~~~~~Editor: Quy Lãng~~~~
"Tổng giám đốc, mời ngài rửa tay!"
Diệp Tiện nghiêng thân mình, mỉm cười lộ ra tám cái răng trắng tinh, làm ra tư thế phục vụ hoàn mỹ nhất, nhưng Bạc Đình Thâm lại cau mày, biểu cảm khó hiểu của tổng giám đốc làm cô có cảm giác.
.
hình như tổng giám đốc cũng ghét bỏ cô.
"Tổng giám đốc ngài yên tâm, tay tôi chỉ chạm vào cái chai, tuyệt đối sẽ không đụng vào ngài đâu!"
Dứt lời, nam nhân đưa tay ra: "Đổ đi.
"
Diệp Tiện: "! "
Thật đúng là ghét bỏ cô sao?
Lòng bàn tay của nam nhân to rộng, các đốt ngón tay đặc biệt thon dài, cân xứng rõ ràng, xương cổ tay cứng rắn nhô lên, trên lưng bàn tay nổi lên từng đường gân xanh, không tiếng động tỏ rõ sức mạnh cường tráng của nam giới.
Diệp Tiện nhìn tay của hắn, lại nhìn lại tay mình, trong lòng lại dâng lên cảm giác tự ti vì 'Đều là nam nhân nhưng lại khác kích cỡ'.
Thượng Quan Vân Lễ: "Diệp Tiện, vừa rồi tôi thấy cậu chơi tennis cũng không tệ nha, có luyện qua sao?"
"Phải, trước kia đại.
.
" Diệp Tiện tính nói lúc học đại học, khóa thể dục mà cô học chính là tennis, nhưng nghĩ đến nguyên thân căn bản là chưa học qua đại học, lập tức sửa lại miệng: "Trước kia có chơi qua.
"
"Trình độ này không chỉ là chơi qua thôi, có thể đánh chính xác lên mặt người khác, không phải trùng hợp ngẫu nhiên thì chính là sức mạnh tuyệt đối.
"
"Trùng hợp trùng hợp, tuyệt đối là trùng hợp.
"
Bạc Đình Thâm: "Tinh Ngu bắt cậu phải cạnh tranh ác liệt như vậy?"
".
.
A?"
Bạc Đình Thâm thình lình mở miệng khiến Diệp Tiện sững sờ, thời điểm phản ứng được hắn đang nói cái gì, kích động thiếu chút nửa khóc ra rồi: "Tổng giám đốc, không phải giống những gì ngài thấy, ngài không biết Chương Hạo quá đáng cỡ nào đâu, hôm nay anh ta dám bỏ kim châm vào sushi của tôi, may mắn tôi thông minh, sớm đoán ra mánh khóe của anh ta nên không có ăn, nếu như ăn hết, vậy kết cục của tôi còn thảm hơn nhiều.
"
"Bỏ kim châm?"
Thượng Quan Vân Lễ rất rõ những chuyện phiếm trong giới, hắn cũng đã nghe qua những vụ tai tiếng của Chương Hạo.
"Trước khi Chương Hạo ra mắt, từng có bạn gái bên ngoài, một hôm người đó lớn bụng chạy đến tìm anh ta phụ trách.
Không nghĩ tới anh ta không những không thừa nhận, còn vươn tay đẩu thai phụ từ trên lầu xuống, làm cô gái đó sinh non, việc này truyền thông Đạt Mỹ đã phải bỏ ra một số tiền rất lớn mới giúp anh ta áp xuống được, cho nên anh ta phải kí hợp đồng 15 năm với Đạt Mỹ.
"
"Anh ta còn làm loại chuyện không bằng cầm thú đó sao?"
Diệp Tiện nhíu mày, cảm thấy quả bóng cô đánh vừa rồi vẫn là quá nhẹ.
"Đúng vậy, cho nên cậu vừa nói bỏ kim trong sushi, cũng là chuyện mà anh ta có thể làm.
"
"Anh cũng tin đúng không?"
Lời này của Diệp Tiện là nói với Thượng Quan Vân Lễ, nhưng ánh mắt lại nhìn Bạc Đình Thâm, cả khuôn mặt đều hiện 'Tin tôi đi, tin tôi đi, tôi là người vô tội!'
Bạc Đình Thâm: "Tại sao phải ăn đồ người khác?"
Diệp Tiện: "! "
Quả nhiên tổng giám đốc luôn tìm được lý do để phản bác cô.
"Tôi không ăn, chỉ là muốn xem thử anh ta sẽ dùng thủ đoạn gì thôi.
"
"Được rồi.
"
Bạc Đình Thâm rút tay ra khỏi dòng nước, Diệp Tiện vội vàng móc một cái khăn tay từ trong túi áo sơ mi ra.
"Tổng giám đốc, mời ngài lau tay!"
Thượng Quan Vân Lễ nhìn cô tất cung tất kính, nhanh chóng bày ra bộ dáng chân chó đúng là làm người đau lòng: "Diệp Tiện, đời trước cậu làm tổng quản đại nội sao?"
Diệp Tiện vẻ mặt kiêu ngạo: "Nếu như tổng giám đốc là hoàng đế, tôi tình nguyện làm tổng quản đại nội của anh ấy! Vi tổng giám đốc cúc cung tận tụy, đến chết mới thôi, sẽ không do dự!"
Thượng Quan Vân Lễ: "! "
Là hắn đã đánh giá thấp năng lực vuốt mông ngựa của tên nhóc này rồi.
"Tổng giám đốc, cái khăn này là tôi mới mua, còn chưa dùng tới, ngài cứ yên tâm mà dùng!"
Bạc Đình Thâm nhận lấy, vừa mới mở ra, chính giữa cái khăn trắng tinh có thuê ba quả dâu tây nhỏ màu hồng rất đáng yêu.
.