Hai người họ quả nhiên tâm linh tương thông, vô tình mà lại nói dối cực kỳ ăn khớp với nhau.
Trên đường trở về, Kiều Vi cũng đã nói tương tự như vậy để đánh lừa Tiểu Trương.
Thế này thì Kiều Vi yên tâm hơn rồi.
Thời đại này, những lời đồn đãi thực sự có thể giết chết một con người.
Mặc dù cô không sợ, nhưng gia đình của cô chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng.
Tốt nhất vẫn là không có thì hơn.
Cô lại nói: “Ngày mai tôi muốn đi cảm ơn chị Dương một tiếng, tôi nên mang theo gì qua đó mới thích hợp?”
Trong trí nhớ của nguyên chủ, hoàn toàn chẳng có mấy chuyện đối nhân xử thế theo phép theo lệ này, đây cũng chính là vấn đề mà nguyên chủ không am hiểu lắm, thế nên cô trực tiếp thỉnh giáo Nghiêm Lỗi luôn.
Nghiêm Lỗi cảm thấy Kiều Vi thật sự đã thay đổi rồi.
Cô sẽ nghĩ đến chuyện tặng gói thuốc lá cho tài xế, còn nghĩ đến việc đưa quà cám ơn cho chị Dương nữa chứ.
Trước kia, cô cũng không phải là người như vậy.
Trình độ văn hóa của người nhà quân nhân nhìn chung cũng không cao, Kiều Vi Vi chướng mắt, cảm thấy mình không hợp với bọn họ, hơn nữa cũng không giỏi cách đối nhân xử thế.
Những việc này đều là Nghiêm Lỗi ở bên ngoài dàn xếp thay cô ấy, giúp cô ấy giải quyết tốt hậu quả, để tránh người khác tỏ thái độ bất mãn với cô ấy.
Con người qủa nhiên phải vấp ngã một lần mới được, ngã đến vỡ đầu chảy máu rồi thì mới có thể thay đổi theo chiều hướng tốt đẹp hơn.
Nghiêm Lỗi nghĩ ngợi rồi nói: “Cũng không cần quá long trọng kiểu cách, như vậy sẽ có vẻ khách sáo.
Ngày mai cô đi chợ cắt một miếng thịt heo rồi đưa qua đó là được.”
Anh nhắc nhở cô: “Lúc lấy phiếu thịt nhớ để ý ngày trên đó đấy.”
Mỗi tem phiếu đều có ngày hết hạn sử dụng.
Nếu cán bộ nào mà trong nhà có nhiều tem phiếu, đôi khi không sử dụng hết thì sẽ thừa ra, sau đó hết hạn, thế nên đương nhiên phải ưu tiên sử dụng trước những tem phiếu có thời hạn ngắn nhất rồi.
May là có anh nhắc nhở, bằng không ngày mai Kiều Vi chắc chắn sẽ quên mang theo phiếu thịt, chỉ nhớ mà mang theo mỗi tiền thôi.
Không có phiếu thì chắc chắn không thể mua được đồ rồi, đến lúc đó lại thành ra đi một chuyến vô ích.
Kiều Vi đáp: “Được.”
Hai người không nói chuyện nữa, nhưng Nghiêm Lỗi lại không ngủ được.
Anh quay lưng về phía Kiều Vi, nhưng lại vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ của người phía sau.
Điều này thực sự tác động rất lớn đến anh, khiến anh cảm thấy bồn chồn mà nôn nao.
Một lúc lâu sau, Kiều Vi không hề nói thêm gì nữa, Nghiêm Lỗi cũng bắt đầu dao động - chẳng lẽ cô chủ động về đây để nằm chung giường với anh, là vì có cái ý kia à?
Là có ý đó đúng không.
Trong lòng Nghiêm Lỗi đương nhiên là có oán hận rồi, nhưng anh cũng thật sự đã phòng không gối chiếc rất lâu như Kiều Vi nghĩ.
Ngày thường anh đều dựa vào việc rèn luyện thể năng với cường độ cao để tiêu hao bớt năng lượng dư thừa, khi về đến nhà, nhìn thấy vợ dùng vẻ mặt lạnh lùng u ám mà chia phòng ngủ với mình, anh căn bản là cũng chẳng dậy nổi chút hứng thú nào.
Nhưng vào lúc này đây, hình ảnh Kiều Vi mặc áo sơ mi trắng, lộ ra hai cẳng chân trắng nõn cứ thế là chập chờn trước mắt anh.
Cô đã cầu hòa với anh đến mức này rồi, anh cũng nên tha thứ cho cô thôi nhỉ.
Không phải là nói muốn tiếp tục sống với nhau sao?
Nói rằng cô của trước kia đã chết rồi.
Vợ chồng đầu giường đánh nhau, cười giường làm hòa là chuyện thường mà.
——Những suy nghĩ hỗn loạn này cứ thế mà giằng co trong đầu Nghiêm Lỗi một hồi lâu, cuối cùng anh quyết định tiếp nhận sự “cầu hòa” của Kiều Vi, đột nhiên xoay người lại!
…
Kiều Vi đã ngủ rồi.
Nghiêm Lỗi chống người lên mà nhìn cô hồi lâu, cô thật sự đã ngủ rồi, hơi thở đều đặn mà thong thả, ngủ rất yên bình.