Xuyên Thành Chị Gái Nhỏ Vạn Năng Của Nam Phụ

Khúc Tiểu Tây ngồi trên giường bệnh, tùy ý bị hai chàng trai lôi kéo, lải nhải kể lể những chuyện sau khi cô hôn mê. Trong lòng cảm giác có chút kỳ quái, cô đối với hai anh em này, thế nhưng không có một chút cảm giác ngăn cách.

Tuy nói, cô thường xuyên cùng các bạn nhỏ tiếp xúc, cũng bởi vì từ nhỏ cô là cô nhi, kỳ thật bản thân cô không phải là người dễ dàng thân cận! Chẳng qua trước mặt người khác cô vẫn hòa đồng, không ai nhìn ra được nội tâm sâu bên trong cô.

Nhưng hai cậu bé này, cô hoàn toàn không có cảm giác đó.

Có lẽ, lúc cô tiếp nhận thân thể của Khúc Tri Thiền cũng tiếp nhận luôn là tình cảm của cô ấy.

"Chị, người kia là người xấu, không thể gả đi!"

Cậu bé 6 tuổi trừng mắt, kiên định: "Không thể gả đi!"

Khúc Tiểu Tây đương nhiên hiểu được, cô còn biết cô cô cùng dượng muốn dùng hai anh em áp chế cô, gả cô đi mưu lợi tiền đồ. Nếu không phải lúc ấy cô quá kinh ngạc, cũng sẽ không đến mức để cô cô phát hiện, trong quá trình bỏ chạy bị rơi vào hồ hoa sen.

Khúc Tiểu Tây: "Chị biết!"

Cô nhìn hai đứa bé một lớn một nhỏ đứng cạnh giường, nghiêm túc nói, "Cho nên chúng ta phải bỏ chạy."

Hai cậu bé khiếp sợ mở to hai mắt, mím chặt miệng.

Khúc Tiểu Tây: "Nhưng là chúng ta muốn chạy, cũng phải đem thân thể dưỡng thật tốt, còn cần phải có tiền."

Mặc dù vẫn còn bé, nhưng hai cậu bé vẫn hiểu không có tiền có bao nhiêu khổ cực, bọn họ sống khổ như vậy, chính là bởi vì không có tiền. Không thể tự lo ăn uống, mặc dù chỉ mới qua một năm ngắn ngủi, nhưng một năm này quá mức xa xôi không ai muốn nhớ tới.

Hai cậu bé lập tức gật đầu.

Khúc Tiểu Tây: "Hai người đến đây nghe em nói!"

Hai cậu bé lại gật đầu.

Tri Thư nhẹ nhàng túm lấy góc áo của cô, chớp mắt nói: "Em gái, em thay đổi."

Khúc Tiểu Tây trong lòng hoảng sợ, sau đó mở giọng ồm ồm trả lời: "Nếu không kiên cường sẽ bị gia đình kia bán đi! Hai người nghe em, bằng không em bỏ trốn sẽ không mang theo hai người!"

Cô giả bộ hung hăng một chút, đối với hai người còn nhỏ tuổi như vậy cũng không thể hoàn toàn hung dữ.

Hai người kinh hoảng nhanh nhẹn gật đầu, chạy tới ôm lấy tay Khúc Tiểu Tây không buông tỏ lòng trung thành.

Âm thanh giày cao gót gõ lên mặt đất, phát ra tiếng động khiến người khác khó chịu.

Khúc Tiểu Tây nhìn cửa, lập tức đè lại hai cậu bé, yên tĩnh chờ đợi. Rất nhanh cửa phòng bệnh của cô bị đẩy ra. Lần này vào cửa là một người phụ nữ tuổi tầm ba mươi bốn mươi, một thân sườn xám thêu hoa mẫu đơn, tóc búi thành đồng tiền, trên cổ đeo một chuỗi vòng trân châu màu trắng, gót giày tinh tế cao cao, một thân nồng nặc mùi son phấn dày đặc.

Đi theo phía sau, chính là Liễu bà khắc nghiệt như quỷ, bà ta mang theo một cặp lồng nhỏ.

Khúc Tiểu Tây cảm giác được sự sợ hãi của hai người bên cạnh, ngẩng đầu ngoan ngoãn gọi một câu: "Cô cô."

Khúc thị nâng khóe miệng, thân mật ngồi xuống mép giường giữ chặt tay cô ôn nhu nói, "Cháu thật là hù chết cô rồi, đứa nhỏ này thật đáng đánh đòn, đang êm đẹp bỗng dưng chạy ra hồ làm cái gì? Cô còn có thể ăn thịt cháu sao? Cô đối với cháu, chính là xem như con gái mình mà đối đãi."

Diễn xuất này, thật giống như người trước đó đối xử tệ bạc với bọn cô không phải bà ta.

Khúc Tiểu Tây mím miệng nhỏ, ủy khuất nhìn về phía Liễu bà, nhỏ giọng nói: "Cháu chạy loạn, bởi vì Liễu bà sẽ đánh người."

Khúc thị quét mắt nhìn Liễu bà một cái, làm bộ trừng mắt cảnh cáo bà ta, nói: "Bà là người lớn, còn không biết chăm sóc trẻ con? Lại còn làm chúng nó sợ thành như vậy! Tôi đã nói, anh trai để lại ba đứa nhỏ, cũng không thể ngược đãi chúng nó. Bà nhìn lại bà xem, chỉ có thế cũng làm không tốt, hiện tại còn làm chúng nó sợ thành như vậy."

Liễu bà ngầm hiểu: "Đều là tôi không tốt."

Hai người tự biên tự diễn, nhưng cũng không thật tâm nghĩ như vậy.

Khúc Tiểu Tây còn lâu mới tin là thật! Bà ta đứng ra khi dễ bọn họ giờ chỉ cần nhận lỗi như vậy là xong.

Khúc Tiểu Tây: "Cô cô, cô xem bà ấy nhận lỗi cũng không có bao nhiêu thật tâm. Gia đình mình thư hương giàu có, không phải khi người làm sai cần chịu bị vả miệng sao?"

Cô lôi kéo Khúc thị, lông mi lấp lánh, mềm mại nhu nhược: "Cô cô, cô sẽ giáo huấn bà ta sao!"

Khúc thị đang muốn cự tuyệt, liền nghe Khúc Tiểu Tây nói: "Cô giáo huấn bà ta, cháu sẽ đồng ý gả đến Thẩm gia, nhất định sẽ vì dượng mà nói lời ngon ngọt."

Khúc Tiểu Tây tiếp tục làm nũng: "Cô cô, cháu sẽ ngoan sẽ nghe lời."

Khúc thị nhướng mày, cười như không cười: "Gả đến Thẩm gia?"

Khúc Tiểu Tây lập tức sợ hãi co rúm lại một chỗ, nhỏ giọng: "Cháu, cháu không phải cố ý nghe lén."

Sau đó lại mang theo một tia quật cường ngẩng đầu, "Cô cô, cháu sẽ phải gả đi. Cái đó, về sau cháu chính là quý nhân! Cháu có thể giúp đỡ dượng."

Dưới ánh mắt của Khúc thị, cô lại nhún nhường một chút: "Cháu, cháu nghĩ tới ngày lành..."

Khúc thị âm trầm không ngừng nhìn Khúc Tiểu Tây, hơn nửa ngày, rốt cuộc bà thả lỏng sắc mặt, vỗ vỗ tay con bé, nói: "Cô biết con là đứa bé hiểu chuyện."

Nói xong bà nhìn về phía Liễu bà, Liễu bà lập tức hiểu được ý tứ của chủ nhân, bang một tiếng, một bạt tai đặt ngay lên mặt.

Miệng bà ta nói thật dễ nghe: "Đều là tôi không hiểu chuyện, mắt chó không biết nhìn người, tiểu thư ngàn vạn lần không nên chấp nhặt. Đều là tôi sai." Bà ta lại đánh thêm một cái.

Chính mình tự đánh mình, luôn luôn không dùng sức, lại còn có chút giả dối.

Nhưng Khúc Tiểu Tây vẫn vô cùng đắc ý liếc Liễu bà một cái, bà ta còn có thể cho cô một gương mặt tươi cười, co được thì dãn được.

"Tiểu thư không phải muốn uống canh gà sao? Tôi đã cho người đi mua về! Ngài mau nếm thử xem!"

Tuy rằng bà co được dãn được, nhưng Khúc Tiểu Tây lại được một tấc lại muốn tiến một thước: "Tôi không muốn uống canh bà đưa tới, chúng tôi đắc tội với bà như vậy, ai biết bà có nhổ nước miếng vào canh gà hay không!"

Cô lay người Khúc thị: "Cô cô, cháu bị bệnh, muốn ăn đồ ngon. Nhưng cháu lại không tin Liễu bà, chúng cháu mỗi ngày đều bị bà ta đối xử không tốt?"

Khúc thị hơi cau mày, Khúc Tiểu Tây lập tức bổ sung: "Ai đi mua cũng được, để anh trai cùng em trai cháu đi theo. Bọn họ biết cháu thích ăn cái gì! Cô cô, cháu cầu xin cô..."

Nếp gấp giữa hai mày của Khúc thị dần dần giãn ra, giả bộ quát bằng giọng mũi, vô cùng cưng chiều: "Cháu nha, thật là tiểu quỷ. Nếu là người khác... Aizz ai bảo cháu là cháu gái thân yêu của cô cơ chứ!"

Khúc Tiểu Tây lập tức cười tủm tỉm: "Cô cô tốt nhất."

Tầm mắt của cô dừng ở trên người Liễu bà. Lần này bà ta cũng có kinh nghiệm, "hiểu chuyện" nói cười làm lành.

Khúc Tiểu Tây: "Hừ."

Cô cúi xuống, lại ngẩng đầu lên, tươi cười càng thêm xán lạn.

Kỳ thật, cô cũng chưa định gây khó dễ cho bà ta, chẳng qua bây giờ dùng bà ta thử lòng tham của Khúc thị xem mấu chốt đến đâu. Tạm thời đã lờ mờ đoán ra, cô mới tính toán được chuẩn xác, bước tiếp theo nên làm thế nào.

Hiện tại xem ra, tình huống vẫn rất lạc quan!

Không phải chỉ diễn kịch thôi sao! Cũng không phải rất khó.

Khúc thị không ở lại nơi này lâu, địa phương đen đủi như vậy, nếu không phải nha đầu chết tiệt kia, cô một chút cũng không muốn đi tới.

"Vậy cháu nghỉ ngơi thật tốt, mấy ngày nay để hai anh em ở lại chăm sóc cháu đi."

Khúc Tiểu Tây lập tức vui vẻ ra mặt: "Cảm ơn cô cô."

Khúc thị đứng dậy, lại nghe thấy Khúc Tiểu Tây mở miệng: "Cô cô, buổi tối cháu muốn ăn cháo, còn muốn ăn cả bánh quả du nữa."

Khúc thị dừng lại bước chân, lạnh nhạt nhếch khóe miệng: "Được."

"Cháu còn muốn ăn..." Khúc Tiểu Tây còn chưa nói xong, Khúc thị đã lấy ra một tờ tiền, ném vào trên giường bệnh: "Muốn mua gì thì mua."

Khúc Tiểu Tây đoạt lấy, mi mắt cong cong: "Cảm ơn cô cô!"

Khúc thị lạnh lùng cười một cái, dẫm lên giày cao gót đi ra cửa, toàn bộ hành trình đều coi thường hai đứa cháu còn lại trong căn phòng, căn bản không để bọn họ vào mắt. Liễu bà cũng đem cặp lồng kia bỏ xuống rồi cùng theo đi ra ngoài.

Cửa vừa mới đóng lại, Khúc Tiểu Tây lập tức vui sướng mở miệng: "Mau đem canh gà lấy lại đây!"

Cô mở ra cái phích nhỏ, nắp bình giống như cái chén, vừa mở ra, hương vị canh gà nhanh chóng tràn ngập, vô cùng kích thích vị giác. Mấy đứa bé này đã hơn một năm chưa được uống canh gà, bọn họ vô cùng phấn khích.

Tầm mắt mọi người đều gắt gao dừng ở chén canh. Ngay cả Khúc Tiểu Tây cũng vậy, trong lòng cô cảm thấy chính mình không có khả năng thèm khát như vậy nhưng cơ thể lại vô cùng thành thật.

Bụng ba người đều phát ra âm thanh ục ục, không biết xấu hổ nuốt nước miếng.

Khúc Tiểu Tây: "Không cần nói gì nữa, ăn đi!"

Ba người vây quanh, anh một ngụm em một ngụm, húp sột sột!

Khúc Tiểu Tây vừa ăn vừa nói, lời nói khỏi miệng không rõ: "Anh trai, em trai, sau này nhất định chúng ta sẽ sống tốt! Cô cô muốn gả em đi, muốn để em giúp đỡ Bạch gia, nhất định sẽ phải đối xử tốt với chúng ta! Chúng ta cứ hưởng thụ những ngày tốt đẹp này đi!"

Không đợi hai đứa nhỏ phản ứng, cô mạnh mẽ kiên định, sau đó tiếp tục vui vẻ phấn chấn: "Mấy ngày này hai người thích cái gì, chứ việc nói cho em, em sẽ đòi bọn họ bằng được! Chúng ta cũng cần quần áo mới, hai người có nhìn thấy vòng cổ trên người cô cô không? Thật là đẹp, chờ thêm mấy gà, em sẽ khiến cô cô phải mua cho em!"

Đừng nghĩ Tri Thư lớn tuổi nhất, nhưng kỳ thật cậu bé lại rất đơn thuần.

Còn Tri Kỳ bên ngoài lạnh lùng nhỏ bé thực ra lại rất lanh lợi, trong mắt cậu đều ngập tràn hình ảnh khí phách của chị cậu, chạy nhanh tới nói: "Chị, em muốn ăn đồ ngon, muốn ăn rất nhiều rất nhiều đồ ngon! Chị nói bọn họ mua cho em nha!"

Khúc Tiểu Tây: "Yên tâm, chuyện này để chị!"

Cô đắc ý dào dạt: "Nhìn thấy không, đây là tiền đấy, hai người cầm đi, buổi chiều ra ngoài mua đồ ăn."

Tri Thư: "Nhưng chúng ta cũng không có tiền..."

Khúc Tiểu Tây tùy ý nói: "Nói với cô cô là sẽ có! Thích cái gì liền mua cái đó! Về sau, chúng ta sẽ có càng nhiều tiền!"

Hai người phụ nữ đứng ngoài cửa, Khúc thị trào phúng cười một tiếng, từ giọng nói ánh mắt đều ẩn hiện một câu "Nông cạn", sau đó liền đi xuống lầu, vừa đi vừa dặn dò: "Nói ông chủ cùng bên kia thương lượng qua, tháng sau đem con nhỏ này gả đi. Cũng chỉ hơn một tháng, nếu con bé kia kiến thức hạn hẹp như vậy, chỉ cần cho nó ăn nhiều một chút là được, vừa lúc cũng dưỡng cho nó mập mạp xinh xắn, hiện tại bộ dáng ốm yếu như vậy, người ta nhìn vào sẽ chướng mắt. Mấy ngày này bà cũng chịu khó một chút, trước tiên vỗ về nó. Mọi việc đều bắt đầu từ nó, vậy nên chiều nó đến lúc xuất viện là được."

Liễu bà: "Được."

Hai người lắc hông đi xuống lầu, thân ảnh nho nhỏ của em trai Khúc đứng ở cầu thang rình mò một chút, sau đó nhanh nhẹn chạy về: "Chị, người đã đi rồi."

Khúc Tiểu Tây nghiêm túc: "Hai người nghe em chỉ huy!"

Hai cậu bé đồng thanh: "Được!"

"Mấy ngày này cái gì cũng không cần làm, hai người cứ việc ăn ngon uống tốt, dưỡng cơ thể tốt một chút! Chờ đến lúc trở về Bạch gia, chúng ta sẽ đi bước tiếp theo!"

Hai người mở to mắt.

Khúc Tiểu Tây ý vị sâu xa: "Em đã có chủ ý!"

Hai chàng trai dùng sức gật đầu.

Khúc Tiểu Tây dừng lại một chút, ánh mắt nhìn vào chút canh gà còn sót lại, nói: "Hai người uống hết đi."

Tri Thư lắc đầu: "Em là bệnh nhân, cho em uống."

Ba người một phần canh gà, kỳ thật cũng không nhiều lắm.

Khúc Tiểu Tây: "Chúng ta đã lâu không có đồ ngon như vậy, một lần ăn quá nhiều dạ dày chịu không nổi, dễ dàng bị tiêu chảy. Em là bệnh nhân, thân thể không tốt, hai người ăn đi."

Hai cậu bé bướng bình nhìn cô, Khúc Tiểu Tây chống nạnh: "Ai là lão đại!!!"

Tri Thư dơ tay: "Là anh!"

Khúc Tiểu Tây mặt vô cảm, xoa đầu cậu: "Không phải em sao?"

Khúc Tiểu Tây nghiêm túc: "Anh là anh trai."

Dừng lại một chút, cô mở miệng: "Nhưng em là lão đại!"

Cô chỉ cả hai người, nói: "Hai người đều phải nghe lời em."

Cả hai người đều oa lên "Được."

Khúc Tiểu Tây thổi tờ tiền trong tay, quả nhiên nghe được một chút âm thanh trong truyền thuyết.

"Âm thanh của tiền, quả thật rất dễ nghe!"

Cô mở to mắt lấp lánh, thanh âm dường như lầm bầm lầu bầu: "....Ta phải ở Bạch gia kiếm thêm một khoản tiền lớn!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui