Tần Chiêu quên cả hít thở.
Cổ họng hắn chợt khô khốc, ngay cả giọng cũng hơi khàn: “Không, không sao.”
Thiếu niên vẫn còn đang chỉnh chỉnh y phục.
Cậu kéo cổ áo, đầu ngón tay trắng nhạt lộ ra trong vạt áo dài rộng.
Tần Chiêu quay đầu đi, không dám xem tiếp.
Hắn đi về cạnh bàn cầm lấy chén trà nguội lạnh trên bàn lên uống một ngụm lớn mới dập tắt được luồng khí nóng không nói rõ cũng không tả được trong lòng.
Nhiếp chính vương không nói chuyện, Cảnh Lê cũng không dám làm gì, chờ một lúc mới nhẹ giọng gọi: “… Vương gia?”
Tần Chiêu hẳng giọng: “Sao thế?”
Cảnh Lê nhỏ giọng nói: “Ngươi… Không phải ngươi nói ta chứng minh cho ngươi xem à? Ta đã chứng minh rồi, ngươi… Ngươi đừng ăn ta được không?”
Tần Chiêu lại uống một ngụm trà nữa.
Có đôi khi hắn thật không biết tiểu yêu quái này là đơn thuần thật hay là đang cố ý câu dẫn người ta.
Hắn thân là Nhiếp chính vương, cầm quyền nhiều năm, gặp bao nhiêu người, vô luận là Hoàng đế hay trọng thần trong triều đều chưa khiến hắn tay chân luống cuống khi đối mặt, sao lại cứ hết lần này tới lần khác thất thố trước mặt thiếu niên này như thế?
Còn ra thể thống gì nữa chứ?
Ngón tay Tần Chiêu khẽ vuốt chén trà, không đợi hắn nghĩ rõ ràng thì chợt có một thanh âm kì quái vang lên.
Tần Chiêu còn chưa kịp đoán xem âm thanh ấy là gì đã ngước lên nhìn sang thiếu niên.
Cậu bị hắn nhìn thì có hơi thẹn thùng che bụng: “Đói… Đói bụng.”
Vừa dứt lời thì bụng cậu lại réo lên vài tiếng.
Tần Chiêu: “…”
“Ngươi đừng cười ta.” Tai Cảnh Lê hơi nóng lên: “Buổi sáng ta còn chưa ăn no.”
Bầu không khí ngưng trọng trong phòng chợt tan biến, Tần Chiêu nén cười hỏi: “Không phải ta đã sai người đúng giờ cho ngươi ăn rồi ư? Không thích ăn à?”
Cảnh Lê gật gật đầu.
“Vậy ngươi muốn ăn cái gì?”
Ánh mắt thiếu niên rơi xuống bánh ngọt trên bàn cạnh Tần Chiêu.
Tần Chiêu đẩy đĩa bánh ngọt kia về phía cậu: “Ăn đi.”
Cảnh Lê không dám động, cẩn thận từng li từng tí nhìn hắn.
Tần Chiêu: “Sao thế? Không dám ăn à? Có cần bản vương thử độc cho ngươi không?”
“Không, không phải.” Cảnh Lê nhìn bánh ngọt trên bàn, lại nhìn Nhiếp chính vương, cảnh giác hỏi: “Ngươi không ăn ta thật chứ? Không phải ngươi định nuôi ta béo lên chút rồi mới….”
Tần Chiêu bị cậu chọc cho tức đến bật cười: “Ngươi cho rằng bản vương nuôi ngươi như nuôi heo chờ làm thịt à?”
“…” Cảnh Lê không dám nói nhiều nữa, ngoan ngoãn đi tới ngồi xuống.
Tóc cậu còn ướt, một vài giọt nước thuận theo cổ chảy xuống trong vạt áo, lưu lại một đường nước uốn lượn.
Tần Chiêu nhìn đến xuất thần, mãi đến khi thiếu niên mất tự nhiên ngẩng đầu nhìn hắn thì hắn mới hồi thần.
Tần Chiêu lại cúi đầu uống trà: “Ngươi ăn được đồ ăn cho người à?”
“Ăn được nha…” Cảnh Lê nói không chắc lắm, “Chắc là ăn được chứ.”
Cậu ăn nhiều bánh ngọt thế rồi vẫn chưa thấy cơ thể khó chịu chỗ nào.
Nhắc mới nhớ, cá vốn là động vật ăn tạp mà.
“Chắc là?” Tần Chiêu nghe ra chút kì lạ trong lời cậu.
Cảnh Lê lắc đầu: “Không, ta ăn được.”
Tần Chiêu như có điều suy nghĩ, không nói gì.
Lát sau, hắn đứng dậy đi ra mở cửa dặn dò hạ nhân bên ngoài vài câu, vừa quay đầu lại thì trông thấy thiếu niên câu nệ ngồi thẳng người, hai mắt đáng thương nhìn hắn.
“Không phải gọi người tới bắt ngươi đâu, yên tâm.” Tần Chiêu trở lại cạnh bàn, “Ta sai người nấu ít đồ ăn cho ngươi, đã có thể ăn cơm thì cũng không cần chỉ ăn bánh ngọt như thế.”
Cảnh Lê nhỏ nhẹ “ừ” một tiếng.
Trong phòng lại rơi vào yên tĩnh.
Chốc lát sau, người hầu bưng đồ ăn vào.
Hạ nhân phủ Nhiếp chính vương được dạy bảo rất quy củ, toàn bộ quá trình không hề ngẩng đầu nhìn Cảnh Lê, chỉ đặt đồ ăn lên bàn rồi lại lấy một ngân châm ra thử độc trong từng món.
Cảnh Lê tròn mắt nhìn.
Thì ra là thử độc thế này à?
Vậy không phải ngay từ đầu cậu đã bại lộ rồi ư?
Cảnh Lê chột dạ nhìn Tần Chiêu, người kia chỉ cười như không cười nhìn cậu, thâm ý trong mắt rõ rành rành.
Không sai, ngay từ đầu cậu đã lòi đuôi rồi.
Cảnh Lê tuyệt vọng che mặt.
Cậu thật ngốc.
Chưa thấy ai ngốc như cậu.
Giờ đã qua giờ cơm rồi nên một bàn thức ăn này là Tần Chiêu dặn nhà bếp làm.
Hắn vẫy lui hạ nhân thử độc, nghiêng đầu nhìn sang thì thấy hai mắt thiếu niên hoàn toàn bị đồ ăn hấp dẫn, nhìn lom lom.
… Rặt một tấm chiếu mới mua, chưa từng trải.
Nhưng mà dù có muốn ăn đến mấy thì quy củ cơ bản Cảnh Lê vẫn biết, trước khi chủ nhà động đũa thì cậu chưa thể ăn.
Cảnh Lê đảo mắt một vòng trên bàn, rồi lại nhìn về phía Tần Chiêu.
Vừa lúc đối diện với mắt của người nọ.
Tần Chiêu nói: “Ăn đi.”
Cảnh Lê: “Ừm!”
Cảnh Lê không vội ăn mà múc cho Tần Chiêu một chén canh trước rồi đặt xuống trước mặt hắn: “Vương gia, mời dùng.”
Thái độ lấy lòng cực kì.
Tần Chiêu nhướn mày: “Không sợ ta nữa à?”
“Sợ chứ, nhưng mà…” Cảnh Lê nghĩ nghĩ, nháy mắt với hắn, “Thật ra ngươi không muốn ăn ta đúng không? Ban nãy là dọa ta thôi đúng không?”
Mất hơn nửa canh giờ mới hiểu ra, lại còn đắc ý.
Tần Chiêu dứt khoát thừa nhận: “Đúng.
Bản vương không mời đầu bếp cũng không mời đạo sĩ nào.”
“Ta đoán được mà.” Cảnh Lê hớn hở nói.
Cậu đã bại lộ từ lúc thử độc rồi mà Nhiếp chính vương vẫn không vạch trần lại còn thả cậu đi.
Hôm nay cũng thế, nhìn thấy cậu biến thành người nhưng không hề kinh ngạc cũng không hô hoán mà còn mời cậu ăn cơm.
Cảnh Lê chợt thấy thật ra Nhiếp chính vương cũng không hung dữ lắm.
Ít nhất là hoàn toàn khác với lời đồn trên phố và tưởng tượng của cậu.
Cảnh Lê không nhịn được lại nhìn hắn thêm mấy lần.
Tần Chiêu vùi đầu uống canh, bị câu nhìn tới mất tự nhiên, buông chén canh xuống, hỏi: “Nhìn đủ chưa?”
Cảnh Lê vội vàng thu hồi ánh mắt: “Ta, ta đang nghĩ chuyện khác thôi.”
Tần Chiêu: “Nghĩ chuyện gì?”
“Ta đang nghĩ… Đang nghĩ sao ngươi lại đối tốt với ta như vậy.” Cảnh Lê hỏi ra nghi vấn trong lòng.
“Thế này mà đã là tốt rồi à?” Tần Chiêu hỏi lại.
Cảnh Lê cúi đầu ăn bánh, không đáp.
Thiếu niên đã không còn câu nệ quá nữa, cắn từng miếng bánh nhỏ, hai mắt cũng nhìn loạn khắp nơi, nom hoạt bát đáng yêu hơn lúc trước nhiều.
Khóe miệng Tần Chiêu vô thức cong lên, tiếp tục hỏi: “Hôm đó ngươi sợ ta đói nên không ngại nguy hiểm đưa điểm tâm cho ta, vì sao ngươi lại đối tốt với ta thế?”
“Ta cũng không biết.” Cảnh Lê nghĩ nghĩ, “Có thể là vì trông ngươi rất đẹp.”
Tần Chiêu sững sờ.
Lâu lắm rồi không có ai dám nói chuyện như thế này trước mặt hắn.
Đây cũng không phải điều kiêng kị gì của Nhiếp chính vương mà là không ai dám mạo phạm hắn như thế.
Dường như thiếu niên vẫn không cảm thấy lời mình nói mạo phạm cỡ nào, cúi đầu chăm chú ăn.
Tần Chiêu cứ thế lẳng lặng nhìn y, ánh mắt dần dần nhu hòa hơn.
“Ừm, ngươi cũng đẹp mắt lắm.”
Lời này của Nhiếp chính vương nói rất nhỏ, Cảnh Lê không nghe rõ, còn định hỏi lai thì đối phương đã cúi đầu uống canh tiếp, chỉ qua loa một câu với cậu: “Khi ăn không nói chuyện.”
Hôm nay Tần Chiêu đã ăn cơm rồi nên chỉ uống một chén canh với Cảnh Lê, đồ ăn còn lại đa phần rơi vào bụng cậu hết.
Cơm nước no nê, Cảnh Lê ngả lưng ra ghế xoa xoa bụng: “Ăn nhiều rồi…”
“Nghe nói cá ăn không biết no, rất dễ khiến mình ăn no tới bể bụng, thì ra là có thật.” Tần Chiêu tìm một quyển sách lật xem, lúc nói lời này cũng không ngẩng đầu lên, “Xem ra sau này không thể cho ngươi ăn nhiều nữa.”
Cảnh Lê nhíu mày.
Cậu nghĩ thầm, rõ ràng là do Nhiếp chính vương sai người nấu nhiều đồ quá, cậu không muốn lãng phí nên mới liều mạng ăn cho hết đấy chứ.
Cảnh Lê đang định phản bác thì lại chú ý đến một nghĩa khác trong lời Nhiếp chính vương: “Sau này?”
Tần Chiêu lật tiếp một trang sách, giọng bình thản: “Ừ, làm sao?”
“Ta… Ngươi vẫn muốn nuôi ta à?”
Tần Chiêu nghe cậu nói, ngẩng đầu lên nhìn cậu, lời nói đến lẽ thẳng khí hùng: “Ngươi là quà sinh nhật Thánh thượng ban cho bản vương, sao lại không muốn?”
“Ngươi không sợ ta là yêu quái hại người sao?”
“Sợ, nên ta quyết định đặt ngươi bên cạnh ta để canh chừng cho kĩ.” Tần Chiêu nói, “Giờ cho ngươi chọn, muốn làm người hay làm cá?”
Cảnh Lê nghĩ tới một bàn đồ ăn, gần như không cần nghĩ thêm mà đáp liền: “Người!”
Tần Chiêu cười thỏa mãn: “Ta sẽ sai người chuẩn bị vài bộ quần áo cho ngươi, từ nay ngươi chính là người hầu thiếp thân của ta.
Cá nhỏ ngốc, nhớ giấu kĩ đuôi cá của ngươi, đừng để bị lộ.”
Cảnh Lê cứ thế mạc danh kì diệu* từ cá cưng của Nhiếp chính vương biến thành người hầu thiếp thân của Nhiếp chính vương.
*Mạc danh kì diệu: Chẳng hiểu ra làm sao,
Nói là người hầu, thật ra Nhiếp chính vương cũng chẳng sai sử gì cậu, vẫn cứ nuôi cậu ăn ngon uống sướng như cũ.
Cảnh Lê không biết quy củ cho người hầu lắm, Nhiếp chính vương cũng không có ý định tìm người dạy cậu.
Bên cạnh hắn không thiếu người hầu quy củ, nếu cứ cẩn thận dè dặt đối xử với hắn thì chẳng còn gì vui nữa.
Chỉ là…
Người hầu nhà ai dám ngủ gà ngủ gật lúc chủ nhân khêu đèn thức đêm xử lí công việc chứ?
Tần Chiêu phê xong một bản tấu chương, quay đầu sang đã thấy thiếu niên gục xuống bàn nằm ngáy o o.
Giờ có giận cũng chẳng biết trút vào đâu.
Tần Chiêu ngồi thẳng người lại, ho một tiếng.
Thiếu niên bên cạnh chỉ thay đổi tư thế, ngủ càng sâu hơn.
Tần Chiêu: “…”
Tần Chiêu suýt thì bị cậu làm cho tức chết, hắn nghiêng người qua, đang định đánh thức cậu thì chợt nghe cậu nói lầm bầm: “Tần Chiêu…”
Dám gọi thẳng tục danh của bản vương.
To gan hơn rồi đấy.
Tần Chiêu nhẫn nhịn, nghe xem cậu còn định nói gì.
Thiếu niên mặc y phục của người hầu, tóc dài chảy xuống sau lưng như thác nước, chỉ tản mấy sợi trên mặt.
Khuôn mặt ngây thơ non nớt, ngay cả bờ môi khép hờ cũng căng mịn mềm mại.
Tần Chiêu cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, hắn dời mắt đi thì nghe cậu nói tiếp: “… Đừng ăn ta mà.”
Tần Chiêu bật cười.
Quả nhiên vẫn là cá ngốc.
Thời tiết dần ấm lên nhưng hai ngày nay nhiệt độ ban đêm vẫn chưa cao lắm.
Gió thổi từ cửa sổ vào phòng, mang theo từng đợt ý lạnh.
Cảnh Lê hình như hơi sợ lạnh, cổ hơi rụt lại nhưng vẫn không tỉnh giấc.
Tần Chiêu bất đắc dĩ thở dài, không đánh thức cậu nữa mà đứng dậy ôm lấy cậu.
Thiếu niên khung xương nhỏ, cũng rất gầy, ôm không nặng tay.
Tần Chiêu vừa ôm lấy người thì Cảnh Lê cũng mơ màng tỉnh dậy.
Cậu như người mơ ngủ, nhất thời không hiểu mô tê gì, ngây thơ hỏi: “Ngươi làm gì đó?”
“Lên giường ngủ, ngủ đây sẽ lạnh.”
“À…” Cảnh Lê trả lời, giờ mới nhận ra bọn họ đang trong tư thế gì, mất tự nhiên vùng vẫy.
Tần Chiêu: “Yên nào.”
Cảnh Lê lập tức không dám cựa quậy nữa.
Ngoan ngoãn để hắn ôm vào nội thất.
Nhiếp chính vương thường ngày bận rộn sự vụ, có lúc bận tới nửa đêm nên trực tiếp ngủ lại thư phòng luôn, vì lẽ đó mà đặc biệt sai người làm nhuyễn tháp trong nội thất ở thư phòng.
Ngoại trừ Tần Chiêu thì Cảnh Lê là người đầu tiên ngủ ở giường đó.
Tần Chiêu đặt người lên tháp, quay người định đi thì bị cậu kéo lại: “Ngươi… Ngươi chưa nghỉ ngơi à?”
Trong phòng ánh đèn lờ mờ, chỉ có ánh trăng bên ngoài chiếu vào là rõ hơn chút, thấy được ánh sáng lấp lánh trong đôi mắt của thiếu niên.
“Ta còn chút việc chưa lo liệu xong.” Tần Chiêu vô thức nhẹ giọng lại, nói: “Ngươi nghỉ trước đi.”
Cảnh Lê: “Nhưng mà muộn lắm rồi đó.”
Trước đây Cảnh Lê cảm thấy Nhiếp chính vương bỏ mình xuống hồ xong chẳng thèm ngó ngàng gì là do không quan tâm cậu, nhưng dạo này theo bên người hắn mới biết hắn thật sự không có thời gian đùa chim nuôi cá.
Cũng không biết tại sao ngày qua ngày công việc lại càng nhiều thêm chồng chất như núi, thức tới nửa đêm thậm chí thâu đêm không ngủ là chuyện cơm bữa, cứ thế kéo dài liên tục, ngay cả một ngày để nghỉ ngơi cho tốt hắn cũng không có.
Cảnh Lê cảm thấy Nhiếp chính vương thật là một nhân viên gương mẫu.
Tần Chiêu nhìn bàn tay thiếu niên đang níu lấy áo mình, đối phương lập tức thu tay về.
Tần Chiêu cười hỏi: “Lo cho ta à?”
“Chỉ là ta cảm thấy…” Cảnh Lê bị hắn nhìn tới nóng bừng cả tai, ánh mắt phiêu đãng, “Nếu còn tiếp tục như thế ngươi sẽ không chịu nổi.”
Giả mà hắn chăm sóc mình thật tốt thì cũng thôi, đằng này lại cứ chỉ lo bận chuyện mà chẳng thèm ăn cơm cho đúng bữa, đã thế lại còn suốt ngày uống trà cho tỉnh táo, còn thế nữa thì cơ thể làm sao chịu nổi?
Lúc nói lời này trông cậu rất nghiêm túc, là dáng vẻ mà Tần Chiêu rất hiếm khi thấy.
Hắn cũng thu lại ý cười, thấp giọng nói: “Không lâu nữa đâu.”
“Hả?”
“Không có gì.” Tần Chiêu lắc đầu, không nói tiếp chủ đề này nữa, bỗng nhiên nhớ ra một chuyện khác, “Mấy ngày nữa Thánh thượng có tổ chức tiệc sinh thần cho bản vương, ngươi có muốn đi không?”
Cảnh Lê tròn mắt: “Ta… Ta được đi à?”
Từ khi Cảnh Lê chấp nhận thân phận người hầu lưu lại bên cạnh hắn, không chỉ tin đồn yêu quái trong phủ tuyệt tích mà còn không ai tỏ ra bất ngờ trước sự xuất hiện của cậu.
Điều này tất nhiên không tránh khỏi có sự ra lệnh của Nhiếp chính vương.
Nhưng mà có lẽ là sợ Cảnh Lê ra ngoài sẽ bị lộ thân phận nên Tần Chiêu chưa từng dẫn người ra khỏi cửa.
Sao lần này lại muốn đưa cậu đi dự tiệc sinh thần nhỉ?
“Không phải ngươi rất thích ăn à?” Tần Chiêu không giải thích gì thêm mà chỉ lấy đồ ngon ra dụ dỗ, “Tiệc sinh thần có nhiều món ngày thường không thể ăn lắm đấy.”
Hai mắt Cảnh Lê lập tức sáng lên: “Tốt thế!”
Lừa cá dễ thế đó.
Tần Chiêu thỏa mãn cười cười, đưa tay xoa tóc Cảnh Lê, dặn cậu nghỉ ngơi rồi xoay người đi ra gian ngoài.
