Hai người trong tư thế thân mật, hoàn toàn không để ý ánh nhìn của người khác.
Khi ba tiết tự học buổi tối kết thúc đã là chín giờ rưỡi, bốn người theo dòng người đi ra ngoài, trở về tắm rửa rồi mới đi ngủ.
Chương trình học chính thức bắt đầu từ ngày mai, Mạc Sơ Quyết từng học qua cấp ba thầm nhỏ một giọt nước mắt bi thương.
Nếu không phải sợ bị bại lộ, cậu thật sự rất muốn thi thẳng lên đại học hoặc nhảy lớp, nhưng với chỉ số thông minh của mình...!thôi bỏ đi.
Cậu chỉ sáng dạ hơn mọi người một tí chứ vẫn chưa đạt đến mức IQ vượt trội như Dụ Quy Tinh, tất cả đều dựa vào ký ức đời trước mới đạt được thành tích như vậy.
Nếu vào phải lớp học chỉ toàn thiếu niên thiên tài, nhất định cậu sẽ bị đè bẹp, chi bằng tiến lên chậm mà chắc.
Còn về Dụ Quy Tinh, Trần Cửu Cửu đã hỏi ý kiến, hắn không định nhảy lớp.
Mạc Sơ Quyết cũng không hỏi nguyên nhân, bọn họ từ nhỏ đến lớn đều học chung, hơn nữa còn ngồi cùng bàn, nay đã thành thói quen.
Cha mẹ hai bên cũng cảm thấy hiện tại hai đứa rất ổn, có thể hỗ trợ lẫn nhau, việc nhảy lớp cứ kệ đi.
Điều kiện sống ở trường Nhất Trung rất tốt, không những có phòng tắm riêng mà còn có nước nóng.
Mọi người rửa mặt xong cũng là lúc tiếng chuông tắt đèn vang lên, đã mười một giờ.
Đây là lần đầu tiên cả bọn ngủ ở ký túc xá nên khó tránh khỏi có chút lạ lẫm.
Từng đôi mắt mở thao láo trong bóng đêm, ngoại trừ Dụ Quy Tinh, những người khác đều không ngủ được.
Âu Dương Húc đề nghị: "Bọn mình chơi game đi?"
Kỷ Vân nói: "Cũng được".
Mạc Sơ Quyết vươn đầu sang giường kế bên, thì thào: "Dụ Quy Tinh, Dụ Quy Tinh, cậu ngủ chưa?"
Có lẽ người kia đã thiu thiu ngủ nên giọng khàn khàn, khác hẳn với giọng nói lạnh lùng thường ngày, nghe dịu dàng hơn không ít: "Im miệng".
Hai người còn lại không dám hó hé.
"Sao cậu nhạt nhẽo quá vậy." Trong bóng đêm, Mạc Sơ Quyết chỉ loáng thoáng thấy được những đường nét mơ hồ, cậu duỗi ngón tay cẩn thận chọc chọc, đầu ngón tay truyền đến cảm giác ấm áp, chắc là vị trí gò má.
Ngón tay nhanh chóng bị người kia bắt lấy, âm thanh Dụ Quy Tinh gần sát: "Đừng quậy, mau ngủ đi.
Ngày mai phải dậy sớm".
Nhắc đến chuyện này, hứng thú trên mặt ba người còn lại nháy mắt giảm xuống.
Tiết đầu của sáng mai bắt đầu lúc bảy giờ mười, nghĩa là cần dậy sau sáu giờ.
Âu Dương Húc có thói quen thức khuya dậy trễ nên lập tức mất bình tĩnh, mau chóng nằm xuống giường nhắm mắt ngủ.
Kỷ Vân cũng kéo chăn, lập tức chìm vào giấc ngủ.
Thấy hai người kia từ bỏ kế hoạch thức khuya, Mạc Sơ Quyết cũng định lui về giường mình thì đột nhiên ngửi thấy một mùi hương quen thuộc.
Cậu khịt mũi ngửi thử, quả nhiên nó đến từ chỗ Dụ Quy Tinh.
Mùi hương thanh tao, tinh khiết, tựa như hương cỏ cây hòa lẫn nơi rừng sâu.
Đây là mùi hương độc nhất của Dụ Quy Tinh.
