Editor: spring | Beta: Inc
Cách màn hình, không sờ được cũng không chạm được, Doanh Kiêu đau lòng vô cùng, hắn cố gắng làm giọng nói của mình dịu dàng hơn một chút: "Nếu em nhất định phải phân rõ với anh như vậy, cũng được."
Hắn mỉm cười nhìn Cảnh Từ: "Em ghi chú giúp anh, làm kế hoạch học tập cho anh, hướng dẫn bài tập, mua tài liệu học tập cho anh..."
"Ghi chú của Cảnh thần đáng tiền như thế nào, chẳng cần anh nói nữa đúng không? Có muốn anh tính toán rõ ràng từng khoản một với em không?"
Cái mũi Cảnh Từ ê ẩm, lắc đầu.
"Như vậy là không được rồi."
"Trong lòng em không cần phải cảm thấy có gánh nặng, cũng đừng nghĩ đến việc đưa anh."
Doanh Kiêu tạm dừng, lập tức thoải mái cười một tiếng, lần đầu tiên chủ động nhắc đến chuyện về mẹ mình ở trước mặt người khác: "Yên tâm, chúng ta không tiêu tiền của bố anh, là di sản mẹ để lại cho anh."
Mẹ Doanh Kiêu đã qua đời rồi sao?
Con ngươi Cảnh Từ đột nhiên co rụt lại, những nghi vấn tồn tại trong lòng trong nháy mắt có đáp án.
Vì sao Doanh Kiêu lại chán ghét bố của mình như vậy, vì sao hắn lại sống một mình...
Bản thân Cảnh Từ cũng không có mẹ, nhiều năm rồi cũng đã quen.
Nhưng vừa nghe thấy Doanh Kiêu cũng như vậy, cậu liền cực kỳ đau lòng.
Cậu cân nhắc từ ngữ, cẩn thận hỏi: "Mẹ anh là lúc nào..."
"Năm anh mười hai tuổi." Doanh Kiêu thẳng thắn trả lời, lúc Cảnh Từ vẫn còn muốn nói gì đó thì cản cậu lại: "Suỵt...!Hôm nay anh không nói chuyện này."
"Đợi sau này có thời gian, anh sẽ kể tất cả mọi chuyện cho em."
Cảnh Từ khẽ chần chờ, nhẹ gật đầu.
Doanh Kiêu dựa tường, cười một tiếng: "Mẹ anh để lại nhiều tiền như vậy, không phải là vì trưng ở trong ngân hàng cho đẹp, mà để cho hai đứa con trai của bà tiêu."
"Em yêu, anh biết em hiếu thắng." Doanh Kiêu dừng một chút, nói khẽ: "Nhưng...!thử ỷ lại anh chút xem?"
"Dù sao..." Hắn nhìn vào mắt Cảnh Từ, lại cười nói: "Chuyện của hai ta là chuyện cả đời."
Doanh Kiêu đã sớm phát hiện, mặc dù Cảnh Từ hễ bị hắn đùa sẽ đỏ mặt, nhưng tính cách cậu lại vô cùng độc lập, hơn nữa cảm giác an toàn rất thấp.
Việc có thể tự làm thì nhất định phải tự mình làm.
Nếu tạm thời không làm được thì thà rằng một người cắn răng gánh, cũng tuyệt đối sẽ không xin giúp đỡ người khác.
Cậu rèn giũa bản thân thành không gì phá nổi, giống như trời sinh đã không có cảm xúc mềm yếu, nhưng không hề biết, cậu càng như vậy lại càng khiến người khác yêu thương.
Đến tột cùng Cảnh Từ đã trải qua gì trong quá khứ?
Doanh Kiêu không tự chủ được mà bắt đầu phỏng đoán.
Hô hấp Cảnh Từ cứng lại, hốc mắt lập tức đỏ lên.
Từ nhỏ cậu đã biết thân thế của mình, biết mình bị bố mẹ ruột ném vào thùng rác như rác rưởi trong mùa đông khắc nghiệt.
Bố mẹ ruột còn như vậy, huống chi là những người khác.
Trẻ con lớn lên trong viện mồ côi đều trưởng thành sớm, cho nên từ khi bắt đầu hiểu chuyện, Cảnh Từ chưa từng yêu cầu xa vời được dựa vào người khác.
Nhưng cậu gặp Doanh Kiêu, Doanh Kiêu đối xử với cậu tốt như vậy, tốt đến mức cậu suýt đã quên khoảng thời gian lẻ loi độc hành lúc trước, không thể chờ đợi muốn nắm tay người này đi suốt về sau...
"Em..." Cảnh Từ nắm chặt tay, cố gắng khắc chế tâm tình của mình, nhẫn nhịn một hồi lâu mới rặn ra một câu: "Nghỉ đông em tiếp tục gia sư cho anh."
Cậu chẳng có gì có thể cho Doanh Kiêu, chỉ có học tập.
"Bằng không thì thế nào?" Doanh Kiêu nhướng mày, hừ cười một tiếng: "Còn muốn mặc kệ bạn trai mình, đi giúp những người khác? Em nghĩ hay lắm!"
Biết Cảnh Từ đã đáp ứng, trong lòng Doanh Kiêu ổn định.
Hai người lại trò chuyện một hồi, vẫn luôn đùa bỡn làm Cảnh Từ quên đi những chuyện nặng nề kia, lúc này Doanh Kiêu mới yên lòng cúp điện thoại.
Lúc Cảnh Từ về phòng, Chu Siêu đang ngồi trên giường đọc sách.
Hôm nay cậu ta ngoài ý muốn bị báo chí đưa tin kích thích, muốn ôm chân Phật lần cuối.
Thấy Cảnh Từ đi vào, cậu ta đặt sách xuống hỏi: "Anh Từ, ông gọi điện thoại với ai đấy? Bố mẹ à?"
Tính cách Chu Siêu ngay thẳng, cộng thêm mấy ngày nay hễ tâm trạng sụp đổ là cậu ta lại liên hệ với người nhà, nên cho rằng Cảnh Từ cũng giống mình.
Cảnh Từ run lên, lập tức lắc đầu nói: "Không phải, là bạn bè."
Chu Siêu nghe vậy thì thuận miệng nói một câu: "Vậy bạn của anh còn rất quan tâm anh."
Khóe môi Cảnh Từ khẽ cong lên: "Ừ."
Quan hệ với Doanh Kiêu lại tiến thêm một bước nhỏ, ban đêm, Cảnh Từ yên tâm đi ngủ.
Sáng ngày hôm sau, tâm thái vững vàng tiến vào trường thi.
Mà lúc này tại Thực nghiệm tỉnh, khi Doanh Kiêu lại lần nữa đứng trước cửa lớp 11-11, Kiều An Ngạn hoàn toàn hỏng mất.
Gã thực sự không biết mình đắc tội Doanh Kiêu chỗ nào, đáng giá ngày ngày hắn cố chấp đến đánh gã bất tỉnh.
Kiều An Ngạn cảm thấy đời này mình sống lại, tất cả mọi chuyện đều lộn xộn.
Ban đầu gã muốn nghịch tập vả mặt, thi một đại học tốt, nở mày nở mặt mà sống.
Nhưng không có bàn tay vàng, đầu óc gã cũng không quá thông minh, trước khi trùng sinh lại rời khỏi trường học rất lâu, không học vào đầu nổi.
Còn có Doanh Kiêu, ở kiếp trước gã phí hết tâm tư thăm dò được, hắn thích người tâm tư đơn thuần, cho nên gã vẫn luôn xây dựng dáng vẻ không rành thế sự trước mặt Doanh Kiêu, nhưng chẳng có tác dụng gì.
Doanh Kiêu không những không có ấn tượng tốt với gã, ngược lại bắt đầu đánh gã.
"Cậu tự đi ra, hay để tôi đẩy cậu ra ngoài?" Doanh Kiêu mặt không thay đổi nhìn Kiều An Ngạn, lạnh lùng nói.
