Chuyển ngữ: Sunny
Chỉnh sửa: Sunny
Đến tận ngày hôm sau Cảnh Lê mới nhớ ra mình vẫn chưa biết tên thanh niên kia.
Thanh niên nọ vừa mới cầm bánh bao ăn sáng lên, nghe vậy mới đáp: "Ta là Ảnh Thất..."
Bọn họ làm ảnh vệ, không thể có tên của mình, chỉ có thể đánh số thứ tự.
Lúc trước hắn ta ở trong đội ảnh vệ xếp thứ bảy, cho nên mới lấy tên là Ảnh Thất.
"Doãn Thất*?" Cảnh Lê dường như hiểu ra điều gì đó, kính nể nói: "Một đứa ta còn không quản lý nổi đây này, nhà người có bảy người sao?"
*Ảnh (yǐng), Doãn (yǐn), một là Cảnh Lê nghe nhầm, hai là tác giả type nhầm ;;
Ảnh Thất không hoàn toàn hiểu hết ý của Cảnh Lê, nhưng vẫn nói đúng sự thật: "Thưa phu nhân, tổng cộng là mười hai người ạ."
"Oa, vậy thì thật sự quá siêu luôn."
"Khụ khụ..."
Tần Chiêu bị sặc nước trà đến nỗi ho khan.
Rốt cuộc hai người này có đang nói cùng một chuyện không vậy?
Cảnh Lê liếc hắn một cái, không hề để tâm: "Vậy về sau chúng ta gọi ngươi là A Thất nhé."
Ảnh Thất: "Vâng, phu nhân."
Trong nhà có thêm một người giúp việc, quả thực là thoải mái hơn rất nhiều.
Cảnh Lê và Tần chiêu cũng không phải loại gia chủ thích sai bảo người khác, cho nên giúp việc nhà bọn họ cực kỳ dễ làm, chỉ cần định kỳ quét sân dọn phòng, ra ngoài mua đồ dùng sinh hoạt và đồ ăn là được.
A Thất tuy là nam tử nhưng hầu hạ chủ nhân rất chu đáo tỉ mỉ, làm việc cũng nghiêm túc chăm chỉ, không để Tần Chiêu và Cảnh Lê phải hao tâm điều gì.
Còn về phần nấu cơm, dù A Thất cũng biết làm nhưng Cảnh Lê lại thích cơm Tần Chiêu nấu hơn.
Cho nên bình thường Cảnh Lê muốn ăn gì sẽ bảo A Thất ra ngoài mua nguyên liệu về, sau đó để Tần Chiêu nấu cho ăn.
Phân công vô cùng rõ ràng.
Mà chuyện càng thêm đáng mừng đó là cá con và A Thất vô cùng hợp nhau.
Cá con chỉ mất một canh giờ để làm quen với thúc thúc mới vào ở trong nhà, lại mất một buổi sáng học cách túm lấy y phục thúc thúc, khóc lóc mè nheo làm bộ đáng yêu để xin điểm tâm.
Mỗi lần như thế A Thất chỉ có thể bối rối nhìn Tần Chiêu: "Chủ...!Tiên sinh...!Này..."
Tần Chiêu khi không để tâm thì vô cùng tỉnh táo, tàn nhẫn nói: "Không cho, giữa trưa nó vừa mới ăn một miếng bánh gạo kê hấp và nửa bát sữa dê rồi, ít nhất phải chờ nửa canh giờ nữa mới cho ăn cái khác."
Hết cách, A Thất chỉ đành lờ đi ánh mắt tủi thân của tiểu chủ nhân nhà mình, luống cuống tay chân dỗ dành.
Cảnh Lê đành chịu nói: "Ngươi nói xem tại sao nó lại ham ăn như thế nhỉ?"
"Ngươi cũng rất..." Tần Chiêu đang nói thì hơi ngừng lại, nói: "Khoảng thời gian ngươi sắp biến thành người cũng muốn ăn đủ thứ."
Cảnh Lê tròn xoe mắt: "Đúng á, lúc đó ta đói suốt ngày thôi."
Tần Chiêu gật đầu: "Ta đoán quá nửa là vì hóa thành hình người tiêu hao rất nhiều sức lực, nhưng không thể cho cá con ăn quá nhiều, nó còn nhỏ, một lần ăn quá nhiều rất dễ bị bội thực."
"Ngươi nói đúng." Cảnh Lê thở dài, "Nhóc con đáng thương."
Thu đông luân chuyển, tiết trời ngày càng lạnh.
Ngày đầu tiên của tháng 11, phủ thành đổ trận tuyết đầu tiên.
Phủ thành sau trận tuyết như có thêm một phen ý vị khác, Tần Chiêu đặc biệt cho Cố Hoành nghỉ một ngày để hắn ta hẹn bạn ra ngoài chơi, chỉ cần sau đó hắn ta làm một câu thơ về tuyết đầu mùa.
Mà bản thân cũng dẫn theo phu lang và con trai đi dạo trên đường.
"Thật sự không phải là ngươi muốn đi chơi đấy chứ?" Cảnh Lê hoài nghi hỏi.
"Phải." Tần Chiêu sảng khoái thừa nhận, "Là ta muốn đi chơi cùng các ngươi mà."
Thời tiết ở phủ thành đúng là ấm áp hơn thôn núi nhỏ một chút, mùa này chỉ cần mặc thêm một chiếc áo bên trong áo khoác là sẽ không thấy lạnh.
Cảnh Lê trời sinh khung xương nhỏ, Tần Chiêu cũng là kiểu thân hình gầy gò, mặc ba lớp quần áo cũng không thấy lộ vẻ dày cộm.
Nhóc của hai người bọn họ thì lại không như vậy.
Sợ cá con bị đông lạnh ở bên ngoài, Cảnh Lê chuẩn bị riêng cho nhóc một chiếc áo bông, còn phối với một chiếc mũ quả dưa trên đầu.
Nhóc con tay ngắn chân ngắn, mặc áo bông vào tròn xoe như quả bóng, dường như có thể lăn đi ở trong tuyết.
Nhóc con chập chững giẫm lên lớp tuyết mỏng, in lại một hàng dấu chân, nhào vào lòng Cảnh Lê: "A...a..."
"Biết con vui vẻ rồi." Cảnh Lê ôm nhóc con, dỗ dành nói, "Lớn thế này rồi mà vẫn chưa biết nói, gọi một tiếng cha đi nào."
Cá Con: "A!"
Cảnh Lê: "Là cha!"
Cá con: "A a!"
"Sao ngươi lại so đó với con chứ." Tần Chiêu che chở sau lưng cá con, bất đắc dĩ nói, "Trẻ con nhà khác phải một tuổi mới biết nói mà, nhóc con của ngươi mới được sáu tháng thôi."
Cảnh Lê lẩm bẩm: "Nhưng trông nó có giống sáu tháng đâu."
Cảnh Lê và Tần Chiêu thống nhất lấy ngày trứng nở làm ngày sinh nhật cho cá con, đến giờ vừa đủ sáu tháng.
Ngày trôi qua, có thể thấy được nhóc cá con lớn nhanh hơn những đứa trẻ bình thường khác, hiện tại không những có thể nắm lấy hai vị phụ thân chập chững tập đi, chiều cao cũng bằng với con nhà người ta khi được một tuổi.
Chỉ là vẫn không biết nói.
Ngày trước cậu học nói cũng muộn như vậy sao? Cảnh Lê tự hoài nghi bản thân.
Cảnh Lê đương nhiên không nhớ rõ chuyện khi mình còn nhỏ, cũng không ai nói với cậu hết.
Thật ra bây giờ rất ít khi cậu nhớ đến cuộc sống ở hiện đại, có lẽ là cuộc sống khi đó không có bất kỳ kỷ niệm đáng giá gì.
Mà ở nơi này thì khác, ở nơi này cậu có người yêu, có con trai, có bạn bè, tất cả những điều này tạo thành nơi cậu thuộc về, khiến cậu hoàn toàn dung nhập vào đó.
Giống như cậu vốn nên sống ở thế giới này vậy.
"Đang nghĩ gì đó?" Tần Chiêu đi tới, vén sợi tóc lòa xòa của Cảnh Lê ra sau tai.
Cảnh Lê ngước mắt nhìn hắn, càng nhìn lại càng thấy cá con dường như được đúc ra từ một khuôn với Tần Chiêu, cười nói: "Đang nghĩ sao con không thừa hưởng được chút thông minh nào từ ngươi."
"Ta thấy thực ra con rất thông minh mà." Tần Chiêu dịu dàng nói, "Cũng không phải ai cũng có thể tập đi lúc mới sáu tháng tuổi đâu."
"Cũng đúng, với lại không thông minh thì cũng chẳng còn cách nào, ngươi không cần cũng muộn rồi."
Cảnh Lê chọc chọc khuôn mặt cá con, cười rộ lên: "Dù sao ngươi cũng đã nuôi một kẻ ngốc rồi, thêm một kẻ nữa cũng chẳng sao."
Cá con vừa mới đi được hai bước, một giây cũng không chịu ngồi yên, giãy thoát ra khỏi lòng Cảnh Lê, lạch bạch chạy bước ngắn về phía trước.
"Này, con..." Cảnh Lê còn chưa kịp mở miệng thì cá con ngã 'bịch' một cái, thình lình cắm đầu vào trong đống tuyết mềm xốp.
Chỉ để lại hai cái chân ngắn ngủn bên ngoài đang quẫy đạp.
Tần Chiêu dở khóc dở cười kéo nhóc con ra ngoài, phủi phủi tuyết trên người nhóc.
"Ta sai rồi, con ngốc hơn ta nhiều." Cảnh Lê nói, "Cá ngốc."
Cá con quá nửa là nghe không hiểu, vẫn còn cười khanh khách vô cùng vui vẻ.
Cả nhà chơi trên đường chốc lát rồi đi tới tiệm vải gần nhất.
Mùa đông sắp tới rồi, Tần Chiêu định mua thêm cho cá con ít quần áo mùa đông.
Cảnh Lê ôm nhóc con tròn xoe nhà mình, ước lượng cân nặng, ghét bỏ nói: "Hình như lại nặng thêm rồi."
"Thật không? Ta đâu thấy vậy." Tần Chiêu đang chọn vải may quần áo mùa đông, nghe tiếng cũng không quay đầu lại, "Nhưng mà sáng nay ta phát hiện phòng bếp phía sau ít đi một miếng điểm tâm, hỏi xem có phải A Thất lại lén lấy cho cá con ăn không."
Cảnh Lê và nhóc con trong lòng nhìn nhau, sau đó rời ánh mắt đi nơi khác: "Chắc chắn là thế rồi, để lát về ta hỏi xem."
Tần Chiêu đang tập trung so sánh hai cuộn vải có màu đỏ gần giống nhau, hiếm khi không chú ý tới sự chột dạ trong lời nói của Cảnh Lê.
Hắn đưa vải đã chọn cho ông chủ nhờ gói lại, sau đó đưa bản mẫu đã vẽ từ trước cho người ta: "Làm phiền rồi."
"Không dám." Ông chủ tiệm vải nhận tiền đặt cọc và bản vẽ, cười nói: "Hôm nào làm xong sẽ đưa đến quý phủ cho ngài nhé."
Tiệm vải ở phủ thành hầu hết là sản nghiệp tư nhân, không ai không biết Tần Chiêu là thầy giáo của Cố thiếu gia, bởi thế nên rất cung kính lễ phép với hắn.
Cảnh Lê nhìn chỗ vải kia, nhíu mày hỏi: "Không phải mua y phục cho cá con sao, sao của ta lại nhiều nhất vậy?"
Tần Chiêu rất thích cho Cảnh Lê mặc đủ loại y phục màu đỏ, càng thích loại có màu đỏ gần giống với màu vảy cá của cậu, nên mua một mạch mấy loại vải khác nhau.
Hơn nữa Tần Chiêu còn đích thân vẽ bản mẫu, mỗi một bộ quần áo làm ra đều không giống nhau, lại vô cùng hợp với Cảnh Lê.
"Đâu có, cũng mua cho cá con mà." Tần Chiêu mặt không đổi sắc, "Những loại vải này con cũng có thể mặc."
Cảnh Lê ngờ vực nhìn hắn.
Lần nào Tần Chiêu cũng nói vậy, thế nhưng mỗi lần tiệm vải đưa y phục may xong đến, bao giờ của cậu cũng là nhiều nhất.
Tủ quần áo nhà cậu đã chật cứng rồi.
Tần Chiêu đón lấy nhóc con từ trong lòng Cảnh Lê, đang định rời đi lại nghe thấy ông chủ tiệm vải nói: "Đúng rồi Tần tiên sinh, thời gian này ít mang tiểu công tử ra ngoài sẽ tốt hơn."
Hai người dừng chân, quay đầu: "Sao thế?"
"Ta nghe người của y quán nói gần đây thời tiết lạnh, trong phủ thành có rất nhiều người bị cảm thương hàn, sốt cao không giảm.
Bệnh này rất dễ lây cho người già và trẻ nhỏ, ngài để ý chút." Ông chủ tiệm vải than thở, "Đứa trẻ nhà ta cũng mới hai tuổi, đã mấy ngày rồi không dám cho ra ngoài."
Tần Chiêu đáp: "Ta hiểu rồi, đa tạ đã nhắc nhở."
Có lẽ là thừa hưởng thể chất của Cảnh Lê, từ nhỏ tới lớn cá con chưa từng bị bệnh.
Có điều để đề phòng chuyện ra ngoài chơi một chuyến lại bị lây bệnh, Tần Chiêu vẫn đến y quán lấy một chút dược liệu phòng và chữa bệnh.
Sau khi sắc xong, ba người lớn trong nhà mỗi người một bát, ngay cả cá con cũng uống mấy ngụm sau khi đã giảm bớt lượng dược liệu.
Nhưng chứng bệnh thương hàn này kéo tới khí thể dào dạt, vả lại người bị bệnh hầu hết là người già và trẻ nhỏ, khỏi bệnh thì lâu, lây nhiễm lại nhanh, chẳng mấy chốc đã quét tới toàn thành.
"Nếu thấy nóng lên hoặc cơ thể không thoải mái thì nhất định phải nói cho ta biết." Tần Chiêu bắt mạch cho Cảnh Lê xong, dặn dò.
Mấy ngày này, mỗi ngày Tần Chiêu đều bắt mạch cho mọi người trong nhà, bát thuốc phòng bệnh cũng chưa từng dừng lại.
"Ta biết rồi mà." Cảnh Lê vừa dỗ cá con ngủ xong, lo âu nói, "Nghe nói tôn nhi nhà Vương thẩm cách vách cũng phát sốt mấy ngày rồi."
Tần Chiêu nhẹ giọng an ủi: "Cá con thân thể khỏe mạnh, ngày thường cũng không tiếp xúc với nguồn bệnh, đừng lo lắng."
Cảnh Lê: "Ừ, ta biết."
Tần Chiêu gật đầu, đứng dậy xoay người ra khỏi cửa.
Cảnh Lê thò tay giữ chặt hắn: "Ngươi...!Hôm nay vẫn muốn ngủ ở thư phòng hả?"
Tần Chiêu gật đầu: "Dù sao ta cũng thường xuyên đi lại bên ngoài, mấy ngày nay không nên gần gũi quá, tránh mang bệnh bên ngoài về lây cho các ngươi."
"Nhưng..." Cảnh Lê muốn nói lại thôi.
"Không sao." Tần Chiêu vỗ vỗ mu bàn tay cậu, dịu dàng nói, "Nguyên nhân bệnh này là bởi vì thời tiết quá lạnh, chờ ấm áp hơn chút là tốt rồi, ngươi mau nghỉ ngơi sớm đi, ta đi ra ngoài trước nhé."
Hắn nói xong thì xoay người đi ra ngoài, Cảnh Lê nhìn theo hướng hắn rời đi, nhíu mày lo âu.
Đã mấy ngày rồi Tần Chiêu không đến Cố phủ, thế nhưng lúc trước khi dịch bệnh chưa trở nên nghiêm trọng, hắn vẫn đến Cố phủ dạy học mỗi ngày.
Để cẩn thận hơn, mấy ngày nay Tần Chiêu đều phân phòng ngủ với Cảnh Lê.
Tần Chiêu trở lại thư phòng, trong phòng đã có một bóng người.
A Thất đang chờ ở bên trong.
Tần Chiêu hỏi: "Có việc gì?"
A Thất đưa một phong thư cho hắn: "Đây là thứ mà Cố lão gia bảo ta chuyển tới."
Từ khi A thất đến nơi này của hắn, thư từ qua lại giữa Tần Chiêu và Cố Trường Châu thuận tiện hơn trước nhiều, trực tiếp để người này đi truyền tin là được.
Tần Chiêu nhận thư, A Thất lại nói: "Còn một chuyện."
