Bởi vì gả cho anh nên vợ anh cũng vì theo anh mà chuyện từ thành phố đến sống ở thị trấn này, chuyển từ đang dùng nước máy sang dùng nước ao, cô ấy uống không quen nên cũng hay nôn mửa.
Bãi sông cũng cách khá xa nên cô ấy càng không cách nào mà xách nước về được.
May mà trong quân đội có đầy đủ dụng cụ, các chiến hữu của anh mượn về để đào giếng ép tay trong sân nhà.
Anh cũng đã làm luôn một cái để sớm giải quyết vấn đề nước uống.
Nhưng Kiều Vi Vi vẫn luôn rất bất mãn với cuộc sống ở một thị trấn nhỏ như thế này, luôn muốn quay trở lại thành phố.
Nghiêm Lỗi cảm thấy vợ mình bỏ đi như vậy, đàn ông chỉ là một trong số các nguyên nhân mà thôi, còn một nguyên nhân khác nữa là vì cô ấy rất ghét nơi này.
Nếu sau khi sáp nhập vào với huyện mà cơ sở hạ tầng có thể đuổi kịp thành phố, có lẽ vợ anh sẽ không còn muốn rời đi như vậy nữa.
Nghe được tin tức này, Kiều Vi đương nhiên là rất vui mừng rồi.
Về mặt lý thuyết, thăng cấp địa giới hành chính sẽ thúc đẩy phát triển cơ sở hạ tầng và kinh tế nói chung.
Ở thời đại này, chúng ta cũng không nói gì về vẫn đề kinh tế hay không kinh tế, nhưng chắc chắn chuyện này sẽ tạo nên một làn sóng xây dựng phát triển cơ sở hạ tầng.
Dù là xây đường, xây nhà hay thậm chí là xây nhà vệ sinh thì đều là chuyện tốt cả.
Hôm nay cô đã đi vệ sinh rồi.
Một căn nhà có cả sân cả vườn ở nông thôn thì có ưu điểm là không cần phải đi ra ngoài để sử dụng nhà vệ sinh công cộng như những người dân sống trong ngõ nhỏ mà các bộ phim truyền hình hay chiếu, ở một góc trong khuôn viên nhà cô có xây một cái nhà nhỏ thấp bé, trong đó có một cái hố xí.
Dù là hố xí thì vẫn tốt hơn là nhà vệ sinh công cộng nhiều.
Nhà vệ sinh công cộng cũng là kiểu hố xí, nhưng còn phải vừa đại tiện vừa giao tiếp với người khác, bởi đó là một dãy hố được xây cạnh nhau, thậm chí còn không có vách ngăn giữa chúng nữa kìa.
"Còn tin xấu thì sao?" Kiều Vi đỡ cửa mà hỏi anh.
Nghiêm Lỗi dừng một chút rồi mới nói: "Có tin tức là...!Sau này trường đại học có thể sẽ không tuyển sinh nữa."
Vợ anh luôn tâm tâm niệm niệm muốn được vào đại học, và anh vẫn luôn biết điều đó.
Anh nói tin tức này nói với cô như vậy, không biết liệu cô có cảm thấy như giấc mơ bấy lâu nay của mình đã tan vỡ hay không nhỉ?
Dựa trên tính cách và trạng thái tinh thần trước đây của cô ấy thì sợ rằng đây sẽ là một đả kích rất lớn đây.
Không ngờ Kiều Vi chỉ hơi giật mình, ồ một tiếng: "Thế à..."
Cô cũng biết đại khái về giai đoạn lịch sử này.
Dù không biết cụ thể thời gian và các sự kiện sẽ xảy ra sắp tới nhưng xu hướng đại cục thì cô vẫn biết.
Cô suy nghĩ một lúc rồi mới nói: "Nếu sau này lại có những vấn đề liên quan đến chính sách như thế này thì tốt nhất anh nên kịp thời nói cho tôi biết một tiếng."
Nghiêm Lỗi có vẻ như là người theo chủ nghĩa đại nam tử kiểu cũ (tức là người luôn cảm thấy mình có trách nhiệm phải mạnh mẽ để bảo vệ, chăm sóc người yêu và gia đình), Kiều Vi sợ anh không để ý lời nói mình nói nên còn nói thêm: “Chính sách sẽ luôn thay đổi, nếu anh kịp thời nói cho tôi biết thì tôi cũng có thể vì thế mà tránh nói sai hay làm sai chuyện, sẽ không tạo thành ảnh hưởng xấu cho anh."
Chỉ qua vài năm nữa thôi, đừng nói là làm sai, ngay cả chỉ nói sai một câu cũng đã rất nghiêm trọng rồi.
Ánh mắt Nghiêm Lỗi sâu thẳm.
Nghiêm Tương lại ở bên ngoài hét lớn: "Mẹ~"
"Đây đây!" Kiều Vi vội mở cửa đi ra ngoài.