Hai người trò chuyện không bao lâu, Khương Y Linh đã dẫn con trai về nhà.
Vừa về cô liền đi thẳng xuống bếp, kim đồng hồ trên tường điểm năm giờ, đã đến giờ cơm tối.
Mạc Hiên Văn đang làm việc tại cơ quan, đúng giờ tan làm, ít khi tham gia xã giao, tuy lương không cao nhưng hơn ở điểm ổn định.
Sáu giờ tối, đúng giờ liền có tiếng mở cửa, Mạc Hiên Văn đi làm về.
Khương Y Linh dọn thức ăn lên bàn, nghe thấy tiếng động liền nhìn ra.
Mạc Hiên Văn thay giày bước vào, anh đeo cặp kính viền bạc, phong thái nho nhã lễ độ: "Y Linh, Tiểu Sơ, anh về rồi".
Khương Y Linh cười đáp: "Vừa kịp, cơm dọn sẵn rồi, anh mau rửa tay đi".
Mạc Hiên Văn y lời đi rửa tay, vừa ngồi xuống bàn ăn thì nghe tiếng bước chân lạch bạch.
Mạc Sơ Quyết theo mùi đồ ăn chạy một mạch xuống phòng, thèm thuồng chảy nước miếng.
Khương Y Linh làm món sườn xào chua ngọt mà bé con thích nhất!
Cậu hì hục đẩy chiếc ghế trẻ em sang rồi lật đật trèo lên, tự mình đeo yếm vào, cực kỳ ngoan ngoãn.
Mạc Hiên Văn sợ bé con ngã nên đứng cạnh đỡ một phen, anh bật cười: "Thèm tới vậy luôn?"
"Dạ!" Mạc Sơ Quyết nhìn chăm chăm miếng sườn thơm ngon trong tô canh không chớp mắt.
Bên trên rắc một ít hành lá, mùi thơm đậm đà ập vào mặt khiến người ta khó cưỡng.
Không lâu sau, Khương Y Linh đem món cuối cùng lên, mỉm cười véo mũi Mạc Sơ Quyết: "Đúng là mèo con ham ăn".
Cả gia đình ngồi vào bàn bắt đầu dùng bữa, Khương Y Linh gắp cho Mạc Sơ Quyết mấy miếng sườn, thấy bé con vùi mặt vào bát ăn ngon lành, cô không khỏi nhắc nhở: "Ăn từ từ".
Mạc Sơ Quyết ngậm miếng sườn trong miệng, ậm ờ đáp: "Dạ".
Hai người lớn thấy cậu ăn vui vẻ cũng thấy ngon miệng theo, bọn họ vừa gắp đồ ăn cho nhau vừa trò chuyện rôm rả.
Khương Y Linh nhắc đến hàng xóm mới: "Phòng kế bên chuyển vào rồi, là hai mẹ con, anh có gặp chưa?"
Mạc Hiên Văn cho một đũa cơm vào miệng, hỏi: "Lúc nào vậy? Anh mới tan làm, chưa gặp".
Khương Y Linh bắt đầu nhiệt tình kể: "Chiều nay em sang biếu họ ít quà bánh, trùng hợp đụng phải hai mẹ con mới về.
Em và cô ấy hàn huyên một lúc, nghe bảo cổ tên Trần Cửu Cửu, một mình dẫn con tới.
Cô ấy xinh lắm! Da trắng như trứng bóc, mềm mịn như đậu hũ non".
Con người đều yêu mến cái đẹp, không ai ghen tỵ nổi với nhan sắc tuyệt đỉnh của Trần Cửu Cửu.
Khương Y Linh nói đùa: "Nếu em cũng đẹp như vậy thì tốt quá".
Mạc Hiên Văn nghe vậy liền cau mày: "Sao lại không đẹp? Trong lòng anh em là người đẹp nhất".
Khương Y Linh thoáng đỏ mặt, tức giận nói: "Con trai còn đang ở đây, anh đang nói bậy gì vậy?"
Mạc Sơ Quyết vui vẻ nhìn họ phát cơm chó, cậu cũng giơ cánh tay be bé của mình lên, nói theo một câu: "Mẹ cũng là người đẹp nhất trong lòng con".
