"Buông tôi ra! " Giọng Lục Từ nghẹn ngào, thần trí đã không rõ ràng, chỉ một lòng muốn chạy trốn đến một chỗ không người, như vậy thì trong tiềm thức cậu mới có thể cảm thấy an toàn.
Hơn nữa, để giữ cho mình tỉnh táo, Lục Từ còn tự cắn cả đầu lưỡi của mình nữa.
Máu cứ thế chảy ra từ miệng cậu, làm Tô Kiều nhìn thấy mà nhíu chặt mày.
Cô vươn tay ra bóp chặt gò má Lục Từ, dùng hai ngón tay banh môi và răng của cậu ra, dùng sức để đẩy ngón tay vào, không để cậu tự làm hại mình nữa.
Đầu ngón tay của cô gái gần như chạm tới cổ họng cậu.
Lục Từ không thể nuốt bình thường được.
Bác sĩ gia đình rất nhanh tay nhanh mắt mà ân cần đưa qua một cái khăn tắm.
Tô Kiều nhét cái khăn vào trong miệng Lục Từ, sau đó lấy thuốc ức chế từ tay ông bác sĩ rồi nhanh chóng tiêm vào sau cổ Lục Từ.
Cậu thiếu niên bị đau, thế là lại giãy giụa một hồi.
Tô Kiều giam cầm cơ thể cậu, đồng thời giải phóng pheromone của mình ra.
Mùi pheromone quen thuộc lan tỏa trong không khí, vốn Lục Từ còn đang vô thức giãy dụa, cũng từ từ bình tĩnh lại.
Cậu dựa vào vai Tô Kiều, cắn chặt cái khăn tắm trong miệng, hai má phồng lên, giống như một con chó săn nhỏ đã được thuần hóa.
Trên đầu ngón tay rũ bên người của Tô Kiều chầm chậm có máu chảy xuống.
"Cô chủ, đã ổn rồi.
"Cả người ông bác sĩ toát cả mồ hôi lạnh lần mồ hôi nóng.
"Làm phiền ông rồi.
Ông đi xử lý vết thương đi.
"Tô Kiều bế Lục Từ lên, đưa cậu lên tầng hai.
Cô đặt Lục Từ vào trong căn phòng ngủ của mình ở trên tầng hai.
Cậu thiếu niên bị thả lên trên chiếc giường mềm mại rộng rãi, Tô Kiều vừa quay người, định rời đi thì phía sau đột nhiên truyền đến một lực, trực tiếp bắt lấy gáy cô, ném cô xuống trên đệm giường.
Chiếc giường thực sự rất mềm mại, Tô Kiều bị lún xuống đó, trong chốc lát mới phục hồi tinh thần lại.
Lục Từ ngồi quỳ ở trên người cô, một bàn tay dùng sức đè trên mặt cô, sức cậu rất lớn, ghì cô đến là gắt gao.
Đôi mắt cậu thiếu niên tràn ngập ướt át và điên cuồng, chăm chú nhìn không chớp mắt vào cổ cô.
Mới nãy còn uể oải mà giờ đã hăng hái quá nhỉ?Lục Từ dùng lực không nhỏ, nếu không phải Tô Kiều cũng là một người biết võ, nói không chừng lúc này đã bị cậu đánh ngất đi rồi.
Cậu thiếu niên cúi xuống, áp vào má cô, môi cậu cách chính ngón tay cậu mà cọ qua mặt cô, sau đó vùi sâu mặt vào cổ cô, cố gắng ngửi tuyến thể của cô qua miếng dán pheromone.
Tô Kiều thử động đậy một chút, ngay lập tức cô cảm thấy ở chỗ eo bụng mình có chút lạnh lẽo.
Không phải chứ.
Trên người cậu giấu đến hai con dao?Cậu thiếu niên tràn đầy tính uy hiếp, lưỡi dao sắc bén đâm vào da thịt của Tô Kiều, gây ra cảm giác đau đớn.
Lần sau cô nhất định phải kiểm tra người Lục Từ cho kĩ mới được.
Tô Kiều thở phì phì mà nghĩ, phải lột sạch mà lục soát!Mùi pheromone trên miếng dán nguỵ trang được trộn lẫn với mùi pheromone của chính Tô Kiều.
Có vẻ như cậu thiếu niên không thích mùi của miếng dán nguỵ trang pheromone cho lắm, cậu vươn hàm răng sắc nhọn của mình ra, cắn một ngụm rồi lưu loát mà xé nó ra.
Không có miếng dán nguỵ trang, mùi pheromone của Tô Kiều ngay lập tức tràn ngập, không ngừng dây dưa với pheromone của Lục Từ trong không khí.
Hô hấp của Tô Kiều cũng trở nên dồn dập theo, cô khó khăn nuốt nước miếng, bàn tay đặt trên eo Lục Từ đột nhiên siết chặt.
Quả nhiên! Rất nhỏ.
Khi đôi môi của cậu thiếu niên áp vào tuyến thể của cô, Tô Kiều phát ra một tiếng ngâm nga như bị bóp nghẹt.
Giống như là bị giọng nói này kích thích đến, động tác của cậu thiếu niên bỗng trở nên lỗ mãng hơn.
Cậu mở miệng cắn lên tuyến thể của Tô Kiều.
Mùi máu tươi tràn ngập trong không khí.
.