Người này khá hoài cổ, trước nay chỉ chuyên dùng một loại sữa tắm.
Trước kia Mạc Sơ Quyết cũng từng sử dụng nhưng tắm xong lại không ra được mùi hương như Dụ Quy Tinh, mùi cũng rất khác biệt.
Có lẽ vì mới tắm xong nên hương thơm đậm hơn bình thường rất nhiều, cậu không kìm được dựa gần hơn để ngửi.
Thấy Mạc Sơ Quyết ngửi tới ngửi lui trên đỉnh đầu như chó con, lại còn phả hết hơi thở nóng hổi lên mặt mình, Dụ Quy Tinh chịu đựng một lúc, cuối cùng không nhịn nổi: "Về giường cậu ngủ đi".
Âm thanh bất thình lình vang lên khiến Mạc Sơ Quyết giật bắn, nhanh chóng rúc về chăn, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Ngửi mấy cái cũng có bầu được đâu".
Dụ Quy Tinh phớt lờ cậu, nhắm mắt đi ngủ.
Mạc Sơ Quyết quen ngủ trên giường lớn ở nhà nên trằn trọc mãi không vào giấc được.
Bên kia thành giường lại phảng phất đến một mùi thơm thoang thoảng khiến lòng người dễ chịu, nghe tiếng thở nhè nhẹ của Dụ Quy Tinh, Mạc Sơ Quyết bất giác chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, khối mười bắt đầu bước vào thời khóa biểu chính thức.
Trời vừa hửng sáng không lâu, Dụ Quy Tinh đã đánh răng rửa mặt xong xuôi.
Những người khác đều không có thói quen ngáy hay nghiến răng nên cả căn phòng chìm trong yên tĩnh.
Nắng sớm mang sắc vàng nhè nhẹ chiếu qua cửa sổ, Dụ Quy Tinh thay đồ thể thao, kéo khóa lên chuẩn bị ra ngoài chạy bộ, bỗng ánh mắt chợt va phải chiếc cẳng chân trắng nõn mảnh mai.
Tư thế ngủ của Mạc Sơ Quyết rất kém, tuy Dụ Quy Tinh đã sớm biết nhưng đây là lần đầu tiên hắn tận mắt chứng kiến.
Chăn trên người biến mất tăm và gần như xoắn thành một cục như bánh quẩy.
Bắp chân buông thõng bên giường, vì chỉ mặc một chiếc quần đùi nên toàn bộ da thịt trắng nõn đều lộ ra ngoài không khí, kéo dài đến tận đùi, so với tấm chăn tối màu thì càng thêm trắng mịn.
Dụ Quy Tinh đi tới, mới chạm vào da Mạc Sơ Quyết liền sửng sốt, làn da trơn láng ấm áp tựa noãn ngọc (*) thượng hạng, hấp thụ chặt chẽ vào lòng bàn tay.
- -----------------------
(*) Noãn ngọc: chỉ loại ngọc được hình thành dưới nhiệt độ và áp suất cao, tiêu biểu nhất là ngọc Hòa Điền.
- -----------------------
Hắn phớt lờ cảm giác khác lạ trong lòng, đặt bắp chân Mạc Sơ Quyết trở lại giường, điều chỉnh tư thế ngủ và trải chăn ngay ngắn.
Giờ trông thuận mắt hơn nhiều.
Xong nhiệm vụ, Dụ Quy Tinh mới hài lòng đi chạy bộ.
Sau khi chạy xong trở về liền phát hiện Mạc Sơ Quyết chứng nào tật nấy.
Lần này đổi chân, cẳng chân vừa dài vừa thẳng gác cao lên tường, trắng đến lóa mắt.
Dụ Quy Tinh: "..."
Hắn không nhìn nổi nữa nắm lấy chân Mạc Sơ Quyết, vừa nhét lại vào chăn thì phát hiện người dưới thân động đậy, sau đó mở mắt ra.
Mạc Sơ Quyết mới thức dậy còn lơ mơ, hai mắt như dán keo, mở ra đã chực nhắm lại, tuy vậy cậu vẫn biết trước mặt mình có một bóng người.
Kẻ nào lên giường mình?
Nghĩ đến đây, Mạc Sơ Quyết lập tức bừng tỉnh, nhấc chân đạp mạnh!
Tuy nhiên trước khi cậu đá trúng thì cẳng chân thình lình bị một lực mạnh giữ lại, Mạc Sơ Quyết cố rút ra nhưng không sao thoát được.
Cậu giận dữ giương mắt nhìn lên, bỗng phát hiện người trước mặt mình...!hả? Sao giống Dụ Quy Tinh quá vậy?
Mạc Sơ Quyết trợn tròn mắt: "Sao cậu trèo lên giường tớ?"
Dụ Quy Tinh nắm cổ chân đối phương, vẻ mặt thâm trầm: "Lúc ngủ cậu mặc thứ này?"
Mạc Sơ Quyết cúi xuống nhìn quần mình, có gì đâu ta, không phải che được mông trứng rồi à?
Thắc mắc hiện rõ trên mặt đối phương, Dụ Quy Tinh mở miệng đáp: "Lúc cậu ngủ toàn bộ đùi đều lộ ra ngoài, tư thế quá kém".
Tư thế ngủ xấu thì đúng, Mạc Sơ Quyết không có gì chối cãi, nhưng có chuyện khác khiến cậu không hiểu được: "Đều là đàn ông thì có sao đâu, dạo này nóng muốn chết, không mặc quần này chẳng lẽ mặc quần dài?"
Dụ Quy Tinh nghiêm túc gật đầu.
Hắn luôn mặc áo quần dài đi ngủ, các khuy áo cũng được cài chỉnh tề, ngay cả chiếc trên cùng cũng không để hở.
Mạc Sơ Quyết: "..."
Cứu tui trời ơi! Cái thói đa sự của Dụ Quy Tinh dữ dội lắm rồi!
Cậu bắt đầu cảm thấy hối hận khi sống chung ký túc xá với tên này, hắn còn nghiêm khắc hơn cả mẹ nữa.
Kiếp trước cậu cũng ở ký túc xá, lúc ấy trong phòng toàn lũ đàn ông thô kệch, lắm đứa còn cởi trần cởi truồng, cậu chịu mặc quần áo đã là may lắm rồi!
"Vậy lần sau tớ sẽ sửa tướng ngủ đẹp hơn." Mạc Sơ Quyết nói.
Nói thì nói thế chứ ngủ rồi ai mà khống chế được, cậu chỉ hứa miệng thôi.
Tư thế hiện tại của bọn họ cực kỳ không thích hợp, Mạc Sơ Quyết cử động cổ chân vẫn đang bị đối phương nắm chặt: "Giờ cậu có thể buông ra chưa?"
Lúc này Dụ Quy Tinh mới nhớ ra, lập tức buông ra như bị bỏng, một tay chống bên mép giường nhẹ nhàng nhảy xuống, sau đó cầm lấy quần áo vào phòng tắm, bóng lưng như hớt hải bỏ chạy.
Mạc Sơ Quyết biết hắn có thói quen tắm rửa sau khi chạy bộ buổi sáng, cậu xoa cái chân tê rần của mình, nhìn quanh tứ phía.
Thời gian vẫn còn sớm, chưa ai thức dậy, cậu ngáp một cái rồi ngủ tiếp.
Giấc ngủ nướng chỉ vỏn vẹn nửa giờ, lúc Mạc Sơ Quyết tỉnh lại lần nữa thì thấy những người khác đã dậy rồi.
Cậu thay quần áo rồi nhanh nhẹn xuống giường, chào hỏi với hai người kia: "Chào buổi sáng".
Âu Dương Húc và Kỷ Vân đều không có tinh thần, hai mắt díu lại đồng thời gật đầu: "Chào buổi sáng".
Ngay lúc này, cửa phòng tắm đột ngột mở ra, Dụ Quy Tinh cả người đầy hơi nước từ trong bước ra, đang dùng khăn lông lau tóc, vẻ mặt lãnh đạm.
Hắn quay đầu nhìn Mạc Sơ Quyết, thả một tiếng "ừm" bằng giọng mũi.
Làn da thiếu niên căng bóng trắng trẻo, ánh nắng tinh mơ phủ trên người một tầng sáng vàng vọt, ửng lên một độ bóng trong suốt nhàn nhạt, lông mi dài và cong còn vương vài giọt nước, tựa như yêu tinh từ rừng sâu bước ra.
Thật sự quá đẹp trai!
Mạc Sơ Quyết thấy hắn lại nhớ tới chuyện vừa nãy, bắt đầu cảm thấy đau lòng cho bạn gái tương lai của Dụ Quy Tinh, đẹp trai thì có được gì, tính tình phiền toái lại còn mắc bệnh sạch sẽ, ai mà chịu nổi.
Nhưng với tính cách của Dụ Quy Tinh, chẳng biết hắn sẽ thích kiểu bạn gái như thế nào.
Hồi cấp hai hắn luôn ngồi vững trên ngôi vị giáo thảo, thành tích lại tốt, con gái gửi thư tỏ tình nhiều vô số kể, nhưng người này chưa bao giờ trưng vẻ mặt thân thiện với bất cứ ai, toàn bộ đều từ chối, không có ngoại lệ.
Mạc Sơ Quyết chẳng rõ là do hắn chưa thông suốt hay trong đầu hắn vốn dĩ không có dây thần kinh yêu đương.
"Các người đứng đây nhìn nhau làm gì, tránh ra cho tớ đi vệ sinh." Âu Dương Húc hét lớn, thật sự quá cấp bách nên buộc phải chen ngang hai người.
Mạc Sơ Quyết và Dụ Quy Tinh đồng thời tránh sang một bên.
Đánh răng rửa mặt xong, cả bọn cùng đi căng tin, thực đơn bữa sáng khá phong phú, nhưng thời gian quá gấp, họ ăn đại vài miếng rồi vào lớp.
Tiết đầu tiên là tiết đọc sáng môn tiếng Anh, phòng học vang lên tiếng đọc bài lanh lảnh, Hồ Vĩ Quốc nhìn lướt qua một vòng, vô cùng vừa ý, gật đầu quay về văn phòng.
Vì là ngày học đầu tiên, chưa vào học kỳ chính thức nên nội dung chương trình khá đơn giản.
Cả quá trình Mạc Sơ Quyết đều lười biếng, gần như nằm dài ra bàn như không có xương sống.
Ngược lại, Dụ Quy Tinh thì ngồi thẳng tắp, dù không nghe giảng cũng nghiêm túc đọc sách.
Cuộc sống cấp ba khô khan nhàm chán, người nghiêm túc học hành sẽ cảm thấy toàn bộ thời gian đều được sắp xếp kín mít, cuộc sống thập phần phong phú.
Nhưng với Mạc Sơ Quyết lại vô cùng khó khăn, tính cậu hiếu động, ngồi lì một chỗ không yên.
Cấp hai theo chế độ ngoại trú, tan học còn có thể ra ngoài chơi, bây giờ một tháng chỉ có thể rời trường một lần, giống như con chim bị nhốt trong lồng sắp tự kỷ đến nơi.
Cũng may trường không cấm mang di động, Mạc Sơ Quyết canh lúc giáo viên giảng bài trên bục, ngón tay táy máy bấm vào ứng dụng quen thuộc.
Nhìn mấy quyển tiểu thuyết ngược luyến yêu dấu nằm trong tủ sách, Mạc Sơ Quyết nước mắt rưng rưng, khó nén phấn khích.
Cậu muốn lấy lại sở thích của mình...!đọc ngược văn!
Hồi trước ở nhà cậu đâu dám xem, sợ bản thân khóc sưng mắt bị Khương Y Linh phát hiện.
Khương Y Linh rất quan tâm tình trạng sức khỏe của con trai, gặp phải chuyện này nhất định sẽ truy cứu đến cùng.
Lòng Mạc Sơ Quyết bứt rứt như bị mèo cào, âm thầm nhẫn nhịn đến tận bây giờ mới dám động thủ.
Ngay khi cậu chuẩn bị mở một quyển ra xem, một bàn tay bất thình lình từ bên cạnh duỗi ra dễ dàng đoạt lấy di động từ tay cậu.
Giọng nói lạnh lùng của Dụ Quy Tinh vang lên: "Trong giờ học không được chơi".
Mạc Sơ Quyết: "..."
Cha chả cha chả!! Cậu muốn đổi bạn cùng bàn!.