Chuyển ngữ: Mèo Ú
Chỉnh sửa: Sunny
.
Dù một năm không có người ở nhưng trong nhà không có chút tro bụi nào, hiển nhiên đã có người đến quét dọn qua.
Cảnh Lê trồng một sân hoa cỏ, trước khi đi Tần Chiêu từng nhờ thôn trưởng chăm sóc giúp, chuyện quét dọn chắc hẳn cũng do ông lo liệu.
Hoa cỏ trong vườn lớn lên tươi tốt, trên tường trúc ngoài sân bò đầy dây leo, có lẽ vì không được cắt tỉa nên nhìn hơi hỗn loạn.
Tần Chiêu có thể hiểu được.
Người trong thôn đa phần đều thô lỗ cục mịch, nào có hiểu cách tỉ mỉ dưỡng hoa tỉa cành, nhiều nhất là đến tưới nước đảm bảo cây cối không chết héo thôi.
Mấy người đẩy cửa đi vào, chỉ có A Thất trông thấy toàn cảnh trúc viện thì ngây người một lát, thành ra chậm nửa bước.
Tần Chiêu chú ý đến, hỏi: "Sao thế?"
"Không, không sao, ta chỉ không ngờ..." Ánh mắt A Thất hơi hơi trầm xuống, ngập ngừng đáp, "Không ngờ tiên sinh từng ở một nơi như vậy."
Trúc viện đơn sơ, nhà gỗ nhỏ hẹp, sơn thôn hoang vu nghèo khó...!Ai có thể tưởng tượng nổi Nhiếp chính vương từng làm mưa làm gió tại kinh thành lại có ngày lưu lạc tới hoàn cảnh này.
Tần Chiêu nghe ra tiếng lòng của hắn ta, cười khẽ.
Trần Ngạn An lại nói: "Tiểu ca chưa từng tới thôn này nhỉ?" Hắn ta ôm cá con đi sau cùng, giải thích: "Nơi đây chắc chắn không bằng phủ thành, nhưng nhà của Tần Chiêu đã có thể xem là tốt nhất thôn chúng ta.
Ngươi còn chưa nhìn thấy nơi Tần Chiêu từng ở trước kia, vừa tồi tàn vừa lọt gió, ta đến đó đọc sách mấy hôm cũng sắp đông lạnh sinh bệnh, không rõ ngày xưa hắn làm sao ở nổi."
Trần Ngạn An quả thật không có ý gì khác, căn nhà kia vốn là nhà hắn ta, oán giận vài câu cũng không ảnh hưởng gì.
Thế nhưng A Thất nghe xong lại càng thêm khó chịu.
Ngay cả Cảnh Lê cũng trở nên trầm mặc.
Trần Ngạn An chớp mắt, cảm thấy bầu không khí có gì đó sai sai.
...!Mình nói sai gì rồi sao?
Chỉ có cá con là không tim không phổi, căn bản không hiểu bọn họ đang nói gì, cũng không cảm thấy hoàn cảnh nơi này kém, cặp mắt xoay chuyển linh động, tò mò ngắm nghía xung quanh.
Trần Ngạn An vội ôm nó thật chặt.
Hắn ta phải tốn một hồi miệng lưỡi mới có thể khiến cá con tin mình chính là thúc thúc béo trước đây, lấy lại tín nhiệm, giành được cơ hội ôm cá con đi một đoạn đường.
"Được rồi." Tần Chiêu lên tiếng, "Đừng ở bên ngoài nữa, mau vào đi."
Đương sự là hắn còn không cảm thấy có vấn đề, chẳng hiểu hai người kia thương xuân bi thu nỗi gì nữa.
Lúc đi vào trúc viện, nhóc con thích chí nhìn hoa nở khắp nơi, đòi Trần Ngạn An thả mình xuống, chân vừa chạm đất lập tức nhào tới bụi hoa, thế nhưng không với được bông nào.
Cảnh Lê chơi cùng cá con ở trong sân, Tần Chiêu dẫn A Thất và Trần Ngạn An vào trong sắp xếp đồ đạc.
A Thất nào dám để Tần Chiêu ra tay, chủ động giành làm hết cho chủ nhân nghỉ ngơi.
Lần trước Trần Ngạn An tới nhà Tần Chiêu thì A Thất vẫn chưa ở đó, hơn nữa hắn ta cũng không quen sai bảo thanh niên thoạt nhìn thanh tú không nóng không lạnh này.
Tần Chiêu lại bảo: "Không sao, cứ để hắn làm đi."
Khi chuyển nhà có rất nhiều thứ không mang đi, tất cả đều đóng gói bao bọc để lại.
Tần Chiêu lấy bộ chén trà ra, đến nhà bếp đun nước pha một ấm trà.
Hương trà bay bốn phía đem lại chút hơi người cho trúc viện.
Trần Ngạn An thấy A Thất tay chân nhanh nhẹn, cảm thán: "Khi nào trở về huyện thành ta cũng phải tìm một người lo liệu việc nhà."
Nghe xong Tần Chiêu nhướng mày hỏi: "Mẹ ngươi đồng ý để ngươi đến huyện thành rồi sao?"
Trần Ngạn An hiểu rõ tư chất của bản thân, chật vật nhiều năm như vậy mới có thể đỗ Tú tài, không định tiếp tục tham gia thi cử nữa.
Một năm nay Trần Ngạn An vẫn luôn giúp thôn trưởng quản lý học đường, nhưng mà đó không phải kế lâu dài.
Tới huyện thành mới là cơ hội tốt.
Dĩ nhiên Trần Ngạn An tới huyện thành không chỉ vì sinh kế.
Nghĩ tới đây Tần Chiêu lại hỏi: "Rốt cuộc ngươi và A Dịch thế nào rồi?"
Cảnh Lê vẫn luôn thư từ qua lại cùng bạn cũ, có điều tính tình A Dịch thẹn thùng, ít khi nhắc tới việc riêng ở trong thư, chỉ ngẫu nhiên kể chuyện Trần Ngạn An đến huyện thành thăm y, mang cho y điểm tâm và đồ chơi, còn cùng y đi dạo.
Ngay cả Tiết lão tiên sinh cũng tỏ ý oán giận trong thư, nói A Dịch khi ở cùng Trần Ngạn An thì trong mắt sắp không còn gia gia này nữa.
Tóm lại một câu, trừ hai người bọn họ ra thì tất cả mọi người đều cảm thấy bọn họ đang yêu đương.
Trần Ngạn An càng không dám nhắc tới A Dịch.
Không phải hắn ta không quan tâm mà bởi mẹ hắn ta nhất quyết không nghe.
Trần đại nương là một nữ nhân kiểu truyền thống, không đồng ý cho Trần Ngạn An cưới một song nhi làm chính thê, Trần Ngạn An không thuyết phục được mẹ mình, sao dám nhắc tới việc này trước mặt người ngoài.
Hôm nay sở dĩ Tần Chiêu chủ động nói tới việc này là bởi trước đó Cảnh Lê luôn nhắc hắn khi gặp mặt phải hỏi kỹ Trần Ngạn An.
Nghe Tần Chiêu nói xong, Trần Ngạn An vội rời tầm mắt, vành tai hơi đỏ lên: "Ta...!Hai chúng ta còn có thể thế nào?"
Tần Chiêu: "Nói thật!"
Trần Ngạn An ấp úng: "Ngươi cũng biết đấy, mẹ ta cho rằng y là song nhi mà cả ngày cứ phơi mặt bên ngoài buôn bán...!Nói ra thật không hay ho gì.
Nhưng...!Nhưng ta dỗ lâu như vậy nên mẹ ta cũng có chút mềm lòng.
Trước đây không lâu nhân dịp A Dịch vào trong núi nhập hàng, ta đã dẫn y...!dẫn y..."
Giọng Trần Ngạn An càng lúc càng nhỏ, Tần Chiêu sắp nghe không nổi nữa: "Ngươi nói rõ cho ta."
"Ta đã dẫn y tới gặp mẹ ta, mẹ ta lập tức thay đổi cách nhìn về y." Trần Ngạn An phấn khởi nói một lèo: "Tiết lão tiên sinh cũng biết chuyện, bằng lòng làm chủ cho bọn ta, năm nay...!năm nay sẽ thành hôn."
"Cốp..."
Ngoài cửa vang lên tiếng động nhỏ.
Cảnh Lê vừa bước tới cửa thì nghe thấy Trần Ngạn An nói những lời này, kinh ngạc tới mức va đầu vào khung cửa.
"Ui..." Cảnh Lê bị đụng tới đầu váng mắt hoa, lui về đằng sau nửa bước.
Tần Chiêu vội bước tới đỡ cậu, "Bỏ tay ra, để ta nhìn xem có sưng không?"
"Không sao." Cảnh Lê đau muốn rơi nước mắt, cũng may là va chạm không mạnh.
Cậu xoa xoa chỗ bị thương, giận dỗi nói: "Thế mà A Dịch không nói gì với ta hết, ta phải viết thư mắng y mới được!"
Nói xong, thật sự hùng hùng hổ hổ tiến vào phòng trong tìm giấy bút.
Tần Chiêu lắc đầu cười, bế cá con bị bỏ lại cạnh cửa lên, hỏi Trần Ngạn An: "Đã định ngày chưa?"
"Vẫn chưa." Trần Ngạn An bị cắt ngang, không rảnh để ngượng ngùng, đáp, "Mẹ ta và Tiết lão tiên sinh bàn bạc, nói muốn nhờ Tần đại ca làm chủ hôn.
Hôm nay ta đến đây cũng là muốn hỏi xem ngươi định ở lại thôn bao lâu."
"Việc này..." Tần Chiêu hơi chần chừ, sau đó lắc đầu: "Ta không phải trưởng bối nhà ngươi, làm thế sợ là không ổn."
"Có gì không ổn? Ngươi là thầy của ta mà!" Trần Ngạn An nói, "Nếu không nhờ ngươi dạy bảo thì ta đâu thể thi đỗ Tú tài.
Hơn nữa nếu không nhờ ngươi, sao ta quen biết được A Dịch.
Ngươi làm chủ hôn là thích hợp nhất."
"Có điều..."
Chuyến này Tần Chiêu chỉ định về chào hỏi trưởng thôn và thăm mấy vị bằng hữu, không ở lại lâu.
Nhưng nếu tham gia tiệc cưới, e là phải trì hoãn thêm vài ngày.
Tần Chiêu nhất thời lưỡng lự, Trần Ngạn An xoa xoa mũi: "Thật ra Tiết lão tiên sinh đã chọn cho bọn ta mấy ngày tốt, cũng không lâu lắm, Tần đại ca..."
Hắn nói xong thì lấy một tấm giấy đỏ ra đưa cho Tần Chiêu.
Tần Chiêu: "..."
Chuẩn bị đâu vào đấy cả rồi, chỉ chờ hắn đưa ra quyết định nữa thôi đúng không?
Khó trách tên này giảm béo thành công tới vậy!
Vẻ mặt Trần Ngạn An lo lắng.
Cảnh Lê ngồi cạnh bàn cách đó không xa, đang mài mực, ánh mắt nhịn không được liếc qua liếc lại, hóng xem hai người họ nói gì.
Tần Chiêu liếc mắt một cái đã nhận ra ý tứ của cậu, đi đến cạnh bàn đưa tờ giấy đỏ kia cho Cảnh Lê: "Ngươi chọn đi, chúng ta tham dự hôn lễ rồi mới đi."
.
Mười ngày sau Trần Ngạn An và A Dịch sẽ thành hôn, tiệc cưới tổ chức ở thôn Lâm Khê.
Trong thôn hiếm khi có người long trọng cưới song nhi về như vậy, thực tế thì những song nhi gả tới đây phần lớn đều là được mua, địa vị trong nhà không bằng cả thị thiếp, làm gì có chuyện mở tiệc.
Trần Ngạn An làm thế là muốn để mọi người biết A Dịch là chính thê được cưới hỏi đàng hoàng, không thể tùy tiện bắt nạt.
Chỉ còn mấy ngày, Cảnh Lê bận trước bận sau lo liệu hôn sự, cả ngày đều ở bên ngoài, cứ như thể bản thân đang gả con gái đi.
Sắc trời đã muộn Cảnh Lê mới về đến nhà, vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi đồ ăn quen thuộc.
"Hôm nay cơm chiều do ngươi nấu hả?" Cảnh Lê hỏi Tần Chiêu.
Tần Chiêu cười: "Mũi thính thật đấy."
Hiện giờ có A Thất hỗ trợ, Tần Chiêu lại bận nhiều việc khác nên hiếm khi đích thân xuống bếp.
Trù nghệ của A Thất không tồi nhưng Cảnh Lê vẫn thích đồ Tần Chiêu làm hơn.
Cảnh Lê vội vã cả ngày, đã sớm đói tới mức da bụng dính da lưng, vội vã vào bếp lấy chén đũa.
Lại thấy trong lò bếp có chút tro của giấy viết thư.
Cảnh Lê hỏi: "Trong kinh gửi thư tới?"
"Phải, vừa ăn vừa nói đi." Tần Chiêu giúp cậu bưng đồ ăn đặt lên bàn, sau đó thong thả nói: "Chiều nay Cố Trường Châu vừa gửi thư đến, nói có tin từ kinh thành."
Cảnh Lê cắn đũa, mắt không buồn chuyển cứ thế nhìn hắn chằm chằm.
Tần Chiêu bình tĩnh nói tiếp: "Theo tin tức thu được thì Thánh thượng bị bệnh đã hơn một tháng, trong khoảng thời gian này, tất cả chính vụ đều đưa về hậu cung, do Thái hậu xử lý."
Cảnh Lê nhẹ nhàng "ồ" một tiếng.
Thái hậu chính là vị Hoàng hậu năm đó tranh quyền cùng Tần Chiêu.
"Cho nên, bệnh của tiểu Hoàng đế...!Có liên quan tới Thái hậu?" Cảnh Lê hỏi.
"Vẫn chưa rõ lắm." Tần Chiêu đáp, "Nghe nói mấy năm nay Thái hậu hiếm khi nhiếp chính, một lòng ăn chay niệm Phật.
Lần này Thánh thượng đích thân hạ chỉ, còn có đủ loại triều thần thỉnh cầu mong bà ta giúp đỡ xử lý chính sự."
Cảnh Lê: "Ta không tin."
Cậu luôn tin tưởng Tần Chiêu vô điều kiện.
Trong mắt cậu, Hoàng đế và Thái hậu đều bị tình nghi đã gây thương tổn cho Tần Chiêu, đều không phải người tốt.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thì phải chờ sau khi chúng ta vào kinh mới biết được." Tần Chiêu gắp thức ăn cho cậu, ngữ khí vẫn bình ổn như trước.
Cảnh Lê hỏi: "Ngươi không thấy lo lắng tí nào sao?"
"Lo cái gì?"
Cảnh Lê "à" một tiếng: "Lo những chuyện này đó, ta cảm thấy nội tình bên trong thật phức tạp..."
"Lo cũng vô ích." Tần Chiêu nói, "Bây giờ chúng ta cách kinh thành cả ngàn dặm, dù nơi đó có xảy ra chuyện gì thì ít nhất phải nửa tháng sau chúng ta mới biết được.
Gửi qua gửi lại đã mất một tháng, can thiệp sao được."
"Cũng đúng." Cảnh Lê mím môi, "Thực xin lỗi, là tại ta muốn ở lại.
Chúng ta ngốc ở trong thôn nhiều ngày như vậy, không biết thế cục kinh thành đã thay đổi thế nào..."
"Không sao, Trần gia có ơn với ta, theo lý ta nên ở lại." Tần Chiêu dừng một lát, nói thêm: "Hơn nữa những việc gần đây thật ra đã nhắc nhở ta một điều."
Cảnh Lê: "Điều gì?"
Tần Chiêu: "Trần Ngạn An cũng biết phải vì người mình yêu mà tổ chức tiệc cưới long trọng, điểm này ta không bằng hắn."
Cảnh Lê ngẩn người, "Năm...!Năm đó chẳng phải chúng ta không có tiền sao?" Cậu nhỏ giọng, "Hơn nữa, hôn lễ của chúng ta là Trung thu năm đó mà."
Trong hôn lễ đơn sơ đó, lần đầu tiên Cảnh Lê tặng đồ cho Tần Chiêu.
"Mấy năm nay đi theo ta, ngươi phải chịu ấm ức rồi." Tần Chiêu đưa tay vuốt ve gò má Cảnh Lê, "Những gì thiếu ngươi ta đều nhớ rõ, chờ khi chúng ta quay về kinh thành xử lý xong mọi chuyện thì ta sẽ bù đắp cho ngươi."
Vành tai Cảnh Lê hơi nóng lên.
Cậu nhìn A Thất đang đút cá con ăn cơm ở bên cạnh, thấy hắn ta cúi đầu tỏ ra chuyên chú, thậm chí khi cá con tò mò ngước mặt lên còn cố ý đút cho nó một miếng để rời đi sự chú ý.
Đáng thương cho thanh niên độc thân tốt tính A Thất, bây giờ đã có thể mặt không đổi sắc mà nghe Tần Chiêu nói mấy lời buồn nôn, còn thuận tiện che đậy giúp bọn họ.
Cảnh Lê thu hồi tầm mắt, vành tai càng đỏ: "Chúng ta tới kinh thành sớm một chút, tham dự tiệc cưới xong thì lập tức đi."
Tần Chiêu gật gật đầu: "Ta đã gửi thư cho Cố Trường Châu, sau hôn lễ ông ta sẽ phái người tới đón chúng ta.
Đến lúc đó chúng ta trực tiếp về kinh..."