Mấy đồng đội bên cạnh xem đến ê răng.
Một nam sinh trong số đó hỏi đùa: "Đội trưởng đội cổ vũ à, sao bọn này lại không được đãi ngộ kia vậy?"
Mạc Sơ Quyết gấp khăn chỉnh tề, cười mắng: "Không biết xấu hổ, bộ không có tay hả?"
Cả đám nhìn đôi tay mảnh khảnh trắng nõn của Dụ Quy Tinh, lâm vào trầm mặc.
Bộ hắn không có tay sao?
Quả nhiên là cậu, tiêu chuẩn kép rành rành!
Dụ Quy Tinh khóe miệng ngậm cười, tầm mắt vẫn luôn đặt trên người Mạc Sơ Quyết, dễ dàng nhận ra tâm trạng hắn vô cùng tốt.
Sau giờ nghỉ giải lao, trận đấu lại tiếp tục.
Tiếng còi cất lên, không khí liền trở nên căng thẳng, Mạc Sơ Quyết theo dõi sát sao tình hình trên sân, tâm trạng cũng dâng cao theo thế cục.
Trái tim nảy thình thịch, hốc mắt hơi ươn ướt, có lẽ nước mắt không kìm được chảy ra.
Cũng may cậu rút kinh nghiệm nên mang theo khăn giấy, đang định rút một tờ trong túi, bàn tay từ bên cạnh đột nhiên duỗi ra.
Thẩm Ánh Thu đưa tờ khăn giấy sang: "Đây".
Mạc Sơ Quyết hơi xấu hổ, do dự một chút, vẫn nhận lấy: "Cảm ơn".
Thẩm Ánh Thu nhân cơ hội ngồi xuống bên cạnh, bắt chuyện: "Cậu biết chơi bóng rổ không?"
Mạc Sơ Quyết lặng thinh siết chặt chai nước: "Không biết".
Cậu vờ như không có gì quan trọng: "Thể chất mình không thích hợp với thể thao, vừa khéo mình cũng lười hahaha..."
Không.
Thật ra là muốn.
Nhất là khi thấy dáng vẻ oai phong trên sân của Dụ Quy Tinh, nhất cử nhất động đều có thể thu hút toàn bộ khán đài, còn cậu chỉ có thể ở ngoài sân cỗ vũ, trong lòng không khỏi cảm thấy ngậm ngùi ghen tỵ.
Cậu cũng muốn kề vai sát cánh với mọi người.
Nhưng cậu đã quen rồi, đời trước sau khi hiểu rõ cơ thể mình, liền ép bản thân làm quen.
"À, ra là vậy".
Thẩm Ánh Thu thấy vẻ mặt cậu chùng xuống liền tránh đề tài này: "Kỳ nghỉ tháng này cậu có thời gian không, mình định đi thư viện đọc sách, đi cùng nhé?"
Mạc Sơ Quyết xua tay: "Mình không thích đọc sách đâu".
Khi học cậu vô cùng nghiêm túc, nhưng ngoài giờ thì không muốn động vào nữa.
Thẩm Ánh Thu thấy cậu tránh như tránh tà liền bật cười: "Cậu nghĩ nhiều rồi, mình không đến để học mà để đọc tiểu thuyết".
Tiểu thuyết?
Tâm tình Mạc Sơ Quyết nháy mắt tăng vọt, nữ chính này quá...!quá hợp ý với cậu rồi!
Đụng tới đề tài này cậu có thể nói hai ngày hai đêm không dứt.
Sợ người ta phát hiện sở thích, cậu sát lại gần hỏi nhỏ: "Vậy cậu thích thể loại gì?"
Thẩm Ánh Thu cũng bắt chước, nhỏ giọng đáp: "Ngược.
Càng ngược càng mê".
Nội tâm Mạc Sơ Quyết nhảy nhót.
Duyên phận gì vậy trời! Nữ chính vậy mà cùng sở thích với mình!
Hai người nói chuyện say sưa, Thẩm Ánh Thu giới thiệu cho cậu vài bộ hấp dẫn.
Mạc Sơ Quyết đã lâu không đọc, hồi trước hoặc là bị Khương Y Linh quản thúc, hoặc bị Dụ Quy Tinh nắm thóp, với lại cậu tìm không ra mấy quyển tiểu thuyết từng đọc trong đời trước, giờ được đề cử vài bộ thì bắt đầu cảm thấy ngứa ngáy.
Hai người càng nói càng hăng.
Trên sân thi đấu...
Âu Dương Húc chuyền bóng cho một đồng đội khác, nhóm người nhanh chóng dẫn bóng tới phần rổ đối phương.
Hắn ta đảo mắt lướt một vòng, phát hiện Dụ Quy Tinh vẫn đứng im tại chỗ nhìn đăm đăm một hướng nào đó bên ngoài sân, liền nhịn không được nhắc nhở: "Dụ Quy Tinh, bóng ở bên này".
"Ừm".
Dụ Quy Tinh lên tiếng, ánh mắt lại không dời đi.
Nhìn gì mà mê mẩn thế?
Trong lòng Âu Dương Húc đã có suy đoán, xuôi theo tầm mắt hắn, quả nhiên tìm thấy một bóng người quen thuộc bên ngoài sân.
Mạc Sơ Quyết cùng Thẩm Ánh Thu ngồi trên khán đài, đầu chụm rất gần lén lút nói gì đó.
Mạc Sơ Quyết cười tít mắt, bởi vì quá chuyên chú nên cũng không phát hiện mình bị người ta nhìn chằm chằm nãy giờ.
Âu Dương Húc xem lại biểu cảm của Dụ Quy Tinh, quả nhiên nét mặt hắn sa sầm như sắp nổi bão.
Cũng may Dụ Quy Tinh biết trận đấu quan trọng, hắn nhìn chằm chằm một lúc thì trở lại thi đấu.
Chẳng qua thế tấn công trở nên ác liệt hơn hẳn, hắn thực hiện liên tiếp mấy cú úp rổ khiến cầu thủ đối phương không kịp trở tay.
Trên sân dậy tiếng la hét ầm ầm, tiếng hét của mấy nữ sinh phía sau chói muốn thủng màn nhĩ: "Áaaa Dụ Quy Tinh đẹp trai quá!"
"Người đàn ông này quá hoàn hảo huhuhu!"
Mạc Sơ Quyết tranh thủ ngó qua, cũng vỗ tay bộp bộp, thấy Dụ Quy Tinh đang nhìn mình liền giơ ngón cái lên.
Sắc mặt Dụ Quy Tinh tốt lên trông thấy nhưng cũng không kéo dài lâu, bởi vì nhóc Mạc Sơ Quyết vô lương tâm lại tiếp tục không để ý hắns.
Đã bày tỏ tâm ý với hắn rồi mà còn dám trêu chọc cô gái khác trước mặt hắn?
Dụ Quy Tinh nhận bóng từ đồng đội, tập trung vào trận đấu, tâm trạng lại cực kỳ không vui.
Tiểu thuyết có cám dỗ cực lớn với Mạc Sơ Quyết, dẫu sao cậu cũng không cần làm gì, chỉ cần đợi Dụ Quy Tinh ra sân thì tới đưa nước, bởi vậy yên tâm tiếp tục trò chuyện với Thẩm Ánh Thu.
Tiếng còi cất lên, cậu mới thoát khỏi trạng thái phấn khích, tung tăng ôm nước chạy qua.
Trận đấu vẫn chưa kết thúc, vừa rồi là tiếng còi tạm dừng, lớp Một chơi quá hăng, lớp Chín định thay người.
Mạc Sơ Quyết chạy tới nơi liền bị vẻ mặt Dụ Quy Tinh làm cho giật bắn.
Đây là sao nữa? Ai chọc tới đại ma vương?
Cậu hỏi trước Âu Dương Húc: "Vừa nãy đội kia chơi xấu hả?"
Âu Dương Húc lắc đầu lia lịa: "Không có, lớp Chín chơi đẹp lắm".
Mạc Sơ Quyết càng khó hiểu hơn: "Vậy sao tâm trạng cậu ấy kém thế?"
Âu Dương Húc: "..."
Còn không phải tại cậu à?!
Kỷ Vân cũng yên lặng che mặt, cạn lời.
Lúc này, Dụ Quy Tinh híp mắt nhìn sang, quát: "Mạc Sơ Quyết, qua đây".
Giọng điệu hết sức lạnh lùng.
Mạc Sơ Quyết bĩu môi, dè dặt ôm nước chạy qua.
Thấy ánh mắt của Dụ Quy Tinh, Âu Dương Húc nuốt nước miếng.
Hiện tại hắn ta khẳng định, hai người này trăm phần trăm là có tư tình, nhưng Mạc Sơ Quyết quá ngốc không hay biết gì, thiếu chút nữa liên lụy đến bọn họ.
Kỷ Vân thở dài, quàng vai hắn ta: "Đã biết thống khổ hồi trước của tớ chưa?".
Rõ ràng đã phát hiện có điểm không đúng, nhưng không thể nói ra, mỗi ngày phải chứng kiến hai người họ phát cẩu lương, khổ không kể xiết.
Bây giờ cuối cùng cũng có người cùng cậu ta ăn cẩu lương TvT.
Hai cẩu độc thân ôm đầu khóc rống.
Âu Dương Húc khóc nửa chừng chợt cảm thấy không đúng: "Cậu phát hiện khi nào?"
Kỷ Vân vò đầu nói: "Hồi đầu năm lớp mười, tớ mới vừa vào ký túc xá thì nhìn thấy hai người ôm nhau, Mạc Sơ Quyết còn đang đu trên người Dụ Quy Tinh.
Lúc đó tớ đã thấy sai sai rồi, nhưng Mạc Sơ Quyết giải thích bọn họ chỉ là anh em trúc mã, vậy mà tớ tin ngay".
Âu Dương Húc kinh ngạc cảm thán: "Vãi! Hai người quen nhau sớm vậy, thế mà bây giờ tớ mới phát hiện?!"
Kỷ Vân an ủi: "Không sao, phát hiện sớm cũng chỉ ăn cơm chó nhiều hơn mà thôi".
Âu Dương Húc: "..." Cũng có lý.
Mạc Sơ Quyết vừa qua tới đã bị tóm lấy.
Dụ Quy Tinh bóp mặt cậu, giọng nguy hiểm: "Cùng cô ta nói chuyện gì, vui đến vậy à?"
"Đau..." Mạc Sơ Quyết không thể không ngẩng mặt lên, trả lời nửa úp nửa mở, "Không có gì, chỉ nói chút chuyện học tập".
Dụ Quy Tinh buông tay, nhìn hai vệt đen bị lưu lại trên mặt đối phương, ngữ khí tốt lên không ít: "Cậu nghĩ tôi sẽ tin?"
Nhóc lười Mạc Sơ Quyết này ngoài giờ học không có giây nào nghĩ tới chuyện học hành.
Mạc Sơ Quyết không biết mặt mình bẩn, thấy Dụ Quy Tinh thả ra liền ôm chân nịnh bợ: "Đừng nóng giận, ngài uống nước đi".
Dụ Quy Tinh hừ lạnh một tiếng.
Mạc Sơ Quyết lập tức ngoan ngoãn khăn bưng nước rót cẩn thận hầu hạ ông lớn.
Cuối cùng thời gian tạm dừng cũng kết thúc, còn chưa kịp thở phào đã nghe Dụ Quy Tinh nói: "Xong trận sẽ tính sổ với cậu sau".
Mạc Sơ Quyết: "!!!"
Cậu nhìn trân trân bóng lưng của Dụ Quy Tinh bằng ánh mắt không thể tin nổi, chẳng khác nào ông già đang hấp hối nhưng sốc quá phải bật dậy.
Khổ sở phục vụ cậu ta, cậu ta còn đối xử với mình kiểu đó? Ông đây ứ làm nữa, hứ!
Nghĩ thì nghĩ vậy, rốt cục cậu vẫn ôm nước lộc cộc trở về chỗ cũ, thậm chí không còn tâm trạng bắt chuyện với Thẩm Ánh Thu.
Thẩm Ánh Thu nhìn dấu tay rõ ràng do người làm ra hằn trên mặt Mạc Sơ Quyết, lặng thinh một hồi, rốt cuộc vẫn nhịn xuống.
Trong thời gian hiệp hai, Dụ Quy Tinh thi thoảng ngó lên khán đài, thấy người nào đó cuối cùng cũng an phận ngồi xem, bấy giờ hắn mới hài lòng, đầu lông mày giãn ra, mọi cử động đều tựa như đắm trong gió xuân ấm áp.
Nhưng Âu Dương Húc không quen kiểu này: "...!Dụ Quy Tinh, ăn giấm tốt cho sức khỏe".
Dáng vẻ tàn nhẫn hồi nãy đâu mất rồi!
Dụ Quy Tinh: "?"
Tuy hắn không đánh mạnh như trước nhưng vẫn ghi bàn đều đều.
Tỷ số cách biệt lớn, trừ phi có sự cố ngoài ý muốn, nếu không phần thắng chắc chắn thuộc về lớp Một.
Về gần cuối, nhịp độ thi đấu của lớp Chín nhanh hơn.
Ở mười giây cuối cùng, Âu Dương Húc ném bóng cho Dụ Quy Tinh, khi tiếng còi kết thúc cất lên cũng là lúc Dụ Quy Tinh vững vàng ném bóng vào rổ.
Ba điểm! Bóng lọt thẳng rổ!
Tiếng hoan hô vang dội khắp sân thể dục.
Những người khác phấn khích ôm nhau, Dụ Quy Tinh, người hùng của trận đấu, dĩ nhiên không thể bị bỏ qua, chẳng qua nhìn bộ dạng người sống chớ gần của hắn, mọi người chỉ dám đập tay ăn mừng.
Âu Dương Húc đột nhiên cảm thán: "Khi đàn ông ghen lên thật đáng sợ".
Ghen?
Dụ Quy Tinh tai thính, đi ngang qua liền nghe được, hơi chau mày.
Câu này khiến hắn như bừng tỉnh đại ngộ.
Cơn tức giận vừa nãy lẽ nào chính là vì bản thân ghen tỵ Mạc Sơ Quyết và Thẩm Ánh Thu sao?
Hắn vòng qua những người khác đi thẳng đến trước mặt Mạc Sơ Quyết, nhìn vẻ mặt hoang mang của đối phương, hắn ngoắc ngón tay (*): "Đến lượt cậu, qua đây".
- ------------------------------
Đôi lời của tác giả: Chương sau Dụ Quy Tinh sẽ bắt đầu yêu đương (đơn phương), chúng ta cùng chúc phúc cho cậu ấy nào [vỗ tay]..