Người đàn ông goá vợ có xuất thân nông dân chân đất mà cô đã từng mường tượng trong đầu năm đó, hoá ra trên thực tế lại cao ráo, đẹp trai và phong độ đến vậy.
Nghĩ lại kiếp trước của mình, Lâm Tịch Tịch quả thật là vô cùng hối hận!
May mắn thay, cô ta đã được trùng sinh, vẫn còn kịp để bám vào cái gốc cây cổ thụ này.
Thế là cô ta liền lặng lẽ mà chờ nhận tin vợ Nghiêm Lỗi qua đời, để mình có thể nhanh chóng tiếp quản.
Ai ngờ rằng, hôm nay Nghiêm Lỗi lại đến đón Nghiêm Tương, lại nói là vợ mình đã về rồi.
Lâm Tịch Tịch có chút ngớ người.
Chị Dương hỏi anh cơm tối tính thế nào.
Nghiêm Lỗi nói lát nữa anh sẽ tới nhà ăn mua về.
Chị Dương là người tốt bụng, bảo anh đừng đi, mỗi món chị làm thêm một ít rồi mang về ăn.
Lâm Tịch Tịch nhân cơ hội làm thêm một bát canh trứng, nói sẽ giúp anh bưng canh qua nhà, nhất quyết muốn đi theo để tận mắt nhìn thực hư thế nào.
Vừa bước vào cổng, Lâm Tịch Tịch đã nhìn thấy một người phụ nữ với mái tóc mới khô một nửa.
Cô có làn da trắng nõn, mặc áo sơ mi trắng của đàn ông, có lẽ là do vừa mới tắm xong nên làn da trắng có ửng chút hồng.
Còn sống sờ sờ, cũng vô cùng khỏe mạnh nữa.
Đây là vợ của Nghiêm Lỗi ư? Tại sao vẫn chưa chết vậy?
Trên khuôn mặt của nữ chính Lâm Tịch Tịch tràn đầy kinh ngạc, trông khá thú vị.
Kiều Vi kéo khăn lông từ trên tóc xuống, hỏi Nghiêm Lỗi: “Cô bé này là ai vậy?”
Nghiêm Lỗi không biết vì sao Kiều Vi lại mặc áo sơ mi của mình, anh nói: "Đây là Tiểu Lâm, cháu gái của Lão Triệu.
Mới đến đây mấy ngày trước thôi, vừa lúc cô đi vắng."
Đúng là trùng hợp, chỉ một ngày sau khi Kiều Vi giao Nghiêm Tương cho vợ của đoàn trưởng Triệu, Lâm Tịch Tịch đã đến đây rồi.
Tuy rằng Lâm Tịch Tịch cũng cảm thấy ngạc nhiên khó hiểu, nhưng cô ta đã nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
Dù sao cô ta cũng là người đã từng sống qua một đời, lập tức gọi một tiếng: "Chị dâu."
Không ngờ Kiều Vi lại khẽ mỉm cười: “Gọi nhầm rồi, phải gọi là dì chứ, còn bên này thì gọi là chú.”
Cô mỉm cười nhìn qua Nghiêm Lỗi.
Nghiêm Lỗi đang đặt hai hộp cơm lên chiếc bàn nhỏ trong sân, nghe vậy thì liếc mắt nhìn cô một cái.
Thật kỳ lạ, rõ ràng bọn họ là vợ chồng già đã kết hôn được vài năm, nhưng sao hôm nay nhìn vợ anh lại đặc biệt xinh đẹp thế nhỉ?
Tướng do tâm sinh.
Kiều Vi và Kiều Vi Vi dùng chung một khuôn mặt giống nhau.
Năm đó, anh cưới nguyên chủ cũng một phần vì cô ấy có học thức, một phần vì cô ấy xinh đẹp nữa.
Nhưng sau đó, nguyên chủ và anh không thể tìm được tiếng nói chung, hôn nhân của họ không hạnh phúc.
Một người phụ nữ có hạnh phúc hay không, tất cả đều sẽ thể hiện hết lên trên khuôn mặt.
Đôi đôi mắt đờ đẫn vô thần, khóe miệng trễ xuống, những điều này trực tiếp làm giảm đi giá trị nhan sắc của nguyên chủ.
Mà Kiều Vi thì khác, sau khi được sống lại, trong lòng cô vui mừng khôn xiết, lại vừa mới tắm rửa xong, cả trong ra ngoài đều sảng khoái, đương nhiên sẽ khiến người ta cảm thấy đẹp rồi.
Ánh mắt Lâm Tịch Tịch lóe lên: "Đoàn trưởng Nghiêm còn trẻ như vậy, sao có thể gọi là chú được?"
Muốn được ngang hàng để dễ bề nói chuyện với Nghiêm Lỗi à? Vậy là bây giờ nữ chính đã hạ quyết định muốn ôm đùi nam chính rồi phải không?
Kiều Vi cười như không cười, hỏi cô ta: "Cháu năm nay bao nhiêu tuổi?"
"Mười bảy."
Kiều Vi quay đầu nhìn Nghiêm Lỗi: “Lão Nghiêm, anh bao nhiêu tuổi?”
Lão Nghiêm là cái kiểu xưng hô quái gì vậy? Không phải ngày nào cô cũng gọi anh là Nghiêm Lỗi à?
Nghiêm Lỗi chửi thầm trong bụng, ngoài miệng thì đáp: “Tôi hai mươi bảy tuổi.”
Anh quen miệng nên nói tuổi mụ luôn.