Tác giả: Liên Sóc
Biên tập: Christine
Thời gian trôi qua nhanh chóng, trong khi Cảnh Từ đang nghiêm túc chuẩn bị cho cuộc thi thì tháng Bảy lặng lẽ đến.
Khối mười hai sớm đã hoàn toàn giải phóng sau kỳ thi tuyển sinh đại học, tứ hợp viện náo nhiệt trước đây đã triệt để yên tĩnh, ngay cả căng tin vốn luôn đông đúc cũng vắng vẻ hẳn.
Thi cuối kỳ đang cận kề, các em học sinh khối mười khối mười một khắc khổ hơn bình thường rất nhiều, đâu đâu cũng có người cầm đèn pin chui trong chăn học tập sau khi buổi tối tắt đèn.
Mà Cảnh Từ cuối cùng cũng đã lên đường tham gia cuộc thi Toán học Quốc tế.
Giải thi quốc tế thường kéo dài sáu ngày.
Ngày đầu tiên là nghi thức khai mạc, hai ngày tiếp theo là kỳ thi.
Sau đó sẽ dành hai ngày cho ban giám khảo chấm bài, ngày cuối cùng sẽ là lễ tổng kết và tiệc tối.
Một số quốc gia sẽ đến sớm hơn khoảng một tuần để giữ cho các đội viên ở trạng thái tốt nhất, nhưng nhóm Cảnh Từ chỉ đến sớm hơn một ngày.
Trước đó, Cảnh Từ còn cần đi đế đô gặp mặt các thành viên khác, sau đó trưởng đoàn dẫn cả đoàn bay tới nước Anh.
Chỉ ở Anh khoảng một tuần nên lúc đi Cảnh Từ cũng không cầm theo nhiều.
Cậu xách mỗi chiếc vali nhỏ 24 inch, bên trong đựng nhu yếu phẩm, ngay cả quần áo cũng chỉ vừa đủ để thay.
Thứ duy nhất không dùng đến nhưng không muốn bỏ lại là mấy tấm ảnh chụp Doanh Kiêu trong ngăn rìa của vali.
“Anh à, em đi đây.” Đến cửa căn hộ, Cảnh Từ cầm tay nắm vali, quay đầu cố gắng nói với Doanh Kiêu một cách thoải mái nhất có thể: “Anh về đi.”
Lần này cậu vẫn từ chối lời đề nghị tiễn mình đến sân bay của Doanh Kiêu, đồng thời kiên quyết không nói lời tạm biệt với hắn.
“Làm sao vậy?” Doanh Kiêu kéo cậu vào cửa, ngắm kỹ vẻ mặt của cậu, nói khẽ: “Không nỡ đi à?”
Sợ Doanh Kiêu lo lắng, Cảnh Từ vốn định phủ nhận.
Nhưng chẳng hiểu sao, lời giải thích đến bên miệng cuối cùng chỉ còn lại một chữ “ừm”.
Là thật sự không nỡ, còn có một chút sợ hãi.
Mọi lần ly biệt hay đoàn tụ giữa họ đều không có gì tốt đẹp.
“Anh cũng không nỡ xa em.” Doanh Kiêu vươn tay xoa xoa tóc cậu, kéo cậu ngồi xuống sofa, còn cố ý trêu chọc, “Anh ước gì có thể biến em nhỏ hơn rồi đút em vào túi, để em có thể theo anh mọi lúc.
“
Cảnh Từ không khỏi bật cười.
“Trước đó đã từng kể cho em chưa nhỉ?” Doanh Kiêu bóc một viên kẹo nhét vào miệng Cảnh Từ, dịu dàng nói: “Hồi nhỏ anh từng đến nơi bọn em thi đấu”.
Đôi mắt Cảnh Từ lập tức sáng lên: “Thật à?!”
Việc đến một nơi mà Doanh Kiêu từng đến khiến cậu cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
“Ừ.” Doanh Kiêu dựa vào sofa, lười biếng nghịch ngón tay cậu: “Nhưng trên cơ bản là không có ấn tượng gì cả.
Đến lúc đó em có thể chụp thêm vài tấm ảnh gửi cho anh, có lẽ sẽ nhớ được.”
Cảnh Từ lập tức hứa: “Được.”
“Nên đừng suy nghĩ nhiều, coi như là đi giúp anh tìm lại ký ức”, Doanh Kiêu chạm trán mình lên trán cậu, nhìn vào mắt cậu: “Vui vẻ đi, sau đó vui vẻ trở về, anh sẽ đợi em ở nhà.”
Trái tim Cảnh Từ lập tức chua xót lại ngọt ngào, cậu gật đầu thật mạnh: “Ừm.”
“Nếu đã hứa thì nhất định phải thực hiện, nếu không…” Doanh Kiêu nâng cằm cậu lên, nhẹ giọng nói, “Đến lúc đó anh thật sự sẽ thô bạo với em.”
Thô bạo?
Cảnh Từ ngước mắt lên, nhìn hắn đầy hoài nghi.
Doanh Kiêu liếm môi dưới, nói nhỏ: “Dùng phần từ thắt lưng trở xuống.”
Hơi thở của Cảnh Từ nghẹn lại, đỏ mặt ậm ừ.
Doanh Kiêu cười nhẹ, cúi đầu hôn cậu.
“Anh à, anh…” Sau nụ hôn, cả vành tai Cảnh Từ đỏ bừng.
Cậu nhìn đôi môi mỏng của Doanh Kiêu, nhỏ giọng phản đối, “Kẹo của em…”
Doanh Kiêu dùng đầu lưỡi đẩy viên kẹo trong miệng, có lẽ là do cướp được nên luôn cảm thấy nó càng ngọt ngào hơn.
Hắn nhướng mày nhìn Cảnh Từ, xấu xa nói: “Cướp của em đấy, làm sao, không cho à?”
“…Không có.” Cậu… Cậu thích Doanh Kiêu cướp của cậu như thế này!
Cảnh Từ ngượng ngùng rũ mắt xuống: “Cho anh.”
Cậu quá ngoan, ngoan đến mức Doanh Kiêu thậm chí không muốn thả cậu đi.
Doanh Kiêu nhắm mắt lại, miễn cưỡng kiềm chế sự quyến luyến trong lòng.
Hắn ôm lấy cậu, sau đó trịnh trọng nói bên tai cậu: “Cảnh thần cố lên.”
Thời gian của nhóm Cảnh Từ khá gấp, sau khi sáu thành viên trong nhóm tập trung ở đế đô xong, trưởng đoàn đã tổ chức một cuộc họp nhỏ.
“Tất cả các cậu hẳn đã biết quá trình tham gia cuộc thi, nhưng tôi vẫn nhắc lại một lần nữa.” Trưởng đoàn ngồi trên ghế sofa uống một hớp nước: “Kỳ thi chia thành hai ngày, từ chín giờ sáng đến một rưỡi chiều, tổng cộng là bốn tiếng rưỡi.
Mỗi lần có ba câu hỏi, mỗi câu hỏi 7 điểm, max điểm là 42.”
Thấy các thành viên trong đội chăm chú lắng nghe, không ai mất tập trung, trưởng đoàn hài lòng gật đầu nói tiếp: “Các cậu đều đi theo con đường thi đấu, vậy cũng biết kết quả thi đấu bốn năm trước của nước ta.”
Trong quá khứ, rất nhiều người gọi cuộc thi Toán quốc tế là World Cup dành cho người Trung Quốc.
Không vì gì khác, chỉ bởi thực lực của đội quá mạnh, năm nào cũng chiếm ngôi đầu khiến các quốc gia khác chỉ có thể nhìn giải quán quân mà thở dài ngao ngán.
Tuy nhiên, trong những năm gần đây, tình hình đã đảo ngược.
Trước đó, Trung Quốc đã không giành được vị trí đầu tiên trong bốn năm liên tiếp.
“Nói như vậy không phải để tạo áp lực cho các cậu”, Trưởng đoàn mỉm cười.
“Chỉ là để các cậu nhớ rõ tình huống này và cố gắng hết sức mình.
Có thể rửa sạch nhục nhã thì càng tốt, không thể cũng không cần nghi ngờ bản thân mình.
Là tình hình thi Olympics hiện tại của đất nước chúng ta, không phải vấn đề của cá nhân các cậu.”
Ông dứt lời, bầu không khí trong phòng vẫn căng thẳng.
Trưởng đoàn thấy thế bèn đứng dậy và chìa tay ra cho các đội viên: “Các cậu đều là những người thuộc giới tinh anh.
Tôi sẽ không nói gì nhiều ngoài hai chữ cuối cùng: Cố lên!”
Cảnh Từ và Vương Quỳnh nhìn nhau rồi đứng lên cùng các thành viên khác trong nhóm, đưa tay ra chồng bên trên mu bàn tay của trưởng đoàn và hít một hơi thật sâu: “Cố lên!”
Sáng hôm sau, trong khi Doanh Kiêu dậy đi học thì Cảnh Từ đã lên máy bay đến Anh.
Sau mười một tiếng bay, cuối cùng nó cũng hạ cánh lúc mười hai giờ trưa theo giờ địa phương.
Có người ở sân bay đón họ, chính là giáo viên trưởng đoàn đến trước ba ngày.
Mỗi kỳ thi Toán quốc tế bố trí ít nhất hai giáo viên dẫn đoàn.
Một người chịu trách nhiệm hướng dẫn nhóm còn người kia chịu trách nhiệm về các công tác liên quan ở nước ngoài.
Mặc dù khoảng cách giữa các chỗ ngồi trên chuyến bay quốc tế là tương đối lớn, song ngồi cả một ngày vẫn có chút chịu không nổi.
Đám Cảnh Từ quá mệt nhọc, cộng thêm chênh lệch múi giờ, đầu óc choáng váng, không thể nâng cao tinh thần dù chỉ một chút.
Sau khi ăn vội vàng tại khách sạn, họ về phòng nghỉ ngơi.
Đồng thời, tin tức về lần thi Toán này ở Trung Quốc cũng dần trở nên phổ biến hơn.
Olympics tuy có vòng giao lưu nhỏ, cũng rất ít người chú ý đến các cuộc thi trong nước.
Tuy nhiên, các cuộc thi quốc tế liên quan đến danh dự quốc gia thì khác, không chỉ phương tiện truyền thông lớn đua nhau đăng tin về sự kiện mà còn có rất nhiều người thảo luận về nó trên diễn đàn.
[Tôi muốn đội tuyển Trung Quốc giành chức vô địch!]
[Ủng hộ Cảnh Từ, niềm tự hào của tỉnh Đông Hải chúng ta!]
[Đến trước chiếm chỗ, đàn anh Vương Quỳnh cố lên nha!]
[Mấy lần thi trước đều chẳng ra sao, lần này còn không khiêm tốn một chút à? Haha.]
[Lầu trên mua bàn phím ở đâu đấy? Dùng rất tốt ha, gửi link qua đây.
Có bản lĩnh thì lên đi! Olympics khó khăn bao nhiêu cũng không cần tôi nói nhỉ? Có thể dự thi đã vô cùng lợi hại đấy nhé?]
[Cho tôi biết bạn đạt bao nhiêu điểm trong bài kiểm tra Toán cấp ba?]
[Trong nước bây giờ không chú trọng tới sự phát triển của Olympics Toán, vì vậy thành tích giảm sút là điều tất nhiên.
Hữu nghị thứ nhất, tranh tài thứ hai.]
[Quan trọng là tham dự! Quan trọng là tham dự!]
Ngoài một vài anh hùng bàn phím thì hầu hết dân mạng vẫn rất thân thiện.
Xét cho cùng, việc có thể đại diện cho đất nước tham dự Olympics Quốc tế đã là một đẳng cấp khiến người bình thường ngưỡng mộ.
Đối với thứ hạng, tất nhiên nó quan trọng.
Nhưng vì thành tích của những năm trước, ai cũng không dám ôm nhiều hy vọng.
Đám người ngoài ngành như bọn họ chỉ xem cho vui, không cần phá đám thế làm gì, chỉ cổ vũ cho các tuyển thủ là được.
Cho nên bầu không khí chung của bài đăng rất ôn hòa, càng về sau thậm chí bắt đầu say mê đánh giá nhan sắc của Cảnh Từ.
Cảnh Từ không xem tin tức trên mạng, để điều chỉnh sự chênh lệch múi giờ, sau khi báo bình an cho Doanh Kiêu xong là không chạm vào điện thoại nữa.
Ép buộc chính mình nghỉ ngơi vẫn có hiệu quả, đến buổi khai mạc ngày hôm sau, tinh thần của cậu đã gần như hồi phục.
Lễ khai mạc chỉ tổ chức vào buổi sáng, buổi chiều là thời gian rảnh rỗi.
Bởi vì ngày hôm sau là kỳ thi, sau khi ăn trưa, trưởng đoàn sợ mọi người quá kích động khi lần đầu tiên đến nước Anh liền nhấn mạnh hai lần là không được phép chạy lung tung, rồi mới thả bọn họ về.
“Làm sao bây giờ Cảnh Từ? Tim tớ đập thình thịch.” Đừng nhìn Vương Quỳnh lúc đến thì hí ha hí hửng, vẫn luôn hô hào là tiện thể du lịch, nhưng khi thật sự sắp tới giờ thi đấu, đừng nói đến ra ngoài chơi, cậu ta thậm chí không nằm nổi.
“Mẹ tớ còn cứ nhắn cho tớ nói gì mà không cần căng thẳng, quan trọng là tham dự.” Vương Quỳnh vò đầu bứt tóc, suy sụp: “Đây… Đây không phải ám chỉ là tớ không thể đạt điểm cao à? Đúng thật là, càng xem thì cảm xúc càng nổ tung.”
Nhịp tim của Cảnh Từ cũng nhanh hơn một chút, nhưng cậu đa phần là thấy hưng phấn khi tìm thấy đối thủ của mình.
Cậu không giỏi an ủi người khác, ngẫm nghĩ chốc lát mới nhớ vài ngày trước, tập thể lớp cậu đã repost bài đăng cá chép cầu may trong kỳ thi: “Không thì cậu đi repost cá chép đi?”
“Cậu đã nhắc tớ!” Như bắt được cây cỏ cứu mạng, Vương Quỳnh bèn lấy điện thoại ra tìm weibo ảnh cá chép may mắn, một lúc repost mười bài, sau đó mới ngừng lại.
“Cậu không chuyển à?”
Cảnh Từ cười lắc đầu.
Vương Quỳnh chỉ thuận miệng hỏi một câu chứ không truy vấn đến cùng.
Cậu ta vừa điên cuồng like mấy bài weibo cá chép, vừa tiến lại gần Cảnh Từ, nhỏ giọng nói: “Cậu xem… Nếu lần này kết quả của chúng ta không tốt, liệu có bị cư dân mạng mắng chửi gì không? Lần trước đã bị chửi thậm tệ lắm rồi.”
“Đừng đi đọc là được.” Cảnh Từ không bao giờ quan tâm đến ánh mắt của người khác: “Điểm của chúng ta không liên quan gì đến họ.”
“Nhưng mà…” Vương Quỳnh gãi gãi đầu: “Nhưng tớ vẫn có hơi thấp thỏm.”
“Quên đi, không nói nữa, năng lượng tiêu cực quá nặng.” Cậu ta thở dài rồi đổi chủ đề: “Chẳng qua, tại buổi khai mạc hôm nay, cậu có để ý ánh mắt của mấy đội mạnh nước ngoài đang nhìn chúng ta không?”
“Không có.”
“Tớ biết ngay là cậu không thấy mà.” Vương Quỳnh tức giận nói: “Thiếu điều viết ngay trên mặt mấy chữ xem thường chúng ta, phì! Bọn họ dựa vào cái gì? Năm nào quân chủ lực của bọn họ không phải là người Trung Quốc chứ?!”
Nụ cười trên mặt Cảnh Từ dần tắt, cậu mím môi: “Cho nên hôm nay nhất định phải điều chỉnh tốt, ngày mai dùng trạng thái tốt nhất cho kỳ thi.”
“Liều mạng!” Vương Quỳnh nghiến răng ném điện thoại sang một bên: “Tớ đi nghỉ ngơi đây!”
Đêm đó Cảnh Từ ngủ rất ngon.
Thức dậy vào sáng hôm sau, đầu óc tỉnh táo và tràn đầy năng lượng.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Vương Quỳnh ra hành lang gọi điện cho mẹ, cuối cùng yêu cầu được an ủi.
Xác định cậu ta sẽ không trở lại trong một khoảng thời gian, cậu mở vali và lấy ra một bức ảnh của Doanh Kiêu.
Cậu vuốt nhẹ một lúc lâu, cuối cùng khẽ hôn lên nó một cái.
Tại sao không chuyển cá chép?
Cậu không cần.
Doanh Kiêu mới là may mắn lớn nhất trong cuộc đời cậu.
Khóe môi Cảnh Từ hơi nhếch lên, cậu quý trọng cất bức ảnh đi.
Ăn sáng xong, cậu bước vào phòng thi với tinh thần phấn chấn.
————————–.