Kiều An Ngạn nơm nớp lo sợ, bản năng muốn chạy đi từ cửa sau, lại sợ hãi Doanh Kiêu, nhất thời cứng đờ đứng tại chỗ.
Doanh Kiêu thấy thế thì nhíu mày, nhấc chân đi vào lớp 11-11.
Vừa mới đẩy Kiều An Ngạn ra ngoài, một tiếng rống rung trời vang lên từ phía sau: "Doanh Kiêu! Em dừng tay lại cho thầy!"
Thầy Lưu đen mặt, bước chân vội vàng chạy qua bên này.
Hôm nay có thành tích thi cuối kỳ, Doanh Kiêu tiến bộ rất lớn, ông vốn muốn xem hắn như mẫu học sinh dốc lòng học hành tiêu biểu đi báo cáo trường học, cho hắn phần thưởng gì đó, ai biết thằng nhóc thối này lại gây chuyện!
Thầy Lưu thở hổn hển, hận không thể chạy như bay đến trước mặt Doanh Kiêu trong một giây.
May mắn ông để tâm, cố ý chạy hết một vòng đến lớp 11-11.
Doanh Kiêu không để ý tới thầy Lưu đang gào thét, tranh thủ trước khi ông tới lần thứ ba đánh bất tỉnh Kiều An Ngạn.
Mặc dù Kiều An Ngạn mang khí vận của nhân vật chính, nhưng bởi vì trộm được nên cực kỳ không ổn định, vì thế bàn tay vàng của gã mới có thể có lúc linh nghiệm có lúc không, nhất định phải liên tục hấp thu từ địa phương khác mới có thể củng cố vững chắc.
Hai lần trước bị đánh bất tỉnh, những khí vận kia chỉ xao động không thôi.
Mà khi Doanh Kiêu ra tay với gã lần thứ ba, khí vận xao động như thể cởi ra gông xiềng cố định chúng, trong nháy mắt biến mất không ít, một lần nữa quay về trên người nguyên chủ nhân của bọn chúng.
"Em..." Thầy Lưu thở gấp chạy đến bên người Doanh Kiêu, tức đến xanh mét cả mặt mày, ông tiện tay giữ chặt hai học sinh, làm bọn họ hỗ trợ nâng Kiều An Ngạn đi, lần đầu tiên thật sự nổi giận: "Nói nhẹ em không nghe đúng không? Tốt lắm! Hôm nay em đứng trong hành lang tự kiểm điểm cho thầy!"
"Lúc nào biết lỗi rồi hẵng trở về phòng học!"
Nếu là các giáo viên khác thì Doanh Kiêu còn lâu mới để ý, nhưng thầy Lưu không giống.
Hắn thờ ơ gật đầu: "Dạ được."
Thấy lời nói với hắn như nước đổ đầu vịt, thầy Lưu tức giận đến đau hết cả đầu.
Phạt hắn viết kiểm điểm? Vô dụng.
Gọi phụ huynh? Càng không có tác dụng.
Da mặt đặc biệt dày, ngay cả phạt đứng cũng chẳng có tác dụng!
Thầy Lưu hít sâu một hơi, tạm bình phục lửa giận trong lòng, lạnh lùng nói: "Doanh Kiêu, thầy không đùa giỡn với em.
Quá tam ba bận, lại có lần tiếp theo sẽ ghi thẳng lỗi nặng!"
"Đến lúc đó, trên hồ sơ của em có vết tích, bất kể em muốn học lên cao, hay tìm việc sau này, hoặc chuyển hộ khẩu đều sẽ bị ảnh hưởng."
Doanh Kiêu dứt khoát gật đầu: "Hậu quả em đều hiểu, thầy đừng tức giận, ngày mai sẽ không."
Thầy Lưu không nghĩ tới hắn sẽ chịu thua, vẫn không tin: "Thật?"
"Dạ." Doanh Kiêu cười nhạo một tiếng, cúi đầu nhìn thoáng qua tay phải của mình: "Nếu không phải...!em còn lười đi đụng cậu ta."
Thầy Lưu nhíu mày: "Nếu không phải cái gì? Em không thể nói cho thầy?"
Doanh Kiêu cụp mắt, không nói chuyện.
Thầy Lưu thấy thế, biết hỏi tiếp cũng là phí lời, dứt khoát không nói lời thừa với hắn nữa.
Đến lớp 11-7, Doanh Kiêu vào phòng học cầm sách luyện tập toán, rồi mới đi ra hành lang đứng phạt.
Sau đó trong vẻ trợn mắt há hốc mồm của tất cả mọi người, hắn mở nắp bút, bắt đầu làm bài.
Ba người Hà Chúc đi ra ngoài theo, không nhịn được mà hỏi: "Anh Kiêu, mày với Kiều An Ngạn rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
Doanh Kiêu tính tính trên giấy nháp, điền đáp án vào trong dấu ngoặc, thờ ơ đáp: "Không có gì."
Trịnh Khuyết không vui: "Anh Kiêu, bây giờ ngay cả lời nói thẳng mày cũng không nói cho chúng tao?"
Doanh Kiêu ngẩng đầu nhìn cậu ta, bật cười: "Không phải, chúng mày..." Hắn ngừng tạm, xùy nói: "Xem như tao dị ứng gã đến thực sự chịu không nổi đi."
"Vì sao hả?" Trịnh Khuyết không buông tha truy vấn: "Hai người chúng mày thì có gì liên quan đến nhau? Hơn nữa trong khoảng thời gian này mày vẫn luôn nhìn chằm chằm gã, đến tột cùng là có chuyện gì?"
"Gã..." Doanh Kiêu không muốn để bọn họ suy nghĩ nhiều, thản nhiên nói: "Từng viết thư tình cho tao."
"Đờ mờ!" Hà Chúc khiếp sợ: "Thằng này được, ngay cả anh Kiêu của chúng ta cũng dám ngấp nghé."
Trịnh Khuyết vừa mới mang biểu cảm Doanh Kiêu phản bội anh em, hiện tại lập tức biến thành giận dữ: "Dám cạy góc tường anh Từ, chán sống rồi? Không biết từ trên xuống dưới lớp 11-7 chúng ta toàn thân toàn tâm phục vụ cho anh Từ sao? Sớm biết tai cũng đi cùng đánh cho gã một trận."
Doanh Kiêu mặt không thay đổi nhìn cậu ta: "Tao cảm thấy mày chưa ngủ đã bắt đầu nằm mơ rồi.
Cảnh Từ cần toàn thân toàn tâm mày phục vụ? Cút được bao xa thì cút, em ấy có tao là đủ rồi."
Hà Chúc, Trịnh Khuyết, Bành Trình Trình: "..."
Hà Chúc tuyệt đối không ngờ như vậy mà hắn còn có thể tận dụng mọi thứ khoe tình cảm, không nhịn được lườm nói: "Khoe khoe khoe, khoe cái quần què."
Doanh Kiêu cong môi cười: "Đúng vậy, khoe đó."
Hà Chúc ngẩn ngơ, mấy giây sau mới phản ứng kịp ý của hắn, lập tức đù một tiếng: "Mày có, chúng tao không có chắc?"
Doanh Kiêu như có điều suy nghĩ nhìn cậu ta một cái.
Hà Chúc giận dữ: "Ánh mắt đó là cái gì hả? Mày nói rõ cho tao! Ông mày một lần hai tiếng không thở dốc là đùa với mày?"
Doanh Kiêu: "Hai tiếng?"
Hà Chúc lớn tiếng khẳng định: "Đúng! Hỏi mày đó, có mạnh không?"
Doanh Kiêu kinh ngạc: "Tháo cái dây lưng mà mày cần một giờ năm mươi chín phút? Mày tháo dây lưng hay tháo đai trinh tiết đấy?"
Hà Chúc: "......"
Hà Chúc tức giận đến thịt mỡ cả người đều run lên, xông lên muốn nắm cổ áo hắn: "Doanh Kiêu!!! Thằng chó này!!!"
