Xuyên Thành Cẩm Lý Tiểu Phu Lang


Kế hoạch điều dưỡng thân thể mà danh y kê cho Tần Chiêu không phải chỉ có mỗi ăn kiêng, có một vị đại phu nghe nói từng đi học ở Tây Vực mang tới một tư tưởng điều dưỡng mới: Vận động.
Thời đại này đúng thật là không có cái khái niệm vận động kiện thân.
Bách tính khổ cực sinh sống dựa vào canh tác hoặc khuân vác thì dương nhiên không cần phải nói, lượng vận động hàng ngày của họ đã đủ lớn, có thể no bụng đã là chuyện không dễ dàng.

Người đọc sách thì chỉ muốn dành hết thời gian vào đọc sách viết chữ, sẽ không hao phí thời gian đi làm những chuyện đó.
Về phần những nhà có tiền thì vạn sự đều có kẻ hầu người hạ, càng không cần làm.
Theo một góc độ nào đó mà nói thì tuổi thọ bình quân của người xưa thấp âu cũng là có liên quan tới vấn đề này.
Người ngoài không hiểu thì thôi nhưng cậu từ hiện đại xuyên tới, vô cùng hiểu rõ ích lợi của thân thể cường kiện.

Tần Chiêu trước kia tốt xấu gì cũng còn luyện võ đôi chút, sau khi trúng độc thì võ cũng khỏi luôn, ngoại trừ thỉnh thoảng làm ruộng thì không có cơ hội vận động nào khác.
Không ổn không ổn.
Tần Chiêu không có thói quen này, nhưng tiểu phu lang đã đồng ý rồi thì hắn chẳng có lí do gì để phản đối cả.

thể hiện trong sinh hoạt hàng ngày là tiểu phu lang hôm nào cũng cùng Tần Chiêu chạy chậm một vòng dọc theo đường núi.
Trên núi không khí mát mẻ, sáng sớm nhiệt độ vừa phải, sau khi chạy xong có thể tưới nước cho rau quả mới trồng, sắp xếp vô cùng hợp lí.
Tính kỉ luật của Tần Chiêu thì khỏi phải nói, người có vấn đề trước lại chính là Cảnh Lê.
Nhưng mà cũng không thể trách cậu hoàn toàn được.
Hai người mặc dù đã ở bên nhau lâu rồi nhưng nói sao thì vẫn còn trẻ tuổi, mỗi ngày chung giường chung gối khó tránh khỏi có lúc va chạm bùm chíu kìm lòng không đặng.


Mỗi lần như thế Tần Chiêu sẽ giở trò lừa bịp cá con qua ngủ chung với A Thất.
Đêm ấy cũng thế.
Quá trình thì không cần nhiều lời lắm, tổng kết lại là hai người chơi hơi nhiệt tình quá, mãi tận gần sáng mới đi ngủ.
Đương nhiên là không thể dậy sớm chạy bộ nổi.
Lúc gà gáy trong sân thật ra Tần Chiêu có thức giấc.

Hắn vuốt ve tấm lưng bóng loáng mềm mại của thiếu niên trong ngực, từ từ nhắm mắt lại, hôn lên tóc y: “Nên dậy chạy bộ rồi.”
“Ưm…” Đuôi mắt Cảnh Lê vẫn còn đỏ, bả vai trần trụi cũng lốm đốm dấu đỏ.

Cậu như sợ lạnh mà nhích sát vào ngực Tần Chiêu, giọng nói đượm vẻ biếng nhác ngái ngủ: “Đừng quấy rầy ta…”
Tần Chiêu cười khẽ: “Không đi thật à?”
“Không đi.”
Mỗi lần âu yếm vuốt ve xong Cảnh Lê đều sẽ vô cùng bám người một lúc.

Cậu vùi đầu vào hõm cổ Tần Chiêu, hàm hồ nói: “Xin nghỉ, mai lại chạy.”
“Đã xin nghỉ mấy buổi rồi…”
Tiếng thở dài của Tần Chiêu vang lên trên đỉnh đầu, Cảnh Lê nhỏ giọng lầm bầm vài tiếng rồi ngủ thiếp đi.
Lần thiếp đi này lại mơ thấy ác mộng.
Trong mộng gì cũng mơ hồ, gió thu đìu hiu, áo tang màu trắng, đám người ngâm xướng một làn điệu cậu nghe không hiểu, nhưng rất giống tiếng kêu khóc than dài.
Cảnh Lê bừng tỉnh trong làn điệu ấy.

Trong đầu cậu còn vang vọng tiếng gào thét, hoảng hốt hồi lâu mới nghe thấy có người đang gọi mình.
“Cá nhỏ?” Một cái hôn dịu dàng rơi xuống trán cậu, ấm áp, “Đừng khóc, ta ở đây.”
Khóc?
Cảnh Lê tròn mắt, hơi nước trong mắt làm cậu không thể nhìn rõ dáng vẻ người kia.

Cậu hoảng hốt bật dậy, chộp lấy cánh tay người nọ: “… Tần Chiêu?”
“Ta ở đây, đừng sợ.”
Cảnh Lê vẫn chưa thoát khỏi ác mộng, nước mắt giàn giụa, giọng cũng khàn đi, cứ gọi mãi: “Tần Chiêu… Tần Chiêu…”
Tốt quá.
Ngươi vẫn còn ở đây.
Ác mộng và hiện thực đan xen tới cực hạn, sợ hãi và bi thương đều vô cùng chân thật.

Cảnh Lê nhào vào lòng Tần Chiêu, tủi thân khóc thút thít: “Ta mơ ác mộng, hức hức…”
Gặp ác mộng, không chỉ dọa mình tỉnh giấc mà còn dọa tới khóc luôn.
Tần Chiêu cảm thấy tiểu phu lang nhà mình thật sự rất đáng yêu.
Tiếc là bầu không khí hiện tại không ổn lắm, hắn không thể bật cười.
Cảnh Lê mất khoảng thời gian một nén nhang mới tỉnh táo lại, sau đó tự thấy mất mặt, trốn trong chăn thêm nửa canh giờ, tới khi bụng réo không ngừng mới chịu kết thúc.
Nội dung ác mộng Cảnh Lê không kể, Tần Chiêu cũng không hỏi.


Nhưng kể từ ngày đó đôi phu phu lại vô tình đạt được sự ăn ý mới, đốc thúc lẫn nhau, không còn trốn tránh việc chạy bộ buổi sáng nữa.
Đó là chuyện về sau.
.
Nói tới trồng trọt, lần này Cảnh Lê đều chọn những loại dễ chăm sóc nhanh lớn, ví dụ như cải trắng chu kì sinh trưởng ngắn nhất, gieo hạt gần nửa tháng thì nảy mầm, qua một tháng nữa là ăn được.
Chỉ là…
“Ngươi có cảm thấy chỗ mầm cải trắng này có hơi…” Cảnh Lê đứng bên bờ ruộng, chần chừ một lúc rồi ra vẻ một lời khó nói hết: “… Nhiều quá không?”
Tần Chiêu xoa xoa mi tâm: “Không phải chỉ hơi thôi đâu.”
Bởi vì lần này ruộng là bọn họ tự khai khẩn nên quy hoạch thuận tiện hơn ruộng trong thôn nhiều.

Trong nhà ít người, không cần làm ruộng lớn quá, đủ tự cung tự cấp là được.
Đây là ý định ban đầu của Cảnh Lê.
Nhưng bây giờ…
Mảnh đất nhỏ dùng để trồng cải trắng mọc mầm chi chít, mỗi mầm non đều đính giọt sương sớm, tươi tốt vô cùng.
Cái tỉ lệ nảy mầm này tuyệt đối không bình thường.
Tần Chiêu khẽ thở dài, đoán được nguyên nhân đại khái: “Mảnh này có phải do cá con gieo hạt không?”
“… Phải.” Cảnh Lê che mặt.
Cậu biết là do ảnh hưởng của thể chất mình nên sản lượng rau quả trồng được có lẽ sẽ cao hơn bình thường đôi chút, chỉ là thật không ngờ thể chất của cá con còn dữ dội hơn cậu.
Xác suất nảy mầm cao thế này, dinh dưỡng của đất theo không kịp, có thể cả ruộng đều sống không nổi.
Cảnh Lê nhìn một đống mầm cải trắng mơn mởn, vừa đau lòng vừa bất đắc dĩ, hỏi: “Vậy giờ tính sao?”
Tần Chiêu: “Chỉ có thể dời qua chỗ khác.”
Dời cây là một chuyện vô cùng phí công.

Đầu tiên phải khai khẩn thêm một mảnh ruộng bên cạnh, sau đó mới dời những mầm cải trắng sang đó trồng.


Lúc nhổ mầm không thể gây tổn thương đến rễ, không thể trồng quá sâu hoặc quá nông, còn tốn sức hơn trồng cây bình thường.
Cứ thế, cá con đã dựa vào sức mình thêm cho hai người cha một lượng công việc gấp đôi.
Đồng thời cũng làm mất đi cơ hội ra ruộng chơi.
Cá con rất thích các việc trồng trọt, thường xuyên theo cha đi tưới nước trong ruộng, nhổ cỏ dại các thứ.

Nhưng dựa theo tình huống hiện tại thì Cảnh Lê không dám để nó chạy tới đây nữa.
Vì thế nên quãng thời gian sau đó cá con chỉ được phép ngồi xổm trên bờ mắt lom lom nhìn người lớn trong nhà bận rộn.
Hai người mất năm ngày cày thêm ba thửa ruộng mới dời hết mầm cây non.
Cảnh Lê lau mồ hôi, nhìn ba mảnh đất mới kia, nhẹ nhàng thở ra: “Như này chắc là được rồi.”
“Đừng vui mừng sớm quá.” Tần Chiêu đưa nước cho y, thản nhiên nói: “Đây không phải là mảnh duy nhất cá con tự tay trồng.”
Hắn vẫn chưa quên, hôm gieo hạt mình cá con đã cầm đi một nửa số hạt giống.
Cảnh Lê lại chẳng lo lắng mấy, vui tươi hớn hở nói: “Yên tâm đi, ngày nào ta cũng đang cầu nguyện, hi vọng những mảnh chưa nảy mầm kia đừng lên nhiều quá, tuyệt đối sẽ không xảy ra tình trạng này nữa đâu.”
Bàn về phúc vận cá chép thì đương nhiên là người làm cha như cậu lợi hại hơn rồi.
Cảnh Lê rất có lòng tin.
Tần Chiêu có chút dị nghị.

Chưa nói đến chuyện có câu trò giỏi hơn thầy, giả như ý niệm chủ quan có thể ảnh hưởng tới mức độ mạnh yếu của phúc vận cá chép thì hắn cảm thấy không có ý niệm nào mãnh liệt hơn chấp niệm với đồ ăn của cá con.
Nhưng hắn không muốn đả kích Cảnh Lê nên mặc cho sự tự tin không hiểu thấu ấy của tiểu phu lang kéo dài nửa tháng.
Thẳng tới ngày loại rau củ thứ hai nảy mầm.
Cảnh Lê lập tức sụp đổ ngay tại chỗ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận