Nghiêm Tương đã quá quen thuộc với chợ nông sản gần đây, cu cậu lắc lư mà dẫn đường.
Ở niên đại này còn chưa có đồ điện, đương nhiên cũng không có tủ lạnh, mùa hè cũng không thể bảo quản trái cây tươi được lâu, trên cơ bản thì mỗi hộ gia đình đều mua đồ ăn chỉ đủ để ăn hết trong cùng một ngày, cùng lắm là chỉ để đến ngày thứ hai.
Quy mô của chợ nhỏ hơn nhiều so với tưởng tượng của Kiều Vi, chủng loại đồ ăn cũng khá đơn điệu, tất cả đều là những món ăn phổ biến ở phương bắc chứ hoàn toàn không hề nhìn thấy đồ ăn phương nam.
Cũng chỉ có duy nhất một quầy bán thịt, nhưng lại đang có rất nhiều người xếp hàng chờ mua rồi.
Cô còn không ngừng mà nghe được tiếng chào hỏi liên tục ở xung quanh.
Đây là một địa phương nhỏ, mọi người đều quen biết nhau, chợ bán thức ăn và nhà vệ sinh công cộng đều trở thành địa điểm để xã giao.
Ký ức nói với Kiều Vi rằng, trước hết cô phải đến xếp hàng mua thịt trước cái đã, nếu không là thịt có thể sẽ bị bán hết trước khi đến lượt cô mua.
Cô nắm tay Nghiêm Tương đi qua xếp hàng.
Cũng có những người khác dắt theo con nhỏ xếp hàng, nhưng mấy đứa nhỏ kia lại đang tuổi hiếu động, nhảy nhót đùa giỡn la hét đủ kiểu.
Các bậc cha mẹ cơ bản là đều làm như không nhìn thấy, đến lúc họ cảm thấy ồn áo đến khó chịu thì mới đưa tay quạt bọn nhỏ hai cái.
Kiều Vi nhìn nhìn Nghiêm Tương.
Đối lập với đám trẻ kia, Nghiêm Tương thật ngoan ngoãn, chỉ yên lặng mà dựa vào người cô.
Lúc này, cu cậu có phần giống với cậu thiếu niên trầm mặc ít nói được miêu tả trong nguyên tác.
Như cảm nhận được điều gì đó, đứa nhỏ bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy Kiều Vi đang nhìn mình liền mỉm cười với cô.
Một đôi mắt sáng ngời cười đến cong cong, lộ ra mấy cái răng trắng trẻo sạch sẽ.
Nụ cười này quả thực có thể thanh lọc tâm hồn của người trưởng thành.
Kiều Vi dùng sức mà xoa xoa đầu cu cậu một phen.
Có cô ở đây, chắc chắn sẽ không để cậu bé dễ thương như thế này trở thành cái kiểu thiếu niên u ám kia đâu.
Mất thời gian xếp hàng, rồi cũng tới lượt của cô, cắt một miếng thịt, có nạc có mỡ.
Bởi vì cô tới hơi muộn nên đã không còn nhiều thịt lắm.
Người phía sau không vui, nói: “Sao mua nhiều thịt thế, chừng đó là bao nhiêu người ăn cơ chứ.”
Kiều Vi nhìn khối thịt kia, cũng không lớn lắm.
Nhưng bởi vì không có tủ lạnh, không có cách nào bảo quản được, thế nên mới mua có một chút như vậy.
Cô cười: “Về nhà tôi còn phải cắt ra nữa, mua giúp nhà hàng xóm đấy chứ.”
Cô ăn mặc đẹp đẽ, ý cười dịu dàng tươi sáng, người đứng sau cho dù không vui thì cũng không nói gì nữa: “Hầy.”
Kiều Vi cũng bắt đầu thực sự nhận thức được sự thiếu thốn vật chất ở thời đại này.
Cô còn phải mua thêm một ít đồ ăn, cũng muốn mua thêm một ít trái cây nữa.
Nhưng cô dậy muộn, lại đi đến nhà ăn một chuyến để ăn sáng nên cũng đã tốn mất kha khá thời gian, rồi còn xếp hàng dài để mua thịt nữa, nên khi đến mua trái cây thì trái cây đã bán hết mất rồi.
Đành vậy, thầm nhắc nhở chính mình thời đại này vật tư khan hiếm, buổi sáng không thể thức dậy quá muộn, bằng không sẽ không mua được đồ tốt.
Xách theo đồ đạc, cô dẫn Nghiêm Tương chậm rãi trở về.