Cảnh Lê nhìn theo bóng lưng đối phương, vui vẻ cười ngốc một lúc mới ôm chăn nằm xuống.
.
Ba ngày sau, tiệc sinh thần của Nhiếp chính vương được tổ chức.
Địa điểm tổ chức yến hội là ở Trích Tinh lâu trong hoàng thành.
Chạng vạng, Tần Chiêu và Cảnh Lê ngồi trong xe ngựa đi vào thành.
Lúc xe ngựa đi trên phố, Cảnh Lê hạ màn che xuống, hơi khó chịu kéo kéo tay áo.
Hôm nay Tần Chiêu cho cậu mặc một bộ y phục màu đỏ lộng lẫy, hoa văn trên áo thêu bằng chỉ vàng, còn có một thân trang sức bằng ngọc, nhìn thế nào cũng không giống đồ cho người hầu.
Cảnh Lê có ngốc mấy thì giờ cũng hiểu được.
Lại rơi vào bẫy của người nọ rồi.
Mắt thấy sắp tới hoàng cung, Cảnh Lê rốt cuộc nhịn không được mà hỏi: “Vương gia, không phải ngươi nói để ta làm người hầu à?”
“Ừ, chỉ giáo cho?”
Cảnh Lê cảm thấy hắn thật sự xem mình là đồ ngốc: “Có người hầu nào mặc đồ thế này không?”
Tần Chiêu cười cười, kiên nhẫn hỏi: “Vậy ngươi đoán xem ta muốn ngươi làm gì?”
Hôm nay hắn mặc trường bào màu chàm, nom rất xứng đôi với áo đỏ của Cảnh Lê.
Thật ra trong lòng Cảnh Lê cũng có chút suy đoán, tai hơi đỏ lên nhưng không dám nói ra: “Ta không biết.”
“Vây nên mới nói ngươi ngốc đó.” Tần Chiêu nói, “Trên triều không biết bao nhiêu kẻ muốn tặng người cho bản vương, ngay cả đương kim Thánh thượng cũng thỉnh thoảng đưa tranh tới vương phủ.
Hôm nay là tiệc sinh thần, ngươi cho là bọn họ sẽ bỏ qua cơ hội này ư?”
Cảnh Lê tò mò hỏi: “Ngươi từ chối không được à?”
“Đương nhiên là được, nhưng nếu ai cũng tới chạy một vòng trước mặt bản vương thì chướng mắt lắm.”
Cho nên hắn tự mang người tới.
Nhiếp chính vương độc lai độc vãng nhiều năm thế rồi, lần đầu có người theo bên cạnh, dù không danh không phận cũng đủ để chấn nhiếp những người không có mắt kia.
Đáp án này không khác mấy với suy đoán trong lòng Cảnh Lê, nhưng lúc nghe hắn nói thế cậu lại chợt thấy khó chịu không rõ tại sao.
Chỉ một chút thôi, nhưng vẫn không vui vẻ lắm.
Dường như nhận thấy cảm xúc của Cảnh Lê thay đổi, Tần Chiêu thu lại dáng vẻ vân đạm phong khinh, người cũng ngồi thẳng lại: “Ngươi không muốn à?”
“Không phải… Không phải không muốn.” Cảnh Lê rầu rĩ, “Vương gia nuôi ta lâu thế rồi, chút chuyện này có là gì đâu.”
Tần Chiêu chăm chú nhìn cậu một lát, nghiêng đầu nhìn sang cửa sổ, khóe miệng thấp thoáng ý cười.
Cảnh Lê lại không chú ý tới.
Xe ngựa nhanh chóng dừng trước cửa Trích Tinh lâu, Cảnh Lê đang muốn xuống xe thì bị Tần Chiêu kéo lại.”
“Đã diễn thì diễn cho trót.” Tần Chiêu nói với cậu rồi xuống xe trước.
Sau đó hắn chẳng màng đến đám đại thần đang vây quanh chúc thọ mà quay người lại vươn tay với Cảnh Lê đang ngồi trên xe, nở một nụ cười dịu dàng hết sức: “Nào, đưa tay cho ta.”