Xuyên Thành Bạn Trai Của Vạn Nhân Mê

Mắt Tạ Ninh mở to.

Nhân vật chính thật đúng là kiêu ngạo thành thói!

Phải biết rằng, Hàn gia và Đoàn gia có danh tiếng tương đương nhau trong giới kinh thương, thậm chí còn có quan hệ hợp tác nội bộ. Hàn Khiên là sếp tổng mới nhậm chức của tập đoàn Hàn Thức, thế mà Đoàn Lăng lại chỉ vì chỗ ngồi mà làm mích lòng người ta.

…Không hổ là nhân vật chính!

Hà Mỹ Mai ngồi một bên xem kịch vui chợt phì cười một tiếng, tỏ vẻ lấy lòng rót một ly nước cho Đoàn Lăng.

“Anh Lăng ơi, anh yêu đương từ khi nào ý? Bảo sao mà tháng trước anh trai của em lại lén khóc lắm thế.”

Chẳng thèm đếm xỉa đến Hà Mạn Quyển thẹn quá hóa giận đang nhìn chòng chọc, Hà Mỹ Mai cuối cùng cũng rảnh để quan sát kỹ Tạ Ninh.

“Cơ mà anh ấy đáng yêu thật, dễ thương hơn cả anh trai em!”

Hai tay chống cằm, Hà Mỹ Mãi mỉm cười rồi nói: “Không ngờ anh lại thích kiểu này nha.”


Đối diện với cái nhìn chăm chú của cô, Tạ Ninh không biết nên phản ứng như thế nào ngoài một nụ cười gượng gạo.

Nào có ngờ Hà Mỹ Mãi không chỉ khiến Đoàn Lăng đau đầu, mà còn có thể làm cậu đau đầu.

“Ninh Ninh, các anh hẹn hò được bao lâu rồi? Đã hôn chưa? Cảm giác thế nào hả?”

Khi nói, cô nàng bĩu môi: “Hồi nhỏ em muốn lén hun anh ý, rõ là có hun được đâu mà anh ý còn tí nữa thì nôn!”

Có thể thấy Hà Mỹ Mai đã xoắn xuýt chuyện này nhiều năm, giọng điệu vô cùng ấm ách.

“Em đừng có mà chọc chửi!” Hà Mạn Quyển vội vàng bịt miệng Hà Mỹ Mai lại, sợ con nhỏ khơi ra cái ký ức nát bét của Đoàn Lăng: “Lúc năm tuổi anh chọt má anh Lăng, bị đánh cho gãy răng, em cũng muốn rụng răng à! Nói suốt ngày!”

Cặp anh em nhà này không hề giống như xuất thân từ dòng dõi thư hương, mà trái lại nom chẳng khác gì đến từ một gia tộc ngốc bạch ngọt dồi dào năng lượng.

Đoàn Lăng cúi thấp đầu, trên mặt phủ đầy sương đen, tay nắm chặt lại run run.

Sợ làm lỡ trò chơi kế tiếp, Cố Tử Chân có mắt nhìn nhất lựa đúng lúc mà lên tiếng.

“Đừng nói chuyện này nữa, họ chỉ mới hẹn hò, chưa nói được cái gì đâu.”

Cố Tử Chân cố ý cho cậu một ánh mắt đầy ẩn ý, Tạ Ninh hoàn toàn coi như không nhìn thấy.

Hắn ta nói không sai, chưa nói được điều gì hết, ai mà biết được tối nay hai người sẽ chia tay chứ. Đoàn Lăng bực mình nói: “Nói nhảm nhiều vậy, không chơi thì về ngủ.”

“Chơi chứ!” Hà Mạn Quyển cuống đến mức nhảy dựng lên, điên cuồng nháy mắt ra hiệu với Tạ Ninh, ý bảo cậu chặn người lại.

Tạ Ninh vẫn làm như không thấy.


Nhưng rõ ràng giả mù không phải là một ý kiến hay, Đoàn Lăng chuyển hướng sang cậu hỏi: “Có muốn chơi không?”

Tạ Ninh: “…”

Nhân vật chính, không hổ là cậu.

Cậu muốn giả c.h.ế.t trước mặt người khác, sau lưng thì tìm đường chết, còn Đoàn Lăng lại muốn cậu đỡ đạn trước mặt người khác, sau lưng thì mong cậu phắn đi, thật đúng là ‘cặp đôi hoàn hảo’.

Lấy lý do như thế để kéo Đoàn Lăng tới đây, lúc này Tạ Ninh chỉ có thể cắn răng gật đầu.

Ngay sau đó, Đoàn Lăng hừ một tiếng, coi như là chiều ý cậu mà ở lại.

Một đoạn nhạc đệm như vậy, không chỉ Hàn Khiên và Cố Tử Chân, mà ngay cả Hà Mỹ Mai vừa mới gợi chuyện pha trò cũng trở nên nghiêm túc hẳn lên.

Tạ Ninh: “…”

Đoàn Lăng, không hổ là cậu!

“Chơi cái gì đây nhỉ?” Số người chơi đã được xác định, Hà Mạn Quyển hào hứng xoa tay: “Rút gỗ thì sao, em mới mua một bộ mới tinh!”


Hà Mỹ Mai lúc này đang ngồi ở một bên khác Đoàn Lăng cũng không chọn cái gì, Đoàn Lăng ở lại đã là ngoài dự đoán của cô nàng rồi: “Được được, lấy ra luôn đi.”

Tất cả những người đã đi khu vui chơi đều ở đây, hình như mọi người đều biết luật chơi trò này, chỉ có mỗi mình Tạ Ninh nghe mà như rơi vào sương mù là thấp thỏm không yên, vô thức mà ngoái lại nhìn nhân vật chính.

Liếc mắt một cái đã nhận ra là cậu không biết, Đoàn Lăng nhếch mép, vẻ buồn ngủ trên mặt bớt đi đôi chút, như là có hơi thích thú.

“Không biết?”

Tạ Ninh gật đầu: “Chưa chơi bao giờ.”

“Không biết thì chờ bị thua thôi.”

Tạ Ninh: “…”

Đây là cái kiểu người gì vậy! Ngày nay không phân biệt nổi nữa mà!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận