Xuyên Thành Cẩm Lý Tiểu Phu Lang


Chuyển ngữ: Tiêu An
Chỉnh sửa: Sunny
Hốc mắt Cảnh Lê thoáng chốc đỏ bừng.

Khoảng thời gian này cậu thấy hơi ghét bỏ nhóc con ở trong bụng.

Hở một tí lại nói nhóc con lớn lên thật chậm, không biết nghĩ cho cha nó, hại cậu không thể đi phủ thành với Tần Chiêu.

Chốc lại nói đứa nhỏ này hại thân hình cậu biến dạng, không biết về sau có khôi phục được hay không.

Nhưng mà dù sao cũng là con trai ruột, cậu lại mang nó lâu như vậy, đương nhiên vẫn sẽ thích.

Nhưng sao sau khi tỉnh dậy lại biến mất rồi?
Cảnh Lê cẩn thận sờ thử, cảm giác tròn tròn do mang thai đã hoàn toàn biến mất.

Bụng khôi phục sự bằng phẳng của quá khứ, ấn lên thấy hơi đau, đau đớn kia đến từ bên trong da thịt, cảm giác không quá rõ, hơn nữa vừa rồi tất cả lực chú ý của cậu đều đặt trên người Tần Chiêu, hoàn toàn cảm giác được.

Cá con bé nhỏ thật sự không thấy đâu hết.

"...!Ta còn đang nằm mơ đúng không?" Cảnh Lê ngẩng đầu nhìn Tần Chiêu, lẩm bẩm nói.

Tần Chiêu vẫn chưa biết cá nhỏ bị làm sao, chỉ thấy thiếu niên trong lòng ngực bỗng nhiên hốc mắt đỏ ửng, vội la lên: "Rốt cuộc làm sao vậy, bụng đau sao? Để ta xem..."
Hắn phủ lòng bàn tay lên, đang nói cũng ngừng lại.

Đứa...!Đứa nhỏ đâu?
Tần Chiêu như biết được cái gì, chậm rãi chuyển mắt đến cái ao.

Không thể nào...!
Cảnh Lê nhìn theo ánh mắt chăm chú của Tần Chiêu, cũng nhìn qua đó, nhanh chóng trở nên khẩn trương: "Ta, ta sinh con trai...!vào trong nước rồi?"
Tần Chiêu: "..."
Cảnh Lê: "..."
Trời đất chứng giám, trước giờ Cảnh Lê vẫn biết sinh cá sẽ không quá khó khăn, nhưng không nghĩ tới lại dễ dàng như vậy.

Làm gì có người nào mới ngủ một đêm đã sinh con, hơn nữa còn không hề có chút cảm giác nào???
Nhưng mà hiện tại bọn họ không quan tâm đến điều này.

Nước trong hồ là nước chảy, Cảnh Lê căn bản không biết nhóc con trốn khỏi bụng cậu vào thời điểm nào, nếu như lọt vào suối thì phiền to.

Tần Chiêu không cho Cảnh Lê xuống nước, ôm người đặt lên ghế trúc, bản thân thì cởi giày cởi tất, xắn ống quần nhẹ nhàng lội xuống, đẩy cỏ dưới nước ra tìm kiếm.

Đôi mắt Cảnh Lê vẫn còn hồng, lo lắng ngồi đợi trên bờ.

Một lát sau, Tần Chiêu đứng thẳng dậy, Cảnh Lê vội hỏi: "Có tìm được không?"
"Ừm." Tần Chiêu cười với cậu, "Lại đây nhìn xem."
Hắn quay người đẩy đống cỏ dưới nước ra, đám cỏ rẽ qua một bên, một quả trứng chỉ to bằng ngón tay út, trong suốt lại sáng long lanh lẳng lặng nằm ở nơi đó.

"...!Lại đây ăn gì đó trước đã, đừng nhìn nữa." Tần Chiêu bưng thức ăn vào nhà, nhìn thấy Cảnh Lê vẫn ghé vào bể cá, bất đắc dĩ gọi cậu.

Lần này hắn trở về từ phủ thành, thuận đường đi đến chùa Vân Quan đem cái bể cá mà Cảnh Lê rất thích về cho cậu.

Vốn dĩ muốn để cá nhỏ nhà mình dưỡng thai, không ngờ lại thành nuôi con trai nhỏ.


Bể cá đổi nước sạch sẽ, cho vào chút cỏ và đá cuội, đặt trên án thư.

Cảnh Lê ghé vào án thư, mắt không buồn chớp nhìn chằm chằm vào bên trong.

Vừa rồi Tần Chiêu dùng lá trúc bện một cái giường nhỏ đơn giản, đặt cạnh đá cuội, để trứng cá lên trên.

Trứng cá này không khác gì trứng cá bình thường, chỉ là lớn hơn một tí, có màu hồng nhạt, gần như trong suốt, bề mặt mềm mại bóng loáng, tròn xoe xoe, không nhìn rõ bên trong có cái gì.

Mặt ngoài trứng cá nhỏ hơi phập phồng, như là trẻ nhỏ đang ngủ say, hô hấp đều đặn.

Cảnh Lê nhẹ nhàng thở, như là lo lắng sẽ quấy nhiễu đến nó.

Tần Chiêu bất đắc dĩ thở dài, đi đến cạnh bàn, không phân trần ôm lấy người trên ghế, xoay người đi đến cạnh giường: "Ăn cơm trước, ăn xong thì nghỉ ngơi cho tốt, con trai nhỏ cũng sẽ không chạy mất."
Ánh mắt Cảnh Lê trông mong nhìn về phía án thư, không để ý nói: "Ta biết rồi..."
Tần Chiêu: "..."
Lần đầu tiên Tần Chiêu cảm giác được địa vị gia đình của mình bị hạ thấp, chỉ có thể tự an ủi cá nhỏ vừa mới sinh, không thể so đo với cậu.

Cảnh Lê tự nhận cơ thể không có chỗ nào không ổn, nhưng dù sao cũng mới sinh, Tần Chiêu không dám qua loa.

Hắn không để Cảnh Lê xuống giường, đi đến chỗ bàn lấy thức ăn qua.

Cháo được nấu bằng nước luộc gà, hầm mềm và thơm, hớt dầu gà, chỉ cho một ít thịt gà xé nhỏ, vừa thanh vừa bổ dưỡng.

Tần Chiêu lúc trước có hỏi thăm, sinh sản xong phải ăn nhiều thức ăn bổ dưỡng, tốt cho việc khôi phục.

Nhưng mà trong thôn phần lớn đều là nhà không có điều kiện tốt, rất hiếm khi được ăn thịt, nhà ai có vợ sinh con nhỏ, nhiều nhất chỉ có thể cho sản phụ hai cái trứng gà bồi bổ.

Uống cháo xong, Tần Chiêu ấn thiếu niên còn muốn nhìn trứng cá về giường.

Cảnh Lê lại rất bướng bỉnh trong chuyện nhìn con trai, cực kỳ không chịu nghe lời Tần Chiêu nói.

Hai người tranh chấp giằng co một lát, Tần Chiêu bất lực chuyển cái bàn nhỏ vốn để ở bên đầu giường đi, lại mang ghế dựa lại, đặt bể cá vững vàng ở trên ghế.

Như vậy khi Cảnh Lê nằm trên giường, nghiêng đầu là có thể nhìn thấy nhóc con do cậu sinh ra.

Phương án này làm Cảnh Lê và Tần Chiêu đều hết sức vừa lòng, Cảnh Lê nghiêng người nằm trên giường, ngón tay vuốt nhẹ thành bể: "Ngươi nói xem khi nào nó mới có thể nở ra nhỉ?"
Cảnh Lê không nghĩ mình sẽ sinh ra một quả trứng cá.

Theo như một ít thoại bản dân gian cổ xưa, nếu yêu quái và con người sinh con, đứa trẻ được sinh ra hẳn phải là một đứa trẻ loài người mới đúng.

Vì thế cậu còn lo lắng bản thân không giống với song nhi, không biết phải sinh con như thế nào.

Ai mà hay nhóc con này lại ra đời dễ dàng như thế.

Không ngờ còn là hình thái trứng cá.

Trứng cá bình thường chỉ cần ấp mấy ngày là nở, nhưng dựa theo lời của trụ trì Tịnh Trần, trước kia, trước khi cá chép gấm nở ra thì đã làm trứng cá cả mấy chục năm.

Con trai cậu...!Sẽ không giống vậy đâu ha?
"Đừng lo lắng." Tần Chiêu đắp chăn giúp cậu, nhẹ giọng nói, "Ta cảm thấy nó sẽ không để chúng ta chờ lâu đến vậy đâu."
Cảnh Lê "ừm" một tiếng, hiển nhiên vẫn không quá yên tâm.


Cậu nhỏ giọng nói: "Hy vọng nó nở sớm một chút."
Cảnh Lê dừng một chút, lại hỏi: "Ngươi hy vọng nó là nam hay là nữ, hay là...!song nhi?"
Ở thời đại này chắc không ai mong con mình là song nhi, Cảnh Lê hỏi xong mới cảm thấy mình nói không đúng, Tần Chiêu lại đáp: "Đều được."
Tần Chiêu cúi đầu hôn trán Cảnh Lê, nói: "Con của ta, dù thế nào ta cũng thích."
Đút cá nhỏ nhà mình ăn xong, sắp xếp xong xuôi để cậu nằm trên giường, lúc này Tần Chiêu mới rảnh rỗi đi ra sau bếp ăn gì đó.

Chờ hắn dọn dẹp xong rồi quay về phòng thì Cảnh Lê đã ngủ.

Cảnh Lê sinh cá con khá thoải mái, thân thể không có đau đớn gì rõ ràng, càng không có ngoại thương.

Nhưng dù sao sinh sản cũng hao tốn sinh lực, mới vừa rồi cậu mải nhìn nhóc con mới sinh ra, còn đang hưng phấn nên không có cảm giác gì, lúc này bình tĩnh lại, rốt cuộc mới cảm thấy hơi mệt mỏi.

Cảnh Lê ngủ rất sâu, ngay cả động tác leo lên giường của Tần Chiêu cũng không làm cậu tỉnh giấc.

Có điều hình như đang ngủ lại cảm giác được hơi thở quen thuộc, thân thể Cảnh Lê lăn vào lòng Tần Chiêu tìm tư thế thoải mái, lại tiếp tục ngủ.

Khuôn mặt Tần Chiêu tràn đầy ý cười, ôm sát thiếu niên rồi giương mắt nhìn về phía bể cá.

Trứng cá nho nhỏ im lặng nằm trên giường lá trúc, dưới ánh mặt trời, màu sắc càng trở nên trong suốt xinh đẹp.

Tần Chiêu nhìn đến hơi ngẩn ngơ.

Vì gấp rút trở về nên hắn đã nhiều ngày không nghỉ ngơi đầy đủ, tối hôm qua thậm chí còn mất ngủ cả đêm.

Thế nhưng hắn lại không cảm thấy mệt chút nào.

Trong lòng là tiểu phu lang mềm mại ấm áp, bên cạnh là nhóc con vừa sinh ra.

Rất đáng giá.

Không biết có phải cảm nhận được ánh mắt của hắn hay không, trứng cá nhỏ trên giường lá trúc nhẹ nhàng cử động một chút.

Ánh mắt Tần Chiêu chuyển.

Dường như trứng cá nhỏ bỗng nhiên tỉnh lại từ trong giấc mơ, thân thể tròn trịa chuyển động, lăn một vòng trên giường lá trúc.

Giường lá trúc làm không đủ lớn, không chịu nổi trứng cá nhỏ lăn trái lăn phải.

Quả thực, một lát sau trứng cá nhỏ chơi quá trớn, lăn ra ngoài, rơi xuống đá cuội, còn co giãn cựa quậy một chút.

Tần Chiêu: "..."
Mới sinh mà đã nghịch ngợm như vậy.

Tần Chiêu bất đắc dĩ cho tay vào nước, nâng trứng thả lên giường lá trúc.

Trứng cá tựa như chơi đã mệt, lăn một vòng trong tay hắn, vô vùng thân thiết cọ cọ đầu ngón tay Tần Chiêu, một lát sau thì không động đậy nữa.

Khóe miệng Tần Chiêu hơi nhếch lên.

Một đoạn ký ức rất lâu trước đây hiện lên trong đầu hắn.


