Xuyên Thành Chị Dâu Của Nữ Chính Trong Truyện Ngược


Editor: Gà
Khi Cố Diệu tỉnh dậy trời đã sáng, không còn muốn ngủ thêm nên ngồi dậy mặc quần áo, vừa bước xuống giường đã nhìn thấy một chậu đồng đặt cạnh bàn trang điểm, bên trong đầy nước, khăn lau mặt cũng đã chuẩn bị sẵn.
Nàng thầm nghĩ, nếu đêm nay Từ Yến Chu muốn cũng không phải không được, nước vẫn còn ấm, Cố Diệu lấy nước rửa mặt chải đầu, bữa sáng đã được dọn sẵn ở ngoài sảnh.
Bánh bao hấp và cháo kê, dưa chuột muối, trứng vịt muối cắt đôi.

Lòng đỏ trứng vịt đã ngấm vị xốp bột như cát mịn, thấm dầu vàng ruộm khiến người ta không khỏi cử động ngón trỏ*.
(*) Ngôn ngữ thể hiện sự tán thưởng
Từ Yến Chu và Từ Yến Nam đã dùng bữa sáng trước, trên bàn cơm không tránh khỏi hỏi về việc học tập của Từ Yến Nam.

May mắn là Từ Yến Nam tuy ham ăn, ham chơi nhưng không chểnh mảng việc học.
Từ Yến Chu xem như vừa lòng.
Huynh trưởng như cha, Từ Yến Chu rất quan tâm đến đệ đệ muội muội, trước khi đi còn dặn: “Cố gắng đọc sách, buổi tối sẽ kiểm tra kiến thức của đệ.”
Buổi sáng đã hỏi một lần, lên lớp Phó tiên sinh hỏi một lần, buổi tối lại hỏi thêm lần nữa, thế nhưng Từ Yến Nam có thể phản đối sao, cậu dám nói một chữ không ư? Cũng bởi vì chưa quen với việc chuyển biến thân phận, Từ Yến Nam vẫn ở lại tướng quân phủ, nhưng rất nhanh cậu phát hiện có một chuyện rất kỳ quái.
Huynh trưởng đã làm Hoàng đế, chẳng phải ngày nào cũng nên ở trong cung hay sao? Tại sao vẫn muốn xuất cung, cậu nghi hoặc: “Đêm nay huynh trưởng muốn về đây?”
Sắc mặt Từ Yến Chu khẽ biến, không sai, muốn về.
Lúc ấy thiên hạ mới được định đoạt chàng vẫn luôn ở tướng quân phủ, đây là nơi chàng quen thuộc, đặc biệt là ba ngày trước đại điển, rất dày vò.

Phòng ngủ, thư phòng và tiểu hoa viên trong viện của chàng phong cảnh đều rất tốt.
Từ Yến Chu lạnh mặt: “Thì thế nào?”
Từ Yến Nam vội vàng đổi giọng: “Vậy chờ huynh trưởng về cùng dùng cơm.”
Lúc này Từ Yến Chu mới gật đầu: “Đọc sách đi, nghiêm túc nghe Phó tiên sinh giảng bài, đừng đi làm phiền tẩu tẩu đệ, nhìn chẳm chằm tỷ tỷ để nàng làm vài việc đàng hoàng.”
Từ Yến Nam liên tục đáp ứng.
Từ Yến Chu lại hỏi: “Tỷ tỷ ngươi không nhận được thiếp mời nào sao, cả ngày chỉ biết nhàn tản ở trong nhà không ra ngoài dự yến tiệc? Không đi dự tiệc thì cũng nên theo dõi tiên độ phủ công chúa…”
Thường ngày Từ Yến Nam đều phải vùi đầu đọc sách nên không biết Từ Ấu Vi có từng đi dự tiệc hay chưa, có điều thiếp mời trái lại được đưa rất rất nhiều, từng xấp từng xấp nhìn đến hoa cả mắt.
Cậu thành thật đáp: “Có nhận được thiếp mời.”
Từ Yến Chu: “Không cần phải đi hết, một hai nơi là được, khi nào nàng tỉnh nói cho nàng biết.”
Hôm nay Từ Ấu Vi dậy sớm hơn mọi ngày, sớm tinh mơ đã không nghe thấy tin gì tốt, dự tiệc dự tiệc…
Nhưng nàng biết nàng nên đi.
Nàng là công chúa, hưởng thụ tôn vinh này cũng nên làm chút việc nào đó, tẩu tử là Hoàng hậu không thể mỗi ngày đều gặp thế gia mệnh phụ.

Dòng họ Từ thị lại neo người, chỉ có nàng là công chúa chưa thành thân, về tình về lý nàng nên đến gặp.
Từ trong đống thiếp mời nàng chọn ra một tấm, là con dâu nhà Thừa tướng bày tiệc, nàng nhớ tiểu tôn tử của Thừa tướng cũng tầm tuổi Từ Yến Nam, có thể đọc sách cùng đệ đệ nàng.
Cái gì cũng nói, xem ra khóa nghiệp chưa đủ nhiều.
Những tấm khác Từ Ấu Vi chỉ xem qua rồi đặt xuống, có đi hay không để tính sau.

Nàng suy xét một lúc Cố Diệu cũng đi ra.
Cố Diệu liếc thấy trên bàn cơm bày đủ thứ thiếp mời thì hỏi: “Sao nhiều thế này?”
Từ Ấu Vi đáp: “Đúng là hơi nhiều, đều là những yến tiệc ngắm hoa, hội thơ, phẩm rượu chẳng mấy quan trọng không đi cũng không sao, huynh trưởng không biết, tẩu tử giúp muội giải thích một chút nhé.”
“Ca muội bắt muội đi hết?”
Từ Ấu Vi rũ đầu xuống: “Đại khái là huynh trưởng thấy muội cứ luôn ở trong nhà ăn không ngồi rồi, nên kiếm chút việc cho muội làm.”
Cố Diệu cầm lấy một tấm thiệp lên xem, hội thơ, hội ngắm hoa phần lớn đều do các phu nhân xử lý, mời một đám phu nhân, tiểu thư, tiểu công tử, quả thật không có gì thú vị.
Từ Ấu Vi còn chưa thành hôn, dung sắc khuynh thành lại có tôn vị công chúa, nàng như một miếng bánh thơm mà bất kì kẻ nào cũng muốn được leo lên cành cao này.

Từ Yến Chu chỉ có một muội muội là Từ Ấu Vi, ai cưới được nàng người ấy chính là phò mã đương triều.
Tuy nhiên, giờ đây đã có Sở Hoài, Từ Ấu Vi là công chúa có thân phận cao quý không cần liên hôn cùng đám thế gia để củng cố hoàng quyền.

Chuyện thành thân phải chọn người tâm ý tương thông mới là tuyệt phối.
Mấy ngày nay Cố Diệu bận việc thành thân, hôm qua mới quay lại Vương phủ nên thật sự không để ý Sở Hoài đang ở đây.
Nàng hỏi: “Dạo gần đây Sở Hoài có đến tìm muội không?”
Từ Ấu Vi gọi thị nữ dọn chỗ thiếp mời xuống, trong phòng chỉ còn hai người, nàng ấy không có gì phải giấu giếm.
“Thắng trận xong hắn phải đến Vân Thành một chuyến, vừa mới quay về trước ngày đại điển, sau khi về lại vào cung nhậm chức, căn bản không nhìn thấy bóng dáng.” Từ Ấu Vi gắp một cái sủi cảo hấp, cắn một miếng lại thở dài: “Chẳng biết đang làm cái gì, mấy ngày nay vẫn chưa gặp lại.”
Lần cuối gặp nhau là ngày đại điển đăng cơ, cách một đám người chỉ thoáng liếc thấy nhau, Sở Hoài lập tức quay người sang nơi khác, những lời nàng muốn nói đều bị mắc kẹt trong miệng không thể thốt ra.
Từ Ấu Vi nhẹ giọng hỏi: “Tẩu tử, phải chăng hắn đã thay lòng, không muốn cưới muội nữa? Hắn hối hận…”
Những lúc thế này nữ tử đều dễ dàng lo được lo mất, Từ Ấu Vi lại gắp một cái sủi cảo, sau đó uống non nửa bát cháo: “Hắn không đến Vương phủ tìm muội, tẩu tử, nếu hắn dám thay lòng đổi dạ, thì thôi!”
Từ Ấu Vi giận dỗi gắp liên tục vài cái sủi cảo, nhét đầy miệng, nhai xong lại uống cháo: “Chậc, cũng không phải mong chờ được thành thân, nhưng mà hắn không đến gặp muội, cũng không đi cầu hôn, hắn xem muội là cái gì chứ?”
Cố Diệu: “Ăn từ từ thôi.”
“Hắn sẽ không thay lòng đổi dạ.” Cố Diệu nói: “Bây giờ công việc triều chính bận rộn, không có nhiều thời gian đến gặp muội thôi, muội nhìn ca muội đó, lúc ấy chẳng phải cũng không thấy bóng dáng hay sao.”
Từ Ấu Vi: “Vậy buổi tối huynh ấy còn cưỡi ngựa đến đây làm gì?”
Cố Diệu: “Một phần vì muội và A Nam nữa.” Ngoài miệng vẫn luôn giáo huấn nhưng trong lòng lại đau đáu đệ đệ và muội muội nhà mình.
Sao Sở Hoài có thể thay lòng đổi dạ, ở trong sách ngay cả mạng sống hắn cũng cho Từ Ấu Vi.

Hắn vì nàng chống lại hoàng mệnh, sống dở chết dở, nếu nói hắn thay lòng đổi dạ Cố diệu không tin.
Từ Ấu Vi vẫn không quên cáo trạng: “Huynh trưởng rất quá đáng.”
Cố Diệu xoa đầu nàng ấy: “Được rồi, buổi tối ta sẽ hỏi giúp muội hỏi xem Sở Hoài đang làm gì.”
Ăn cơm xong, Cố Diệu đi thăm liều ấm trong hoa viên, lều ấm ở Vân Thành dùng đá và gỗ để dựng, nắng không thể lọt vào khiến rau bị vàng lá.
Lần này rút kinh nghiệm, dùng ngói lưu ly để làm nóc nhà.
Kỹ thuật nung lưu ly được truyền từ ngoại bang đến, lưu ly được nung có hình dáng bán trong, ánh sáng mặt trời có thể xuyên qua, nếu kỹ thuật này thuần thục hơn men nung sẽ hoàn toàn trong suốt.
Lưu ly rất quý, một khối dài ba thước giá mười lượng bạc, dân chúng không có tiền để mua.

Che một cái lều ấm phải mất tổng cộng hai ngàn sáu trăm lượng bạc ngân.

Quả thực như đang đốt tiền, Cố Diệu nghĩ đợi sau này triều cục vững chắc sẽ sai người dời bến đi học kỹ thuật sản xuất nhựa, sau đó xây nhà kính sẽ rẻ hơn rất nhiều.
Cửa sổ và nóc lều ấm đều dùng lưu ly, đào rãnh than ở các góc tường để đốt than trong mùa đông.

Người làm đang dựng lều, Cố Diệu tính ra khỏi thành thăm thú một chút, trước cửa phủ nàng thoáng trông thấy một người, là Sở Hoài.
Sở Hoài đứng tại chỗ, do dự một lúc mới đi đến chỗ Cố Diệu: “Vi thần tham kiến Hoàng hậu nương nương.”
Cố Diệu gật đầu: “Ở đây làm gì? Vì sao không đi vào?”
Sở Hoài đứng trước cửa Yến Vương phủ ngoại trừ gặp Từ Ấu Vi, nàng không nghĩ ra được nguyên nhân nào khác.
Đáy mắt Sở Hoài có chút mờ mịt, hắn nói: “Không thích hợp.”
Sở Hoài quay đầu đi, Từ Ấu Vi là công chúa còn hắn là thần tử, nào có chuyện thần tử đi gặp công chúa, hôm nay hắn dự tính muốn mượn cớ đến thăm Yến Vương để gặp Từ Ấu Vi.
Có khuôn sáo quy tắc, quả thực không thích hợp.
Cố Diệu hỏi: “Vậy vì sao không đi cầu thánh chỉ tứ hôn?”
Sở Hoài hơi xấu hổ: “Ta…Ta vẫn chưa tích góp đủ sính lễ.”
Gia sản hắn mỏng, dẫu Cố Diệu đã trả lại hết ngân phiếu kim sức cho hắn vẫn không đủ.

Sở Hoài đang cố gắng tích cóp đủ tiền, bổng lộc, thôn trang cửa hàng, gom góp nhiều hơn một chút, đủ rồi mới đến cưới Từ Ấu Vi.
Sở Hoài vuốt nhẹ vạt áo, gia thế của hắn kém hơn người khác lại lẻ loi một mình, thật sự không xứng với Từ Ấu Vi.

Cho nên hắn muốn kiếm tiền trước, nếu sau này Từ Ấu Vi phải gả cho người khác thì hắn sẽ…rời đi.”
Cố Diệu gật đầu, hóa ra là vậy: “Ngươi kiếm được bao nhiêu rồi?”
Sở Hoài đáp: “…Ba vạn lượng hiện ngân, cộng thêm năm vạn hai từ những thứ khác.”
Cố Diệu nói: “Điều nàng coi trọng là chính ngươi mà không phải gia thế, cũng chẳng phải tiền tài, nàng thích gì ngươi không biết sao?”
Nội tâm Sở Hoài khẽ động, Từ Ấu Vi thích gì? Nàng thích hắn.
Hắn nói: “Vi thần đã hiểu.”
Sở Hoài nói xong liền cáo từ, bây giờ hắn muốn lập tức vào cung thỉnh cầu thánh chỉ tứ hôn, ngày mai sẽ đến gặp Từ Ấu Vi.
Cố Diệu khe khẽ thở dài, như vậy mới tốt chứ, hai người bọn họ vất vả lắm mới đi đến hiện tại, nhất định phải thuận lợi.
Nàng tiếp tục dẫn người ra ngoài thành, sau vài ngày nắng đẹp hoa màu trong ruộng đã rũ đầu xuống, men theo đồng ruộng đi về phía trước chính là kênh rạch, Cố Diệu đi đến thượng lưu thả ít linh tuyền sông nước sông.
Giờ đây linh tuyền càng ngày càng nhiều, mỗi ngày đều có năm mươi giọt, sông bên này thả một ít, bên kia lại thả một ít, dạo quanh đồng ruộng gần nửa ngày, đến trưa Cố Diệu quay lại thành Yến Kinh, đi thăm Lý thị.
Được nhìn thấy nữ nhi Lý thị rất vui, nhưng vẫn nhịn không được dặn dò vài câu: “Con đã là Hoàng hậu, mỗi câu nói mỗi cử chỉ đều đại diện cho Hoàng thất, không thể chạy ra ngoài cung thường xuyên như vậy nữa.”
Cố Diệu trộm nghĩ, không thể cứ kẹp trong mấy bức tường hoàng cung được, nàng chỉ đáp lời: “Không nói thì ai biết được nữ nhi là Hoàng hậu.”
Nàng mặc thường phục, chỉ cài một chiếc ngân trâm trên đầu, dù ở triều đại nào cũng không có một Hoàng hậu giản dị như nàng.
Cố Diệu mỉm cười: “Nương, người đừng lo lắng, Hoàng thượng chuẩn cho con ra ngoài mà.”
Lý thị nghe vậy mới yên tâm, bà tin tưởng Từ Yến Chu, chuyện phu thê bọn họ bà không nên lắm miệng, chỉ hy vọng hai người bọn họ sau mấy chục năm vẫn như ngày đầu.
Cố Diệu đến một chuyến Lý thị đích thân xuống bếp làm hai món ăn, nay bà đang chăm sóc vườn rau và thêu thùa, mọi thứ đều rất tốt, Cố Diệu không cần phải lo lắng cho bà.
Ăn cơm trưa xong Cố Diệu hồi cung, vốn dĩ Từ Yến Chu còn muốn đến xem cánh cửa sổ bị hỏng ở chính viện, nhưng chỉ đành để sau.
Đọc công văn cả ngày, chàng bèn hàn huyên với Cố Diệu một chút: “Toàn quốc trên dưới cứ từ từ giải quyết từng bước một, không có gì khác biệt so với trước đây.”
Kẻ thiếu ăn vẫn thiếu ăn, người nghèo vẫn nghèo như cũ, chứng kiến sự thay đổi của các triều đại, thế sự ổn định nhưng cũng chẳng khác trước là bao.
Từ Yến Chu thở dài: “Tấu chương quá khó đọc, còn không hay bằng binh thư, cái gì cũng đều viết vào.”
Nếu xét duyệt theo cách chọn lọc sợ rằng sẽ bỏ sót những việc quan trọng, nhưng xem hết thì tinh lực lại không theo kịp, Từ Yến Chu thật sự rất khó xử.
Chàng bỗng nhiên ôm chặt eo Cố Diệu: “A Diệu…ta mệt quá, ta…”
Cố Diệu vỗ về sau lưng chàng: “Mệt thì đi nghỉ sớm một chút, chàng ngủ trước đi.”
Trời còn chưa tối ngủ thế nào, Từ Yến Chu vẫn có thể ứng phó được quốc sự, nói như vậy chủ yếu muốn Cố Diệu quan tâm chàng mà thôi.

Vả lại, vừa mới đăng cơ được hai ngày, nào có nhiều biến hoa đến thế.
Từ Yến Chu siết chặt eo Cố Diệu kéo người vào trong lòng mình, hai thân thể dán chặt không kẽ hở, chàng vẫn cảm thấy chưa đủ: “Cùng nhau ngủ.”
…..
Tấm rèm lay động, ván giường phát ra động tĩnh rất nhỏ, Từ Yến Chu muốn Cố Diệu nói vài câu ái muội giữa ban ngày, nhìn người dưới thân vừa bị ép buộc vừa được dỗ dành chỉ có thể nói ra.
Thanh âm mềm mại đáng yêu, rốt cuộc Từ Yến Chu vẫn không thể đòi hỏi quá đáng, chàng áp bàn tay to lớn lên bụng nàng: “A Diệu, nàng nói xem phải chăng chỗ này đã bắt đầu có hài tử rồi không?”
Làm phu quân, làm phụ thân.
Có điều nay đang rất bận rộn, thật sự chưa thể có.
Chàng lại nói: “Nếu không, ta gọi thái y đến kê cho ta một đơn thuốc, tránh khỏi xảy ra chuyện không may.”
Thân thể Cố Diệu nóng rực, đại não cũng mơ hồ, toàn thân vô lực.
Hài tử…
Cố Diệu nhẹ giọng bảo: “Yến Chu, thuận theo tự nhiên đi.”
Từ Yến Chu đột nhiên đâm mạnh một cái: “Nên gọi ta là gì?”
Cố Diệu không chịu nói chàng sẽ có biện pháp khiến nàng mở miệng, nàng không thể làm gì được chỉ đành mềm giọng gọi một tiếng: “…Phu quân.”
Từ Yến Chu ôm người lên, tư thế này càng thâm nhập sâu hơn, chàng ngậm vành tai nàng: “A Diệu ngoan…”
___
Trong phòng đặt chậu băng mát lạnh, ngủ một giấc đến tận ngày hôm sau.
Từ Yến Chu hôn lên trán Cố Diệu, nàng mơ mơ màng màng nhớ ra chuyện muốn hỏi.
“Chàng đừng động…” Cố Diệu đẩy Từ Yến Chu ra: “Ta có việc muốn hỏi chàng.”
Từ Yến Chu há miệng đã nói: “Hỏi một trăm việc cũng được.”
“…”
Nàng không có nhiều việc muốn hỏi đến vậy, nàng nói: “Hôm qua Sở Hoài tiến cung?”
Từ Yến Chu đáp: “Ừ, tiến cung, xin ta chỉ ôn.”
Cố Diệu ngồi dậy: “Chàng đồng ý chưa?”
Từ Yến Chu: “Việc này dù sao cũng nên hỏi mẫu thân trước, Ấu Vi là công chúa, dẫu cho hai người bọn họ lưỡng tình tương duyệt cũng không thể có chuyện hắn vừa cầu thân ta đã đáp ứng.”
Vốn chàng còn muốn tổ chức luận võ chọn rể, có điều nếu Sở Hoài đã đến cầu thân, vậy thì phải nhanh chóng đồng ý.
Cơ bất khả thất, thất bất tái lai*, nếu giờ bỏ lỡ thì rất khó để gả Từ Ấu Vi ra ngoài.
(*) Tục ngữ nhắc nhở chúng ta cần phải biết nắm bắt cơ hội khi nó đến.

Ở đây 机(jī) có nghĩa là cơ hội 机会 (jīhuì), 不可失 (bùkě shī) đề cập đến một cái gì đó mà chúng ta không thể bỏ lỡ.

时不再来 – thời gian (时 shí) sẽ không quay lại nữa.
Chàng dự định hôm nay hỏi ý kiến Lư thị xong sẽ hạ chỉ chỉ hôn, ngày lành gần nhất là 27 tháng bảy, chỉ còn hơn hai mươi ngày nữa.
“Ta đã suy tính hết rồi, nàng đừng lo, ngày hai bảy tháng này sẽ thành hôn.”
Từ Yến Chu lại hôn lên mặt Cố Diệu, đã nói sẽ hôn mười lần mà không có, chàng chỉ đành tự hôn Cố Diệu, đều giống nhau cả.
Cố Diệu khẽ nhíu mày: “Ngày hai bảy có phải hơi vội không, phủ công chúa vẫn chưa xây xong, lúc thành thân cũng không thể ở lại Yến Vương phủ được.”
Từ Yến Chu quên mất còn chuyện này: “Sở Hoài cũng có trạch viện, ở đó trước, chờ phủ công chúa xây xong lại chuyển qua.”
Cố Diệu không đồng ý: “Bằng không, chỉ hôn trước, sau đó đến đầu xuân mới thành thân?”
Một khắc Từ Yến Chu cũng không chờ được, không, không phải chàng, là Sở Hoài, chàng trông dáng vẻ của Sở Hoài tựa hồ một khắc cũng không thể chờ thêm.
Chàng nói: “Cũng được.” Chỉ hôn xong Từ Ấu Vi cũng nên thu liễm một chút, thôi thì đầu xuân thành thân.
Thân muội của mình, đương nhiên chàng hy vọng nàng ấy được sống ở một nơi tốt đẹp.
Đến đầu xuân thành thân cũng chưa muộn, có điều còn tới năm sáu tháng nữa, phải hết năm này mới được.
Sở Hoài đến xin Từ Yến Chu chỉ hôn, tuy rằng không tứ hôn tại chỗ nhưng hắn đã nắm chắc trong lòng, chẳng còn bao lâu nữa Từ Ấu Vi sẽ gả cho hắn.
Sở Hoài muốn kiếm nhiều bạc hơn, cho Từ Ấu Vi một cuộc sống sung túc.
Trên đường đi làm về, ngang qua con hẻm thì thấy có vài người đang túm tụm nói chuyện dưới gốc cây.

Mới đầu hắn không quan tâm lắm, nhưng lại thoáng nghe thấy một người trong số đó nhắc đến từ Phò mã.
Sở Hoài chợt dừng bước.
“Lão phu nhân tính bỏ mặt mũi đi cầu Hoàng hậu nương nương, công tử nhà chúng ta văn võ song toàn, phong lưu phóng khoáng, ngọc thụ lâm phong…Đáng tiếc…”
Sở Hoài liếc mắt về phía đó, đám người kia mặc trang phục giống nhau, hắn không nhớ rõ là gia đinh của quý phủ nào.
Sở Hoài muốn nghe hết nửa câu sau, vì sao không nói cho hết.
Giọng nói theo gió nhẹ nhàng thổi đến: “Đáng tiếc phò mã sớm đã định rồi.”
“Ai?”
“Sở Hoài.”
“Sở Hoài là ai? Công tử nhà nào, có thể tốt hơn công tử nhà chúng ta sao?”
Sở Hoài không nghe nữa, hắn chính là Sở Hoài đây.
Về tình cảm hắn dành cho Từ Ấu Vi, không một kẻ nào có thể so sánh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui