Nghiêm Lỗi lại rút điếu thuốc vừa rồi ra rồi lần nữa cắn ở trong miệng, bàn tay đang sờ để lấy hộp diêm chợt khựng lại, sau đó anh kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay rồi đẩy cửa đi ra ngoài.
Khi ra đến ngoài sân, anh mới châm điếu thuốc, ngồi trên cái ghế dài, vừa hút thuốc vừa nhìn Kiều Vi dẫn Nghiêm Tương đi đánh răng rửa mặt.
Cô rất dịu dàng, dịu dàng hơn trước kia rất nhiều, hơn nữa còn có vẻ như là rất kiên nhẫn.
Trên người cô mặc chiếc áo sơ mi rộng thùng thình của anh, khi cúi nguời xuống thì chỉ còn nhìn thấy mỗi đôi chân, vừa thẳng tắp lại vừa trắng nõn.
Thật khó mà tưởng tượng nổi là chỉ mới vài ngày trước, vợ anh còn quyết định bỏ chồng bỏ con.
Phải chăng là vì vấp ngã một cú đau điếng ở bên ngoài, đã học được bài học khôn rồi, nên mới hiểu được ra là phải trân trọng hiện tại?
Cô nói rằng anh hay coi như cô của ngày hôm qua đã chết, và hôm nay là một khởi đầu hoàn toàn mới.
Nhìn thấy Kiều Vi và Nghiêm Tương sau khi rửa mặt xong thì nắm tay nhau đi vào trong nhà, Nghiêm Lỗi mới ném tàn thuốc xuống đất mà nghiền nát nó.
Hy vọng là cô có thể nói được thì làm được.
Nghiêm Lỗi cũng đi rửa mặt rồi rửa chân một hồi, mùa hè thực sự là rất tiện.
Anh còn dùng khăn lông ướt lau người, sau đó cả người mát mẻ sảng khoải mà trở về phòng.
Ở trong gian phòng phía đông, mơ hồ có thể nghe thấy giọng Kiều Vi kể chuyện cho Nghiêm Tương.
Người thì vẫn là người đó, nhưng luôn có cảm giác rằng lời nói và việc làm của cô có gì đó rất khác.
Mà anh cũng không biết cụ thể là khác ở chỗ nào nữa.
---
Nghiêm Lỗi trở về phòng ngủ, tắt đèn rồi nằm xuống.
Một lúc sau, anh đột nhiên mở mắt - trong bóng tối, có người lặng lẽ mà đi vào phòng.
Nghiêm Lỗi mở mắt ra, nhìn người kia ở trong bóng tối mà cởi chiếc áo sơ mi vải bông to rộng màu trắng ra, mặc một chiếc áo ba lỗ dài đến nửa người rồi nằm xuống bên cạnh anh.
"Cô..." Anh lại ngậm miệng lại.
Kiều Vi ngẩng đầu: “Sao thế?”
Nghiêm Lỗi xoay người, quay lưng về phía cô, thấp giọng nói: “Không có gì.”
Đã rất lâu rồi hai người họ không ngủ chung phòng chung giường với nhau.
Cô ấy vẫn luôn ngủ với con trai mình ở căn phòng phía đông.
Tại sao hôm nay cô lại đến đây?
Là bởi vì cô đã thực sự ăn năn hối cải ư?
*
Đương nhiên là Nghiêm Tương rất muốn được ngủ với mẹ rồi, nhưng Kiều Vi đã từ chối.
Lý do đầu tiên là, cô đã kế thừa toàn bộ cuộc đời của nguyên chủ, bao gồm cả chồng và con trai, thế nên nếu cô muốn duy trì cái gia đình này thì không thể tiếp tục cái tình trạng vợ chồng chia phòng ngủ riêng như thế này được.
Lý do còn lại là cô đến từ tương lai sau này, quan điểm về giáo dục của cô cũng có phần khác của nguyên chủ.
Cô không tán thành những hành vi như mẹ con ngủ chung giường hay là bé trai tiến vào phòng tắm nữ hay nhà vệ sinh nữ chút nào.
Cô cố ý thở dài: “Đến khi nào thì Tương Tương nhà chúng ta mới có thể trở thành một bé trai dũng cảm có thể ngủ một mình được nhỉ?”
Quả nhiên, Nghiêm Tương dính ngay cái phép khích thướng này của mẹ mình, cậu nhóc vỗ ngực bảo đảm: "Bây giờ con đã rất dũng cảm rồi, mẹ, mẹ qua ngủ với ba đi."
Cô hết lời khen ngợi cậu nhóc một trận, lại vuốt ve đôi má như quả táo của thằng trẻ, sau khi đốt nhang muỗi xong thì mới đóng cửa lại rồi lặng lẽ quay về phòng ngủ của cô và Nghiêm Lỗi.