"Mình sa đọa, chớ có liên lụy đến người khác được không?" Doanh Kiêu dễ dàng chặn tay cậu ta lại, gõ gõ sách luyện tập đặt trên bệ cửa sổ: "Hiện tại tao muốn bắt đầu làm nhiệm vụ Cảnh Từ bố trí cho tao."
Hắn cong môi, ánh mắt chậm rãi chậm rãi mấy người Hà Chúc, thương hại nói: "Đáng thương, muốn làm cũng không có bạn trai chọn đề cho chúng mày."
Hà Chúc, Trịnh Khuyết, Bành Trình Trình: "..."
Mẹ nó ai muốn làm đề? Còn có! Mấy người bọn họ thẳng đuột, muốn bạn trai làm cái rắm!
Ba người bị hắn chọc tức, đỡ nhau bỏ đi.
Doanh Kiêu xem chừng sau này bọn họ sẽ không còn muốn hỏi chuyện về Kiều An Ngạn thì khẽ cười, cúi đầu tiếp tục làm bài.
Doanh Kiêu đứng phạt ngoài cửa thuận tiện tự học đến giữa trưa, mà các giáo viên thì ở trong lớp công bố thành tích.
Không có bất kỳ điều gì bất ngờ, lần này Cảnh Từ lại thi đứng đầu khóa, hơn nữa vẫn là điểm 747 cao chót vót.
Tổng điểm của Doanh Kiêu là 528, tiến bộ 40 điểm so với lần trước, ngoài tiếng Anh thi được 149 ra, những môn khác đều xoay quanh mức đạt tiêu chuẩn.
Bảng vàng vừa dán lên, diễn đàn Thực nghiệm tỉnh lại bắt đầu cảm thán ——
【 Nhìn thấy bảng vàng, anh Từ của mày vẫn là anh Từ của mày.
】
【 Tôi nhớ lần trước có một anh em nói, lần này có thể chờ mong vị trí đầu một chút, vị huynh đài kia đâu rồi? Ha ha ha.
】
【 Dâng đầu gối cho anh Từ...!Thời gian dài như vậy không chú ý học tập mà vẫn treo lên đánh một phàm nhân như tôi.
】
【 Nam thần chính là nam thần á á á á á á! Cố gắng học tập theo nam thần!!! 】
【 Mấy kẻ beep beep trên mạng kia không biết trong hiện thực mỗi lần có thể thi được bao nhiêu điểm.
Với cái thành tích này của anh Từ, không vào đội tập huấn quốc gia thì sao chứ? Đại học đứng đầu cả nước không phải vẫn tùy ý chọn sao? 】
【 Đã chụp ảnh bảng vàng, chuẩn bị lên mạng dỗi người, lúc này phải nhất trí đối ngoại.
】
【 Đừng nói mấy lời xúi quẩy, ngộ nhỡ anh Từ vào đội tập huấn thì sao? 】
【 Trên lầu, quá khó khăn...!Trước không nằm mơ.
】
Mà người bị mọi người nghị luận, Cảnh Từ còn chưa biết thành tích thi cuối kỳ.
12 giờ 30, cậu đúng giờ thi xong bài số hai, ngồi lên xe buýt lúc đi tới, trở về khách sạn.
Độ khó của bài số hai lớn hơn bài số một nhiều, nhưng Cảnh Từ lại cảm thấy mình thi bài số hai tốt hơn bài số một, đặc biệt là sau khi Triệu Phong cho bọn họ xem đáp án, loại cảm giác này càng thêm rõ ràng.
"Được rồi, đừng suy nghĩ nữa, dù sao ngày kia là có thể thấy thành tích." Ăn cơm xong, Triệu Phong đuổi bọn họ về phòng: "Chúng ta là đi chuyến tài lúc 2 giờ 40, mau về phòng thu dọn đồ đạc, đừng lề mề.
Thu thập xong thì tập hợp ở cửa phòng thầy, rồi cùng xuống lầu trả phòng."
Mấy người Cảnh Từ gật gật đầu, trở về phòng của mình.
Sau khi xử lý tốt tất cả thủ tục, Triệu Phong liền dẫn mấy người Cảnh Từ rời khỏi đây.
Lúc đi ra cửa chính khách sạn, ông cuối cùng quay đầu nhìn thoáng qua.
Lại một năm Đông Lệnh Doanh kết thúc, không biết lần này thành tích của tỉnh bọn họ sẽ như thế nào.
Các phóng viên vốn còn muốn ra sức phỏng vấn Cảnh Từ, hỏi xem cậu thi thế nào, có phải như Triệu Phong nói, rất có nắm chắc mình sẽ vào đội tập huấn quốc gia không.
Nhưng dạo một vòng mới phát hiện, người tỉnh Đông Hải đã đi rồi.
"Bọn họ hẳn đã thấy bình luận trên mạng nên chột dạ."
"Tôi cũng cảm thấy như thế."
"Hầy, năm nay người dẫn đội của tỉnh Đông Hải không được, khiêm tốn một chút như những năm qua thì tốt biết bao nhiêu."
"Ai nói không phải, có điều tôi thực sự tò mò điểm của Cảnh Từ, đến lúc đó hỏi thăm một chút xem."
Ngay cả người những tỉnh khác cũng cho là như vậy, dù sao hôm qua tuôn ra tin tức như thế, hôm nay tỉnh Đông Hải lại là nhóm đầu tiên rời đi.
Có đồng tình, có giễu cợt, còn có nói đáng đời bọn họ.
Trong lời nghị luận của những người khác, mấy người Cảnh Từ ngồi lên tàu về nhà.
Dù sao cả đám đều mang theo bao lớn bao nhỏ hành lý, lại ở bên ngoài bôn ba năm ngày, nên Triệu Phong làm chủ, bảo bọn họ hôm nay không cần đi trường học, trở về nghỉ ngơi hồi phục một đêm rồi nói sau.
Chu Siêu và Giang Sùng đều muốn về nhà, Triệu Phong cũng muốn về, chỉ có một mình Cảnh Từ tỏ vẻ muốn về trường học.
"Anh Từ, tôi chẳng phục ai chỉ phục ông." Chu Siêu dựng thẳng ngón tay cái cảm thán: "Liều mạng như vậy, chẳng trách có thể nhiều lần thi điểm cao như thế."
Vừa rồi có thầy cô gửi thành tích của ba người bọn họ cho Triệu Phong, sau khi lên xe ông nói cho bọn họ.
Chu Siêu vẫn đứng thứ hai, mà Giang Sùng thì rơi xuống thứ bảy toàn khối.
Cảnh Từ cười với cậu ta, không nói chuyện.
Thi lần một cũng giống với thi lần hai, cũng tốn bốn tiếng rưỡi.
Tinh thần liên tục tập trung cao độ trong một thời gian dài như vậy làm mấy người đều thấy mệt mỏi, không ai trò chuyện tiếp, sôi nổi tựa lưng vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.
Còn một trạm nữa sẽ đến điểm dừng chân, Cảnh Từ tỉnh lại, vừa uống một hớp nước thì điện thoại bỗng rung lên.
Cậu cầm lên xem, là Doanh Kiêu.
【 Kiêu 】: Tàu có đến trễ không?
Cảnh Từ buông bình nước khoáng xuống, trả lời hắn ——
【 Cảnh 】: Không, đúng giờ.
【 Cảnh 】: Anh về nhà rồi?
【 Kiêu 】: Không ở.
Cảnh Từ hơi sửng sốt, chiều hôm nay được nghỉ, theo lý thuyết Doanh Kiêu hẳn đang ở nhà mới đúng, cậu liền vội vàng hỏi: 'Anh không về nhà à?'
【 Kiêu 】: Ừ, ở ngoài đường giúp Hà Chúc một chuyện, không có thời gian ăn cơm, phiền muốn chết.
Bận bịu thì bận bịu, sao có thể không ăn cơm chứ.
Cảnh Từ nhíu mày, đánh chữ ——
【 Cảnh 】: Ít nhất anh cũng phải bớt thời gian ăn chút chứ.
Cậu ngẫm nghĩ, lại bổ sung một câu: 'Không gì em mang hộ anh chút đồ về nhé? Anh muốn ăn gì?
Thực nghiệm Tỉnh cách nhà ga Ly Hỏa khoảng nửa tiếng đi đường, đóng gói cẩn thận, xách một phần cơm về hoàn toàn có thể.
【 Kiêu 】: Được, chẳng phải nhà ga có tiệm Kungfu sao, anh muốn ăn cơm sườn heo sốt cay của tiệm bọn họ, xung quanh trường học không có bán.
【 Cảnh 】: Được, em mua về cho anh.
Hai mươi phút sau, tàu hỏa về trạm.
Mấy người Cảnh Từ chờ người trong khoang đi gần hết mới tự xách rương hành lý xuống.
Cảnh Từ gửi tin nhắn Wechat cho Doanh Kiêu, nói cho hắn biết mình xuống tàu, nói cậu sẽ cố hết sức nhanh chóng về trường học.
Thời tiết lạnh, nhỡ chờ quá lâu, cơm sẽ không còn nóng hổi nữa.
Mặc dù là tự về nhà, nhưng Triệu Phong không yên lòng bọn họ, vừa rồi ông đã nói rõ muốn đưa từng người lên xe taxi.
Cảnh Từ còn muốn đi mua cơm, không muốn phiền bọn họ chờ mình nên thương lượng với Triệu Phong: "Thầy ơi, thầy không cần tiễn em đâu ạ, em muốn ở lại nhà ga ăn cơm trước.
Ở trạm này có tàu điện ngầm thẳng tới trường học, đến lúc đó em đi tàu điện ngầm về là được."
Triệu Phong vặn lông mày: "Ăn cơm ở nhà ga? Đắt đấy."
"Em...! Nhà hàng em muốn ăn chỉ trong nhà ga có." Cảnh Từ bịa chuyện không quá thành thạo, mất tự nhiên nói: "Thầy yên tâm, em chắc chắn sẽ không chạy loạn, ăn xong liền trở về trường học."
Người trẻ tuổi thèm ăn cũng là chuyện bình thường, lại thêm Cảnh Từ vẫn luôn biểu hiện rất tốt, Triệu Phong nghĩ nghĩ, cuối cùng đồng ý.
Ông liên tục dặn dò cậu phải chú ý an toàn xong, mới thả cho cậu đi.
Cảnh Từ nhẹ nhàng thở phào, ra khỏi nhà ga, tìm kiếm trên điện thoại vị trí của nhà hàng kia, đi thẳng tới.
Bây giờ là cuối năm, lượng người bên trong nhà ga cực kỳ lớn, làm các nhà hàng cũng kín người hết chỗ.
Cảnh Từ đứng ở cửa nhà hàng, chờ mấy người kéo vali to ra ngoài mới vào trong.
Tràn ngập đầu óc cậu toàn là cơm sườn heo sốt cay, ngẩng đầu nhìn lướt qua thực đơn phía trên quầy lễ tân, tập trung vào một phần ăn.
Đang định đi qua chọn món, bả vai liền bị vỗ một cái.
Cảnh Từ quay đầu nhìn, lập tức mở to hai mắt: "Anh...!Sao anh lại ở chỗ này?"
Mấy ngày Cảnh Từ không ở đây, trong lòng trong đầu Doanh Kiêu đều là cậu.
Lúc này cuối cùng cũng trông thấy người thật, thật sự là nhịn không được, kéo cậu đến nơi hẻo lánh, ấn vào trong ngực mình: "Hôm nay em về, anh không ở đây thì ở đâu?"
Hắn đưa tay hung tợn xoa nhẹ tóc Cảnh Từ, cuối cùng vẫn còn nhớ nơi này là nhà ga, nhanh chóng buông cậu ra, khẽ cười nói: "Thật sự cho rằng anh đi tìm Hà Chúc? Có ngốc không đấy?"
Trái tim Cảnh Từ loạn nhịp, tưởng như muốn lao ra khỏi lồng ngực.
Cổ họng cậu căng thẳng, há to miệng, lại một chữ cũng không nói ra được.
Doanh Kiêu tới đón cậu, hắn tới đón cậu...
"Đi." Doanh Kiêu nhận lấy hành lý trong tay cậu, cười nói: "Bạn học nhỏ, về nhà với anh nhé?"
Cảnh Từ bình tĩnh lại, đè xuống cảm xúc mãnh liệt trong lòng, nhẹ nhàng gật đầu.
Doanh Kiêu chịu không nổi dáng vẻ thuận theo này của cậu, trong lòng hắn ngứa ngáy kinh khủng, chỉ hận người ở đây quá nhiều, nắm bàn tay nhỏ cũng chẳng được.
Hắn hít sâu một hơi, cố gắng ném những suy nghĩ lộn tùng phèo trong đầu ra ngoài, hỏi Cảnh Từ: "Mấy ngày nay ở khách sạn có không quen không?"
"Không có." Cảnh Từ lắc đầu, sợ Doanh Kiêu lo lắng mình, cậu ra sức miêu tả ưu điểm của khách sạn kia: "Hoàn cảnh rất tốt, phòng ngủ cũng dọn dẹp sạch sẽ, ở rất thoải mái."
Sự kiềm chế của Doanh Kiêu kết thúc tại hai chữ "thoải mái" của Cảnh Từ.
Hắn khẽ cười một tiếng, miễn cưỡng đáp: "Thích khách sạn thế à? Chờ hai ta được nghỉ thì cũng đi khách sạn ở vài hôm nhé? Chẳng phải em chỉ thích giường sao, chúng ta thuê một căn phòng..."
Hắn tạm dừng, hạ giọng: "Cam đoan dù ngủ thế nào, dùng tư thế gì cũng sẽ không rơi xuống."
Mặt Cảnh Từ bừng một cái đỏ au.
Doanh Kiêu ra vẻ kinh ngạc nhìn cậu: "Em đỏ mặt cái gì? Anh nói là ngủ giường chứ có phải ngủ em đâu, hay là trong lòng em có ý nghĩ không thuần khiết gì đó với anh?"
Hắn cong môi, cười đến lẳng lơ cợt nhả: "Em yêu, nói thật, vừa rồi em nghĩ gì thế?"
Cảnh Từ ngay cả mang tai cũng đỏ, cậu chật vật nghiêng đầu: "Cái gì, không nghĩ gì hết."
"Lại che giấu với anh rồi." Doanh Kiêu chậc một tiếng, nhìn lỗ tai đỏ bừng của Cảnh Từ thì trầm thấp cười một tiếng: "Sớm muộn gì anh với em cũng sẽ thẳng thắn thấy nhau, xem em còn giấu giếm thế nào."
Hắn cố ý nhấn mạnh bốn chữ "thẳng thắn thấy nhau" này, Cảnh Từ trong chớp mắt đã hiểu, suýt chút nữa đầu bốc khói.
Doanh Kiêu trêu chọc Cảnh Từ một phen, tâm tình cực tốt, ôm vai cậu dẫn theo cạnh mình, dán sát vào tai cậu hỏi: "Có nhớ anh không?"
Cảnh Từ rũ mắt không nói gì.
Doanh Kiêu nở nụ cười, biết tính cách của cậu vốn như thế, ở bên ngoài hắn không ép cậu.
Đang muốn nói chuyện khác, chợt thấy Cảnh Từ nhẹ gật đầu.
Cả khuôn mặt cậu đỏ rực, hô hấp cũng gấp gáp, ngượng ngùng đến không dám nhấc đầu, nhưng vẫn nhỏ giọng kiên định nhả ra một chữ: "Nhớ."
- ---------------
Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay siêu siêu mập! Hợp nhất hai chương! Một chương là bình luận quá hai chục nghìn nên tăng thêm..