Trong lòng Cảnh Từ hơi ngọt ngào, cậu không nhịn được mà đọc đi đọc lại lời cuối cùng của Doanh Kiêu, đang định trả lời hắn thì điện thoại của Doanh Kiêu gọi tới.
"Sắp xếp xong rồi?"
"Ừ." Cảnh Từ nhìn thoáng qua Chu Siêu bên cạnh, cầm điện thoại đi ra ngoài, dừng lại ở cuối hành lang: "Chốc nữa thầy Triệu sẽ dẫn bọn em ra ngoài, anh ăn cơm chưa?"
Doanh Kiêu lười biếng dựa vào thành ghế, xoay xoay bút của mình: "Gọi đồ ăn ngoài, đám Trịnh Khuyết ra lấy.
Không cần lo lắng cho anh, em cứ cố gắng thi thật tốt, anh thì gì cũng ổn."
Hắn dừng một chút, khẽ cười một tiếng: "Chỉ là nhớ em."
Gương mặt Cảnh Từ hơi nóng lên, cậu mấp máy môi, hỏi: "Anh...!Anh thấy tờ giấy trong hộp bút chưa?"
"Thấy rồi." Nghĩ đến tờ giấy nhỏ được gấp vuông vức kia, trong lòng Doanh Kiêu vẫn nóng hầm hập, hắn dịu dàng đáp: "Buổi chiều đã làm xong hai bộ bài thi, chờ em về kiểm tra."
Doanh Kiêu không muốn lãng phí quá nhiều thời gian của cậu, không nhiều lời về chuyện của mình nữa, hỏi việc hắn vẫn luôn nhớ nhung đầu tiên: "Có bị đau đầu không?"
Mặc dù lúc nào hắn cũng để người khác nhìn chằm chằm Kiều An Ngạn, nhưng dù sao vẫn không yên lòng.
"Không, hẳn là khỏi rồi." Cảnh Từ cũng nhớ Doanh Kiêu.
Thật sự rất kỳ quái, rõ ràng mới xa nhau mấy giờ mà thôi, sao trong đầu cậu toàn nghĩ về người này.
Trái tim cậu mềm đi, giọng nói cũng không tự giác mà thả lỏng lại: "Lúc thi cuối kỳ cũng không bị đau."
Đối với Cảnh Từ, từ trước đến nay Doanh Kiêu luôn thận trọng, hắn lập tức nghe ra ý khác trong lời này của cậu, nhất thời trong lòng rung lên, truy vấn: "Cuối kỳ không bị đau? Vậy lần thi nào bị đau?"
Cảnh Từ không giấu giếm hắn, chẳng qua là đau đầu mà thôi, cậu ăn ngay nói thật: "Trong vòng loại cấp tỉnh từng bị đau."
Đấu vòng loại cấp tỉnh...
Doanh Kiêu ghi nhớ thời điểm này vào trong đầu, tính toán chờ chốc nữa sẽ đi điều tra ngày đó Kiều An Ngạn có điểm gì bất thường.
"Em yêu à." Nghĩ đến việc Cảnh Từ đang bị đau đầu còn phải thi đấu, Doanh Kiêu vô cùng đau lòng, hắn thở dài nói: "Hai chúng ta làm một giao hẹn có được không?"
Nghe thấy xưng hô này, nhịp tim Cảnh Từ liền không khống chế được mà bắt đầu tăng tốc.
Chỉ có lúc hai người họ hôn nhau, Doanh Kiêu mới có thể gọi cậu như vậy, sao hôm nay...
Gương mặt cậu nóng bỏng, mất tự nhiên đáp: "Cái...!Cái gì?"
"Sau này mỗi lần đau đầu đều phải nói với anh, mặc kệ anh có ở bên cạnh em hay không."
Cảnh Từ nhẹ gật đầu: "Được."
"Anh Từ!" Giọng nói oang oang của Chu Siêu bỗng vang lên bên tai, thấy Cảnh Từ quay đầu, cậu ta nói: "Thầy Triệu gọi chúng ta lập tức tập hợp ở sảnh lớn."
Cảnh Từ dùng tay ra hiệu đã biết với cậu ta.
Doanh Kiêu cũng nghe thấy tiếng của Chu Siêu, hắn nói: "Em có việc? Vậy anh không làm phiền em..."
Lời còn chưa nói hết đã bị Cảnh Từ cắt ngang, cậu có phần sốt ruột, tốc độ nói nhanh hơn bình thường: "Chạng vạng tối mấy ngày nay anh đừng ra ngoài ăn cơm, ăn ngay trong nhà ăn đi."
Doanh Kiêu nhất thời không hiểu được ý của cậu: "Hả? Sao cơ?"
"Nhỡ nhìn thấy cái không nên thấy..." Băn khoăn Chu Siêu đang ở phía sau, giọng Cảnh Từ đè xuống rất thấp: "Nhịn một chút, đợi em trở về rồi đi cùng anh."
Doanh Kiêu khẽ giật mình, chợt cảm thấy trái tim mình tan chảy thành một vũng nước: "Được, tất cả nghe em hết."
Sau khi cúp điện thoại, Cảnh Từ không về phòng mà đi thẳng xuống tầng cùng Chu Siêu.
Triệu Phong dẫn bọn họ đi đến một quán lẩu bò: "Tiểu Tiêu vừa nhắn cho thầy trên Wechat là đã đến.
Tối nay các em làm quen với nhau đi, nói không chừng sau này sẽ thành bạn cùng trường, giữ gìn mối quan hệ này không có hại đâu."
Mọi người sôi nổi đáp ứng, nhân viên phục vụ dẫn bọn họ đi đến vị trí đã đặt trước.
Vẻ ngoài của Tiêu Nhạc Duyệt khá đẹp trai và sáng sủa, khi gặp người khác trên mặt luôn mang ba phần tươi cười.
Triệu Phong hàn huyên vài câu với anh ta, rồi giới thiệu ba người Cảnh Từ.
Tiêu Nhạc Duyệt chào hỏi từng người một, lúc này, một đám người mới ngồi xuống bắt đầu gọi món ăn.
Tiệm lẩu này vô cùng nổi tiếng ở thành phố Dương, ngày nào cũng chật ních người, tốc độ mang thức ăn lên của nhân viên phục vụ cũng được luyện ra từ đó.
Còn chưa nói được vài lời, nồi lẩu và từng đĩa thịt bò đã được bê lên.
Canh trong nồi sôi lên, không đợi người khác làm, Tiêu Nhạc Duyệt đã cầm muỗng lên, cười nói: "Mọi người muốn ăn gì trước? Để cháu phục vụ."
Sợ bọn họ không tiện mở miệng, anh ta lại nói: "Đừng tranh với cháu, cho người địa phương như cháu một cơ hội biểu hiện đi."
Triệu Phong nhìn thoáng qua đống thịt bò kia, hoàn toàn không nhận ra thứ gì với thứ gì, ông khoát tay nói: "Cháu tùy tiện đi, dù sao cũng đều là thịt."
Tiêu Nhạc Duyệt khẽ cười, tùy tiện thả hai đĩa vào trong nồi theo lời ông.
Thịt bò thả lẩu kiểu Quảng đều được thái cực kỳ mỏng, trên cơ bản khoảng mười giây là chín, vừa ăn vừa thả không thành vấn đề.
Tiêu Nhạc Duyệt chấm một chút sa tế pha sẵn, nói: "Hôm nay anh sẽ chủ yếu nói với các em về tình hình Đông Lệnh Doanh."
Mấy người Cảnh Từ lập tức ngẩng đầu chăm chú nghe.
"Ngày mai, các trường đại học trọng điểm lớn sẽ cử người đến, bọn họ sẽ luôn đợi ở khu thi đấu cho đến khi có thành tích, sau đó căn cứ vào thành tích để ký hợp đồng với các tuyển thủ."
"Hàng năm, đội tập huấn quốc gia có khoảng chừng sáu mươi người, tính cả người được huy chương vàng thì có khoảng một trăm người.
Người vào đội tập huấn quốc gia được cử tuyển thẳng, tuyển thủ giành được huy chương vàng thì cần tiến hành thêm một vòng phỏng vấn."
Anh ta nuốt thịt bò trong miệng xuống, tiếp tục nói: "Đối với các em, chỉ có Thanh Hoa Bắc Đại là mục tiêu, cho nên quy tắc của những trường học khác anh sẽ không nói."
Ba người Cảnh Từ gật đầu.
"Năm nay các em mới lớp 11, cho dù chỉ được huy chương bạc, bất kể thứ tự cao hay thấp thì cũng có cơ hội được Thanh Hoa Bắc Đại hạ điểm trúng tuyển tuyến một[1]."
"Cho nên mọi người hãy cố lên, tranh thủ giải quyết xong trong một lần này." Tiêu Nhạc Duyệt cười cười, lại thả một đĩa thịt bò vào trong nồi: "Có vấn đề gì thì có thể hỏi anh bất cứ lúc nào, thầy Triệu của các em nói, anh chuyên môn đến làm chân chạy cho các em."
Ba người Cảnh Từ lần lượt cảm ơn anh ta.
Mấy ngày nay, Cảnh Từ Chu Siêu trò chuyện qua lại với Tiêu Nhạc Duyệt trên Wechat không ít lần, cảm giác xa cách ban đầu dần dần phai nhạt, mọi người cũng nói nhiều lên.
Đương nhiên, chủ yếu là Chu Siêu và Tiêu Nhạc Duyệt nói, Cảnh Từ chỉ thỉnh thoảng đáp vài tiếng.
"Em vốn còn muốn chốc nữa ra ngoài dạo chơi." Chu Siêu uống một ngụm nước ô mai, nói: "Nhưng sao càng hiểu thi đấu em lại càng cảm thấy lo lắng vậy.
Quên đi, không đi nữa, em muốn về khách sạn học bài."
Triệu Phong trừng mắt liếc nhìn cậu ta: "Đi dạo cái gì mà đi dạo, thầy đã nói trước rồi, mấy ngày nay ở thành phố Dương không cho phép các em đi lại một mình."
Cảnh Từ nghe vậy lập tức ngẩng đầu lên.
Mặc dù tỉnh Dương và tỉnh Đông Hải liền nhau, nhưng lại là tỉnh mạnh về văn hóa, xuất bản đa dạng sách luyện tập, loại nào cũng có, cậu còn muốn nhân cơ hội này đến nhà sách chọn một vài quyển phù hợp với Doanh Kiêu.
Triệu Phong chú ý tới ánh mắt của cậu, chuyển hướng sang Cảnh Từ, giọng điệu hòa ái hơn không ít: "Sao vậy Cảnh Từ? Có việc gì?"
"Em muốn đến nhà sách một chuyến."
Vừa rồi trên đường đến tiệm lẩu, cậu đặc biệt quan sát xung quanh.
Ở đầu đường con phố này có một nhà sách rất lớn, ngoài mặt tiền còn treo biểu ngữ, viết tài liệu giảng dạy XXX mới đến, thoạt nhìn sách và tài liệu rất đầy đủ.
Tính cách Cảnh Từ chín chắn không hấp tấp, xưa nay không làm ra chuyện khác người, là kiểu học sinh Triệu Phong thích nhất.
Nhưng dù như vậy, bảo ông để một mình Cảnh Từ đến nhà sách ông cũng không dám.
Ngộ nhỡ xảy ra vấn đề thì chẳng phải là chuyện nhỏ.
Lúc ông đang do dự, Tiêu Nhạc Duyệt bỗng nói: "Để cháu dẫn Tiểu Cảnh đi, chú Triệu cứ yên tâm, cháu cam đoan sẽ mang người nguyên về cho chú."
Trước đó Tiêu Nhạc Duyệt từng Triệu Phong nhắc đến Cảnh Từ, biết điểm số thi đấu của cậu.
Trong ba người, anh ta cảm thấy hứng thú về cậu hơn.
Thế nhưng dù Cảnh Từ khá đẹp trai, tính cách cậu lại rất lạnh nhạt.
Suốt bữa cơm này, ngoài lúc bàn luận về thi đấu cậu sẽ nói thêm vài lời ra, nhắc đến chủ đề riêng tư cậu luôn ngậm miệng không nói, chỉ cắm đầu ăn.
Tiêu Nhạc Duyệt đang lo không có lý do mở lời với cậu, giờ đã có cơ hội.
Triệu Phong khá yên tâm với Tiêu Nhạc Duyệt, suy nghĩ, cuối cùng ông đồng ý: "Được, nhưng đã thỏa thuận rồi đấy, đi nhà sách xong nhất định phải lập tức trở về khách sạn."
Cảnh Từ gật gật đầu: "Em biết rồi, cảm ơn thầy ạ."
Sau khi ăn cơm xong, một đoàn người chia thành hai ngả.
Tiêu Nhạc Duyệt rất khéo nói, vừa ra khỏi cửa đã mở miệng: "Tiểu Cảnh, em muốn mua sách về chủ đề gì?"
Anh ta vốn cho rằng Cảnh Từ sẽ nói Olympic Toán học hoặc vi phân và tích phân gì đó, không ngờ Cảnh Từ lại nói: "Sách luyện tập lớp mười một."
Tiêu Nhạc Duyệt kinh ngạc: "Không phải chứ, giờ em còn dùng loại sách này?"
Anh ta dừng một chút, bỗng hiểu ra: "Có phải là mua cho cô bạn gái nhỏ của em?"
Cô bạn gái nhỏ?
Cảnh Từ chợt ngơ ngác, nhớ tới gương mặt góc cạnh rõ ràng của Doanh Kiêu, không nhịn được phì cười.
"Anh nói không sai đi." Tiêu Nhạc Duyệt cười ha ha một tiếng, mập mờ chớp mắt vài cái với cậu: "Em yên tâm, anh sẽ không nói cho thầy Triệu của các em."
Anh ta thật sự rất tò mò, kiểu người có tính tình như Cảnh Từ sẽ thích cô gái như thế nào, không nhịn được hỏi: "Có phải rất xinh đẹp không?"
Xinh thì không xinh, nhưng rất đẹp trai là thật.
Nghĩ đến Doanh Kiêu, biểu cảm trên mặt Cảnh Từ mềm mại hơn nhiều.
Trong lòng cậu thầm nhớ lại từng li từng tí khi hai người ở bên nhau, rồi lén lút nhét cho mình một viên đường.
Đang định lừa gạt qua vấn đề của Tiêu Nhạc Duyệt, điện thoại trong túi chợt rung lên.
Cậu lấy ra xem, là Doanh Kiêu.
"Nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền đến." Tiêu Nhạc Duyệt chủ động đi về phía trước hai bước, ra hiệu sẽ không nghe lén cậu nói chuyện điện thoại rồi trêu chọc: "Nhận đi."
Cảnh Từ ngượng ngùng cười với anh ta, ấn nút trả lời: "Doanh Kiêu?"
Cậu hơi kỳ quái, bây giờ đang là tiết tự học buổi tối, hơn nữa bọn họ vừa gọi điện thoại, theo lý thuyết Doanh Kiêu sẽ không liên lạc với cậu mới đúng.
"Không có gì." Đầu kia điện thoại truyền đến giọng nói trầm thấp mang tiếng cười của Doanh Kiêu: "Vừa nghe Hà Chúc nói, mẹ cậu ta mang về một loại thuốc từ Nhật Bản, rất hữu hiệu trong việc trị liệu đau đầu, đang muốn hỏi triệu chứng của em, xem xem có thể có tác dụng hay không."
"Hiện tại em khỏi rồi." Cảnh Từ không nhịn được mà khẽ cong môi, nói khẽ: "Không cần nữa."
"Bạn học nhỏ, giữa chúng ta còn khách sáo cái gì." Doanh Kiêu bất đắc dĩ đáp: "Anh biết gần đây em đã đau đầu hai lần, hơn nữa lần nào cũng bị đau rất dài, thế này mà gọi là khỏi?"
"Không dài." Cảnh Từ sợ hắn lo lắng liền vội vàng giải thích: "Lần ở tiết thể dục anh giúp em..."
Nhớ đến "bàn tay cao trào" của Doanh Kiêu, sắc mặt cậu không nhịn được mà hơi đỏ lên, dừng lại một chút mới nói tiếp: "Anh bóp nhẹ giúp em mấy lần là hết rồi, lần thi đấu kia còn ngắn hơn, sau khi bắt đầu thi đợt hai vài phút em không còn cảm thấy đau nữa."
Doanh Kiêu đang chờ câu nói sau cùng của cậu.
Vừa rồi, sau khi kết thúc cuộc gọi với Cảnh Từ, hắn lập tức cho người hỏi thăm ngày diễn ra thi đấu Kiều An Ngạn có điều gì khác thường hay không, quả nhiên hỏi được vài thứ.
Hôm ấy bạn ngồi cùng bàn Kiều An Ngạn cố ý nạp không ít tiền vào trò chơi, rồi nhờ gã rút thăm trúng thưởng hộ, cho nên mới nhớ đặc biệt rõ ràng.
Buổi sáng gã còn giúp những người khác rút được không ít đạo cụ, nhưng giờ thể dục giữa giờ lại đột nhiên không được, chẳng rút được đồ gì, rất giống với hết sạch vận may.
Doanh Kiêu tính nhẩm, thể dục giữa giờ vừa khéo là thời gian Cảnh Từ thi đợt hai.
Vì thế, để xác nhận mới có cuộc điện thoại này, bằng không thì hắn sẽ không năm lần bảy lượt quấy rầy Cảnh Từ vào thời điểm này.
Mà bây giờ, câu trả lời của Cảnh Từ hoàn toàn khẳng định suy đoán của hắn ——
Cho dù không nhìn thấy Kiều An Ngạn, Cảnh Từ cũng sẽ bị gã ảnh hưởng.
"Cũng đúng, thuốc luôn có ba phần độc, không thể tùy tiện uống bậy." Doanh Kiêu thành công lừa cậu nói ra, đang định kết thúc trò chuyện, sửa sang lại manh mối trước mắt thu thập được, thì chợt nghe thấy đầu kia điện thoại truyền tới một giọng nam xa lạ ——
"Tiểu Cảnh, ở đây."
Tiểu Cảnh?!
Sao hắn lại không biết Cảnh Từ có một người bạn có thể gọi cậu là Tiểu Cảnh?
Doanh Kiêu nhấp môi, hỏi lại: "Em đang ở bên ngoài?"
"Ừ." Cảnh Từ vừa bước nhanh hơn vừa đáp: "Anh Tiêu dẫn em đi mua vài cuốn sách."
Anh Tiêu.
Hắn biết người này, trước đó Cảnh Từ có nhắc đến đàn anh ở Thanh Hoa, tên Tiêu Nhạc Duyệt.
Không phải người khác, mà là một người đồng lứa có chung hứng thú, chung sở thích với Cảnh Từ, thậm chí, tính đến trước mắt, còn là người duy nhất có thể hướng dẫn Toán học cho Cảnh Từ.
Nụ cười trên mặt Doanh Kiêu dần dần biến mất.
Đêm hôm khuya khoắt, cô nam quả nam gọi nhau là đàn anh đàn em cùng hẹn nhau ra ngoài đi dạo, thật con mẹ nó...!thật là lãng mạn.
Ha ha.
Doanh Kiêu hít sâu một hơi, mỉm cười nói với Cảnh Từ: "Em yêu, dưa hấu tối nay ăn ngon không?"
Chủ đề thay đổi ngoắt một cái, Cảnh Từ ngơ ngác một chốc rồi mới đáp: "Tối nay em không ăn dưa hấu."
"Thật sao?" Doanh Kiêu tiếp tục mỉm cười: "Vậy tại sao trên đầu anh lại nhiều thêm nửa quả dưa hấu thế?"
Cảnh Từ nghe không rõ ý của hắn.
Doanh Kiêu: "Một đầu xanh biêng biếc* ấy."
(*Đầu xanh aka bị cắm sừng nha các chị =))))))))))))
Cảnh Từ lập tức hiểu ra, cậu dở khóc dở cười trả lời: "Nào có, bọn em chỉ đi lượn nhà sách..."
"Chỉ?" Doanh Kiêu cười như không cười: "Em yêu, để đôi chân em ra sức đi về phía anh đi."
Hắn cụp mắt, thản nhiên nói: "Nghe lời, bây giờ đi về ngay.
Đừng đi nhà sách gì cả, càng đừng đến nhà sách cùng anh Tiêu gì kia, không thì anh sẽ thật sự không nhịn được mà phải dùng biện pháp cứng rắn với em."
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói: Chương hôm nay anh Kiêu từ chối biểu diễn vở kịch nhỏ.
[1]:
(高考的一本, 二本线是什么意思?) - đoạn dưới là edit từ câu trả lời trong link này nhé.
Đường điểm chuẩn trúng tuyển Đại học, còn gọi là đường khống chế tỉnh, hoặc gọi là đường đánh giá thứ hạng; mỗi tỉnh sẽ có những cách gọi khác nhau nhưng mang ý nghĩa giống nhau.
Đường điểm trúng tuyển đại học chỉ số điểm chuẩn mà thí sinh bắt buộc phải vượt qua nếu muốn lên một nhóm đại học nào đó.
Thông thường, đường điểm trúng tuyển của đại học tuyến một gọi là đường trọng điểm; đường điểm trúng tuyển của đại học tuyến hai gọi là đường tuyến hai; đường điểm trúng tuyển của đại học tuyến ba gọi là đường tuyến ba hoặc đường chính quy; đường điểm trúng tuyển của cao đẳng nghề gọi là đường cao đẳng.
Hàng năm, đường điểm trúng tuyển đại học sẽ không giống nhau, chủ yếu bởi vì kế hoạch tuyển sinh và số người dự thi năm đó, ngoài ra còn được quyết định bởi mức độ khó dễ của đề thi đại học năm đó.
Tuyến một tức tuyến trọng điểm.
Vì mỗi tỉnh đều có khá nhiều trường đại học tổ chức xét tuyển, nên không thể để tất cả các trường đại học xét tuyển cùng một lúc; nên chia các trường với các loại hình khác nhau thành từng nhóm rồi lần lượt tổ chức xét tuyển, bởi vậy hình thành các đợt trúng tuyển.
Lần lượt xét tuyển vừa có lợi cho các loại trường đại học khác nhau tuyển sinh, vừa có giúp gia tăng cơ hội trúng tuyển của thí sinh.
Trừ nhóm trúng tuyển sớm ra, các đợt càng về sau, điểm chuẩn trúng tuyển của từng đợt sẽ càng giảm dần xuống; chỉ cần nắm giữ một cách chính xác mối quan hệ giữa sự khác nhau của các đợt diễn ra đồng thời cùng các đợt diễn ra không đồng thời và thứ tự điền nguyện vọng, thì nếu đợt trước không thể trúng tuyển, đợt sau vẫn có cơ hội.
Thông thường, các đợt trúng tuyển cao đẳng đại học chia thành trúng tuyển khoa chính quy sớm; trúng tuyển khoa chính quy và cao đẳng nghề đợt một, hai, ba.
Trúng tuyển khoa chính quy sớm gồm: trường (chuyên ngành) quân sự, công an, tư pháp, an ninh v.v.; sinh viên quốc phòng (sĩ quan dự bị được quân đội đào tạo trong trường đại học theo nhu cầu xây dựng quân đội - editor); chuyên ngành nghệ thuật và thể dục; một số chuyên ngành hàng hải; các trường (chuyên ngành) khác đã được bộ phận tuyển sinh liên quan của các tỉnh đồng ý.
Nhóm trúng tuyển khoa chính quy đợt đầu tiên: trường trực thuộc Bộ Giáo dục, trường thuộc dự án "211" và các trường chính quy khác đã được bộ phận tuyển sinh liên quan cấp tỉnh đồng ý.
Nhóm trúng tuyển khoa chính quy đợt thứ hai: trường chính quy.
Nhóm trúng tuyển khoa chính quy đợt thứ ba: trường tư thục và khối chính quy của các học viện độc lập.
Trúng tuyển cao đẳng nghề: trúng tuyển cao đẳng nghề sớm như các trường cao đẳng công an, tư pháp, an ninh v.v.; cao đẳng nghệ thuật và thể dục.
Trúng tuyển cao đẳng nghề bao gồm cả trường dạy nghề, khối cao đẳng của trường chính quy thông thường, trường cao đẳng nghề xây dựng độc lập, trường tư thục và khối cao đẳng của các học viện độc lập..