Tác giả: Liên Sóc
Biên tập: Christine
Hai người tính thời gian rất chuẩn, lúc trở lại phòng học là còn mười phút mới tới tiết tự học tối.
Cảnh Từ vừa bước vào cửa đã được chào đón nồng nhiệt, một số người có quan hệ tốt với cậu thậm chí còn lấy điện thoại ra chụp cậu mấy tấm.
Cũng không phải mọi người phát cuồng, nguyên nhân chính là sau khi vào đội tuyển quốc gia, Cảnh Từ gần như có thể coi là huyền thoại trong giới học sinh tỉnh Đông Hải.
Kể từ khi công bố danh sách vào trưa ngày hôm qua, tin tức về cậu trên mạng vẫn liên tục không ngớt.
Học sinh 11/7 ai cũng có cảm giác vinh dự tập thể —— cái người được đăng lên báo đưa lên mạng này chính là bạn học cùng lớp bàn trước bàn sau của mình.
Giống như việc quen biết người nổi tiếng, tất nhiên cần lưu giữ thêm một vài bức ảnh để sau này có thể có chủ đề trò chuyện với những người khác.
Không là chờ lúc tốt nghiệp cấp ba, mỗi người một ngả, có thể gặp lại nhau không cũng là một vấn đề nan giải.
Mặc dù Doanh Kiêu không vui lắm khi Cảnh Từ bị một đám người vây quanh và nhìn chằm chằm với ánh mắt rực lửa, nhưng hắn muốn Cảnh Từ tận hưởng cái cảm giác được sùng bái này nhiều hơn, vì thế cố gắng nhẫn nhịn.
Mãi cho đến khi Ngô Vĩ Thành không biết điều, lôi kéo vài người khăng khăng muốn nâng Cảnh Từ lên, Doanh Kiêu mới đẩy gã sang một bên với vẻ mặt lạnh lùng: “Ồn ào cái gì, thầy Lưu đến rồi.”
Ngô Vĩ Thành thực sự là trai thẳng sắt thép chân chính, nghe vậy thì kiên định nói: “Không sao đâu, anh Kiêu, tao không sợ!”
Doanh Kiêu cười nhìn gã: “Ồ, thế mày có sợ bị tao đánh không?”
Ngô Vĩ Thành giật nảy mình, gã không hiểu mình đã chọc đại ca trường chỗ nào.
Gã co rụt vai chuồn đi, bấy giờ Cảnh Từ mới có thể quay về chỗ ngồi của mình.
Doanh Kiêu ném hộp bánh xoài còn lại cho Hà Chúc phía sau, ngồi xuống chỗ Lý Trụ, cười hừ: “Cho bọn họ thể diện.”
Con người Hà Chúc rất không ý tứ, hoàn toàn không hiểu đạo lý ăn đồ của chùa phải quét lá đa, vừa chia pancake cho Bành Trình Trình và Trịnh Khuyết, vừa hả hê nói: “Có vài người trông bề ngoài hào hoa phong nhã, thực tế bên trong mùi giấm ngập trời.”
Doanh Kiêu liếc nhìn y, thản nhiên nói: “Vì mày chưa nổi nửa mảnh tình vắt vai, coi như mày nói đúng.”
Hà Chúc: “…”
Hà Chúc nhét cả cái pancake xoài vào miệng, nhai ngấu nghiến rồi cười lạnh: “Tao thích độc thân đấy, làm sao”.
“Chẳng sao cả.” Doanh Kiêu chống cằm lười biếng và nhướng môi: “Cố lên, mười năm hai mươi năm tới nhất định phải kiên trì theo đuổi sở thích của mình.
Yêu hay không yêu không quan trọng, kết hôn hay không cũng không quan trọng, điều quan trọng nhất là giữ vững cá tính của mình.”
Hà Chúc: “…”
Lúc đó y bao nhiêu tuổi, đây là nguyền rủa y tự quay tay cả đời sao?!
Hà Chúc tức giận xanh mét mặt mày, lấy chiếc pancake còn lại ra, ném cái hộp về phía hắn: “Mày im miệng cho tao!”
Doanh Kiêu dễ dàng bắt lấy nó, tiện tay nhét nó vào túi rác, không tiếp tục trêu đùa y nữa.
Thay vào đó, hắn quay sang Cảnh Từ, nói khẽ: “Hai ngày nay đừng đến trường.
Em đã mệt mỏi quá lâu rồi.
Xin phép nghỉ ngơi một chút nhé?”
Cảnh Từ đã gầy không ít sau vòng tuyển chọn đầu tiên, vẫn luôn chưa thể về như cũ.
Lần này còn hơn thế, cằm nhọn hẳn đi.
Cuộc thi quốc tế diễn ra vào tháng Bảy, Doanh Kiêu biết cậu eo hẹp thời gian và nhiệm vụ nặng nề, nhưng vẫn không khỏi cảm thấy xót xa cậu.
Cảnh Từ hơi do dự, không lên tiếng.
“Cũng không xin nghỉ nhiều, chỉ vài ngày thôi.” Thấy vậy, Doanh Kiêu khuyên nhủ thêm, “Ngủ ngon một giấc, bù lại trước đó, nếu không thân thể sẽ không chịu nổi đâu.”
Trạng thái hiện tại của Cảnh Từ quả thực không tốt lắm, cậu rất mệt mỏi cả về thể chất lẫn tâm lý.
Suy nghĩ một hồi, cậu cắn răng quyết tâm nói: “Vậy thì nghỉ hai ngày.”
Doanh Kiêu sửng sốt, sau đó bật cười: “Được.”
Nhìn dáng vẻ này của Cảnh Từ, ai không biết còn tưởng cậu định xin nghỉ hai mươi ngày ấy chứ.
Chuông còn chưa reo, các học sinh lớp 11/7 đang trò chuyện nghịch điện thoại.
Doanh Kiêu ngó nghiêng xung quanh, thấy không có ai để ý đến họ mới nói nhỏ: “Tối nay về nhà với anh nhé?”
Cảnh Từ lập tức không đồng ý, xoắn xuýt rồi lắc đầu nói: “Thôi, em sẽ ở ký túc xá.”
Mặc dù bây giờ Doanh Kiêu chạm vào cậu thì cậu chỉ hơi đau xíu.
Nhưng khi thân thiết với cậu, Doanh Kiêu vẫn rất cẩn thận.
Ngoài nụ hôn cạnh bồn hoa vừa nãy, hai người không có bất kỳ tiếp xúc gì khác.
Trong nhà chỉ có một chiếc giường, cậu mà tới thì Doanh Kiêu ngủ ở đâu?
Nhìn ra suy nghĩ trong lòng cậu, Doanh Kiêu dùng bút gõ nhẹ lên trán cậu: “Ghế sofa rộng như vậy còn không chứa nổi anh à?” Sợ Cảnh Từ không đồng ý, hắn nhướng mày nửa cười nửa không, nói: “Làm sao vậy? Cảnh thần, ghét bỏ bạn trai cũ rồi à?”
Cảnh Từ trước giờ luôn nghe lời Doanh Kiêu, có thể chịu đựngnhững lời thô tục của hắn, nhưng nay lần đầu tiên cau mày: “Anh, đừng nói lung tung.”
Trái tim của Doanh Kiêu mềm đi, xin lỗi cậu: “Là lỗi của anh, đầu óc chập mạch.”
Cảnh Từ rũ mắt xuống: “Không sao.”
Doanh Kiêu nói cũng không sai, song cậu không thích nghe.
“Thế có đi không?” Doanh Kiêu nhích lại gần, mềm giọng nói: “Thật ra còn nhiều nhà, có cả loại nhiều phòng, nhưng anh chỉ muốn ở cùng em.”
Cảnh Từ không thể chịu được Doanh Kiêu hạ giọng nói chuyện với mình như vậy, đầu óc chưa kịp phản ứng, ngoài miệng đã tự động đồng ý: “Được.”
Doanh Kiêu cười, không nói thêm nữa, đứng dậy nhường ghế cho Lý Trụ.
Cả hai đã thương lượng tốt, nhưng kế hoạch không đuổi kịp những thay đổi.
Trong giờ tự học buổi tối, thầy Lưu đến báo với Cảnh Từ rằng, ngày mai cậu sẽ cần phối hợp với lãnh đạo trường để chụp một vài bức ảnh, sau đó còn phải chấp nhận một vài cuộc phỏng vấn ngắn, bảo cậu chuẩn bị tâm lý.
Bây giờ đã là cuối tháng Ba, tháng Sáu chính là kỳ thi tuyển sinh trung học.
Công tác xúc tiến tuyển sinh gần như đã sẵn sàng.
Những năm trước, Thực nghiệm tỉnh đều sử dụng dữ liệu từ kỳ thi tuyển sinh đại học, tuyển sinh làm giáo viên văn phòng phát ngán, phụ huynh cũng nhìn phát ngán.
Nhưng năm nay thì khác, Cảnh Từ chính là một chiêu bài sống, không cần thì đúng là lãng phí tài nguyên.
Thầy Lưu đã nói thế thì Cảnh Từ không xin nghỉ được.
Nhà trường đã đối xử tốt và giúp đỡ cậu rất nhiều về mọi mặt.
Cho nên cậu sẵn sàng hợp tác với sự sắp xếp của nhà trường trong khả năng của mình.
Ngược lại, sau khi Doanh Kiêu phát hiện ra, hắn gần như lao ra ngoài để tìm thầy Lưu, song bị Cảnh Từ khuyên can đủ đường.
Thế là sau khi trại huấn luyện kết thúc, Cảnh Từ lại rơi vào một vòng bận rộn mới.
Chưa kể đến việc ngày ngày chụp ảnh với đủ loại người, các hình thức phỏng vấn khác nhau cũng nối tiếp tới, theo lời của Trịnh Khuyết thì là: “Ở tỉnh chúng ta bây giờ, anh Từ của tao không khác gì ngôi sao nổi tiếng.”
Và trong khi Cảnh Từ đạt được thành tích lớn và thu hút sự chú ý của hàng nghìn người, Kiều An Ngạn lại một lần nữa dấn thân vào con đường cũ của kiếp trước.
Ban đầu tiếp xúc với đánh bạc trực tuyến, y lúc nào cũng tự nhắc nhở bản thân rằng làm lại một lần không dễ, kiếp này không được lặp lại những sai lầm tương tự.
Vừa thắng được vài lần, Kiều An Ngạn dần mất cảnh giác.
Dù sao tiền trong tay cũng uổng phí, thắng thì kiếm, thua cũng không xót, chơi nhiều vài ván cho đã cơn ghiền cũng không sao.
Song y nào có thể lý trí được như vậy, cuối cùng y chẳng những mất trắng số tiền đã thắng lúc ban đầu, mà còn đi vay nặng lãi trên mạng để lấy tiền đánh bạc.
Người có đầu óc sẽ không đụng đến những thứ như cho vay trực tuyến.
Nhưng Kiều An Ngạn đã thua đỏ mắt rồi, căn bản không quan tâm mấy, đến nỗi nợ nần chồng chất càng ngày càng nhiều…
Dù đã trải qua hai kiếp sống nhưng tinh thần trách nhiệm của y vẫn chưa được rèn luyện bao nhiêu.
Nhìn vào tiền nợ trên màn hình điện thoại, còn nghe từng lời đe dọa đòi nợ, y vứt bỏ tất cả, trực tiếp chạy trốn.
Vì vậy, tiếp theo việc Cảnh Từ vào đội tuyển quốc gia, Kiều An Ngạn tạo ra một tin tức lớn khác cho Thực nghiệm tỉnh.
“Chết tiệt! Cậu ta thật sự là đi đánh bạc!” Trịnh Khuyết không dám tin, quay sang Bành Trình Trình: “Lão Bành, vẫn là mày đỉnh nhất!”
Bành Trình Trình nâng mắt liếc gã một cái: “Là người đều có thể đoán được.”
Trịnh Khuyết không phải người: “…”
Trịnh Khuyết lúc này không có tâm tư tranh cãi với cậu ta, toàn thân gã bốc lên ngọn lửa tám chuyện: “Tao không hiểu lắm.
Lúc đó cậu ta thắng nhiều như vậy mà tại sao không biết dừng tay lại?” “
Doanh Kiêu bên cạnh cười khẩy, kẻ không thể chịu nổi cám dỗ như Kiều An Ngạn sao thể biết chừng mực đây.
Thực ra hắn thật sự chẳng làm gì, chỉ tìm người nói trước mặt y là thắng mấy lần được bao tiền thôi.
Ai ngờ một lưỡi câu thẳng như vậy lại có thể câu được con cá lớn.
“Đánh bạc gây nghiện quá chứ sao?” Hà Chúc vừa ăn que cay vừa nói: “Không phải vị chủ tịch hãng điện thoại gì gì trong nước kia vừa thua 10 tỷ ở Ma Cao à?”
“Lợi hại.” Trịnh Khuyết chộp lấy một que cay từ y, than thở, “Tao không hiểu suy nghĩ của dân cờ bạc cho lắm.”
Chuyện của Kiều An Ngạn được thảo luận sôi nổi trong trường hai ngày, sau đó nó dần không có động tĩnh.
Sắp đến kỳ nghỉ cuối tháng, lần này còn trúng vào tiết Thanh Minh nên tổng cộng kéo dài ba ngày.
Mọi người mong mỏi về nhà, cũng chẳng quen chẳng biết gì y, cùng lắm là cảm thán vài câu rồi quên khuấy chuyện này.
Vào buổi tối, Doanh Kiêu cuối cùng đã đưa được Cảnh Từ về nhà.
“Tắm xong đi ngủ đi, đừng đọc sách.” Doanh Kiêu ngồi trên sofa, nhìn khuôn mặt gầy gò của cậu, bất mãn nói: “Tại sao giáo viên ở trường chúng ta lại thúc ép nhiều như vậy, không thấy em mệt mỏi thế nào à?”
“Cũng vẫn ổn mà.” Cảnh Từ đặt cặp sách sang một bên, an ủi Doanh Kiêu: “Chỉ là chụp vài tấm hình, tạo vài tư thế gì đó thôi, anh đừng lo lắng.”
Ảnh? Doanh Kiêu đột nhiên nảy ra suy nghĩ, nhắc mới nhớ, hắn vẫn còn nợ Cảnh Từ không ít thứ đấy.
“Bé cưng.” Doanh Kiêu nheo mắt đi đến bên cạnh Cảnh Từ: “Không phải là em muốn ảnh khỏa thân của anh à? Anh đi lấy cho em xem nhé?”
Rõ ràng đó là bức ảnh chụp hồi nhỏ, nhưng hắn cứ thích nói theo kiểu ái muội như thế.
Khuôn mặt Cảnh Từ hơi nóng lên, cúi đầu muốn che giấu, song trong lòng không khỏi mong đợi.
Bé Doanh Kiêu đó.
Có thể sẽ múp hơn hiện tại một chút, chưa biết chừng còn là tròn vo.
Nhưng nét mặt của hắn rất ưa nhìn, dù thế cũng là cậu bé trai đẹp nhất.
Nghĩ đến đây, trong lòng Cảnh Từ lập tức mềm như bông.
Cậu gật đầu, nhỏ giọng thúc giục, “Vậy, vậy anh nhanh lên.”
Ban đầu Doanh Kiêu chẳng muốn bắt nạt cậu đâu, nhưng dáng vẻ này của cậu khiến lòng hắn ngứa ngáy.
Hắn liếm môi, hạ giọng: “Có qua cũng phải có lại.
Sau khi em nhìn của anh, có phải là cũng sẽ để anh nhìn của em không?”
Cảnh Từ là một đứa trẻ đơn thuần, nghe thế thì thành thật đáp: “Em không có ảnh chụp hồi nhỏ.”
“Ai muốn xem cái đó?” Doanh Kiêu nhướng mày, trong ánh mắt nghi hoặc của Cảnh Từ, hắn thổi nhẹ vào tai cậu: “Không có ảnh khỏa thân thì bản người thật cũng được.”
Mặt Cảnh Từ thoắt đỏ bừng.
“Bé cưng.” Doanh Kiêu sáp lại gần cậu, ép hỏi, “Có được không?”
Nhịp tim Cảnh Từ cực nhanh, miệng có chút khô khốc.
Dù đã ở bên Doanh Kiêu lâu như vậy nhưng cậu vẫn chưa quen với mỗi lần hắn vượt mức hạn chế độ tuổi.
Song cậu quá đau lòng Doanh Kiêu, cậu muốn khiến Doanh Kiêu vui vẻ, không cần biết phải dùng cách gì, miễn là cậu có thể làm được.
Cảnh Từ không dám ngước mắt, cậu cố nén sự ngại ngùng trong lòng, nói nhỏ như muỗi kêu: “Được.”
Cậu càng ngoan thì Doanh Kiêu càng muốn làm chuyện xấu.
“Vậy tối nay…” Doanh Kiêu hít một hơi nặng nề, yêu cầu được voi đòi tiên, “Em tự cho anh xem, có được không?”
Lúc này ngay cả cổ Cảnh Từ cũng đỏ bừng.
Cậu cúi thấp đầu, một lúc sau mới nhẹ giọng đáp: “Được.”
Thực ra Doanh Kiêu chỉ muốn trêu chọc cậu, ai ngờ cậu thật sự đồng ý.
Nhặt được phúc lợi, không lấy thì phí.
Doanh Kiêu đột ngột đứng dậy, bỏ lại một câu: “Anh đi tìm ảnh.” Sau đó hắn sải bước vào phòng làm việc.
Hồi nhỏ, mẹ hắn đã chụp cho hắn rất nhiều ảnh.
Sau này mẹ hắn qua đời, Doanh Kiêu cũng hiếm khi lôi những bức ảnh này ra, cũng không nhớ chúng được đặt ở đâu.
“Quái, nếu không cố ý tìm thì ngày nào cũng thấy, nhưng khi muốn tìm thì lại chẳng thấy đâu.” Doanh Kiêu hùng hùng hổ hổ ném sổ hộ khẩu xuống bàn, tiếp tục lục tung tủ sách.
Hắn vô tình dùng sức hơi mạnh, một tấm giấy chứng nhận quyền tài sản màu đỏ rơi xuống.
Doanh Kiêu sửng sốt.
Tất cả chứng nhận bất động sản của của hắn được đặt cạnh nhau, nên đây là căn nhà mà hắn tặng Cảnh Từ? Nhớ lại cảnh tượng lúc đó, Doanh Kiêu mỉm cười và không khỏi mở nó ra.
Khi nhìn thấy tên người sở hữu ngôi nhà, Doanh Kiêu lập tức ngẩn người.
Cái tên bên trên không phải Cảnh Từ, mà là hắn.
Nhớ lại sự bận rộn của Cảnh Từ khi đó, ngón tay Doanh Kiêu siết chặt, bỗng nhiên hiểu ra tất cả.
Ngay từ đầu em ấy đã không muốn căn nhà này, nhưng không thể từ chối trước mặt mình nên phải lén lút giấu giếm chuyển nhượng lại lần nữa.
Doanh Kiêu hít một hơi thật sâu, Cảnh Từ nhất định phải phân rõ ràng với mình như vậy à?
Mối quan hệ giữa hai người họ chưa đủ thân mật hay sao? Buồn bực không yên, Doanh Kiêu nhặt sổ hộ khẩu vốn định đặt nó về chỗ cũ, nhưng lại vô tình lật nó ra.
Hắn cau mày chuẩn bị đóng lại…..
Đôi mắt của Doanh Kiêu bất ngờ mở to.
Trên trang thứ hai của sổ hộ khẩu lẽ ra phải trống hoàn toàn, lúc này cột tên được in rõ ràng hai chữ ——
Cảnh Từ.
————————–.