Xuyên Thành Cẩm Lý Tiểu Phu Lang


Cá bé con chào đời quá vội vàng, không chỉ dọa cho hai người cha tay chân luống cuống mà ngay cả anh trai cũng ngơ ngác.
Cá con không hiểu mô tê gì, vì sao chỉ mới đi chơi một lúc về đã được a cha thông báo mình có thêm một em trai hoặc em gái.
Chính là quả trứng tròn vo óng ánh trước mặt.
Cá con dùng vây cá vỗ nhẹ lên quả trứng, quả trứng nhẹ nhàng nhảy lên một cái rồi lại bất động.
Đáng yêu ghê.
Đây là ấn tượng đầu tiên của cá con với em trai.
Bởi vì Cảnh Lê sinh trứng quá vội vàng nên đã làm rối hết toàn bộ kế hoạch đã định ra trước đó của Tần Chiêu.

Người một nhà đành phải ở lại chùa Vân Quan thêm nửa tháng, mãi đến khi Cảnh Lê khỏe lại hoàn toàn mới cáo từ.
Lúc lên thuyền về huyện thành thì trứng cá nhỏ đã có thể đuổi theo anh trai bơi lội trong nước.
Rõ ràng là một cá con phiên bản nhỏ.
Cảnh Lê nhìn trứng cá con chuyển màu sẫm hơn nửa tháng trước, vô cùng quan ngại cho tương lai của mình.
Cậu còn chưa quên được những nỗi sợ hãi mà cá con mang đến năm xưa.
“Vì thế nên ta muốn một bé gái nha.” Cảnh Lê ôm bể cá, đưa tay chạm chạm trứng cá, rầu rĩ không vui, “Sao lại sinh ra một thằng nhóc nữa rồi?”
Lời này Cảnh Lê đã nói đi nói lại vô số lần, Tần Chiêu cũng đã quen việc cậu nghĩ một đằng nói một nẻo.

Rõ ràng là mải ngắm hai đứa con đến quên ăn quên ngủ mà hễ mở miệng lại buông lời ghét bỏ.
Tần Chiêu trấn an: “Cá bé con còn chưa nở mà, chưa chắc là con trai đâu.”
“Cá con cứ mở miệng gọi đệ đệ mãi, còn không phải là con trai à?” Đến nay Cảnh Lê đã quen với việc cá con nhà mình nói gì là thành thật cái đó.

Cậu thu tay về, vẩy vẩy giọt nước trên tay, thở dài, “Với cả ngươi đã thấy con gái nhà ai nghịch ngợm thế này chưa?”
Lúc bọn họ đang nói chuyện thì trứng cá nhỏ bơi tới cạnh cá con, hai đứa lăn qua lăn lại trong nước, chơi thành một cục.
Không chịu ngồi yên lấy một khắc.
Tần Chiêu đột nhiên thấy Cảnh Lê nói rất có đạo lí.

.
Trứng cá chào đời khoảng ba tháng thì nở thành cá bé con.
Cá bé con nhỏ hơn cá con một chút, toàn thân là vảy đỏ tươi, nom xinh xắn đáng yêu.

Tuy có nhỏ hơn nhưng so độ linh hoạt thì không kém anh trai bao nhiêu, mỗi ngày bơi theo anh nhảy nhót, tìm cách bơi ra ngoài chơi.
Nhưng mà đây không phải chuyện khiến Tần Chiêu và Cảnh Lê đau đầu nhất.
Cá con dạo trước ba tháng hóa hình, nhưng cá bé con đã nở gần nửa năm rồi vẫn chưa có dấu hiệu hóa hình nào.
“Tần Chiêu, không phải sau này nó chỉ có thể làm cá thôi chứ?” Nhắc tới chuyện này là Cảnh Lê lại lo lắng.
Tần Chiêu ngồi bên cạnh ao nhìn ba con cá chép gấm trong nước chỉ khác nhau về kích thước còn lại y chang nhau, thở dài xa xăm.
Thật ra nếu cá con cả đời vẫn không thể hóa thành hình người thì Tần Chiêu cũng không để tâm lắm.

Vô luận là người hay cá thì vẫn là con của hắn và Cảnh Lê, hắn vẫn sẽ yêu thương nó, chăm sóc nó.
Nhưng ngày nào bé con chưa hóa thành người thì ngày ấy bọn họ chưa thể về kinh.
Bây giờ bọn họ đang thuê tạm một ngôi nhà trên huyện ở tạm.
Từ lúc rời kinh tới bây giờ đã hơn một năm trôi qua, dạo này tiểu hoàng đế đã gửi không ít thư giục Tần Chiêu mau về kinh nhưng đều bị Tần Chiêu lấy lí do phu lang cần dưỡng thai, phu lang mới sinh cần điều dưỡng thân thể, hài tử còn nhỏ không thể lặn lội đường xa từ chối.

Sau khi rời kinh không lâu thì Tần Chiêu đã thông báo tin Cảnh Lê có thai cho tiểu hoàng đế.
Vốn hắn nghĩ là người bình thường mang thai mười tháng sinh con, bọn họ chỉ cần trì hoãn qua mười tháng quay lại là vạn sự đại cát.
Chẳng ngờ được cá bé con không theo kế hoạch, mãi không chịu hóa thành hình người.
Ngay cả Tần Chiêu cũng chẳng biết phải làm sao.
Cựu nhiếp chính vương không tính sai gì bao giờ lại phải bó tay trước đứa con bé nhỏ nhà mình.
“Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, ngươi đừng lo.” Tần Chiêu an ủi.
Cũng may tiểu hoàng đế đó giờ rất sợ Tần Chiêu, mặc dù hay viết thư thúc giục nhưng cũng không dám đe dọa thật.

Huống hồ, những ngày Tần Chiêu không ở kinh thành cũng không buông bỏ chuyện triều chính.


Dưới tình huống không có hắn và Thái hậu can thiệp thì tiểu hoàng đế trưởng thành cực nhanh, đã dần dần bộc lộ tài năng trong xử lí chính sự.
Như vậy xem ra việc Tần Chiêu rời kinh cũng không hẳn là chuyện xấu.
“Ta không có lo.”
Hồng quang chớp nhoáng, nửa thân trên Cảnh Lê biến về hình người, tiện tay khoác áo bào bên cạnh lên, đưa tay cướp bánh ngọt trong tay Tần Chiêu.

Cậu cắn trước một miếng, sau đó bóp nát chia cho hai con, “Ta nghĩ kĩ rồi, nếu cá bé con đầy năm vẫn không hóa hình được thì sẽ đưa nó về chùa Vân Quang tu luyện, chừng nào hóa hình được thì mang về kinh.”
Cảnh Lê cười hì hì nói với cá bé con: “Con thấy sao?”
Cá bé con vốn đang há miệng ăn bánh, nghe thấy lời Cảnh Lê nói thì sợ đến ngây người, ngẩng đầu sững sờ nhìn Cảnh Lê.
“Không được!” Một giọng sữa khác vang lên, “Cha không được mang đệ đệ đi!”
Cá con sốt ruột bơi qua bơi lại quanh Cảnh Lê.
Cảnh Lê tiếp tục trêu nó: “Thế con phải nhanh dạy em biến thành người nha, nếu em cứ mãi không học được thì chúng ta cũng không thể mang em về nhà đâu.”
Cá con: “Con sẽ dạy!”
“Thôi.” Tần Chiêu nhìn không nổi, xen vào nói, “Cha đùa con đấy, không mang em đi đâu.”
Cá con hiển nhiên không tin nữa, bé hừ nhẹ một tiếng: “Hôm nay con sẽ dạy được cho em!”
Nói xong, cũng chẳng màng đến bánh ngọt nữa mà bơi tới trước mặt cá bé con, ủi đầu đẩy em bơi vụt đi như thể sợ cha cướp mất em.

Tòa nhà này không lớn, tổng cộng có ba gian.

Hồ nước nối liền nội viện với thiên viện, còn bố trí hòn non bộ và cầu đá, đây cũng là lí do Tần Chiêu chọn thuê nó.
Cá con kéo em bơi mất hút, Cảnh Lê ăn xong bánh ngọt trong tay, hưng phấn nói: “Có thể khiến cho cá con ngay cả ăn cũng không cần, xem ra nó thích em lắm.”
Tần Chiêu bất đắc dĩ: “Suốt ngày trêu con, lỡ chọc nó khóc thật thì chẳng phải là ngươi đau lòng à?”
“Con trai không phải để trêu à?” Cảnh Lê ngồi trên bờ đá, đuôi cá lơ đễnh lắc lư trong nước, “Ta cảm thấy có lẽ là vì ta và cá con luôn biến thành cá chơi với nó nên nó mới không chịu biến thành người.


Dọa nó cái không chừng có thể học được đó.”
Cũng không loại trừ khả năng này.
Cá con từ bé đã thích hình người, cho dù sau khi biến hóa chỉ có thể làm một bé con hành động bất tiện cũng rất ít khi biến về cá.
Mặc dù Tần Chiêu cảm thấy nó như thế chỉ là vì làm người dễ ăn hơn làm cá thôi.
Cá bé con thì hoàn toàn khác.

Phải chăng là vì cha và anh thường xuyên chơi với nó nên nó rất thích cảm giác làm cá, hôm nào cũng muốn chơi đuổi bắt với anh trong nước.
“Cá bé con không muốn biến thành người thì cũng đừng ép nó.” Tần Chiêu nói, “Nếu không được thật thì cứ bảo là gửi con nuôi ở nơi khác, thiếu gì cách giấu người ngoài.”
“Ngươi cứ chiều nó…”
Tần Chiêu cười khẽ, thoáng nghiêng người nhéo má Cảnh Lê: “Ba con cá chép gấm trong nhà này, ai mà ta chẳng chiều chứ?”
“Có thấy ngươi chiều ta mấy đâu.” Cảnh Lê nhỏ giọng lầm bầm.
Ối giời ơi, oan chết Tần Chiêu.
Cựu nhiếp chính vương hiện là quận mã gia chiều phu lang tận trời ai mà chẳng biết, chỉ sợ mỗi Cảnh Lê dám đường hoàng nói ra điều phi lí kia thôi.
Tần Chiêu nghe xong là biết phu lang nhà mình lại làm nũng, cũng không phản bác mà ngả người nằm lên ghế, vẫy vẫy y: “Tới đây, bây giờ ta sẽ chiều chuộng yêu thương ngươi.”
Cá con dẫn cá bé con bơi tới tận hòn non bộ ở thiên viện mới ngừng lại.
Nó cẩn thận quay đầu lại quan sát, thấy cha không đuổi theo mới quay lại nhìn em mình.

Đệ đệ ngốc vẫn còn đang vẫy vẫy đuôi muốn bơi về ăn bánh ngọt.
“Đừng có tham ăn!” Cá con thấm thía nói: “Nếu ngươi còn không học biến hình thì cha sẽ đuổi em đi đó!”
Cá bé con ngây thơ nhìn nó, không biết có nghe hiểu hay không.
Cá con dùng vây vỗ đầu đệ đệ ngốc, ra vẻ người lớn chân thành nói: “Biến thành hình người ấy, trước ta dạy ngươi rồi đó, hôm nay nhất định phải học được, học xong ca ca dẫn ngươi ra sông chơi.”
Câu này thì cá bé con nghe hiểu, ra sức gật đầu.
Chỉ là nghe hiểu không có nghĩa là làm được.
Bầu không khí nhất thời trầm xuống.
“Ngươi nhanh biến đi.” Cá con quơ quơ vây cá, khoa tay múa chân trong nước, “Như lần trước ta dạy ngươi đó, trong lòng nghĩ phải biến thành người, ta muốn biến thành người, sau đó là có thể biến rồi ấy!”
Cá bé con: “???”
Dưới sự sốt ruột của ca ca nhà mình, cá bé con bắt chước dáng vẻ của ca ca, nhẹ nhàng lắc lư vây cá rồi chỉ phun ra một chuỗi bong bóng.
Cá con: “…”

Cá bé con tựa hồ rất hứng thú với bong bóng mình phun ra, bơi vòng quanh thổi bong bóng, tự mình chơi đến là vui vẻ.
Cá con nhìn đệ đệ đơn thuần ngốc nghếch, trong lòng tuyệt vọng dâng cao.
Phải làm sao đây, vẫn chưa học được.
Lần này đệ đệ bị đuổi đi thật rồi…
Cá con càng nghĩ càng thương tâm, bỗng nhiên khóc òa lên.
Tiếng khóc đinh tai nhức óc, không chỉ hù dọa cá bé con đang chơi bóng bóng mà còn làm cho Tần Chiêu và Cảnh Lê ở viện bên kia giật thót.
Hai người còn tưởng là hai đứa náo loạn cãi nhau nên vội vàng chạy tới.
Cảnh Lê còn đi chân trần ngồi xổm xuống ôm cá con từ trong nước ra: “Đừng khóc, cha đây, sao thế?”
“Đệ đệ không học được biến thành người, ngốc quá đi hu hu.” Cá con tủi thân khóc thút thít, “Cha đừng ghét bỏ đệ đệ được không…”
Cảnh Lê: “…”
Cậu cũng chả biết nên nói gì.
Cảnh Lê ngẩng đầu nhìn Tần Chiêu, đối phương gửi tặng một ánh mắt “Ta đã nói trước với ngươi rồi”.
Cá con cuộn mình trong tay Cảnh Lê khóc đến độ tê tâm liệt phế.

Bình thường nó chẳng khóc rống như này mấy, vừa khóc cái là không dừng được, Cảnh Lê dỗ hồi lâu mà vẫn không nín.
Đột nhiên, trong ao nước trước mặt chợt lóe hồng quang.
Cá bé con đứng trong ánh hồng quang ngẩng đầu nhìn bọn họ, thân thể lửng lơ hóa thành một đứa bé trắng trẻo mũm mĩm.
Đứa bé biến hình không quá thành công, trên da thịt trắng nõn còn dính chút vảy cá, nửa người dưới vẫn còn là đuôi cá, chỉ có thân trên hóa thành người.

Nhưng bé rất xinh đẹp, lông mi dài, ngũ quan tinh xảo, chân mày nom rất giống Cảnh Lê.
Cá bé con bơi tới bờ hồ, vươn tay chạm nhẹ vào cá con.
“A, a…”
Cá con cảm nhận được đệ đệ chạm vào mình, ngẩng đầu lên, nhất thời quên luôn cả khóc.
“Hức hức đệ đệ!” Cá con vui vẻ nhào vào lòng đệ đệ, cá bé con vừa biến thành hình người còn chưa quen điều khiển thân thể lắm nên cả hai cùng ngã nhào xuống nước.
Cảnh Lê nhìn theo tụi nhỏ, kinh ngạc trợn tròn mắt.
Điều làm cậu kinh ngạc không phải là cá bé con biến người mà là…
Cá bé con nhà cậu hình như… là con gái???


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận