Chuyển ngữ: Mèo Ú
Chỉnh sửa: Sunny
.
Cảnh Lê vẫn luôn giấu Tần Chiêu việc mình trộm viết thoại bản ở bên ngoài.
Tần Chiêu văn hay chữ tốt, nếu nhờ hắn sửa chữa trau chuốt thì bản thảo sẽ càng hay hơn.
Thế nhưng từ khi tới phủ thành, Tần Chiêu phải ôn tập thêm, còn phải tới Cố phủ dạy học, lại phải lo mấy việc lặt vặt khác, Cảnh Lê không muốn gây thêm phiền phức cho hắn.
Hơn nữa từ khi ở bên Tần Chiêu, hắn luôn giúp cậu lo liệu hết mọi chuyện, bây giờ Cảnh Lê muốn dựa vào chính mình.
Cậu muốn chờ tới khi gây dựng được thành quả mới nói cho Tần Chiêu biết.
Lúc bán tập một cậu không kiếm được nhiều ngân lượng, cho nên ngượng ngùng không dám khoe với Tần Chiêu.
Tới khi ông chủ Thường nói muốn in thêm sách, Tần Chiêu lại đúng lúc bệnh nặng nằm trên giường, cậu căn bản không rảnh lo liệu gì cả.
Bây giờ tập hai sắp phát hành, nếu số lượng bán ra nhiều thì cậu sẽ kiếm được một khoản tiền lớn.
Đừng nói tiền thuốc của Tần Chiêu, ngay cả sinh hoạt của bọn họ cũng có thể khá hơn nhiều.
Đến lúc đó mới nói cho Tần Chiêu biết, nhất định hắn sẽ rất vui.
Vì có lời hứa của ông chủ Thường, hai ba ngày kế tiếp Cảnh Lê đều cảm thấy vô cùng hưng phấn.
Cậu vốn không am hiểu cách che giấu cảm xúc của bản thân, mấy ngày liền đều tỏ ra vui sướng, không chỉ Tần Chiêu nhận ra mà ngay cả A Thất cũng mấy lần hỏi xem có phải cậu có chuyện vui gì không.
"Đó là bí mật." Cảnh Lê không chối, chỉ ra vẻ thần bí mà đáp.
Lúc cậu nói ra lời này, Tần Chiêu đang tranh chấp cùng cá con vì khối bánh bột kê cuối cùng.
Gần đây đứa nhỏ được chiều tới mức có hơi vô pháp vô thiên, trước mặt Tần Chiêu cũng dám tỏ ý kháng nghị.
"Không được ăn nữa, con còn tròn hơn cả búp bê vải cá nhỏ đấy."
"Hức!"
"...!Vậy một canh giờ nữa lại ăn."
"Hu hu!"
Cảnh Lê: "Ha ha!"
Loại chuyện này gần như sáng nào cũng lặp lại.
Cảnh Lê không nhịn được, cầm miếng bánh bột kê cuối cùng trên bàn lên, quơ quơ trước mặt cá con: "Gọi một tiếng đi."
Cá con: "Tra~"
"Không đúng, gọi lại."
"Tra...!Cha!"
Cá con lớn rất nhanh, hiện đã cao hơn đứa trẻ một tuổi nhà hàng xóm, thế nhưng nói chuyện vẫn chưa rõ lắm, ngay cả gọi cha cũng phải học rất lâu.
Cảnh Lê chỉ chỉ Tần Chiêu: "Hắn thì sao?"
Cá con cau mày, lại y y ô ô nửa ngày mới hàm hồ gọi ra: "...!Cha."
Cảnh Lê: "Là a cha, phải phân biệt rõ mới được nha."
Vì để phân biệt rõ hai người cha, sau khi nhóc con học được cách gọi người, Tần Chiêu và Cảnh Lê quyết định sau này cá con sẽ tiếp tục gọi Cảnh Lê là cha, gọi Tần Chiêu là a cha.
Có điều hiện tại đứa nhỏ vẫn chưa thể phân biệt rõ cách xưng hô, luôn lôi kéo người khác gọi lung tung.
Thậm chí còn từng gọi A Thất và người bán hoành thánh ngoài cửa là cha.
Cảnh Lê lại dạy cá con thêm vài lần, tới khi nó gọi không sai nữa mới đưa bánh bột kê đến bên miệng nó.
Nhóc con há miệng, ngoạm một miếng thật to.
Phần còn dư lập tức rơi vào bụng Cảnh Lê.
"Hết rồi." Cảnh Lê nhai một miệng đầy, xòe bàn tay trống rỗng cho cá con xem.
"Theo A Thất thúc thúc ra sân chơi đi, đừng cả ngày đòi ăn nữa."
Cá con buồn bực nghiêng đầu nhìn, thấy trên bàn quả thật không còn đồ ăn nữa mới ngoan ngoãn trượt xuống từ trong lòng Tần Chiêu, được A Thất dẫn ra khỏi phòng.
Cảnh Lê nuốt bánh kê xuống, xoa xoa bụng: "Ăn xong lại đi không nổi, ta béo lên rồi."
Tần Chiêu bình thản rót cho cậu chén trà: "Rõ ràng là ngươi ham ăn."
Cảnh Lê không giận, cười cười uống một ngụm trà, "Dù sao cũng do ngươi nuôi."
Tần Chiêu liếc mắt, thấy Cảnh Lê uống trà xong thì cầm lấy áo khoác đặt bên cạnh, bèn hỏi: "Ngươi lại muốn ra ngoài?"
Cảnh Lê sắc mặt không đổi mà nói dối: "Đúng vậy, ta đặt mua thoại bản mới của tiệm sách, hôm nay phải đi lấy."
Tần Chiêu hỏi: "Hay là ta đi cùng ngươi?"
Động tác của Cảnh Lê cứng đờ, xoay người trừng hắn: "Ngươi cảm thấy gần đây mình được lắm rồi hả? Dạo này tiết trời lạnh như vậy, không sợ ra ngoài lại sinh bệnh à?"
Tần Chiêu không hài lòng với từ nào đó mà Cảnh Lê vừa nói, cười như không cười, hỏi lại: "Ta không được?"
"..." Cảnh Lê bị nụ cười của hắn dọa cho lạnh gáy, ho khan một tiếng thật to, "Ta ra ngoài, lát nữa sẽ mang đồ ăn ngon về cho ngươi."
Nói xong thì chạy nhanh ra ngoài như bỏ trốn.
Tần Chiêu nhìn theo bóng dáng cậu rời đi, nhíu mày suy tư.
.
Cảnh Lê ngựa quen đường cũ đi về phía tiệm sách, vừa đến đầu cầu thành Tây thì thấy tiệm sách vắng vẻ hôm nào giờ đang vây đầy người.
Ngoài cửa tiệm sách có mấy đại hán hung thần ác sát canh giữ, bọn họ ăn mặc đồng nhất, nhìn rất giống gia đinh của nhà giàu sang.
Người đi đường đứng cách một khoảng hơi xa, thăm dò ngó nghiêng, muốn nhìn vào trong mà lại không dám đến quá gần.
Cửa tiệm sách khép hờ, bên trong thường truyền ra âm thanh ồn ào, vì bị mấy đại hán kia che lấp nên không thấy được chuyện đang xảy ra bên trong.
"Sao ông chủ Thường lại trêu phải mấy người kia cơ chứ! Thế này sao mà giải quyết được..." Cảnh Lê nghe thấy người bên cạnh than thở.
Cảnh Lê hỏi: "Nơi này làm sao vậy? Đó là ai?"
"Ngươi chưa biết à?" Người nọ nói.
"Đó là người của Quý gia, ông chủ Thường trêu chọc phải bọn họ, e là không có kết cục gì tốt đẹp."
Cảnh Lê không kịp phản ứng.
"Quý gia? Quý gia nào cơ?"
"Trong thành có mấy Quý gia chứ, dĩ nhiên là Quý lão bản của phường tơ lụa rồi."
Cảnh Lê "ồ" một tiếng, lập tức nhớ ra: "Chính là phường tơ lụa thuộc Xưởng dệt Giang Lăng?"
Cậu nhớ cách đây không lâu Tần Chiêu đã dẫn cậu tới cửa hàng tơ lụa của nhà kia để mua quần áo, có điều họ chỉ tới cửa hàng mặt tiền, gặp qua chưởng quầy của cửa hàng, chưa gặp được lão bản nắm quyền thực sự.
"Đúng vậy." Đối phương gật đầu, "Quý lão bản có Cố gia chống lưng, giữ vị trí nhất nhì ở phủ thành.
Ngươi nói xem, ông chủ Thường trêu chọc ai cũng được, sao lại cố tình chọc phải bọn họ."
Cảnh Lê lại hỏi: "Rốt cuộc là tại sao ông chủ Thường lại trêu chọc phải bọn họ?"
ông chủ Thường mở tiệm sách, đáng lý không thể có xung đột với cửa hàng tơ lụa mới đúng.
Thấy hai người sôi nổi bàn tán, một người liền chen vào: "Việc này ta biết, đều tại đệ đệ của ông chủ Thường."
"Đệ đệ của ông ta?"
"Đúng vậy, chính là đệ đệ ruột của ông chủ Thường ấy." Khi nhắc tới chuyện này, người nọ tỏ ra khinh thường, "Nghe nói mấy hôm trước đệ đệ của ông ta thua sạch ở sòng bạc, thế chấp cả cửa hàng của Thường lão bản, nếu tới thời hạn quy định mà vẫn không trả được tiền, sòng bạc sẽ tịch thu cửa hàng của ông ta để gán nợ.
Kết quả chắc ngươi không ngờ tới đâu, đệ đệ ông ta căn bản không trả nổi, suốt đêm qua đã rời khỏi thành.
Sòng bạc không tóm được gã nên chỉ có thể tới tìm Thường lão bản.
Sau lưng sòng bạc kia lại chính là Đại thiếu gia Quý gia, Quý Tri Phi."
Bọn họ còn đang nói chuyện thì thấy một thanh niên vừa gầy vừa cao, ăn vận phú quý ra khỏi tiệm sách.
Trong tay thanh niên cầm tờ khế nhà vừa ký xong, phía sau hắn có một người cũng thất tha thất thểu bước ra, bị đẩy một cái nên ngã mạnh xuống đất.
Chính là ông chủ Thường.
"Quý thiếu gia, ngài cho ta thêm mấy ngày đi, ta nhất định sẽ lôi tên láo xược kia về." Ông chủ Thường ngã đến chật vật, khổ sở cầu xin.
"Trốn mất tiêu rồi, đi đâu mà tìm?"
Đúng lúc Quý Tri Phi có vẻ mất kiên nhẫn, một gia đinh bước nhanh ra từ tiệm sách, mang theo một cái tay nải được buộc cẩn thận đưa cho Quý Tri Phi: "Thiếu gia, tìm thấy rồi."
Quý Tri Phi ngay cả nhìn cũng chẳng thèm nhìn, trực tiếp ném tay nải lên người ông chủ Thường.
Tay nải tung ra, tiền bạc quần áo rơi đầy đất.
Quý Tri Phi cười lạnh: "Thế này là sao? Ông chủ Thường đã sớm đã tính xong đường lui cho mình, chuẩn bị bỏ trốn? Nếu bản thiếu gia đến muộn một chút, chẳng phải chỉ có thể về tay không?"
Ông chủ Thường ngập ngừng, không trả lời.
Quý Tri Phi không muốn nhiều lời với ông ta, gã vỗ vỗ khế nhà trên tay, cao giọng phân phó: "Bây giờ cửa hàng này thuộc về ta, đi, phá cho ta!"
"Đừng, đừng, Quý thiếu gia giơ cao đánh khẽ!" Ông chủ Thườngn kêu lên.
"Ngài muốn thu cửa hàng thì cứ thu, nhưng chỗ sách kia vô tội, xin ngài cho ta..."
Quý Tri Phi cúi đầu nhìn ông ta, ông ta lập tức im bặt.
Quý Tri Phi cong lưng, cười lạnh với ông ta: "Ta lặp lại lần nữa, bây giờ cửa hàng này là của ta, ta muốn làm thế nào thì làm thế đó, ngươi đã rõ chưa?"
"Quý thiếu gia..."
Ông chủ Thường định tiếp tục cầu xin lại bị mấy tên gia đinh lôi sang một bên, ăn một trận tay đấm chân đá.
Thấy lão bản tiệm sách xưa kia có thể diện giờ lại rơi vào cảnh ngộ này, mọi người xung quanh đều thấy không đành lòng, nhất thời bàn tán xôn xao.
Nhưng thói đời chính là như vậy, ai chẳng biết sau lưng Quý gia là Cố gia, sau lưng Cố gia lại là quan phủ, loại người này ở phủ thành quyền cao thế mạnh, dân chúng bình thường như họ dù thế nào cũng không thể đắc tội.
Ở đây nhiều người là thế, song không một ai dám bước ra giúp ông chủ Thường.
Thấy mấy tên gia đinh kia không định dừng tay, Cảnh Lê rốt cuộc không thể nhịn được nữa, lên tiếng ngăn cản: "Dừng lại mau!"
Thanh âm quát bảo ngưng lại của Cảnh Lê khiến không ít người chú ý, ngay cả Quý Tri Phi đang đứng trước tiệm sách cũng quay sang nhìn.
Vốn dĩ gã có hơi giận dữ, thế nhưng vừa thấy người mới lên tiếng kia thì bỗng nhiên lại cảm thấy hứng thú dạt dào, đổi sang dáng vẻ tươi cười.
Tiểu mỹ nhân ở đâu ra thế này?
Cảnh Lê vừa lên tiếng, người bên cạnh cậu lập tức lùi về sau mấy bước, như thể sợ bị liên lụy.
Quý Tri Phi ngắm nghía Cảnh Lê một lát rồi phẩy tay, ra hiệu cho mấy tên gia đinh đang vây quanh ông chủ Thường lui sang một bên.
Cảnh Lê không quan tâm gì nữa, bước tới đỡ ông chủ Thường dậy.
"Ông chủ Thường, ngươi không sao chứ?" Cảnh Lê lo lắng hỏi.
"Không sao." Trán ông chủ Thường bị thương, trên mặt dính đầy máu và bụi đất.
Ông ta dùng ống tay áo xoa xoa, lúc này mới thấy rõ người vừa tới, "Hóa ra là ngươi à."
Quý Tri Phi thong thả bước đến, "Ngươi là ai mà lại dám can thiệp vào chuyện của Quý gia?"
"Ta đâu muốn can thiệp." Cảnh Lê cãi lý với gã, "Nhưng cửa hàng ngươi cũng thu về rồi, việc gì phải làm khó người ta? Nếu cứ tiếp tục đánh sẽ hại mạng người đó!"
Quý Tri Phi nghe xong chẳng những không tức giận mà còn thấy vui vẻ, nhướng mày hỏi: "Ngươi nói cũng có lý, nhưng vì sao ta phải nghe lời ngươi?"
Cảnh Lê: "Ngươi..."
Quý Tri Phi nói: "Khắp cõi Giang Lăng này không ai dám quản chuyện của ta, có điều, nể tình ngươi đẹp như vậy, bản thiếu gia có thể tha cho ngươi một lần, chỉ cần ngươi nói cho ta biết ngươi tên gì, sống ở đâu thôi."
Ngữ điệu của gã cợt nhả, Cảnh Lê nghe mà giận run.
Thiếu gia nhà giàu ở phủ thành đều nói chuyện đáng ghét như vậy sao?
Ông chủ Thường vội vàng giải vây: "Quý thiếu gia có điều không biết, vị này chỉ là tác giả đến tiệm sách của ta để gửi bản thảo thôi, chúng ta xưa nay không thân.
Hôm nay y tới đây là bởi ta đã hẹn trả bản thảo lại cho y, cho nên..."
Ông ta tìm kiếm trong bao quần áo rơi trên đất, lấy ra một gói giấy dầu đưa cho Cảnh Lê, hấp tấp nói: "Chiêu Ly tiên sinh, đây là bản thảo của ngươi, nhuận bút cũng ở bên trong.
Số sách ta hứa in cho ngươi cũng đã đưa tới tiệm sách khác, ngươi đi mau đi."
"Nhưng..."
Ông chủ Thường nhỏ giọng: "Đi mau đi, chuyện ở đây không liên quan tới ngươi, đừng để bị liên lụy."
Ông chủ Thường cũng là nghĩ cho Cảnh Lê.
Quý gia có quyền thế rất lớn tại phủ thành, dù Cảnh Lê có thân phận thế nào thì cũng chỉ là bá tánh bình thường, căn bản không thể đắc tội với bọn họ.
Huống chi cậu vốn không được nhà chồng coi trọng, nếu bây giờ lại dính phải phiền toái, sau khi về nhà biêt ăn nói thế nào đây?
Chưa biết chừng còn bị đuổi ra khỏi nhà.
Cảnh Lê tất nhiên không biết suy nghĩ trong lòng ông chủ Thường.
Nhưng lo lắng của ông chủ Thường không phải không có lý.
Hiện giờ cậu không chỉ có một mình, nếu tùy tiện ra mặt giúp người ở bên ngoài, rước lấy thị phi, chưa biết chừng sẽ khiến Tần Chiêu bị liên lụy.
Cậu không muốn đem phiền toái đến cho Tần Chiêu.
Nhưng nếu cứ mặc kệ, chẳng phải ông chủ Thường sẽ bị đám lưu manh kia đánh chết sao?
Cảnh Lê ôm chặt bản thảo trong ngực, nhất thời lưỡng lự.
Không chờ Cảnh Lê nói gì, Quý Tri Phi đã lên tiếng: "Bản thiếu gia còn chưa nói gì, ta đã cho các ngươi đi hay chưa?"
Trong lòng Cảnh Lê bắt đầu bực bội, tức giận hỏi: "Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?"
"Không muốn gì, có điều vừa rồi ông chủ Thường đã ký tên ấn dấu tay, tất cả đồ trong tiệm sách của ông ta đều là của ta, dĩ nhiên cũng bao gồm cả bản thảo ngươi đang cầm." Quý Tri Phi nhướng mày, đắc ý cười nói: "Đi thì cứ đi, chỉ cần để bản thảo trong tay ngươi lại là được."
Tác giả có lời muốn nói:
Cảnh Lê: Debuff cảnh cáo!