"Các ngươi nói trứng cá này mấy chục năm nay không nở, vậy vì sao khi ta lại gần thì nó lại nở ra? Đầu to mình nhỏ, trông xấu như vậy."
"Được, không xấu...!Cá nhỏ ngươi có thể nghe hiểu lời ta nói, ngày sau không chừng có thể hóa thành người nhỉ?"
"Trụ trì nói ngươi có thể mang đến vận may, nếu ngươi biến thành người, đừng quên đến báo ân cho bản vương nha."
Tần Chiêu tỉnh lại từ trong hồi ức.

Màu trứng cá nhỏ trong trí nhớ sẫm hơn một chút, là màu đỏ giống vảy của Cảnh Lê.

Năm xưa Vinh Thân vương đến chùa Vân Quan, đêm nọ trong khi ngắm hoa sen nở, chính mắt nhìn thấy quá trình trứng cá nở.

Cá chép nhỏ vừa sinh ra cũng rất đáng yêu, đầu rất tròn, cái đuôi dài nhỏ, mới sinh không bao lâu đã rất có sức sống, bơi qua bơi lại vòng quanh hắn không ngừng.

Tần Chiêu vuốt ve trứng cá nhỏ, nhẹ nhàng cười.

Năm đó Vinh Thân vương tuyệt đối không nghĩ đến, lúc trước mình một lời thành sấm, tự mình định cho mình một mối nhân duyên.

Vô cùng huyền diệu.

Nhóc con không báo trước đã sinh ra, bởi vì còn chưa biết là nam hay nữ nên Cảnh Lê không vội vàng đặt tên cho nó, tạm thời lấy nhũ danh Cá Con.

Ước chừng bảy tám ngày sau Trần Ngạn An quay về, cũng mang theo tin tức Tần Chiêu đậu án thủ.

Không hề bất ngờ.

Theo lời Trần Ngạn An, người đứng thứ hai thi Phủ xuất thân từ vùng lân cận huyện thành, vốn dĩ cũng là án thủ thi Huyện, trước khi thi Phủ đã nhận được thư đề cử của huyện lệnh.

Về phần vì sao chỉ được hạng hai, e là trình độ cách nhau quá xa.

Lần này mấy người đi thi cùng Tần Chiêu đều không tồi, ngay cả Hạ Tri Hành thành tích kém nhất kỳ thi Huyện cũng có thể đủ điểm báo danh tham gia thi Viện.

Cứ như vậy, khi Tần Chiêu báo danh thi Viện, bọn họ vẫn có thể tiếp tục thi cùng nhau, có thể bớt đi không ít chuyện.

Thi Viện ba năm hai lần, chủ khảo do đích thân đương kim thánh thượng bổ nhiệm, kỳ thi Viện tiếp theo là vào tháng tám, nếu bỏ lỡ lại phải đợi thêm một năm.

Từ giờ đến kỳ thi Viện còn ba tháng, nếu là các năm trước, có nhiều học sinh sẽ lựa chọn đợi đến năm sau thi lại, như vậy có thể ôn tập đầy đủ hơn nữa.

Thế nhưng năm nay rất đặc biệt.

Bởi vì sau khi thi Viện sẽ có cơ hội tham gia thi Hương.

Thi Hương ba năm một lần, lần thi gần nhất là năm sau.

Nếu không thi Viện năm nay thì sẽ bỏ qua kỳ thi Hương tiếp đó, muốn thi lại phải đợi thêm ba năm.

Nhưng những điều này đối với Trần Ngạn An lại không quan trọng mấy.

Khoa cử càng cao người trúng tuyển càng ít, độ khó cũng càng cao.

Ngay cả trưởng thôn lúc trước thi Hương cũng không đậu, Trần Ngạn An không mang hy vọng quá lớn đối với việc này.

Tuy nhiên hắn ta đã đi thi hai lần, tự tin hơn rất nhiều, đương nhiên sẽ hăng hái hoàn thành kỳ thi Viện này.

Về phần có tham gia thi Hương hay không, đấy lại là chuyện khác.

Mà với mấy người kia, trước đây Trần Ngạn An đã từng hỏi thử, bọn họ cũng không muốn bỏ qua kỳ thi Viện này.

"Hạ huynh nói bọn họ ở lại huyện thành ôn tập, ta cũng tính tới huyện thành, theo Ngô tiên sinh để ôn tập.

Ngươi thì sao? Có muốn đi cùng với chúng ta không?" Trần Ngạn An hỏi.


Lần này Tần Chiêu đậu án thủ cũng vẫn không hề khoe khoang như trước, chỉ mời Trần Ngạn An ăn cơm ở trấn trên, coi như làm bữa tiệc chúc mừng cho cả hai.

Hắn nghe nói xong thì lắc đầu: "Lần này ta không tới huyện thành."
Thật ra không phải hắn không muốn đi, mà là hiện tại không thích hợp.

Hắn không định để người khác biết sự tồn tại của nhóc cá con.

"Vậy huynh phải ở lại thôn sao?" Trần Ngạn An ngẫm nghĩ rồi lẩm bẩm, "Cũng đúng, dù sao huynh cũng không đi thư viện, ở đâu cũng giống nhau."
Tần Chiêu không trả lời.

Thật ra ở trong thôn cũng không hề thuận tiện.

Người trong thôn ai cũng biết Cảnh Lê có thai, trước kia cậu chưa sinh, bụng chậm lớn hơn người bình thường, mấy tháng đầu còn giấu giếm được.

Nhưng hiện tại không còn giấu được nữa.

Muốn không bị người khác phát hiện, bọn họ chỉ có thể đến một nơi không ai quen biết.

Trần Ngạn An đừng cạnh cằn nhằn liên miên gì đó, Tần Chiêu cũng không nghe kỹ, đột nhiên hỏi: "Ngươi có thể cho ta mượn tiền không?"
Trần Ngạn An hỏi một chút: "Ngươi muốn mượn bao nhiêu tiền?"
"Hai trăm lượng."
Trần Ngạn An: "Khụ khụ khụ..."
"Ca, Tần đại ca, cho dù ngươi có bán ta đi thì ta cũng không có cách nào đào ra nhiều tiền như vậy cho ngươi đâu?" Trần Ngạn An nhìn hắn bằng ánh mắt một lời khó nói hết.

Tần Chiêu trầm mặc không nói, Trần Ngạn An lại nói: "Nếu ngươi muốn mượn, không phải trấn trên có người có thể cho huynh mượn hay sao?"
"Ai?"
"Phương Thiên Ứng." Trần Ngạn An nói, "Tên tiểu tử kia rất nhiều tiền, khẳng định có thể cho ngươi mượn."
Tần Chiêu tranh thủ về thôn trước khi trời tối.

Hôm nay lên trấn trên ăn cơm, Tần Chiêu vốn định mang Cảnh Lê đi dạo, thế nhưng người nọ không muốn đi.

Từ sau khi có con, Cảnh Lê rất ít khi ra khỏi cửa.

Không phải không thể, mà là không muốn.

Cá con hiện tại còn là một quả trứng, cậu thực sự rất lo lắng khi để nó ở nhà một mình.

Tần Chiêu đẩy cửa đi vào trúc viện, trong viện thắp mấy cái lồng đèn, làm tiểu viện vốn yên tĩnh nay đèn đuốc sáng trưng.

Trong viện không có ai, cửa chính mở toang.

Tần Chiêu đi vào tìm một vòng mới phát hiện cá chép nhỏ của hắn ở bể cá.

"Sao ngươi lại chui vào bể cá?" Tần Chiêu nói, "Ta mang cơm về cho ngươi đây, mau ra đây ăn."
Cá chép nhỏ vẫy đuôi, ngửa đầu nhìn Tần Chiêu nói: "Hiện tại ta không thể ra được, ngươi đút ta ăn đi."
Tần Chiêu nhướng mày, lúc này mới chú ý đến dáng vẻ của cá chép nhỏ nhà mình.

Cá chép nhỏ ghé vào bên giường lá trúc.

Giường lá trúc kia không tính là lớn, bị cậu chen lên lấp đầy, cơ hồ không nhìn thấy trứng cá nhỏ bên trong.

"Ngươi đang..."
Tần Chiêu nhíu mày, không chắc lắm hỏi: "Ấp trứng hả?"
Hắn vừa dứt lời, trứng cá nhỏ đột nhiên văng ra từ dưới bụng cá chép nhỏ, lắc lư lảo đảo rơi xuống chỗ đá cuội.

Tần Chiêu thế mà lại nhìn ra sự tủi thân của trứng cá nhỏ.

Tác giả có lời muốn nói:
Nhãi con: Ta là trứng cá, không phải trứng gà, có trứng cá nào lại được ấp như vậy không???.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận