7 giờ 10 phút, xe buýt của Thực nghiệm tỉnh đến trường Đại học Đông Hải.
7 giờ 30 phút, theo lời dặn của thầy Triệu, Cảnh Từ để cặp sách trên xe, chỉ mang theo đồ dùng cần thiết vào trường thi.
8 giờ đúng, vòng loại kỳ thi Olympic toán cấp Quốc gia chính thức bắt đầu.
Sau khi nhận được đề thi, đầu tiên Cảnh Từ điền đầy đủ thông tin trường lớp họ tên, sau đó theo thói quen đọc lướt toàn bộ các câu hỏi một lần, thầm đánh giá độ khó của bài thi.
Tổng điểm tối đa là 120 điểm, về cơ bản thì cũng chỉ khó hơn đề thi đại học một chút.
Nhưng số Cảnh Từ không được may mắn cho lắm, cậu thấy một câu hỏi dạng lý thuyết số*
*Lý thuyết số là một ngành của toán học lý thuyết nghiên cứu về tính chất của số nói chung và số nguyên nói riêng, cũng như những lớp rộng hơn các bài toán mà phát triển từ những nghiên cứu của nó.
(Theo wikipedia)
Dạng bài lý thuyết số có thể nói là tảng đá cản đường, không ít thí sinh khi gặp câu hỏi ở dạng đề này đều sẽ trực tiếp đi đường vòng, bỏ qua táng đá cứng đầu đó để dành thời gian cho những câu hỏi khác.
So với tâm trạng u ám của những thí sinh khác thì Cảnh Từ khá là bình tĩnh.
Mấy bài lý thuyết số đối với cậu mà nói cũng khá khó nhưng không phải không thể giải được.
Cậu ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, cầm bút lên bắt đầu làm bài.
Chỉ cần chừa lại một khoảng thời gian hợp lý thì cậu cảm thấy mình giải được câu hỏi đó.
Thời gian làm bài của kỳ thi Olympic hơi eo hẹp, thoạt nhìn không có nhiều câu hỏi nhưng bởi mỗi câu đều khá thách thức nên cũng tốn rất nhiều thời gian.
Cảnh Từ đã từng tìm nhiều đề Olympic để luyện rồi nên trong lòng biết cách phân chia thời gian cho mỗi câu hỏi như thế nào.
Cậu bình tĩnh làm bài điền vào chỗ trống một cách cẩn thận, bỏ qua phần bài lý thuyết số, giải quyết những câu hỏi khác trước.
Vòng loại đầu tiên, Cảnh Từ làm bài khá thuận lợi, dạng bài lý thuyết số cuối cùng kia cậu cũng có thể viết lời giải một cách hoàn chỉnh.
Nhưng ở vòng loại, kết quả quan trọng nhất không phải nằm ở vòng đầu mà là ở vòng thứ hai với tổng điểm 180.
Dù vòng thi thứ hai này nhiều điểm hơn nhưng lại chỉ có bốn câu hỏi.
Mỗi một câu đều thực sự rất khó, người không có thực lực mà chỉ mơ mộng mong chờ vào may mắn thì chắc chắn sẽ bị loại ngay tại đây.
Trước khi thi, thầy Triệu từng dặn bọn họ rằng điểm của mỗi câu hỏi trong vòng loại thứ hai đều rất cao, chỉ cần viết đúng một bước giải cũng cho điểm, vậy nên thầy nhắc bọn họ phải viết đầy đủ các bước giải ra.
Cảnh Từ nhớ kỹ lời thầy dặn, suy nghĩ hồi lâu, lúc cầm bút lên chuẩn bị viết nháp thì huyệt Thái dương bất ngờ truyền tới cơn đau nhói.
Cảm giác này quá quen thuộc, quen tới mức Cảnh Từ lập tức hiểu rõ loại đau đớn này là do thụ chính trong nguyên tác ác ý nhắm vào mình.
Trước đó rõ ràng chỉ khi nào cậu nhìn thấy Kiều An Ngạn mới đau, sao bây giờ lại biến thành như vậy?
Ý tưởng trong đầu của Cảnh Từ nháy mắt biến mất, cậu khẽ nhắm mắt lại, đầu ngón tay run rẩy, cố gắng giữ bình tĩnh.
Chút xíu đau đớn này chẳng thấm vào đâu, cậu còn từng phải chịu cơn đau dữ dội hơn thế, lúc nhỏ cậu bị vị phó viện trưởng thoạt trông hòa ái dễ gần kia âm thầm dùng kim châm, dùng chân đạp vậy mà cậu vẫn kiên trì sống được đấy thôi, chưa kể sau đó cậu còn trở thành niềm tự hào của cả cô nhi viện.
Không có chuyện gì là cậu không chịu được cả.
Chỉ trong vòng mười tám năm ngắn ngủi của đời người, Cảnh Từ từng bị vứt bỏ, bị bạo lực, bị người khác giễu cợt, cậu đã đi qua con đường tối tăm mà nhiều người không vượt qua được, vậy nên từ khi còn rất nhỏ cậu đã hiểu một điều rằng---
Ánh mắt của bạn có thể lừa dối bạn, âm thanh ngọt ngào mà tai nghe được cũng có thể chỉ là giả dối, kinh nghiệm bản thân đúc kết cũng có thể lừa gạt chính mình, tưởng tượng của bạn cũng có thể dối gạt bản thân, nhưng toán học thì không.
Nhiều năm như vậy trôi qua, Cảnh Từ cố gắng học hành, dùng hết sức mình để thay đổi cái gọi là vận mệnh, sự tín nhiệm của cậu dù có đổi qua một thế giới khác cũng chưa từng thay đổi.
Toán học là người bạn thân nhất của cậu.
Cho cậu hy vọng, cho cậu lòng tin, cũng cho cậu một tương lai tốt đẹp rạng rỡ, luôn an ủi cậu những lúc yếu lòng, luôn luôn ở bên cạnh cậu.
Không một ai có thể làm phiền cậu lúc thi toán được, dù người đó có là nhân vật chính của thế giới này đi chăng nữa thì cũng không thể.
Cảnh Từ chậm rãi thở ra một hơi dài, cố quên đi cơn đau nhói trong đầu, đọc lại đề một lần nữa.
Tạm thời cậu chưa tìm ra cách giải quyết tình huống bị nhằm vào giống vậy nhưng sự quan tâm của mọi người hôm trả kết quả thi ở trường đó đã giúp cậu nảy ra ý tưởng.
Chỉ cần cậu luôn leo lên cao, được nhiều người tán thưởng hơn nữa thì liệu có phải sẽ có một ngày sự kìm hãm của Kiều An Ngạn đối với cậu sẽ mất hiệu lực hay không?
Cảnh Từ gian nan vẽ một mô hình hình học không gian lên giấy, bình tĩnh sắp xếp lại tư duy của mình.
Khi tâm trí cậu dần quay trở lại với sự tập trung vào môn toán, ảnh hưởng của cơn đau đầu cũng càng lúc càng giảm, cuối cùng thì không còn đáng kể nữa.
- ----
Cùng lúc đó trong phòng học khối 11, Kiều An Ngạn không dám tin mà nhìn giao diện game trên điện thoại, lẩm bẩm: "Đây, xảy ra chuyện gì thế này?"
Bạn cùng bàn gã cũng kinh ngạc không kém: "Sao hôm nay vận may của mày kém thế? Mấy lần trước rõ ràng đều rút trúng phần thưởng mà hôm nay tao với mày tiêu nhiều tiền như vậy lại không rút được cái mẹ gì hết?! Kiểu quái gì thế?"
"Ai biết được." Kiều An Ngạn không nhịn được mà nhíu chặt hàng lông mày.
Sau khi trùng sinh, càng ngày gã càng cảm thấy cuộc sống của mình không được suôn sẻ.
Lâu lâu bàn tay vàng mất hiệu lực thì thôi đi, bây giờ ngay cả may mắn một chút cũng không có.
Gã bực bội quăng điện thoại vào ngăn bàn, u ám nằm nhoài ra bàn.
Rốt cuộc là xảy ra vấn đề ở chỗ nào?
Ở một nơi mà mắt thường không cách nào chạm tới, vận khí mà Kiều An Ngạn cướp được của người khác để nghịch chuyển nhân sinh đang dần dần biến mất.
- ----
Đại học Đông Hải, Cảnh Từ vừa viết con số cuối cùng lên tờ giấy thi thì cũng là lúc chuông báo hết giờ vang lên.
Hai giám thị lập tức đứng lên, nghiêm khắc yêu cầu các thí sinh dừng bút rồi nhanh chóng đi thu bài thi.
Cảnh Từ dọn xong đồ dùng của mình, theo dòng người ra khỏi phòng thi, quay về địa điểm tập hợp của trường Thực nghiệm tỉnh.
Chu Siêu tới sớm hơn cậu một chút, vẻ mặt như đưa đám, vừa mở miệng đã than: "Xong rồi, tôi xong đời rồi! Đề khó quá huhu, tôi cảm thấy mình sẽ bị loại từ vòng gửi xe này mất huhu~"
"Không đâu," Cảnh Từ an ủi cậu chàng: "Tôi cũng thấy khó mà, cậu đừng bi quan như vậy."
"Mong là vậy." Chu Siêu thở dài, vừa đi về phía xe buýt vừa nói: "Trước khi đi thi mẹ tôi đã tiêm cho tôi một mũi dự phòng rồi, đây là lần cuối cùng bà ấy cho tôi tham gia đội tuyển."
"Ừ?" Cảnh Từ không hiểu lắm.
"Lên 12 thì bà ấy muốn tôi tập trung vào chương trình sách giáo khoa ấy," Chu Siêu tìm một chỗ ngồi xuống rồi quay đầu lại nói: "Sợ tôi tham gia đội tuyển rồi ôn luyện mấy cái đó nhiều thì không có thời gian ôn thi đại học."
Đúng là nếu tham gia đội tuyển hai lần mà không được thành tích gì nổi trội thì nên từ bỏ để tập trung vào kì thi đại học vẫn hơn.
Lần này Cảnh Từ không còn gì để khuyên cậu chàng, chỉ có thể trầm mặc không nói.
Chu Siêu cũng chỉ đơn giản là muốn than vãn vậy rồi thôi, cậu chàng liếc nhìn thầy Triệu đang bị một đám học sinh vây quanh, kề sát tai Cảnh Từ nói nhỏ: "Tôi sợ tí nữa thầy Triệu qua hỏi tôi làm bài được không, tôi giả vờ ngủ trước, ông đừng gọi tôi đấy nhá."
Cảnh Từ nhịn cười, gật đầu: "Ừ."
Cảnh Từ cũng hơi mệt, cậu vừa tiêu tốn không biết bao nhiêu sức lực để tranh đấu với ý chí của thế giới này.
Bây giờ mọi thứ đột nhiên yên bình trở lại khiến cậu cảm thấy mệt mỏi toàn thân.
Cậu miễn cưỡng xốc lại tinh thần, lấy điện thoại ra xem, có không ít tin nhắn được gửi tới, tất cả đều có chung một người gửi là Doanh Kiêu.
[Kiêu]: Tôi làm xong đề lý rồi [Hình ảnh]
[Kiêu]: Chờ cậu về.
[Kiêu]: Mang cho cậu bánh sữa dừa bào sợi nè, bỏ trong ngăn bàn cậu rồi đó.
[Kiêu]: Trưa nay không ngủ, làm mấy đề toán này.
[Kiêu]: Đã thi xong chưa?
[Kiêu]: Thi xong thì nhắn anh một tiếng.
Cảnh Từ không kiềm được nụ cười nở rộ trên môi, phiền não vì bị Kiều An Ngạn nhằm vào thoáng chốc bay biến.
Cậu cầm điện thoại gõ chữ, nhắn tin trả lời Doanh Kiêu---
[Cảnh]: Thi xong rồi, đang chuẩn bị về.
Thấy ánh mắt thầy Triệu thỉnh thoảng lại lướt qua phía bên này, cậu vội vàng nhét điện thoại vào cặp, dùng tay che đi vết hằn qua lớp vải của cặp sách rồi mới an tâm dựa vào ghế mà ngủ say, về tới trường lúc nào cậu cũng không hay.
"Ông vậy mà ngủ được thật luôn." Chu Siêu đánh thức Cảnh Từ, chỉ chỉ ngoài cửa: "Đi, mình đi căn tin số 2 ăn cơm."
"Căn tin số 2?"
"Ừ." Chu Siêu gật đầu: "Thầy Triệu bảo trưa nay nhà trường quản lí phần cơm, căn tin số 2 do doanh nghiệp bên ngoài nhận thầu nên lúc nào cũng bật bếp, chỉ có thể qua đó ăn thôi."
"Được rồi." Ngủ được một giấc, cả người Cảnh Từ cũng thoải mái hơn nhiều, cậu đeo cặp lên đi tới căn tin số 2 với Chu Siêu.
Chắc nhân viên căn tin biết bọn họ là "con cưng" của lãnh đạo nhà trường nên hai nhân viên đó cũng không dám giở trò gì, đồ ăn được phục vụ đều bình thường, không có gì khác lạ.
Cảnh Từ gọi một phần cơm với súp lơ xào thịt, thêm hai quả quýt.
Mùi vị tuy không so được với bên căn tin số 1 nhưng được cái nhiều.
Cảnh Từ ăn một hơi hết sạch phần của mình, lúc này mới cảm thấy như được sống lại.
"Về thôi," Chu Siêu gần như là đặt thìa xuống cùng một nhịp với Cảnh Từ, cậu chàng dùng mu bàn tay quẹt miệng một phát, vẻ mặt thấy chết không sờn: "Cái gì nên tới cuối cùng cũng tới thôi."
Hai người dọn chỗ ngồi của mình, trả khay ăn về đúng chỗ rồi cùng nhau quay về lớp.
Lúc đi ngang qua sân bóng rổ, một tiếng gọi vang lên cách đó không xa: "Cảnh Từ!"
Doanh Kiêu ném quả bóng rổ trong tay sang bên cạnh, đi về phía cậu: "Về rồi à?"
Cảnh Từ thấy mấy gương mặt thân quen trên sân bóng, lúc này mới chậm chạp phát hiện ra lớp họ đang trong giờ thể dục.
Chu Siêu bên cạnh hâm mộ không chịu được, tiếc nuối cho giờ thể dục lớp mình đã sớm bốc hơi một đi không trở lại, chỉ có thể nhịn đau mà lết về lớp học.
Doanh Kiêu nhận lấy cặp sách Cảnh Từ một cách hết sức tự nhiên, hỏi: "Ăn cơm rồi à?"
"Ừ." Cảnh Từ gật đầu: "Ăn ở căn tin số 2."
"Căn tin số 2? Sao lại ăn ở đấy?" Doanh Kiêu cau mày, thò tay ra sờ bụng cậu: "Ăn no chưa?"
"No rồi." Cảnh Từ hơi lùi về phía sau, đứng cạnh kệ bóng rổ, lên tiếng chào hỏi với mấy bạn học lớp 11-7 của mình rồi quay đầu tiếp tục nói chuyện với Doanh Kiêu: "Trường học quản lí phần cơm nên chỉ có thể đến căn tin số 2 thôi, mùi vị cũng được."
Cũng được ấy hả?
Doanh Kiêu bật cười, làm như hắn chưa từng ăn ở cái căn tin số 2 ấy.
Hắn duỗi tay xoa tóc Cảnh Từ, nhẹ giọng nói: "Dễ nuôi vậy à?"
Cảnh Từ khẽ mím môi cười nhẹ, nhìn hắn treo cặp mình lên xà đơn, rất hợp tình hợp lý đáp: "Tôi không kén ăn."
Doanh Kiêu bị nụ cười của cậu chiếu tới mềm lòng, đang định nói gì đó thì Trịnh Khuyết gọi lớn từ phía sau: "Anh Kiêu còn chơi nữa không? Cảnh Từ cũng qua chơi cùng bọn này đi!"
Ánh mắt Cảnh Từ phút chốc sáng lên.
Không một đứa con trai nào không thích cái cảm giác sảng khoái khi vận động cả, ở thế giới trước kia, thỉnh thoảng cậu cũng đến sân bóng rổ làm nóng người một chút.
Sau khi tới nơi này, trời xui đất khiến thế nào mà cậu chưa được chạm bóng một lần nào cả.
Doanh Kiêu chú ý tới ánh mắt cậu, hỏi: "Muốn chơi à?"
Cảnh Từ gật gật đầu.
"Muốn chơi thì cũng phải chờ thêm một lúc nữa đã," Doanh Kiêu vặn nắp chai, uống một ngụm coca: "Cậu vừa mới ăn no xong mà chơi thì không tốt cho dạ dày đâu."
Cảnh Từ cũng thuận theo lời hắn: "Được."
Mười phút sau, Doanh Kiêu ra sân bóng cùng với Cảnh Từ.
Mấy người bọn họ chỉ tùy tiện chơi với nhau chứ không giống mấy trận so tài chính thống, nhất định phải 5 đấu 5 nên có người mới nhập cuộc thì vẫn có thể chơi như thường.
Chẳng qua là Doanh Kiêu chơi tốt, Trịnh Khuyết chơi cùng đội với hắn cực kỳ thoải mái cho nên mới cố ý gọi một tiếng.
Doanh Kiêu vào liên tiếp ba quả, lại thêm Cảnh Từ cũng đánh vào một quả, Hà Chúc bị hai người bọn họ đánh cho nóng người, cởi áo khoác đồng phục ném ra ngoài, chà tay: "Tới, tiếp đi!"
Doanh Kiêu nâng mi mắt nhìn cậu bạn mập một cái, tiện tay chuyền bóng cho Cảnh Từ.
Trịnh Khuyết bên cạnh đang lăm le đón đường chuyền: "...".
||||| Truyện đề cử: Tiên Sinh |||||
Đậu má, chơi bóng rổ mà cũng bất công như vậy!
Cảnh Từ dẫn bóng di chuyển về phía rổ, Hà Chúc khá lạnh, biết mình không kèm được Doanh Kiêu nên để hắn cho Bành Trình Trình và Ngô Vĩ Thành còn mình thì chạy tới trước mặt Cảnh Từ.
Dáng người của cậu chàng hơi bồng bềnh, gần như gấp đôi người Cảnh Từ.
Cảnh Từ không sao tránh khỏi Hà Chúc, đành nhảy lên định chuyền bóng cho Doanh Kiêu cách mình gần nhất.
Hà Chúc theo phản xạ nhảy lên vươn tay ngăn lại.
Nhưng cậu mập đã đánh giá bản thân quá cao, không chạm được bóng thì thôi, ngược lại còn đụng trúng người Cảnh Từ.
Cơ thể nhỏ bé của Cảnh Từ nào chịu nổi sức mạnh của Hà Chúc, nháy mắt cậu bật ra sau một đoạn, ngã xuống.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Doanh Kiêu chạy như bay tới chỗ Cảnh Từ, dùng sức kéo cậu về phía mình.
Chỉ là lực quán tính của cơ thể Cảnh Từ khá lớn, kéo theo cả hắn ngã xuống đất.
Nháy mắt thấy sắp chạm đất, đầu óc Doanh Kiêu còn chưa kịp phản ứng thì hai tay đã nhanh chóng dùng sức ôm ghì lấy Cảnh Từ, bảo vệ cậu trong lồng ngực mình, cuối cùng hắn anh dũng làm một cái đệm thịt cho Cảnh Từ.
Hà Chúc biết mình vừa gây họa, nơm nớp lo sợ bước tới bên cạnh hai người: "Anh Kiêu, Cảnh Từ, hai, hai người không sao chứ?"
"Tôi không sao." Cảnh Từ bình tĩnh lại trong giây lát, đáp lại một câu.
Cậu được Doanh Kiêu bảo vệ cẩn thận, không phải chịu chút xíu thương tổn nào hết.
"Doanh Kiêu, cậu có bị thương ở đâu không?" Cảnh Từ hơi ngẩng đầu lên trong lòng hắn, chống hai tay xuống đất, đang định bò dậy thì chợt cảm thấy có cái gì đấy sai sai.
Nháy mắt cơ thể cậu cứng đờ như bị điểm huyệt, giữ nguyên tư thế ngẩng đầu chống tay xuống đất, mặt từ từ đỏ lên...
Thực sự là lúc đầu Doanh Kiêu không nghĩ gì hết, thấy Cảnh Từ sắp ngã thì hắn theo phản xạ vọt qua đỡ người thôi.
Song, khi cơ thể hai người chặt- chẽ- dính- sát vào nhau thì mọi chuyện dần rẽ sang một hướng khác.
Cảnh Từ vừa vận động mạnh xong lại ngoan ngoãn vùi vào lòng hắn, thở gấp ngay bên tai hắn, hơi thở ấm nóng vờn qua cổ, ám muội như vậy, câu dẫn như vậy.
Thiếu niên mới 17-18, tinh lực tràn đầy, trong lòng lại là người mà mình tâm tâm niệm niệm, ngay cả chút xíu cảm giác đau đớn Doanh Kiêu cũng không cảm nhận được, gần như là có phản ứng ngay lập tức.
Một khắc thoáng qua đó, đầu óc Doanh Kiêu trống rỗng, cái gì mà sân vận động, gì mà bóng rổ đều bị ném ra sau đầu.
Hắn chỉ muốn điên cuồng áp Cảnh Từ dưới thân, liều mạng xé nát quần áo cậu ra, giữ hai tay cậu thật chặt, dùng sức cắn cậu, hôn cậu, làm chuyện càng quá đáng hơn với cậu...
"Cậu..." Đều là đàn ông con trai với nhau, đương nhiên Cảnh Từ hiểu cái cảm giác đó là có ý gì.
Cậu lúng túng, ngại ngùng, đứng lên không được mà không đứng dậy cũng chẳng xong, cậu không biết phải làm thế nào, muốn đóng băng tại chỗ luôn: "Cậu làm sao lại..."
Tất cả mọi thứ xung quanh đều biến thành phông nền, trời này đất này tựa như chỉ còn sót lại hai người bọn họ.
Hầu kết Doanh Kiêu hơi động mấy lần, hắn nhìn Cảnh Từ chằm chằm, trong mắt như có một ngọn lửa đang cháy: "Tôi làm sao cơ?"
- ---
Tác giả có lời muốn nói:
Ánh mắt của bạn có thể lừa dối bạn, âm thanh ngọt ngào mà tai nghe được cũng có thể chỉ là giả dối, kinh nghiệm bản thân đúc kết cũng có thể lừa gạt chính mình, tưởng tượng của bạn cũng có thể dối gạt bản thân, nhưng toán học thì không.- Lucien Evans.