"Nhóc thúi này bày đặt góp vui cái gì đấy?"
Dù nói thế nhưng sau bữa cơm khóe môi Khương Y Linh chưa từng hạ xuống.
Mấy ngày sau, cô đều coi mẹ con Trần Cửu Cửu như cô nhi quả phụ, thỉnh thoảng sẽ đem chút gì đó qua, đều là đồ lặt vặt hoặc bánh trái mới làm, hoặc là canh vừa nấu.
Mặc dù có chút tò mò về ba cậu nhóc nhưng cô không hỏi nhiều, đây là chuyện riêng trong nhà, ngộ nhỡ hỏi bừa khơi lại vết thương lòng của người ta thì không tốt.
Dạo này đương kỳ nghỉ đông, Mạc Sơ Quyết không cần đến nhà trẻ, mỗi ngày đều ở nhà chơi đồ chơi, trên đầu thiếu điều muốn mọc cỏ tới nơi.
Khương Y Linh làm bánh kem trong bếp, bé con chóp chép cái miệng, kéo giọng gọi: "Mẹ ơi..."
Trời hôm nay khá nóng, Khương Y Linh lau mồ hôi trên trán, từ nhà bếp ló đầu ra dịu dàng hỏi: "Sao thế bé con?"
Mạc Sơ Quyết chớp mắt, lông mi như cái quạt nhỏ: "Mẹ, khi nào chúng ta đi dã ngoại?"
Trước đó Khương Y Linh đã đồng ý với cậu khi nào trời đẹp sẽ dắt đi chơi, hiện tại kỳ nghỉ đông cũng sắp kết thúc vậy mà chả thấy dấu hiệu gì.
Khương Y Linh suy nghĩ một chút, an ủi: "Gần đây ba con có việc bận, cuối tuần sau mình đi, chịu không nào?"
Mạc Sơ Quyết hiểu chuyện gật đầu: "Dạ".
Thật ra trong đầu cậu đã nghĩ đến lúc đó nên mua món ăn vặt nào.
Kỳ thực cậu muốn ăn nhất là gà rán, nhưng Khương Y Linh nói đó là thực phẩm rác nên hiếm khi cho cậu ăn.
Nghĩ đến đây Mạc Sơ Quyết chợt thở dài, cậu cảm thấy điểm tốt duy nhất sau khi lớn lên đó chính là được ăn những gì mình muốn.
Khương Y Linh thấy bé con cúi đầu, thoạt nhìn thập phần ủ rũ, trong lòng có hơi áy náy: "Đến lúc đó mẹ mua gà rán và khoai tây chiên cho con".
Mạc Sơ Quyết bỗng nhiên được thực hiện tâm nguyện một cách khó hiểu: "...Hả?"
Cậu gãi đầu, chưa kịp nói thêm liền nghe Khương Y Linh tiếp tục: "Bé con giúp mẹ đem cái này qua cho dì Trần được không? Mẹ còn phải canh lò nướng thêm lát nữa".
Mạc Sơ Quyết gật đầu, không lâu sau đã bưng mấy cái bánh kem ra cửa.
Đây là lần đầu tiên cậu tự mình sang nhà kế bên, vì cơ thể quá thấp không với tới chuông nên đành cầm dĩa bằng một tay rồi dùng tay còn lại gõ cửa.
Cửa nhanh chóng mở ra, Trần Cửu Cửu bước ra nhìn không thấy ai, sau đó mới phát hiện bé con đứng dưới, cô ngồi xổm xuống cười hỏi: "Thì ra là Tiểu Sơ, con có việc gì tìm dì sao?"
Gương mặt xinh đẹp đột nhiên phóng đại trước mắt, Trần Cửu Cửu ghé sát lại gần, người từng gặp qua đủ loại nam thanh nữ tú trong giới giải trí như Mạc Sơ Quyết cũng sững người một lúc, tai cậu hơi đỏ lên, giơ chiếc mâm lên cao: "Mẹ con nhờ đem bánh sang cho dì Trần".
Trần Cửu Cửu véo má thịt của bé con một phen: "Ngoan quá, mau vào nhà chơi nào, con trai dì cũng ở nhà đấy".
Mạc Sơ Quyết ngơ ngác mặc cô dắt vào.
Sau khi cửa đóng lại cậu mới khoát tay từ chối: "Dì Trần, mẹ con vẫn đang chờ ở nhà..."
Trần Cửu Cửu không để ý: "Có sao đâu nào, đến lúc đó dì nói mẹ con một tiếng là được.
Quy Tinh đang đọc sách trong phòng, con rảnh thì dẫn nó đi chơi, một đứa con nít mà suốt ngày xụ mặt, chẳng ra sao cả! Vẫn là Tiểu Sơ đáng yêu hơn".
Mạc Sơ Quyết: "..." Với con trai cũng có thể dùng từ đáng yêu để hình dung sao? Nhưng cậu lại muốn giống như con của Trần Cửu Cửu, thể chất mít ướt này khiến cậu chẳng ngầu lòi gì cả.
Đúng lúc này, một giọng nói bất đắc dĩ từ trong phòng khách truyền đến: "Mẹ".
Đang nói xấu bị chính chủ bắt được phải làm sao phải làm sao?
Trần Cửu Cửu với phương châm "chỉ cần bạn không ngại thì người ngại sẽ là người khác", cô mỉm cười dẫn Mạc Sơ Quyết từ huyền quan tiến vào như không có chuyện gì, còn nói: "Con xem ai đến nè? Em trai nhà bên sang cho bánh kem, còn không mau cảm ơn người ta".
Mạc Sơ Quyết có chút xấu hổ, vội xua tay: "Không cần cảm ơn đâu..."
Cậu nhóc ngồi trên sô pha nhìn lướt qua cậu một cái, lạnh lùng nói: "Cảm ơn".
Đây là lần đầu tiên cậu nghe thấy giọng nói của "anh trai cool ngầu", không ngờ lại hay đến vậy.
Mất một lúc sau Mạc Sơ Quyết mới phản ứng, vội vàng nói: "Không có gì".
Trần Cửu Cửu đứng một bên nghe bọn họ đối thoại, bộ dạng muốn cười mà không dám cười, con trai nhà mình da mặt quá mỏng, chọc lên chọc xuống không khéo thẹn quá hóa giận.
Cô vào phòng ngủ lấy áo khoác, vừa thay giày vừa nói với hai bạn nhỏ: "Dì phải ra ngoài một chuyến, Tiểu Sơ ở lại chơi với anh được không? Dì sẽ báo mẹ con một tiếng".
Mạc Sơ Quyết còn chưa nghĩ ra nên làm gì, cậu nhóc ngồi trên sô pha đã đứng phắt dậy, hơi nhíu mày, giọng nói đầy vẻ không bằng lòng: "Mẹ, con không cần người chơi chung".
Mạc Sơ Quyết gãi gãi mặt, thầm nghĩ: bản thân đã bị ghét bỏ rồi sao?
Trần Cửu Cửu lườm hắn rồi nói với Mạc Sơ Quyết: "Con đừng nghe nó nói bậy, thật ra anh trai rất thích con".
Nhận được ánh mắt ám hiệu của mẹ mình, cậu nhóc kiểu: "..."
Nhưng hắn cũng không tiếp tục từ chối.
"Quyết định vậy nha, hai đứa ngoan ngoãn ở nhà chơi, dì đi một lát rồi về".
Như đột nhiên nhớ ra gì đó, Trần Cửu Cửu đảo mắt nhìn con trai mình, "Tinh Tinh, con đừng có ăn hiếp em đấy".
Dụ Quy Tinh: "..." Nhìn hắn giống hạng người đó lắm à?
Hắn hoài nghi mẹ mình đã hiểu lầm mình gì đó.
Cánh cửa đóng sầm lại, sau khi Trần Cửu Cửu đi khỏi, ngôi nhà hoàn toàn yên tĩnh lại.
Mạc Sơ Quyết nhìn cậu nhóc ngồi trên sô pha yên lặng đọc sách, cậu nhất thời trở nên bối rối: mình phải làm gì đây?
Cứ đứng trơ ra thế này cũng không phải cách, cậu thả từng bước nhỏ đến sô pha rồi ngồi xuống, sau đó chầm chậm dịch mông đến bên cạnh, thử nhìn quyển sách mà hắn đang đọc.
Kết quả không xem được sách mà còn bị sắc đẹp làm mụ mị tâm trí.
Nắng chiều lọt qua khung cửa, ánh nắng phản chiếu lớp bụi trong không khí khiến không gian trở nên ấm áp yên tĩnh.
Cậu bé mặc một chiếc sơ mi trắng, sống lưng hơi cong cong, hàng mi dài như lông vũ nhẹ rũ xuống, dưới ánh mặt trời làn da càng thêm trắng nõn như ngọc.
Một khung cảnh đẹp như tranh vẽ.
Nhưng Mạc Sơ Quyết lại nhìn đến phát tức.
Xong rồi xong đời rồi, cứ nhìn ngoại hình của Trần Cửu Cửu là biết, nhan sắc của con trai cô nhất định không kém, lớn lên xấu đi chắc chắn là không thể rồi.
Cậu âm thầm cầu nguyện sau này tên này đừng chung trường với mình, bằng không cái danh giáo thảo làm gì còn chỗ cho Mạc Sơ Quyết cậu.
Ai cũng có thể cảm nhận được khi bị người ta nhìn chằm chằm, huống hồ còn là Dụ Quy Tinh có giác quan nhạy bén.
Hắn ngẩng đầu lên, nhíu mày nhìn Mạc Sơ Quyết như đang chất vấn: "Cậu đang nhìn gì?"
Dù đối phương không nói một câu nhưng Mạc Sơ Quyết vẫn đọc ra được ý tứ ghét bỏ, cậu vội cứu vãn: "Tớ chỉ muốn biết cậu đang đọc sách gì".
Dụ Quy Tinh nâng tay để lộ bìa sách.
Mạc Sơ Quyết cúi đầu nhìn, ngay sau đó là một trận im lặng kéo dài.
Chả khoa học tí nào! Một thằng nhóc năm tuổi sao có thể đọc bản gốc tiếng Anh?
Đời trước cậu thi đại học hơn 140 điểm tiếng Anh còn chưa hiểu hết đống nội dung này, nói chi đây chỉ là đứa trẻ năm tuổi.
Mạc Sơ Quyết nghi ngờ có phải người này cũng trùng sinh giống cậu?
Cậu cẩn thận dò hỏi: "Cậu đọc hiểu được mấy cái này à?"
Lần này Dụ Quy Tinh không nhìn cậu như tên ngốc mà nghiêm túc gật đầu: "Hiểu gần hết".
Từ nhỏ hắn đã được học nhiều ngôn ngữ khác nhau, thông thạo nhất là tiếng Trung và tiếng Anh, ngoại trừ một số từ ngữ hiếm gặp thì biết gần hết mặt chữ.
Ồ! Mạc Sơ Quyết kinh ngạc nhìn đối phương, lẽ nào người này thật sự trùng sinh?
Cậu chỉ vào một từ vựng trong sách, hỏi: "Vậy cậu biết từ này nghĩa là gì không?"
Dụ Quy Tinh cúi đầu nhìn sơ rồi phát âm lưu loát theo giọng chuẩn: "acquai (?), thông báo".
*Chắc là từ acquaint nhỉ?
Biết thật kìa!
Để thu thập thêm ít thông tin, Mạc Sơ Quyết hỏi tiếp: "Cậu tên là gì?"
Dụ Quy Tinh bắt đầu mất kiên nhẫn, sao nhóc này cứ hỏi mãi không dứt vậy?
Hắn lạnh lùng nói tên mình rồi mở lại sách, kệ Mạc Sơ Quyết cứ ríu rít bên tai, không thèm trả lời.
Không được đáp lại, Mạc Sơ Quyết đành từ bỏ.
Cậu nhìn sườn mặt đẹp trai vẫn còn mang nét bầu bĩnh trẻ con và cặp mày nhăn nhó đủ ép chết ruồi của Dụ Quy Tinh.
Tên của người này...!sao lại quen thuộc như vậy?.