Chương 117
Chuyển ngữ: Canmilia
Chỉnh sửa: Sunny
.
Hoàng hôn ngày đó, Lộc Minh yến.
Tuần phủ và mấy vị hàn lâm đều đến, mọi người nâng ly chúc mừng, ca múa góp vui, các tân khoa cử nhân tiến lên mời rượu theo quy định.
Tuần phủ Đặng Thiên Hữu ngồi ở vị trí trung tâm, Tri phủ thì ngồi cạnh hắn ta, lần lượt giới thiệu từng cử nhân đến kính rượu.
Thi Hương do hàn lâm phụ trách chấm bài thi, Tuần phủ không cần nhúng tay vào, chỉ lúc xếp hạng cuối cùng mới đọc qua bài thi một lần.
Những cái tên có thể để lại ấn tượng trong mắt hắn ta không nhiều.
Thế nhưng hắn ta không hề thiên vị cho bất cứ ai, đối với mỗi cử nhân lên kính rượu đều tỏ thái độ hiền hòa.
Nhất là lúc nghe nói có người vẫn kiên trì học hành trong lúc khốn khổ, hiện giờ cuối cùng cũng trúng cử, còn thật lòng khen ngợi mấy câu, khuyên đối phương đừng bỏ cuộc, ngày sau phải tiếp tục cố gắng vì nước nhà.
Tuần phủ đại nhân tuổi còn trẻ, tính tình khiêm tốn nhã nhặn, cử chỉ lịch thiệp đã tạo được ấn tượng tốt trong mắt các tân cử nhân.
Nghe nói năm đó vị Tuần phủ đại nhân này cũng xuất thân là một thư sinh nghèo khổ, hiểu rõ nỗi khó khăn của người học chữ như bọn họ.
Có người xúc động hơn, thậm chí cảm xúc lẫn lộn bật khóc ngay tại chỗ.
Khi vị cử nhân cuối cùng kính rượu xong, Đặng Thiên Hữu mới nghiêng đầu hỏi Tri phủ: "Chỉ nhiêu đây người?"
Tri phủ đoán được hắn ta đang ám chỉ điều gì, bẩm báo: "Thưa Tuần phủ đại nhân, còn một vị Giải nguyên tên Tần Chiêu.
Hôm nay bị bệnh nằm liệt giường, không thể đến được."
"Bị bệnh?" Một vị hàn lâm nghe vậy thì bất mãn nói, "Bệnh gì mà nghiêm trọng đến thế, Lộc Minh yến cũng dám không đến tham dự? E là lấy được Giải nguyên nên cao ngạo tự phụ, không coi Đặng đại nhân ra gì?"
"Lý hàn lâm đừng nói lẫy." Thái độ Đặng Thiên Hữu vẫn nhã nhặn hỏi lại, "Giải nguyên mắc bệnh gì, đã mời đại phu khám chưa?"
"Hạ quan đã phái người đến nhà hắn xem bệnh, là bệnh cũ." Tri phủ đáp, "Tuần phủ đại nhân có điều không biết, vị Giải nguyên này ở phủ thành có tiếng là ma ốm, ba ngày hai bữa nằm liệt giường không dậy nổi.
Nghe nói ngày thi Hương vừa trở về còn đau ốm một hồi."
"Sức khỏe người này..." Đặng Thiên Hữu cảm khái thở dài.
Hắn ta có ấn tượng khá sâu với vị Giải nguyên này.
Xưa nay Giải nguyên là do hắn ta và chư vị hàn lâm cùng bàn bạc rồi quyết định.
Bình thường sẽ có vài người được chọn, là vì trong lòng mỗi người đều có ứng cử viên đạt được hạng nhất.
Sau khi liệt kê ra một vài ứng viên, kết hợp cân nhắc nhiều phương diện mới đưa ra quyết định cuối cùng.
Thế nhưng Giải nguyên lần này lại không có bất kỳ hồi hộp nào.
Sau khi tất cả những người chấm thi nhận được bài thi kia đều xếp vào hạng nhất không chút do dự.
Chuyện này cực kỳ hiếm thấy trong tất cả các kỳ thi, Đặng Thiên Hữu không muốn nhớ cũng khó.
Hắn ta vốn muốn mượn Lộc Minh yến lần này để xem thử mặt mũi của vị Giải nguyên kia, thế nhưng không ngờ đối phương vì bệnh mà vắng mặt, quả thực đáng tiếc.
Đặng Thiên Hữu cảm khái trong lòng, thế nhưng cũng không để ý nhiều.
Cảm khái là bởi vì sau khi đọc bài văn trong kỳ thi Hương của vị Giải nguyên kia, đúng là hắn ta có hơi thưởng thức tài hoa của đối phương.
Nhưng dẫu sao cũng chỉ là một người lạ chưa từng gặp mặt, nói quan tâm thì chưa đến mức đó.
Đặng Thiên Hữu không nói thêm gì nữa, chư vị hàn lâm chỉ nghị luận vài câu 'không có phép tắc', 'uổng mất cơ hội quen biết Tuần phủ đại nhân' các kiểu rồi cũng không nói tiếp nữa.
Bữa tiệc diễn ra được phân nửa, cơm nước no nê, Tri phu lại nói: "Tuần phủ đại nhân yêu thích thưởng thơ, thiệp mời của Lộc Minh yến lần này đã thông báo các vị cử nhân mang theo một bài thơ tự sáng tác, không biết bây giờ ngài có muốn bọn họ trình lên không?"
Đặng Thiên Hữu gật đầu: "Trình lên đi."
Làm thơ tại Lộc Minh yến là truyền thống xưa nay, Đặng Thiên Hữu lại là một người thích ngâm thơ, mỗi lần dù là tiệc lớn hay nhỏ cũng không thể thiếu tiết mục này.
Tri phủ đại nhân khoát tay, để thị vệ bưng một cái khay lên, trong khay là những tờ giấy được đặt ngay ngắn.
Trên mỗi một tờ đều viết một bài thơ.
Đặng Thiên Hữu hỏi: "Nhạc đại nhân làm vậy là có ý gì?"
Tri phủ cười đáp: "Bẩm Tuần phủ đại nhân, đây đều là những bài thơ do các tân cử nhân sáng tác.
Hạ quan nghĩ ra một cách chơi mới, các vị đại nhân chọn trong đó một bài thơ mà mình thích nhất, sau đó lại ra đề cho bọn họ làm thơ tại chỗ.
Người chiến thắng, hạ quan sẽ khen thưởng."
"Thú vị." Đặng Thiên Hữu nói.
Làm thơ đánh giá lần nào cũng có, trong đó có không ít người dùng thơ cũ đục nước béo cò.
Cách này cho phép mọi người dùng một bài thơ cũ để phân cao thấp trước, sau đó thông qua sáng tác ngẫu hứng tìm ra ưu điểm khuyết điểm, so với chỉ làm thơ đánh giá đơn giản như năm ngoái thì thú vị hơn nhiều.
"Vậy để bản quan chọn trước." Đặng Thiên Hữu ngồi thẳng lưng, cúi người đọc những tờ giấy kia.
Hắn nghiêm túc đọc kỹ trong chốc lát, mỉm cười gật đầu: "Nhạc đại nhân, xem ra năm nay phủ Giang Lăng có không ít người tài giỏi..."
Đặng Thiên Hữu vừa mới nói tới đây, ánh mắt lại nhìn thấy tờ giấy nào đó, bỗng nhiên dừng lại.
Tri phủ không nhận ra sự khác thường của hắn ta, phụ họa: "Đều nhờ Thánh thượng che chở."
Thế nhưng Đặng Thiên Hữu không trả lời, hắn ta nhìn chằm chằm vào một tờ giấy trong số đó, ấn đường nhíu chặt.
Sắc mặt lúc nãy còn ôn hòa bỗng nhiên trở nên hơi nghiêm trọng.
"Đại nhân?" Tri phủ nhận thấy bầu không khí không đúng lắm, hỏi, "Có gì không ổn sao?"
Đặng Thiên Hữu cầm tờ giấy lên, lạnh lùng hỏi: "Bài thơ này của ai?"
Giọng điệu của hắn ta không giống như đang thưởng thức, Tri phủ ngạc nhiên, chỉ nghe người hầu bưng khay đáp: "Bài thơ này...!Hình như là do Tần Chiêu viết."
Đặng Thiên Hữu đột nhiên nhướng mắt: "Ai?"
"Tần, Tần Chiêu.
Giải nguyên Tần Chiêu." Người hầu kia bị hắn ta dọa quỳ xuống mới nói tiếp, "Chính là người hôm nay cáo bệnh vắng mặt..."
Sáng sớm Tần Chiêu đã phái gia đinh đến phủ nha xin vắng mặt với Tri phủ.
Thế nhưng yêu cầu sáng tác thơ được ghi trong thư mời rất rõ ràng, cho nên trong lúc Tần Chiêu xin nghỉ cũng đưa một bài thơ đến, tỏ ý muốn dâng tặng Tuần phủ đại nhân.
Tri phủ đã đọc bài thơ này trước đó, quả thực khá bình thường so với trình độ trước đây của Tần Chiêu, thế nhưng ông cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng đối phương bị bệnh nên trạng thái không tốt.
Nhưng bây giờ thấy phản ứng của Tuần phủ đại nhân...!Bài thơ này thật sự tệ đến vậy sao?
Tần Chiêu nổi danh làm thơ giỏi, mặc dù bài thơ này bình thường thì cũng là so với những bài trước đây của hắn.
Nếu như so với những cử nhân khác, Tri phủ cảm thấy hắn không thua kém gì.
Tức giận đến mức này sao?
Tri phủ không hiểu nhưng không dám lại gần đọc kỹ.
Ông cho rằng Tuần phủ đại nhân sẽ phán xét mấy câu, thế nhưng người nọ chỉ nhẹ nhàng ném tờ giấy lại, sau đó chọn đại một bài khác, truyền cho người hầu kia: "Bài này."
Tiếp sau đó thì ngồi về chỗ cũ.
Chư vị hàn lâm chọn ra bài thơ mà mình thích nhất, người được chọn trúng lại đứng lên làm một bài thơ theo chủ đề cố định.
Mọi người ngâm thơ đối đáp, tất cả đều hài hòa, thế nhưng dường như Tuần phủ đại nhân hơi mệt mỏi.
Toàn bộ quá trình đều tâm sự nặng nề, không hăng hái lắm.
Đợi khi Lộc Minh yến kết thúc, Tri phủ tiễn hắn ta ra về xong mới nhớ ra đi đọc bài thơ Tần Chiêu đưa đến.
Nhưng ông tìm đi tìm lại rất nhiều lần cũng không tìm thấy tờ giấy viết bài thơ kia.
...!Đâu mất tiêu rồi?
Tri phủ nghi hoặc không thôi nhưng cũng hết cách, đành phải từ bỏ.
.
Trời tối, Cảnh Lê xách ghế đẩu ngồi cạnh bếp lò trong phòng bếp, lơ đễnh quạt lò lửa.
A Thất đẩy cửa bước vào, Cảnh Lê quay đầu hỏi: "Cá con ăn xong rồi à?"
"Vâng, đang nghỉ ngơi cùng tiên sinh." A Thất đặt chén đĩa trống không lên bếp, đi qua muốn làm việc thay Cảnh Lê, "Phu nhân cũng đi ăn chút gì đi, để ta sắc thuốc cho."
"Không cần đâu.
Ngươi đi nghỉ đi." Cảnh Lê nói, "Ta không đói."
A Thất không nhúc nhích, nói tiếp, "Cả ngày hôm nay phu nhân chưa ăn gì, phu nhân cứ như vậy, tiên sinh biết sẽ lo."
Cảnh Lê ôm đầu gối, mất tự nhiên đáp: "Ai quan tâm hắn có lo hay không."
Bầu không khí trong nhà bếp cứng nhắc, A Thất đứng tại chỗ một hồi, gượng gạo đổi chủ đề: "Nhiệt độ của tiên sinh đã hạ rồi, ta thấy sắc mặt cũng tốt hơn rất nhiều.
Tuy rằng bây giờ vẫn đang ngủ nhưng có lẽ ngày mai là có thể xuống giường."
"Hắn nên nằm thêm mấy ngày nữa." Giọng của Cảnh Lê hơi khó chịu, "Đại phu nói hắn lo nghĩ nhiều làm tổn hại tinh thần, có thể ngủ nhiều là chuyện tốt."
Nói đến đây Cảnh Lê lại buồn bực: "Thi Hương cũng đã thi xong rồi, ngươi nói xem hắn còn lo lắng gì nữa chứ?"
A Thất lại trầm mặc trong chốc lát, an ủi cậu: "Xin phu nhân yên tâm, tiên sinh sẽ không sao đâu."
"Lần nào các ngươi cũng nói vậy."
Sống chung lâu như vậy, từ lâu Cảnh Lê đã coi A Thất là bạn tốt nhất của mình, lúc nói chuyện cũng không cố kỵ gì: "Bảo ngươi giúp ta trông chừng hắn mà ngươi chỉ biết giúp hắn gạt ta, cũng không biết là người của ai."
"Ta..." A Thất không biết biểu đạt cũng không biết nói dối, chỉ có thể im lặng cúi đầu.
Thấy dáng vẻ đầu gỗ này của hắn, Cảnh Lê bất đắc dĩ.
Tính tình A Thất thật thà, có ý kiến gì cũng chỉ để trong lòng, chưa bao giờ nói ra.
Cảnh Lê nhớ lại hồi sáng người này đã phải chịu uất ức vì cơn giận của mình, bèn đứng dậy nghiêm túc nói: "Lúc sáng ta không nên hung dữ với ngươi, xin lỗi nha."
A Thất ngẩn ra.
Từ nhỏ hắn đã được bồi dưỡng thành ảnh vệ, chủ nhân nói thế nào thì hắn nghe thế đó, chưa từng có đạo lý chủ nhân sẽ xin lỗi hắn.
A Thất mở miệng, không biết nên đáp lại thế nào.
"Ta thật sự không cố ý đâu, lúc đó ta lo lắng quá cũng giận quá." Nhắc tới việc này, Cảnh Lê cảm thấy hơi tủi thân.
Cậu cúi đầu, nắm ống tay áo của mình, "Rõ ràng hắn đã hứa với ta sẽ chăm sóc bản thân thật tốt, ta chỉ không chăm hắn một đêm thôi mà, sao hắn lại..."
Cảnh Lê dừng một chút, khẽ thở dài: "A Thất, ta không biết phải làm thế nào nữa."
A Thất: "Phu nhân..."
"Tần Chiêu hắn là như vậy, dường như có rất nhiều rất nhiều bí mật, có rất nhiều chuyện phải làm.
Ta rất muốn giúp hắn, nhưng hình như...!Ta không thể làm gì cả."
Từ lúc bắt đầu cậu là con cá ngốc chỉ có thể để Tần Chiêu nuôi, mọi chuyện đều do đối phương giải quyết.
Thời gian dài qua đi cậu không hề tiến bộ được chút gì, chỉ đi phía sau được đối phương bảo vệ.
Thậm chí khi cậu muốn làm chút gì đó cho đối phương thì cũng không tìm được cách.
Cảnh Lê nhìn chằm chằm vào lò lửa đang bốc cháy, trong mắt phản chiếu ánh lửa, hơi ửng đỏ.
A Thất: "..."
Cứu mạng.
Nếu tiên sinh biết hắn làm phu nhân khóc, có thể hắn sẽ bị lột da cho chó ăn đó.
"Phu, phu nhân." A Thất nói năng lộn xộn, "Phu nhân đừng buồn, tiên sinh chỉ không cẩn thận nên bị cảm lạnh thôi.
Ngài ấy sẽ khỏe lại nhanh mà, phu nhân như vậy cũng không có ích gì cho bệnh tình của ngài ấy..."
A Thất vừa nhìn đã biết trước giờ chưa từng yêu đương, càng khỏi bàn đến kinh nghiệm dỗ dành người khác, nói câu này không khác gì đổ thêm dầu vào lửa.
Cảnh Lê nghe hắn ta nói xong càng tủi thân hơn, cậu nhỏ giọng: "Ngươi cũng cảm thấy ta không giúp được gì cho hắn sao?"
A Thất: "..."
Ta không phải, ta không có.
Ảnh vệ chuyên nghiệp không chút sợ hãi cảnh đao gươm tàn khốc, thế nhưng giờ đây khi đứng trước thiếu niên này lại có một loại xúc động muốn dùng khinh công bay ra khỏi cửa sổ trốn đi.
A Thất thực sự không giỏi xử lý những chuyện như thế này, vẻ mặt coi như bình tĩnh nhưng trong lòng đã lặng lẽ khẩn cầu ai đó có thể đến phá vỡ cục diện bế tắc này từ lâu rồi.
Có lẽ là khẩn cầu của hắn có tác dụng, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng.
Người luyện võ nhạy bén nhận ra đây là tiếng bước chân của ai ngay lập tức, sống lưng hơi cứng đờ.
Một lát sau cửa bếp khép hờ bị đẩy ra, Tần Chiêu dựa vào cạnh cửa, giọng nói hơi yếu ớt: "Các ngươi...!Đang làm gì vậy?"
Cảnh Lê bất ngờ quay đầu lại, những giọt nước mắt đảo quanh hốc mắt cậu lúc nãy không khống chế được, trượt xuống theo gò má.
Tí tách từng giọt rơi trên mặt đất.
Tần Chiêu thấy rõ cảnh tượng trước mắt, khẽ nhíu mày.
Tác giả có lời muốn nói:
A Thất: Ta có thể giải thích không?
.
Logic hành vi của nhân vật và trạng thái cảm xúc ở giai đoạn hiện tại sẽ được giải thích ở phần sau, từ từ hen, đừng nóng.