh, tiếng động cơ vang lên ồm ồm.
"Không biết bao giờ mọi người mới đến đông đủ." Chu Siêu xoa bụng phàn nàn: "Tôi hơi đói bụng.
Thầy cô giáo trường chúng ta cũng thật là, nhất định phải đến đông đủ mới bằng lòng phát bữa sáng."
Cảnh Từ liếc thời gian, còn mười phút nữa là đến năm giờ rưỡi, an ủi cậu ta: "Sắp đến giờ tập hợp rồi."
Chu Siêu thở dài: "Hi vọng thế đi."
Cảnh Từ đang muốn nói thêm gì đó, bả vai bỗng bị vỗ một cái.
Cậu quay đầu lại, lập tức ngây ngẩn cả người.
"Cậu...!cậu sao lại ở chỗ này?"
"Lại đây." Doanh Kiêu không trả lời cậu, kéo cậu đến chỗ tránh gió sau cây cột rồi lôi một hộp cơm giữ nhiệt và một bình giữ nhiệt từ trong túi ra: "Đừng ăn đồ trường học phát, không ăn được đâu, tôi mang cho cậu đây."
Hắn mở hộp giữ ấm, để lộ một hộp bánh bao súp* còn nghi ngút khói bên trong: "Ăn đi, dì giúp việc trong nhà làm, rất sạch sẽ.
Có hai loại nhân bánh, một loại là thịt gà nấm hương, còn loại kia là thịt lợn tề thái**."
*Bánh bao súp: có thể gọi là tiểu long bao hoặc tiểu long màn thầu, là một loại màn thầu hấp (bánh bao) tại Giang Tô, Trung Quốc.
Theo truyền thống, món được hấp trong tiểu long, là một loại lồng hấp, nên có tên gọi như vậy.
**Tề thái là tên một loại thuốc thảo dược mọc nhiều ở các nước ôn đới, ở nước ta, cây rau tề mọc hoang ở nhiều nơi từ các tỉnh vùng cao như Lào Cai (Sapa), Cao Bằng, Lạng Sơn, Bắc Thái đến Ninh Bình, Hà Tây, Hà Nội,..., thường gặp trên những bãi cỏ ven bờ sông, bãi suối ẩm, ruộng hoang.
Ở Việt Nam hay gọi là tề thái chứ không phải tể thái như nhiều bạn edit.
Cảnh Từ ngẩng đầu, yên lặng nhìn hắn, nhỏ giọng hỏi: "Cậu, cậu cố ý đến để đưa bữa sáng cho tôi sao?"
"Cũng không hẳn." Doanh Kiêu cười, thấy cậu không động đậy thì dứt khoát tự tay gắp một cái bánh bao đến bên miệng cậu: "Há miệng nào, nhìn tôi làm gì? Lần đầu tiên cậu tham gia thi đấu, sao tôi có thể không có mặt được?"
"Cảm ơn." Trong lòng Cảnh Từ ấm áp, cậu cắn một miếng bánh bao súp, áy náy nhìn Chu Siêu bên kia.
Chẳng biết vì sao cậu đột nhiên lại không muốn chia sẻ bữa sáng Doanh Kiêu mang đến cho người khác.
Doanh Kiêu nhìn kỹ sắc mặt của cậu, thấy cậu liên tiếp ăn xong mấy cái, có vẻ thật sự hợp khẩu vị thì yên tâm, vặn bình giữ ấm đưa đến: "Uống chút sữa đậu nành."
Cảnh Từ gật đầu, tiếp nhận bình uống một ngụm.
Dì giúp việc nhà Doanh Kiêu có tay nghề rất tốt, bánh bao súp tươi mới ngon miệng, sữa đậu nành cũng thơm thấm người.
Cảnh Từ còn muốn uống ngụm nữa lại bị Doanh Kiêu ngăn cản.
"Đừng uống quá nhiều, nhuận hầu là được." Doanh Kiêu cười khẽ, thấp giọng nói bên tai cậu: "Lúc thi đỡ phải đi vệ sinh."
Nhớ tới thói quen không để đồ ăn thừa của Cảnh Từ, hắn lại nói: "Yên tâm, còn dư lại thì tôi sẽ uống, không vứt đi."
Sao có thể để hắn ăn cơm thừa của cậu?
Gương mặt Cảnh Từ nóng lên, muốn hắn giữ lại sữa đậu nành, chờ cậu thi xong rồi về uống nốt.
Kết quả, chưa đợi cậu mở miệng, thầy Triệu đã giơ loa hô lớn: "Bắt đầu điểm danh từ lớp toán học.
Chu Siêu! Giang Sùng..."
"Đi đi." Doanh Kiêu nhận lấy hộp cơm trong tay cậu rồi nhét vào túi sách của mình.
Hắn duỗi tay ôm cậu một cái, ghé vào tai cậu thấp giọng nói: "Bạn học nhỏ, thi đấu cố lên, chúc cậu tâm tưởng sự thành*, kỳ khai đắc thắng**."
*Tâm tưởng sự thành: mọi mong ước trong lòng thành sự thật
**Kỳ khai đắc thắng: thắng ngay từ trận đầu
Cảnh Từ cụp mắt, cả người cứng đờ mất vài giây.
Sau đó cậu dần dần thả lỏng, tranh thủ ôm lại hắn một cái, nói cảm ơn rồi xoay người đi đến chỗ xếp hàng.
Lúc lên xe buýt, Cảnh Từ quay đầu liếc thoáng qua, Doanh Kiêu vẫn đứng yên tại chỗ.
Hắn một tay xách túi, lười biếng dựa vào cột.
Bởi vì sắc trời vẫn còn tối nên Cảnh Từ không thấy rõ nét mặt của hắn, nhưng cậu có thể trông thấy gương mặt ấy đang nhìn theo hướng mình.
Trái tim Cảnh Từ bỗng đập thật mạnh, cậu bước mấy vài lên xe buýt, đứng ở chỗ cao nhất trên cửa xe phất phất tay với Doanh Kiêu.
Doanh Kiêu sững sờ, lập tức cũng cười giơ tay phải lên.
Xe buýt chậm rãi lái ra khỏi trường học, Doanh Kiêu đi vào phòng học thật sự bắt đầu làm bài thi vật lý, mà Cảnh Từ cũng chính thức bắt đầu con đường thi đấu của mình.
.