Tất nhiên là không thể cứ mặc áo sơ mi mà đi ngủ được rồi, cổ áo sơ mi rất cứng, sẽ không thoải mái.
Cô cởi áo sơ mi ra rồi vắt lên trên cái ghế đẩu cạnh giường, chỉ mặc mỗi cái áo ba lỗ mà nằm xuống.
Cũng không hề cảm thấy thẹn thùng hay xấu hổ gì cả.
Kiếp trước cô bị bệnh nặng liệt giường, bệnh nhân thì nào có cái gọi là tôn nghiêm cơ chứ? Bệnh nhân trong phòng bệnh thì có cả nam lẫn nữ, còn có cả người nhà của bệnh nhân nữa.
Khi các các chức năng trong cơ thể cô dần mất kiểm soát, cũng không thể khống chế được việc đại tiện tiểu tiện của chính mình, y tá chỉ tùy tiện kéo rèm một cái rồi cứ thế cởi quần để lau rửa cho cô luôn.
Cái kèm đó cũng không được kéo kín, lộ ra một cái khe lớn như vậy, bệnh nhân và người nhà - không phân biệt giới tính, người nào đi ngang qua cũng đều có thể nhìn thấy cô đang trần truồng nằm ở bên trong cả.
Cô cũng đã từng nhìn thấy những bệnh nhân khác trần truồng, lại cũng từng bị những người khác nhìn thấy mình đang trần truồng.
Hai chữ tôn nghiêm này, đối với người bệnh mà nói thì chẳng có ý nghĩa gì cả.
Chính cái chất lượng cuộc sống kém cỏi trước khi chết đã khiến cô có thể thản nhiên mà đối mặt với cái hố xí của thời đại này, đồng thời cũng có thể bình tĩnh mà cởi bỏ quần áo, nằm bên cạnh Nghiêm Lỗi.
Hơn nữa, trong số những ký ức mà Kiều Vi kế thừa, còn có cả những đoạn ngắn về cuộc sống hôn nhân của cô ấy và Nghiêm Lỗi nữa.
Từng hồi luật động, cơ bắp, hơi thở nặng nề, quả thật là một thước phim khiêu dâm sống động từ góc nhìn thứ nhất.
Chỉ là thiếu đi một chút cảm giác chân thực.
Lúc này, nằm bên cạnh anh, cảm nhận hơi nóng tỏa ra từ cơ thể anh, cô ngược lại còn có cảm giác chân thực hơn một chút.
Kiều Vi nhớ lại cảm giác cứng rắn và co dãn khi cô chạm vào ngực và cánh tay của người đàn ông ở cửa bếp vào chạng vạng tối, cũng làm cho thước phim khiêu dâm trong đầu cô trở nên sống động tươi mới hơn nhiều.
Cô rất khao khát cái loại sức sống mãnh liệt đó, trong lòng cũng ngo ngoe rục rịch, rất muốn làm chuyện đó với anh một phen, nhưng Nghiêm Lỗi lại quay lưng lại với cô.
Kiều Vi chỉ có thể từ bỏ trong tiếc nuối.
Nghĩ kỹ lại thì còn thấy có chút buồn cười mà cũng có chút đáng thương.
Người đàn ông này đã rất lâu không sinh hoạt vợ chồng rồi, hẳn nhiên là sẽ có nhu cầu về mặt sinh lý, xử lý không tốt còn có thể kìm nén đến mức khó chịu.
Nhưng anh lại chẳng có lấy một lời phàn nàn.
Cái kiểu quay lưng lại với cô như thế này, cái mùi oán giận quá thật là bốc lên nồng nặc luôn.
Kiều Vi nhìn chằm chằm vào nóc nhà tối tăm.
Ngôi nhà không được đóng trần, mơ hồ có thể nhìn thấy những thanh xà ngang thô to ở bên trên.
Cô mở lời hỏi anh, đồng thời đánh vỡ không gian yên tĩnh trong căn phòng ngủ: “Mấy ngày nay tôi không có ở đây, có ai biết chuyện là như thế nào không?”
Trong bóng tối, Nghiêm Lỗi trả lời cô: “Có lẽ Tiểu Trương đã nghi ngờ gì đó.
Nhưng cậu ta là người khôn khéo, dù bề ngoài có vẻ là người thích nói chuyện nhưng thực chất lại rất kín miệng, sẽ không nói lung tung đâu.”
Giọng anh khá lạnh nhạt, đương nhiên cũng là bởi chuyện này làm anh không thoải mái cho lắm.
“Ồ.
Vậy thì tốt.” Kiều Vi nói: “Nhà Lão Triệu thì sao?”
Lúc rời đi, cô ấy đã giao Nghiêm Tương lại cho chị Dương - vợ của đoàn trưởng Triệu.
“Cô nói với chị ấy là cô đi thăm người thân, tôi cũng nói với chị ấy là như vậy.” Nghiêm Lỗi nói: “Tôi nói là họ hàng xa của cô kết hôn.”