Chiếc điện thoại di động đặt trên bàn lại vang lên.
Chu Lan Cẩm nghiêng đầu nhìn thoáng qua.
Cố Phỉ Thanh: [Đúng rồi, tôi quên nói với anh, chủ nhân của Lục Từ là Tô Kiều.
]*Hôm nay là Giáng sinh, từ sáng sớm lúc tỉnh lại, Lục Từ đã cảm thấy đầu óc có chút choáng váng, cả người không thoải mái rồi.
Cậu đưa tay vuốt trán, cảm thấy hình như hơi nóng, nếu như cậu đoán không lầm thì thời kỳ nhạy cảm của cậu sắp đến rồi.
Ở ký túc xá không an toàn, cậu muốn xin nghỉ, ra ngoài tìm một nơi không có ai để trải qua kỳ nhạy cảm này.
Lục Từ thu dọn đồ đạc đơn giản nhanh gon, vừa mở cửa phòng ký túc xá thì đã đối diện với một con gấu màu hồng đột nhiên cứ thế xuất hiện trước mặt cậu.
Con gấu không lớn, nhưng vì nó xuất hiện đột ngột nên suýt chút nữa là đập luôn vào mặt cậu rồi.
Lục Từ theo bản năng lùi lại một bước, sau đó nhìn rõ người trước mặt.
Hắn cũng cao cỡ cậu, ôm một con gấu màu hồng trong ngực, có một đầu tóc ngắn màu hồng, đang cười tủm tỉm nhìn cậu.
"Chào cậu, xin hỏi cậu có phải là Lục Từ không?"Trong mắt Lục Từ tràn đầy cảnh giác: "Anh là ai?""Tôi xin tự giới thiệu một chút, tôi là phó hội trượng Hội Học Sinh của học viên - Chu Lan Cẩm.
Lần đầu tiên gặp mặt, đây là quà của tôi.
"Chu Lan Cẩm đưa con gấu hồng trong tay cho Lục Từ.
Lục Từ không nhận: "Thì sao?"Nụ cười trên mặt Chu Lan Cẩm càng thêm sâu hơn, hắn cười đến cực kỳ đáng yêu, thậm chí còn xuất hiện cả hai lúm đồng tiền nữa: "Lục Từ, cậu đẹp thật đấy.
"Vẻ mặt Lục Từ vẫn không thay đổi, nhưng hai bàn tay giấu ở sau cửa đã siết chặt lại rồi.
Trên hành lang của ký túc xá trống rỗng không một bóng người, Lục Từ hơi nghiêng đầu, nhìn thấy có bốn vệ sĩ mặc đồ đen đang đứng sau lưng Chu Lan Cẩm.
"Mặc dù cậu rất xinh đẹp, nhưng vi phạm nội quy của trường chính là vi phạm nội quy của trường.
Cậu bé xinh đẹp, cậu phải cùng tôi đi một chuyến đến văn phòng Hội Học Sinh thôi.
"“Tôi vi phạm nội quy của trường á?” Lục Từ cố gắng giữ bình tĩnh.
Ôm con búp bê trong tay, Chu Lan Cẩm nhón chân đi tới trước mặt Lục Từ: "Bé đáng yêu à, mùi trên người cưng sắp tràn cả ra ngoài rồi kìa.
"*Khi Tô Kiều nhận được tin nhắn nặc danh, cô đang chuẩn bị đưa Tô Duật Bạch đến xin lỗi Lục Từ.
Tô Duật Bạch vẫn còn đang dây dưa trong phòng ngủ, Tô Kiều mở điện thoại di động ra, nhìn thấy tin nhắn nặc danh thì trực tiếp lờ đi, xóa thẳng.
Ba phút sau, một cuộc điện thoại số lạ gọi đến.
Tô Kiều nghiêng đầu, nghe máy: "A lô?"“Đàn em à, em xem tin nhắn chưa?” Bên kia truyền đến giọng nói của một thiếu niên, âm điệu vô cùng vui vẻ.
Tô Kiều thành thật nói: "Chưa.
"Đầu bên kia dừng một lúc rồi mới nói tiếp: "Anh ở trước nhà kho trên tầng ba của Hội Học Sinh chờ em, tới đón bé người đẹp của em đi.
"Nói xong, bên kia cũng cúp máy luôn.
Tô Kiều cau mày, nghĩ đến tin nhắn vừa nãy thì cảm thấy có gì đó không ổn.
Thùng rác có chức năng lưu trữ bảy ngày, cô lục trong thùng rác của điện thoại, tìm thấy tin nhắn kia rồi mở ra xem.
Khoảnh khắc Tô Kiều nhấp vào mở tin nhắn, một bức ảnh lập tức hiện lên.
Trong nhà kho chỉ có một ô cửa sổ nhỏ, tối tăm thăm thẳm, cậu thiếu niên bị trói hai tay, ném vào trong một đống thú bông.
Đám thú bông đó lớn lớn bé bé đủ mọi kích cỡ, nhưng đều là thú nhồi bông, thân hình mảnh khảnh của Lục Từ được khảm vào trong đó, cánh tay bị buộc bằng ruy băng, trông giống như một món quà được gói ghém cẩn thận.
Cậu ngửa cổ nằm đó, mắt nhắm nghiền, thoạt nhìn như một gốc hoa lài đã úa tàn.
Khi Tô Duật Bạch lằng nhằng mãi mới ra được khỏi phòng của mình, cậu ta phát hiện Tô Kiều - người vẫn đứng đợi ở trước cửa phòng cậu ta, đã biến đi đâu mất rồi.
Cậu ta vội vàng gọi điện thoại cho Tô Kiều: "Alo, chị, chị ở đâu đó?""Có chút chuyện, cậu ở nhà chờ chị.
"Chờ cô! "À, vậy chị, chị nhớ về sớm chút.
"*.