Nghiêm Lỗi nhai nhai hai lần, cũng tin chắc rằng vừa rồi mình không chép miệng.
Mọi thói quen sinh hoạt không tốt mà anh mang theo từ nông thôn đến, dưới sự khinh thường của cô, đều đã được sửa đổi từng chút một.
Không chép miệng, luôn mang theo khăn tay bên mình, ngày nào cũng phải rửa chân, thường xuyên tắm rửa...!Anh đều đã làm được hết, nhưng thế thì sao nào, cô vẫn bỏ đi đó thôi.
Nghiêm Lỗi hung ác mà liếc mắt nhìn Kiều Vi một cái, sau đó cúi đầu cật lực lùa cơm.
Kiều Vi dùng khăn lau tay, như có điều suy tư.
Cơm nước xong, Nghiêm Lỗi xách thùng vào phòng bếp để xử lý nước tắm khi nãy.
Kiều Vi rất tự giác mà bắt đầu dọn dẹp bát đũa.
Việc nhà vốn là mọi người nên chia sẻ, anh làm việc, cô cũng phải làm việc.
Tuy rằng trong đầu có rất nhiều thông tin, nhưng tất cả đều giống như đang xem một bộ phim điện ảnh thôi, khi thực sự bước vào trong thì vẫn phải làm quen một chút.
Ví dụ như ở đây không có nước rửa chén, dụng cụ rửa chén chính là dùng xơ mướp.
Xơ mướp cũng có thể rửa sạch vết dầu mỡ, nhưng nó lại không có tác dụng diệt khuẩn, tâm lý Kiều Vi vẫn cảm thấy khó chịu.
Cô thở dài, từ từ làm quen vậy.
*
Sắc trời tối dần.
Nghiêm Lỗi rửa sạch bồn tắm rồi treo lên trên tường.
Kiều Vi dựa theo ký ức mà chuyển cái bàn ăn nhỏ đến dưới mái hiên.
Đôi chân ngắn ngủn của Nghiêm Tương bận rộn chạy tới chạy lui, bưng những cái bát đã được rửa sạch từ trong thùng đến úp ngược lên trên cái bàn gỗ nhỏ để cho ráo nước, vô cùng hiểu chuyện.
“Nghiêm Tương.” Nghiêm Lỗi lau khô tay, nói: “Về phòng đi.”
Vẻ mặt anh lạnh lùng, liếc mắt nhìn Kiều Vi.
Kiều Vi nhẹ nhàng vỗ vỗ Nghiêm Tương, cậu nhóc ngoan ngoãn về phòng mình.
“Đi theo tôi.” Nghiêm Lỗi nói xong thì xoay người đi vào phòng chính.
Kiều Vi rửa tay sạch sẽ, lau khô rồi đi vào theo anh.
Cô rẽ trái đi vào gian phòng phía tây, trong thư phòng không có người, lại đi tiếp vào phòng ngủ ở bên trong, Nghiêm Lỗi đang khoanh ngực đứng ở đó.
Cả người anh chắc hẳn đang căng chặt, các cơ ở cánh tay đều phồng lên.
Cái kiểu tích lũy sức lực này, giống như tấn công mà cũng giống như phòng thủ.
Kiều Vi đi vào phòng, anh ngước mắt lên nhìn cô, đôi mắt anh đen thẫm, ánh mắt thâm trầm.
Kiều Vi cũng hiểu, không thể nào có chuyện cho qua mà chẳng hề nhắc gì đến chuyện nguyên chủ đã bỏ chồng bỏ con được.
Cô lại đi ra gian ngoài, đóng cửa gian phòng phía tây, sau đó lại đóng cánh cửa ngăn giữa thư phòng và phòng ngủ lại.
Hai tầng cửa, phòng ngừa Nghiêm Tương có thể nghe thấy gì đó.
Sau khi đã đóng cửa lại, Nghiêm Lỗi mới lên tiếng trước: “Chúng ta nói chuyện đi.”
Kiều Vi bình tĩnh nói: “Anh muốn tôi nói gì?”
Cô nói không nên lời bất cứ điều gì.
Rốt cuộc, người muốn bỏ trốn theo người khác không phải là cô, nhưng cô đã là Kiều Vi Vi rồi, cũng không thể nói không phải là cô được.
Cô nói: "Anh nói đi, tôi nghe."
Nghiêm Lỗi nhìn chằm chằm vào cô để chắc chắn rằng cô đang bình tĩnh, không phải đang giận dỗi, cũng không phải là đang chiến tranh lạnh hay mỉa mai anh.
Anh lấy từ trong túi quần ra một thứ gì đó được gấp lại rồi ném nó lên giường.
Kiều Vi cúi xuống nhặt lên rồi mở ra.
Hóa ra đó là bức thư mà nguyên chủ đã để lại cho Nghiêm Lỗi trước khi bỏ đi.
Cô không cần lại mở ra xem nữa, thông tin về nội dung bức thư đã được kích hoạt trong đầu cô rồi.
Nghiêm Lỗi nói: “Cô cho cái thái độ đi, muốn tiếp tục hay muốn ly hôn?”
Kiều Vi im lặng một lúc rồi mới nói với người đàn ông trước mặt mình: "Tôi muốn có một cái nhà."