"Cố lão gia nói ông ấy vừa nhận được tin tức, mẫu thân của Hộ quốc Đại tướng quân Tiêu Việt tạ thế, phải về quê đích thân lo liệu tang sự." A Thất nói, "Sẽ đi qua phủ Giang Lăng."
Tần Chiêu hơi ngừng động tác.
Hắn cười cười: "Ông ấy vẫn chưa từ bỏ chủ ý với Tiêu đại tướng quân à."
A Thất rũ mắt không đáp.
Tần Chiêu chăm chú nhìn hắn trong chốc lát: "Khi nào thì hắn ta tới?"
A Thất đáp: "Trước tết Nguyên Tiêu."
Tần Chiêu gật đầu, không nói thêm gì nữa.
A Thất đi vào phòng giúp hắn trải giường, Tần Chiêu mở phong thư, nhanh chóng đọc hết nội dung bên trong.
Thời gian này hắn và Cố Trường Châu thường xuyên truyền tin, nội dung phần lớn là phục hồi lại mạng lưới tình báo và chú ý chiều hướng trong triều đình.
Trừ những thứ đó ra thì không hề có động tác nào khác.
.
truyện ngôn tình
Cố Trường Châu đã từng bóng gió dò hỏi dự định sau này của Tần Chiêu, đều bị Tần Chiêu qua quýt lấy lệ cho qua.
Trí nhớ hắn vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, rất nhiều chuyện còn đang mù mờ, hắn không định làm quá nhiều việc ngay lúc này.
Dù sao, hiện tại hắn không còn lẻ loi một mình nữa.
Tần Chiêu mệt mỏi nhéo mi tâm.
Hắn thả phong thư kia vào trong lò than, nhìn trang giấy trắng cháy hết hoàn toàn.
A Thất đi ra: "Tiên sinh, đã trải giường xong rồi ạ."
Gần đây A Thất ngày càng quen với việc gọi Tần Chiêu như vậy, cũng không gọi sai nữa.
Tần Chiêu nghiêng đầu nhìn hắn ta.
Hắn không rõ tuổi của A Thất lắm, phần lớn những ảnh vệ này đều bí mật huấn luyện từ nhỏ, không có lai lịch, không có họ tên.
Ở trong trí nhớ của hắn, khi người này vừa mới đi theo hắn thì vẫn còn là một thiếu niên hơn mười tuổi, mà hiện tại đã là một nam tử trưởng thành.
Tần Chiêu cười cười: "Để ngươi làm mấy việc này, đúng là có phần không trọng dụng người tài."
"Không dám ạ."
A Thất dường như muốn quỳ xuống theo bản năng, thế nhưng lại dừng được, chỉ cúi đầu: "Có thể đi theo tiên sinh, là việc ta cầu cả đời này."
Hắn ta trời sinh vì hầu hạ chủ nhân mà sống, nghĩ tới những ngày tháng chủ nhân tạ thế kia, dường như hắn ta đã mất đi ý nghĩa tồn tại, chẳng khác gì cái xác không hồn, không biết đi đâu về đâu.
Nhưng bây giờ đã không còn như vậy nữa.
A Thất nhìn Tần Chiêu, nghiêm túc nói: "Ta nguyện làm bất cứ chuyện gì vì tiên sinh."
Đêm hôm nay, hiếm có một lần Tần Chiêu lại nằm mơ.
Cảnh tượng trong mộng lung tung hỗn loạn, khi thì là đình đài lầu các cao vút trong mây, khi thì lại ồn ào huyên náo không dứt.
Một đống hình ảnh tụ lại thành ánh sáng xẹt qua rất nhanh, vây Tần Chiêu ở bên trong.
"...!Trúng độc? Ngài trúng độc khi nào? Sao có thể?..."
"...!Có mai phục, đi mau, bảo vệ vương gia đi mau..."
Tiếng gầm thét và tiếng chém giết vù vù lướt qua tai, rồi lại tan biến không còn dấu vết.
Trong bóng đêm dày đặc, Tần Chiêu nghe thấy chính mình nói: "Tất cả chỉ là hư danh, ta ở lại ngày nào thì ngày đó sẽ không được yên ổn, đây là cách tốt nhất."
"...!Đây cũng là kết quả mà hắn muốn."
Tần Chiêu choàng tỉnh, đầu óc vẫn còn kêu ong ong, như là bị che phủ bởi một tầng tầng lụa trắng.
Hồi lâu sau hắn mới nghe thấy có người đang khẽ gọi hắn: "Tần Chiêu...!Tần Chiêu!"
Hắn quay đầu, trông thấy người bên cạnh vẻ mặt lo âu.
"Sao..." Tần Chiêu há miệng nhưng lại không thể phát ra âm thanh.
Lúc này hắn mới phát hiện cổ họng mình khô rát, vô cùng đau đớn.
Cảnh Lê tựa hồ thở phào nhẹ nhõm, lấy khăn lau mồ hôi trên trán cho Tần Chiêu, nói: "Ngươi sốt cao mãi không tỉnh."
Sau đó nhỏ giọng nói:"...!Dọa chết ta."
Tần Chiêu ngẩn ra.
Xem ra bệnh thương hàn không tới tìm con trai hắn, mà là tìm hắn trước rồi.
Tần Chiêu cười khổ một tiếng, muốn bảo Cảnh Lê cách xa hắn một chút, lại muốn hỏi cá con có bị hắn lây bệnh không.
Đáng tiếc là đầu óc hắn hỗn loạn, một câu cũng chưa nói được đã ngủ thiếp đi mất.
Cả một ngày này Tần Chiêu đều ngủ mê man.
Đã rất lâu rồi hắn không bị bệnh nặng như vậy, đợi đến khi tỉnh lại thì sắc trời đã hoàn toàn tối đen.
Cảnh Lê ghé vào cạnh giường ngủ gật, hai tay vẫn nắm chặt tay hắn.
Cổ họng Tần Chiêu khô khốc, muốn tự lấy một chén nước, nào ngờ hắn chỉ giật một ngón tay đã làm Cảnh Lê tỉnh lại.
"Tỉnh rồi à?" Cảnh Lê đưa tay thử nhiệt độ trên trán Tần Chiêu, lại nhíu mi: "Vẫn còn nóng."
Trên bàn nhỏ cạnh giường đặt ấm nước, Cảnh Lê rót một chén, thử độ ấm, thấy vẫn còn nóng mới đưa đến bên miệng Tần Chiêu.
Đút xong chén nước này, Cảnh Lê lại hỏi: "Có đói không? Ta bảo A Thất nấu cháo cho ngươi, ăn chút gì trước nhé."
Cổ họng được nước ấm làm cho bớt khô rát, lúc này mới miễn cưỡng nói được một chút, Tần Chiêu hỏi: "Sao ngươi lại ở đây, ngộ nhỡ..."
"Ta không ở đây thì ở đâu?"
Bọn họ còn đang trong thư phòng, trên bàn ở gian ngoài đặt cháo hầm nhừ, Cảnh Lê đi múc một bát bưng tới: "Sáng sớm hôm nay mãi mà ngươi không tỉnh, A Thất đi vào mới phát hiện người bị sốt rồi."
"Đại phu đã tới kê thuốc, ăn chút gì trước đã rồi uống thuốc."
Cảnh Lê muốn đỡ hắn lại bị Tần Chiêu né tránh: "Ngộ nhỡ ta lây bệnh cho ngươi..."
"Ta đã ở trong phòng này cả ngày rồi, nếu lây bệnh thì đã lây từ lâu." Cảnh Lê hừ một tiếng: "Ngươi nghĩ ai cũng giống ngươi, là một con ma ốm chắc."
Cảnh Lê nâng Tần Chiêu dậy, đặt hai cái đệm tựa ở sau lưng hắn, nói: "Con trai ngươi cả ngày không thấy phụ thân đâu, đã tới cửa khóc hai lần rồi, không dám cho con vào, A Thất đang chăm sóc nó."
"Người ta đều bảo bệnh dễ lây cho người già và trẻ nhỏ cơ thể yếu ớt, không ngờ người duy nhất trong nhà ngã xuống là ngươi." Cảnh Lê bưng bát cháo lên, bất đắc dĩ nói: "Ngươi nói xem, rốt cuộc ngươi được tính là người già hay trẻ nhỏ nhỉ."
Tần Chiêu: "..."
Tác giả có điều muốn nói:
Tần Chiêu: Ta hoài nghi ngươi đang nói ta già..