Editor: spring | Beta: Inc
Gương mặt Cảnh Từ đỏ lự, đầu óc chết máy trong chớp mắt.
Doanh Kiêu nín cười, duỗi tay nắn bóp vành tai mượt mà đầy đặn của cậu: "Đang hỏi cậu đấy, nói đi, có muốn hay không?"
Cả người Cảnh Từ như muốn bốc cháy, cậu nắm thật chặt cái dĩa trong tay, mãi lúc lâu sau mới gian nan nghiêng đầu sang chỗ khác: "Cậu đừng làm loạn..."
"Ai làm loạn với cậu?" Doanh Kiêu nắm chặt tay Cảnh Từ, nghiêm trang nói: "Chẳng phải tôi đang suy nghĩ cho cậu sao, muốn cho cậu song hỷ lâm môn* mà".
*Song hỷ lâm môn: Song: Có nghĩa là hai; Hỷ: Có nghĩa là mừng vui; Vậy song hỷ lâm môn có nghĩa là hai niềm vui cùng tới cửa một lúc.
Người Trung Quốc xưa sử dụng chữ Song Hỷ trong nhiều trường hợp nhưng chủ yếu là trong đám cưới nhằm mong muốn tình yêu đôi lứa gắn kết, mãi hạnh phúc và điều may mắn sẽ đến với cặp uyên ương từ tình cảm đến công danh sự nghiệp.
Hắn hơi dừng lại, suy tư nói: "Lại nói tiếp, có phải trong nhà vẫn chưa có nến đúng không? Nếu không tôi..."
"Đừng nói nữa!" Hô hấp Cảnh Từ dồn dập, đỉnh đầu bốc khói, hất tay Doanh Kiêu ra, phủi đất rồi đứng lên.
Doanh Kiêu nhẫn nhịn nhìn cậu trong bộ dáng ngượng đến mức chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui vào.
Rốt cuộc hắn vẫn không nhịn được, đứng lên đè đầu cậu vào lồng ngực mình, buồn cười: "Cảnh thần, sao cậu lại có thể đáng yêu đến vậy chứ?"
Tim Cảnh Từ đập nhanh như thể muốn vọt ra khỏi cổ họng, cậu muốn lùi lại, muốn tránh né, muốn nhốt mình vào trong phòng trống, một mình chậm rãi bình tĩnh lại.
Nhưng cậu không nỡ đẩy Doanh Kiêu ra.
Cảnh Từ gắng gượng bày ra vẻ mặt lạnh nhạt, mím môi không nói lời nào.
Doanh Kiêu cụp mắt nhìn đỉnh đầu đen nhánh của cậu, trong lòng cực kỳ ngứa ngáy.
Hắn vừa thăm dò được giới hạn cuối cùng của Cảnh Từ, vốn định thu tay về, lại không khống chế được, cợt nhả thêm miếng nữa: "Sao lại không thể nói vậy, chẳng phải cậu là cậu vợ nhỏ của tôi sao?"
"Cậu..."
Doanh Kiêu cong môi, chờ câu sau của cậu.
"Bài, bài toán của cậu làm xong hết rồi à?"
Cậu vợ nhỏ ăn nói vụng về, kìm nén mãi, chỉ biết nghẹn ra câu kia.
Nhưng một phát ăn luôn, hehot.
Doanh Kiêu: "..."
Doanh Kiêu nghiến răng, bất đắc dĩ xoa nhẹ đầu tóc Cảnh Từ hai lần rồi mới buông cậu ra: "Được rồi, tôi xem như đã nhìn ra, toán học mới là chân ái của cậu, lúc nào cũng không quên được."
Hắn ngồi xuống ghế, đưa đôi đũa cho Cảnh Từ: "Ăn cơm trước, ăn xong rồi sẽ đi làm bài tập, được chưa?"
Cảnh Từ nhận lấy đũa, đặt cái dĩa lại vào trong hộp đồ ngọt, cụp mắt nhẹ gật đầu.
Tay nghề dì giúp việc nhà Doanh Kiêu rất tốt, loại thức ăn nào cũng am hiểu.
Buổi sáng thấy Doanh Kiêu dẫn bạn về nhà, dì thân thiết hỏi sở thích của Cảnh Từ.
Nghe nói Cảnh Từ thích món ăn Quảng Đông, trên bàn ăn hôm nay toàn là món ăn Quảng Đông kinh điển, còn làm thêm một phần bánh tart trứng Bồ Đào Nha*.
*Bánh tart trứng Bồ Đào Nha:
Không có những lời trách mắng và chửi rủa liên miên, người có quan hệ thân mật nhất đang ở bên cạnh, đồ ăn cũng vô cùng hợp ý.
Cảnh Từ tận hưởng ba ngày nghỉ Tết Nguyên đán ở nhà Doanh Kiêu trong tâm thái vừa nhàn nhã vừa thoải mái.
Trong thời gian đó, ông Cảnh không liên lạc với cậu, càng không đề cập đến chuyện tiền sinh hoạt.
Cảnh Từ không hỏi, cũng không gọi điện thoại xin.
Cậu đại khái đoán được suy nghĩ của ông Cảnh, nhưng không định cúi đầu.
Thầy Lưu nói, lần thi đấu này trường học sẽ thưởng cho cậu, mặc dù không biết bao nhiêu nhưng nghe giọng điệu của thầy Lưu thì hẳn sẽ không quá thấp.
Khoảng 20 tháng 1 sẽ thi cuối kỳ, cuối tháng sẽ là kỳ nghỉ đông, với số tiền đó cậu trụ được đến hết kỳ nghỉ cũng không thành vấn đề.
Sau khi nghỉ đông thì lại càng tốt, với thành tích của cậu, đi làm gia sư không khó lắm.
Học phí cộng tiền ăn ở mỗi học kỳ tại Thực nghiệm tỉnh chưa đến hai ngàn, nhất định có thể kiếm được.
Hơn nữa, theo thông lệ những năm trước, Thực nghiệm tỉnh sẽ thưởng thêm tiền cho hai mươi học sinh đứng đầu toàn thành phố.
Tính toán như vậy, đủ loại thu nhập của cậu cộng lại dù không quá nhiều nhưng nếu tiêu pha tiết kiệm một chút thì vẫn có thể sống tiếp.
Sau khi tính toán sổ sách một hồi, trong lòng Cảnh Từ thoải mái hơn hẳn.
Ông Cảnh không chào đón cậu, cậu cũng không muốn lại dính dáng đến người nhà họ Cảnh.
Như bây giờ, nước sông không phạm nước giếng là trạng thái tốt nhất.
Thứ ba khai giảng, thời điểm Cảnh Từ xuất phát trễ hơn dự định một chút.
Không vì gì khác, tính tình Doanh Kiêu lúc rời giường rất xấu, cậu gọi rất nhiều lần mới lôi được người dậy.
Lúc xuống lầu, Doanh Kiêu vẫn không có sức sống, hắn không quan tâm ánh mắt của những người khác trong thang máy, lười biếng dựa vào người Cảnh Từ nhắm mắt nghỉ ngơi.
Đến tận khi ra khỏi cửa, bị gió lạnh thổi, hắn mới tỉnh táo lên, xoa xoa mặt, hỏi Cảnh Từ: "Chúng ta ăn gì?"
Cảnh Từ đưa tay nhận lấy chìa khóa xe của hắn, tự nhiên bỏ vào trong túi xách, ngẫm nghĩ: "Mì khô nóng Vũ Hán* đi."
"Được." Doanh Kiêu gật đầu, nhảy lên yên xe: "Đi, đằng trước có một quán mì khô nóng có nước sốt đặc biệt ngon, dẫn cậu đi nếm thử."
Giải quyết xong bữa sáng, hai người không trì hoãn thêm nữa, đi thẳng đến trường học.
Bọn họ đến hơi trễ, lúc vào cửa, trong phòng đã ngồi hơn nửa lớp.
Thầy Lưu thông báo thành tích ngay trong nhóm chat, lớp 11-7 giờ không ai không biết điểm thi của Cảnh Từ.
Vừa thấy bọn họ đến, Ngô Vĩ Thành cầm đầu vỗ tay ồn ào --
"Chúc mừng anh Từ vào trận chung kết!"
"Anh Từ trâu bò!"
"Anh Từ của tôi lợi hại thế đấy, vỗ tay vỗ tay."
Trong phòng học không lớn, tiếng vỗ tay, tiếng cười, tiếng chúc mừng lẫn lộn vào nhau, khiến người đi qua hành lang liên tiếp nhìn vào bên trong.
Nghe những câu chúc mừng thật lòng tới tấp ập đến, trong lòng Cảnh Từ ấm áp.
Lớp 11-7 thật sự quá tốt.
Sao cậu lại có thể may mắn trở thành một thành viên trong tập thể như vậy.
Cảnh Từ chân thành cám ơn họ, ngồi xuống chỗ mình bắt đầu học tập.
Đối với rất nhiều người, tháng một là thời điểm kỳ nghỉ đông và Tết xuân sắp đến.
Nhưng, đối với Cảnh Từ, đây lại là khoảng thời gian với nhiệm vụ nặng nề.
Trận chung kết toán học cấp ba toàn quốc và kỳ thi cuối kỳ diễn ra gần như trùng nhau.
May mắn, địa điểm tổ chức trận chung kết năm nay ở thành phố Dương, ngay bên cạnh tỉnh Đông Hải, đường xá cũng không xa, nếu không đến lúc đó sẽ còn phải ăn hành.
Trước đó, thời gian tự học sách giáo khoa và sách thi đấu đều chiếm một nửa thời gian của Cảnh Từ, nhưng bây giờ cậu đã chắc chắn trăm phần trăm mình có thể tiến vào trận chung kết, tất nhiên phải chuyển trọng tâm sang Olympic Toán học.
Sau khi bắt đầu từ giờ tự học buổi sáng, thầy Lưu đi dạo một vòng quanh lớn, dừng lại bên cạnh cậu nhìn một lúc, thấy cậu đang làm đề mới gật gật đầu rời đi.
Hiện tại Cảnh Từ là niềm hy vọng của cả Thực nghiệm tỉnh, thậm chí là của cả tỉnh Đông Hải.
Chưa từng trải qua ôn luyện có hệ thống, lại có thể đi đến trận chung kết toán học cấp ba toàn quốc, Cảnh Từ là trường hợp đầu tiên của tỉnh Đông Hải.
Niềm vui mừng cực lớn qua đi, hiệu trưởng và tất cả thầy cô giáo lại bắt đầu hy vọng Cảnh Từ có thể lại phá kỉ lục· --
Trong trận chung kết, chỉ có 60 người tranh giành được vị trí trong danh sách tham gia đội tập huấn quốc gia*.
*Cho bạn nào không nhớ, vòng chung kết toàn quốc thi theo hình thức các thí sinh của các đội tuyển của tỉnh sẽ đến một địa điểm để tham gia thi đấu toàn quốc của các bộ môn XX trong thời gian quy định, gọi chung là trại đồng kỷ luật hoặc chung kết (trừ sinh học và tin học, vì chung kết môn sinh học và tin học dự kiến thi chung kết vào tháng 8).
Trận chung kết sẽ xác định số lượng và danh sách các huy chương vàng, bạc và đồng, trong đó chọn ra 50-60 thí sinh đoạt HCV là các thí sinh của đội tập huấn (như bên mình gọi là đội tuyển quốc gia ấy), thường là các thí sinh đứng đầu trong danh sách điểm chung cuộc.
Đội tập huấn gồm 60 người này được rèn luyện, ôn tập, chọn lọc để đại diện quốc gia đi thi đấu quốc tế.
Nói đến cũng mất mặt, danh sách tập huấn hàng năm đều bị mấy tỉnh mạnh ôm đồm hết, từ trước đến nay tỉnh Đông Hải chưa từng sờ đến rìa danh sách.
Ban đầu chẳng ai ôm hy vọng vào trận chung kết, không ngờ lại đột nhiên xuất hiện một biến số mang tên Cảnh Từ.
Mặc dù không giáo viên nào nói ra, nhưng ai cũng đang âm thầm chờ mong.
Nếu Cảnh Từ thật sự tiến vào đội tập huấn, đây sẽ trở thành tin mừng cực kỳ lớn đối với toàn bộ ngành giáo dục tỉnh Đông Hải.
Hiệu trưởng vì thế còn cố ý dặn dò thầy Lưu, ngàn vạn lần không thể khiến Cảnh Từ bị chuyện khác quấy rầy.
Trường học không có bất kỳ yêu cầu gì với cậu, cậu muốn làm cái gì thì làm cái đó!
Dù cậu muốn lên trời, tìm người đứng cạnh đưa cho cậu pháo tên lửa cũng không thành vấn đề.
Chỉ có một yêu cầu duy nhất, phải đổ thêm công sức cho Olympic Toán học.
Dưới sự quan tâm chu đáo như vậy, Cảnh Từ vẫn không kiêu không vội, tâm thái không đổi.
Cậu không nhanh không chậm đi theo tiến độ của mình, không hề bị bên ngoài ảnh hưởng.
Lên lớp nghiêm túc học tập, tan học cố gắng tham gia thêm hoạt động, tất cả đều hoàn thành trọn vẹn như thể người đang chịu áp lực thật lớn không phải cậu vậy.
"Anh Từ!" Hết tiết thứ ba buổi sáng, Lý Trụ chạy tới, tay phải khoác lên vai cậu: "Tiết sau chơi bóng không?"
Lớp mười một bình thường đều có hai tiết thể dục một tuần, lớp 11-7 tương đối may mắn, có một tiết thể dục ở tiết thứ tư ngay trước buổi trưa.
Như vậy thì có thể đi đến nhà ăn ăn cơm sớm hơn, không cần chạy như điên, cũng không cần xếp hàng.
Cảnh Từ vừa mới làm xong một đề thi, đang định nghỉ ngơi một chốc, nghe cậu ta nói chơi bóng thì cậu lập tức kích động lên: "Chơi."
Lý Trụ xoay người, nhích gần Cảnh Từ, nói: "Vậy đi thôi, tiết sau cũng có một lớp mười học thể dục, chúng ta đến trước chiếm sân, nếu không..."
"Nhường một chút." Doanh Kiêu đột ngột đứng lên, ánh mắt dạo một vòng trên tay phải Lý Trụ, mỉm cười: "Tao muốn đi ra ngoài."
Lý Trụ bị hắn nhìn đến lạnh cả sống lưng, vội vàng rụt tay về, tránh sang một bên.
Sau đó cậu ta thấy, Doanh Kiêu không nhanh không chậm đi ra từ bên kia.
Lý Trụ: "..."
Lý Trụ bỗng phản ứng lại, chỗ ngồi của Doanh Kiêu và Cảnh Từ được xếp ở giữa lớp, hai bên đều có lối đi nhỏ, Doanh Kiêu muốn đi ra ngoài thì trực tiếp đi từ lối vừa rồi là được, hoàn toàn không cần phải bảo cậu ta nhường chỗ cho mình!
Lý Trụ cũng không phải đồ đần, bình thường cậu ta thân thiết với Cảnh Từ, đã sớm nhìn ra Doanh Kiêu đối xử với Cảnh Từ có phần không đúng.
Giờ liên kết chúng lại rồi ngẫm nghĩ, cậu ta lập tức hiểu ra, Doanh Kiêu đây là đang bất mãn với hành vi chạm vào Cảnh Từ của cậu ta.
Lý Trụ ngổn ngang đứng trên lối đi nhỏ, trong lòng rơi lệ đầy mặt.
Đầu năm nay nam nữ thụ thụ bất thân còn chưa tính, nam nam cũng phải tuân thủ quy tắc này hả! Còn có thiên lý không?
"Lý Trụ?" Cảnh Từ nghi ngờ nhìn cậu ta: "Mày sao vậy?"
"Không sao cả." Lý Trụ vuốt mặt, cách xa Cảnh Từ một bước: "Đi thôi."
Thời gian nghỉ giữa các tiết chỉ có mười phút, bình thường có rất ít người chơi bóng rổ trên sân.
Bởi vậy nên lúc Cảnh Từ và Lý Trụ đi đến, dưới bốn cột rổ không có người.
Lý Trụ quay đầu hỏi Cảnh Từ: "Chúng ta chiếm sân bên trái nhé?"
Cảnh Từ không có ý kiến, vỗ quả bóng rổ nói: "Đi."
Hai người đứng dưới cột rổ, vừa chơi bóng vừa chờ những người khác trong lớp đến.
Nhưng không đợi được bạn cùng lớp mà chờ được một đám người trùng trùng điệp điệp đến chơi bóng.
Những người này ai cũng cao to, chân tay thon dài, thoạt nhìn cực kỳ không dễ chọc.
Lý Trụ ném quả bóng vào trong rổ, nhỏ giọng nói với Cảnh Từ: "Hẳn là học sinh khối thể chất lớp mười, nghe nói năm nay trường học chúng ta tuyển được không ít học sinh năng khiếu môn đấu kiếm và bơi lội."
Cảnh Từ gật gật đầu, không để ý, tiếp tục một chọi một với Lý Trụ.
Nhưng bọn họ không gây chuyện, chuyện lại tìm đến cửa.
Trên sân trường có tổng cộng bốn cột bóng rổ, tính tới tính lui chỉ có thể có hai đội chơi cùng một lúc.
Đám học sinh năng khiếu vốn đã tính toán xong, bọn chúng chia ra, hai đội mỗi đội chiếm một sân bóng, không ngờ lại bị người khác nhanh chân đến trước.
Gã dẫn đầu ngó nghiêng hai bên, thấy chỉ có hai người Lý Trụ và Cảnh Từ, còn đều là dáng vẻ gầy guộc của đám mọt sách, hoàn toàn không có tính uy hiếp.
Gã ta đi thẳng tới, cà lơ phất phơ dựa vào cột bóng rổ, nói: "Thương lượng đi, nhường chỗ cho đám anh đây phát?"
Tay Cảnh Từ đón bóng rổ, thản nhiên nói: "Xin lỗi, chúng tôi cũng muốn chơi."
Gã đánh giá trên dưới Cảnh Từ một phen, cười nhạo: "Chiều cao này của mày...!Được rồi, lúc tao còn tốt tính thì chúng mày đi nhanh lên."
"Bọn tao đến trước đấy?" Tính tình Lý Trụ nóng nảy, ném bóng xuống đất, cả giận nói: "Ba cột bóng rổ còn lại không đủ cho chúng mày chơi?"
"Mày nói chuyện thế nào đấy?" Gã dẫn đầu tiến lên đẩy Lý Trụ, lớn lối nói: "Hôm nay đuổi chúng mày đi đấy, thế nào? Không phục?"
Một tay Cảnh Từ kéo Lý Trụ ra phía sau, hờ hững nói: "Tại sao bọn tao phải nhường?"
"Vì sao hả?" Đằng sau bỗng truyền đến một tràng cười cợt, Cảnh Từ quay đầu, trông thấy một học sinh năng khiếu quay quay bóng rổ trong tay hai vòng, xong đột ngột đập về phía cậu.
Cảnh Từ phản ứng nhanh, kịp thời cúi đầu xuống, nhưng khoảng cách giữa hai người quá gần, bóng rổ vẫn sượt qua da đầu của cậu rồi mới bay ra ngoài, mang đến cảm giác đau nhức nóng rực.
Cảnh Từ sờ soạng đầu mình, bỗng dưng ngẩng đầu nhìn về phía học sinh năng khiếu kia: "Mày đánh đầu tao?"
Học sinh năng khiếu kia bị ánh mắt này của cậu khiêu khích, đi về phía trước hai bước: "Ấy, không phải, mày trừng ai? Đánh đầu mày thì thế nào?"
Cảnh Từ lạnh lùng nhìn cậu chàng, lùi lại hai bước, cúi người nhặt bóng rổ lên, đi đến gần cậu ta.
Học sinh năng khiếu thấy thế, cười khinh thường: "Thế nào, mày muốn đánh..."
Chưa kịp nói xong câu, một lực rất mạnh đột nhiên đánh úp lại từ phía sau.
Cậu ta lảo đảo, kêu đau, quỳ bịch xuống.
Ánh mắt Doanh Kiêu lạnh lẽo, mặt mũi đầy vẻ tàn nhẫn đi qua.
Hắn nắm thẳng lấy tóc của học sinh năng khiếu, cứ thế kéo cậu chàng đứng lên khỏi mặt đất.
Gương mặt cậu ta bị hắn kéo đến đau vặn vẹo, đôi mắt không bị khống chế híp lại thành một khe nhỏ, chưa kịp nhìn rõ người đánh mình là ai đã bị ăn một nắm tay hung hăng đấm thẳng vào dạ dày.
"Ọe..." Thân thể cậu ta bỗng hơi cong lại, nước chua trong dạ dày lập tức trào lên.
Doanh Kiêu buông tay ra, một chân đạp cậu chàng lăn xuống đất lần nữa, mũi chân hung hăng giẫm lên mặt cậu ta, cụp mắt lạnh lùng nói: "Con mẹ nó mày thử động đến cậu ấy lần nữa xem?".